Tiêu Phàm nhận được điện thoại của Chu Hiểu Thanh thì đã là hơn 9 giờ tối.
Chu Hiểu Thanh chính là vợ của Hoàng Đại Bằng, đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ở trong tỉnh. Mấy giờ trước, Tiêu Phàm cũng có bước đầu hiểu về tình huống của cô. Dù thế nào thì cô cũng là vợ của Hoàng Đại Bằng, hơn nữa, Tiêu Phàm biết giữa bọn họ còn có thể giao thiệp được.
Thuật bói toán của Tiêu chân nhân quả không phải là chuyện đùa.
- Tiêu trưởng phòng à…
Ở điện thoại bên kia, Chu Hiểu Thanh cật lực đè nén, nhưng sự kinh hoảng vẫn không thể che dấu được mà lộ ra.
Chu Hiểu Thanh nói, nếu Tiêu Phàm rảnh thì mời hắn lập tức tới bệnh viện nhân dân tỉnh, tình trạng của Hoàng Đại Bằng không được tốt lắm.
- Bệnh viện nhân dân tỉnh sao?
Chân mày Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhăn lên.
Sao lại tới bệnh viện nhân dân tỉnh rồi? Chứng “ác nhiệt” của Hoàng Đại Bằng tuy biến thành nghiêm trọng, nhưng không tới mức nửa đêm còn chạy tới bệnh viện nhân dân tỉnh chứ?
Hay là còn phát sinh ra một số chuyện không ngờ gì?
- Đúng vậy, đúng vậy a, nếu cậu có thời gian, mời cậu tới một chuyến, ông Hoàng nhà tôi rất khó chịu a…
Chu Hiểu Thanh càng thêm hoang mang, thanh âm giảm thấp xuống, vội vàng nói, dường như sợ người khác nghe thấy.
- Được rồi, Chu chủ nhiệm, tôi lập tức qua ngay.
Tiêu Phàm cũng không tìm hiểu gì thêm trên điện thoại, lập tức đáp ứng.
- Vậy… Tiêu trưởng phòng, cậu biết bệnh viện nhân dân tỉnh ở chỗ nào không? Nếu không, tôi cho người tới đón cậu nhé?
Chu Hiểu Thanh thận trọng hỏi.
Tiêu Phàm cười, nói:
- Không cần, tôi lập tức tới ngay.
Lúc Tiêu Phàm tới nơi, phòng bệnh số 1 bệnh viện nhân dân tỉnh đã loạn thành một bầy, trong trong ngoài ngoài đã có hơn mười người nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, không ít trong số đó đã có tuổi, làm cửa phòng bệnh cán bộ cao cấp chật như nêm cối.
Bỗng một nhân vật của tỉnh ủy chạy xô tới, nhưng không thể khiến cửa bệnh viện nhân dân tỉnh người ngã ngựa đổ
Thậm chí còn phái cả bảo an đứng canh ở hành lang, không chút khách khí ngăn cản Tiêu Phàm, bọn họ vô cùng cảnh giác canh chừng hắn. May mà Chu Hiểu Thanh rất nhanh chạy tới, đưa Tiêu Phàm đi vào, hạ giọng xin lỗi liên tục, khiến bảo an sợ tới mức sửng sốt, không ngờ tiểu tử này lại là một đại nhân vật.
- Tình hình sao rồi?
Tiêu Phàm vừa đi về phía phòng bệnh vừa hỏi
Vẻ mặt Chu Hiểu Thanh hoảng loạn nói:
- Trời ơi, hiện tại tôi cũng không biết tại sao lại vậy. Buổi tối đi làm về, tôi cho ông ấy uống một bát canh, sau khi ông ấy uống hết, tinh thần tốt lên nhiều lắm. Nhưng đến tầm 9 giờ, ông ấy không thở nổi, nói với tôi là cổ họng toàn là đờm, nhưng khạc không ra, ông ấy rất khó chịu…
Tiêu Phàm gật đầu, xem ra cùng với chẩn đoán trước đó của hắn giống nhau, chỉ có điều Chu Hiểu Thanh quan tâm quá thành loạn, thấy Hoàng Đại Bằng khó chịu liền đưa ông tới bệnh viện nhân dân.
