Tiêu Phàm trực tiếp dẫn Phong Vãn Nương đến Chỉ Thủy Quan.
Đối với Tiêu Phàm mà nói, đây là cách ổn thỏa nhất, cũng không có cách nào khác.
Ngoại trừ đưa Phong Vãn Nương về chỗ mình có thể trực tiếp bảo vệ co bé ra, Tiêu Phàm thật sự nghĩ không ra chỗ nào có thể an toàn. Mặc kệ bên trong hộp đen có cái gì, nếu mình đã chuẩn bị chịu sự chú ý. Tiêu Phàm không tin Trì Bân bọn họ sau khi lỡ tay, can tâm tình nguyện, không hề nảy sinh tâm tư gì.
Ngoài ra, cái hộp đen này cũng là một nhân tố không xác định được nguy hiểm.
Hiểu ra trong nội cung Đông Hoa đế quân miếu kia, nhưng bày ra “ Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận”, một phong thủy tuyệt sát đại trận như vậy, chính là vì bảo vệ hộp đen này. Đến Uyển Thiên Thiên võ công cao cường, nội lực mạnh, vào trong nội cung cũng thiếu chút nữa thì mất mạng. Nếu chẳng may trong hộp đen có cái gì cổ quái, Phong Vãn Nương tay chói gà không chặt chỉ sợ sẽ làm nữ tiến sĩ khiếp sợ. Trong trường hợp không hề phòng bị mà mở hộp ra, lại ngăn cẳn như thế nào?
Uyển Thiên Thiên rất may mắn, đúng lúc Tiêu Phàm đuổi tới, cứu mạng.
Mỗi người chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy?
- A…
Chiếc xe Mercedes Benz vừa mới đi qua khu rừng trúc bên ngoài Chỉ Thủy Quan, Phong Vãn Nương ngồi trên ghế phụ liền nhẹ nhàng thét lên một tiếng kinh hãi. Thần sắc kinh ngạc lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần.
- Tiêu tiên sinh, xin hãy dừng xe.
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng hỏi ý kiến, Phong Vãn Nương đã kêu lên.
Tiêu Phàm nghe lời dừng chiếc Mercedes Benz ở ven đường. Bắt đầu đi vào rừng trúc, đường trở nên hết sức khúc khuỷu, chín khúc mười tám chỗ cong. Trên thực tế, trong phạm vi vài dặm bên cạnh Chỉ Thủy Quanđều bị Chỉ Thủy tổ sư bày ra cấm chế pháp trận. Không chỉ là rừng trúc và bên trong Chỉ Thủy Qua có trận pháp, chẳng qua pháp trận ở bên ngoài này được bố trí vô cùng bí ẩn, đồng thời cũng tương đương, cũng không phải vô cùng cẩn thận, pháp trận nghiêm túc, chỉ có tác dụng phụ trợ. Có thể tăng cường hiệu lực pháp trận trong rừng trúc và Chỉ Thủy Quan.
- Mê cung thật lớn…
Trong mắt Phong Vãn Nương, ở đây căn bản không phải đều có chuyện như vậy. Phong Vãn Nương đứng ở bên cạnh rừng trúc, xem mọi nơi, không kìm nổi tán thưởng, vẻ mặt kinh ngạc thêm bội phục thần sắc.
- Mê cung?
Tiêu Phàm không khỏi ngơ ngác một chút.
- Đúng vậy. Tiêu tiên sinh, mê cung này thật lớn, rất có ý nghĩa. Trong mê cung lớn có mê cung nhỏ, một cái cài một cái, thật là khó chơi…
Phong Vãn Nương nhìn không gật đầu, vẻ mặt rất hưng phấn.
Tiêu Phàm không khỏi cười khổ lắc đầu. Hóa ra trong mắt Phong Vãn Nương, pháp trận tự tay chưởng giáo tổ sư Vô Cực Môn bảy ra lại là một mê cung, mê cung lớn phủ lấy mê cung nhỏ…
Như vậy thật là thú vị.
Trước đó, Tiêu Phàm chưa bao giờ tự hỏi đến phương diện này.
Nhưng mà cẩn thận tưởng tượng, lại không thoải mái lắm. Bất kể Cửu Cung hay là Bát Quái hoặc là “Kinh Dịch”, truy cứu căn cơ, đều có liên quan đến toán học. Thiên văn địa lý, y học, bói toán, khí tượng, lại không thể tách rời khỏi toán học cơ sở.
Tổ sư Chỉ Thủy và hắn bày ra pháp trận này, trong mắt của đồng môn là một sự tự nhiên huyền diệu – khó lường, biến hóa trong mọi khả năng. Nhưng trong mắt một số nhà toán học thiên tài, lại vô cùng đơn giản, liền biến thành “Mê cung”.