Trong phòng bệnh rất lộn xộn, Hoàng Đại Bằng nằm trên giường bệnh trắng toát, vài thầy thuốc đứng bên hỏi bệnh tình.
Tiêu Phàm đánh giá mấy vị này hẳn là mấy bị thầy thuốc thâm niên của bệnh viện nhân dân tỉnh.
Hoàng Đại Bằng thở hổn hển, thầy thuốc hỏi mười, ông đáp một, nói chưa được hai câu, cổ họng liền khạc một trận, nhưng cái gì cũng khạc không ra. Khuôn mặt đỏ bừng lên, nghẹn tới nghiêm trọng.
- Mấy người, mấy người nhanh nhanh nghĩ cách cho tôi mau lên…
Hoàng Đại Bằng khản giọng kêu lên, thần sắc trong mắt vừa thống khổ vừa tức giận.
- Trước hết hút đờm ra trước rồi nói sau.
Vài thầy thuốc trao đổi đơn giản một chút, một vị thầy thuốc tương đối cao trong số đó nói, mấy người còn lại đều gật đầu. Nếu Hoàng Bí thư khó chịu vậy, bất luận thế nào, cũng phải làm thuyên giảm chút bệnh tình đã, sau đó mới làm mấy kiểm tra khác.
Hai y tá trẻ tuổi luống cuống mang máy hút đờm tới.
Phòng bệnh cán bộ cao cấp số 1 là phòng bệnh đẳng cấp cao nhất của bệnh viện nhân dân tỉnh, là do lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy mở ra, phối trí vô cùng đầy đủ. Phối trí này không chỉ đầy đủ về thiết bị y tế, mà phối trí về nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng rất đầy đủ.
Vừa nhìn thấy máy hút đờm, Hoàng Đại Bằng đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt liền đại biến.
Cái thứ này, mặc dù ông chưa có dùng qua, nhưng nhìn thấy người khác dùng thật thống khổ a.
Năm ngoái, ông đến bệnh biện thăm một vị lão lãnh đạo, vị lãnh đạo đó đã tám mươi mấy tuổi, cũng bị nhiều đờm, ngăn chặn yết hầu, không thể không dùng máy hút đàm để hút ra, trong toàn bộ quá trình, người bệnh thống khổ không chịu nổi.
Không nghĩ tới mình cũng phải dùng tới vật này.
- Này này, không dùng vật này được không? Nghĩ cách khác không được sao?
Nhìn máy móc trên giường, gương mặt Hoàng Bí thư tái xanh.
Mấy thầy thuốc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, vị thầy thuốc đứng đầu nhíu mi nói:
- Hoàng Bí thư, chúng tôi đề nghị trước hết giảm bớt triệu chứng đã.
- Nhưng, vật này…
- Hoàng Bí thư, xin ngài chịu khó một chút…
Thầy thuốc dáng người cao cao đứng đầu liền bắt đầu công việc với Hoàng Đại Bằng.
Ngay lúc ấy, một thanh âm đột ngột vang lên:
- Không cần phiền phức như vậy, máy hút đờm tạm thời không cần dùng tới.
Nghe giọng thì người này khá trẻ.
Mọi người quay lại nhìn, ánh mắt đồng loạt rơi trên mặt Tiêu Phàm, đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Vị này là ai?
Hai con mắt Hoàng Đại Bằng sáng ngời, kêu lên:
- Tiêu trưởng phòng?
Ông ra sức vươn người muốn ngồi thẳng dậy.
Mấy vị thầy thuốc đứng bên giường bệnh hoảng sợ, liền vội vàng vươn tay đỡ ông ngồi dậy, nhìn nhau tỏ ý khiếp sợ.
Có thể nhìn ra Hoàng Bí thư rất tôn trọng người thanh niên này, nằm trên giường bệnh cũng không muốn thất lễ.
Thật không biết vị này có lai lịch gì?
Nhưng khẳng định là không hề đơn giản.
Tiêu Phàm gật đầu chào hỏi mấy vị thầy thuốc. Mấy vị này đêm hôm khuya khoắt mà hiện tại lại đứng trước giường bệnh Hoàng Đại Bằng, không thể nghi ngờ hẳn là chuyên gia cao cấp nhất của bệnh viện nhân dân tỉnh, tự nhiên cũng sẽ là người có bản lĩnh.
- Hoàng Bí thư, thỉnh mạch!
Tiêu Phàm đi tới trước mặt Hoàng Đại Bằng, nói một câu “thỉnh mạch”, rồi vươn tay ra.
Hoàng Đại Bằng ngẩn ngơ một lúc, sau khi hồi phục tinh thần liền vội đưa tay ra.
Mấy vị thầy thuốc già của bệnh viện ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt có vài phần cổ quái, không ngờ người thanh niên này lại là thầy thuốc? Tuổi còn trẻ vậy mà dám chạy thẳng vào phòng bệnh cao cấp số một của bệnh viện nhân dân, ngay trước mặt mấy vị y sư và y khoa giảng dạy, bắt mạch cho Hoàng Đại Bằng, thật không coi ai ra gì. Hương vị này có chút bẽ mặt mà!
Có điều xem bộ dáng Hoàng Đại Bằng như “đại hạn chi phán vân nghê” thế kia, đoàn người cũng không tiện lời mở miệng chất vấn.
Vả lại, xem kết quả bắt mạch của vị “thần y trẻ tuổi” này rồi nói sau.
Trong phòng khách sạn Môn Thiết, Tiêu Phàm chỉ có nương theo tay mà bắt mạch, đơn giản dò xét một chút mạch Hoàng Đại Bằng, bây giờ thì có thể bắt tỉ mỉ hơn một chút.
Bỏ qua chức vụ của Hoàng Đại Bằng, làm một thầy thuốc, như thế nào cũng phải luôn có trách nhiệm với bệnh nhân.
Bắt mạch một lát, Tiêu Phàm ngẩng lên, nói:
- Hoàng Bí thư, xin hãy há miệng ra.
Hoàng Đại Bằng trước kia không biết tới kĩ thuật y học của Tiêu Phàm giờ phút này trong đầu ông cũng nửa tin nửa ngờ, phần không tin chiếm ưu thế, nhưng lúc này cũng chỉ có thể phối hợp cho tốt. Dù sao lúc ăn cơm ở phòng riêng, Tiêu Phàm đã nhắc nhở ông, dường như đã đoán trước được sự việc.
Tiêu Phàm nhìn đầu lưỡi của Hoàng Đại Bằng, khẽ vuốt cằm nói:
- Hoàng Bí thư, bát canh đó thực sự không nên uống. Tình hình của ngài hiện giờ, tuyệt đối không phải là chứng khí hư. Mấy ngày nay ngài dùng mấy loại thuốc nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ, hoàng kỳ, tắc kè cũng không ít đúng không?
Chu Hiểu Thanh ở bên nói:
- Hình như đúng là những thuốc này.
Phương thuốc này là do y sư tỉnh viện trung ương kê đơn, Chu Hiểu Thanh tự mình xem qua, sao lại chỉ là “giống như”, mà căn bản chính là mấy thứ thuốc đó.
Hoàng Đại Bằng nhất thời ngây ngẩn cả người, liệu sự như thần a, không nhìn phương thuốc mà cũng biết là mình dùng thuốc gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Hoàng Bí thư, xem mạch của ngài thì tôi thấy thân thể ngài rất tốt, một chút cũng không ngoa, hoàn toàn không cần tới thuốc bổ gì cả. Phải chú ý ăn thực phẩm thanh đạm, ăn nhiều rau quả một chút. Phương thuốc kia không cần uống tiếp nữa. Tục ngữ nói: “Hoàng liên chữa bệnh không công, nhân sâm ăn vào chết người vô tội…”
Hoàng Đại Bằng vội vàng nói:
- Nhưng Tiêu trưởng phòng à, mấy ngày trước tôi quả thật thấy phập phồng không yên, hô hấp không thoải mái, tứ chi vô lực…
Tiêu Phàm cười nói:
- Hoàng Bí thư. Đó là do ngài hoạt động quá ít, lại ăn nhiều, bị bội thực thôi. Ăn ít một chút, ăn no bảy tám phần là được rồi. Bình thường hoạt động nhiều thì dĩ nhiên hô hấp sẽ thuận, tinh lực dồi dào.
Hoàng Đại Bằng mở to hai mắt nói:
- Theo lời cậu nói thì tôi không bệnh sao?
Tiêu Phàm lắc đầu, nói:
- Vốn là không có bệnh, nhưng mấy ngày nay lại ăn bổ vậy, thành ra lại có chút bệnh. Tuy nhiên, Hoàng Bí thư yên tâm, bệnh này không phải là không thuốc cứu chữa. Như vậy đi, tôi kê đơn này, ngài uống theo thuốc đó, uống hết hẳn sẽ có hiệu quả.
- Được được, mời cậu lập tức kê đơn đi…
Hoàng Đại Bằng vội vàng nói liên thanh.
Cơ bản, ông có chút không thở được tới mức khó chịu, Tiêu Phàm vừa tới, tinh thần lên không ít. Không ai biết trong lúc bắt mạch, Tiêu Phàm thuận tay truyền Hạo Nhiên Chính Khí vào mạch ông, làm bệnh tình của ông giảm bớt chút ít.
Hoàng Đại Bằng chưa bao giờ tiếp xúc qua mấy thứ khí công nội lực linh tinh, tất nhiên sẽ không biết gì về điều này.
Thấy bộ dạng lão thần của Tiêu Phàm, lại có sự chỉ bảo trực tiếp của Hoàng Đại Bằng, thầy thuốc dáng cao liền lấy giấy bút đưa cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vung bút, sau đó đưa phương thuốc trở lại.
Mọi người nhận phương thuốc, lập tức mắt to mắt nhỏ trừng lên, ngơ ngác nhin nhau.
Trên phương thuốc có vỏn vẹn hai vị thuốc: sinh địa, bằng sa ( phèn chua).
Cái này cũng quá đơn giản rồi phải không?
Mặc dù trung y học có không ít phương thuốc chỉ có một vị thuốc, nhưng mọi người cảm thấy phương thuốc chữa bệnh cho phó bí thư tỉnh ủy không thể đùa như vậy được. Phương thuốc đơn giản như vậy thật sự có chữa được bệnh này cho Hoàng Đại Bằng hay không?
Hơn nữa cũng không phải dược liệu quý báu gì.
- Đây là Tiêu trưởng phòng đúng không?
Kinh ngạc một chút, vị thầy thuốc cao cao ho khan một tiếng, nói với Tiêu Phàm.
- Xin chào!
Tiêu Phàm khẽ khom người hành lễ.
- Xin chào xin chào, Tiêu trưởng phòng, tôi họ Từ, là phó viện trưởng bệnh viện nhân dân, chủ nhiệm khoa nội…
- Xin chào Từ viện trưởng.
Tiêu Phàm nho nhã lễ độ đáp.
- Xin chào Tiêu trưởng phòng…Tiêu trưởng phòng, bằng sa này đúng là dược vật thanh phế tiêu đàm, nhưng mấy năm nay ở trung y lâm sàng đã rất ít dùng rồi…
Từ viện trưởng châm chước tìm từ rất cẩn thận, vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của Tiêu Phàm.
Không rõ lai lịch vị Tiêu trưởng phòng này nên Từ viện trưởng cũng vô cùng cẩn thận chú ý, xem bộ dạng Tiêu trưởng phòng “ duệ hề hề” mà Hoàng Đại Bằng đối với cậu ta rất khách khí, khẳng định không hề bình thường.
Chỉ có điều việc liên quan tới sức khỏe Hoàng Bí thư, Từ viện trưởng cũng muốn đưa ra ý kiến của mình.
Nói toạc móng heo ra chính là, bằng sa là nguyên liệu công nghiệp, chủ yếu dùng trong ngành sản xuất thủy tinh và tráng men. Có giá trị dược liệu, nhưng mấy năm gần đây chủ yếu dùng để bôi ngoài da, bình thường không dùng để uống.
Thuốc có ba phần độc!
Hơn nữa, phương thuốc đơn giản vậy lại dùng để trị liệu cho đại lão tỉnh ủy cao cấp, có phải hơi khó coi một chút không?