Thực tế chính là mê cung!
- Tiêu tiên sinh, anh ở trong mê cung này sao?
Phong Vãn Nương hứng thú lên, ngửa đầu hỏi. Tương đối mà nói, thân hình của Phong Vãn Nương tương đối mảnh mai, thấp hơn mấy cm so với Cơ Khinh Sa, Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Trần Dương.. Nói chuyện với Tiêu Phàm, nhất định phải ngửa đầu hướng về phía trước.
Tiêu Phàm cười nói:
- Cứ coi là như vậy đi. Trước kia tôi vẫn luôn ở đây. Nhưng tôi cũng không coi cái này là mê cung.
- Đây là mê cung đó.
- Đúng, chính là mê cung.
Trước kia tôi không cảm thấy như vậy, bây giờ theo như cô vừa nói như vậy, vẫn thật là mê cung. Như thế nào, tiến sĩ Phong có phá giải được mê cung này không?
Tiêu Phàm cũng hứng thú.
Đối với Tiêu Phàm mà nói, coi các loại pháp trận trở thành mê cung, chính là quan niệm hoàn toàn mới, rất đáng được Tiêu Phàm nghiên cứu.
Phong Vãn Nương nhẹ nhàng lắc đầu, có chút buồn bực nói:
- Không được, lần này tôi không chuẩn bị đầy đủ.
Tiêu Phàm hơi tò mò hỏi:
- Cô phải chuẩn bị cái gì?
- Bánh mì, nước, lều trại … Dù sao đều là những vật để đi dã ngoại. Mê cung này cũng rất phức tạp, tôi ước chừng, không mất mười ngày hay nửa tháng, cũng không thể phá giải được.
Phong Vãn Nương nghiêm túc nói.
Tiêu Phàm lại giật mình buồn cười. Thật sự không nghĩ tới, đại trận hai đời chưởng giáo Vô Cực Môn bày ra, tại nơi thuần túy này, trong con mắt của “Người thường”, không ngờ chỉ cần mười ngày nửa tháng có thể phá giải, thật không biết nếu lão sư phụ ông ta nghe được lời nói này của Phong Vãn Nương, trong lòng sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Tuy nhiên ngẫm lại Phong Vãn Nương là thiên tài toán học, trong đầu Tiêu Phàm lại bình thường trở lại.
Trên thế giới này, người kiệt xuất có vô số, nếu có thể xuất hiện Tiêu Phàm một đại thuật sư thiên phú kinh người, thì cũng có thể xuất hiện Phong Vãn Nương trái với tự nhiên, mới hai mươi tuối đã là tiến sĩ toán học.
Có ai quy định, chỉ có hắn Tiêu Phàm mới có thể trở thành loại khác?
- Đúng rồi, Tiêu tiên sinh, nếu anh ở chỗ này, như vậy anh hẳn là rất quen thuộc đối với mê cung này?
Phong Vãn Nương nhìn rừng trúc vài lần không muốn rời, bỗng nhiên lại hỏi.
- Đương nhiên, tôi rất quen thuộc.
Tiêu Phàm gật gật đầu, đáp.
- Vậy, anh có thể đi cùng tôi trong mê cung nhỏ này không, nếu chẳng may lúc tôi bị lạc, anh có thể nhắc nhở tôi một chút.
Phong Vãn Nương thử thăm dò nói, ánh mắt to chợt lóe lên linh động, tự hồ sợ Tiêu Phàm không chịu đáp ứng. Xem ra “Tiểu mê cung” này đối với cô mà nói, ma lực thật sự không nhỏ!
Tiêu Phàm cười nói:
- Tiến sĩ Phong, phương hướng chủ công mà cô nghiên cứu chính là mê cung sao?
Cũng hơi có chút tò mò.
Tiêu Phàm không phải nhân sĩ toán học chuyên nghiệp, nhận thức đối với lĩnh vực này cũng rất hạn chế. Nhưng hắn biết, quả thật có chuyên gia toán học cá biệt nghiên cứu phương hướng, chính là phá giải các loại mê cung.
Phong Vãn Nương mỉm cười, cái đầu nhỏ rung rung hai cái nói:
- Không phải, đây chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi, tuy nhiên chơi cũng rất khá đấy, tôi rất thích.
Chắc chắn sở thích nghiệp dư của vịnữ tiến sĩ này sẽ không phải là đi dạo phố, mua quần áo mới.
- Được rồi, tôi cùng đi với cô.
Phong Vãn Nương không chút do dự ra sức xin tnghỉ học, “về nhà” cùng một người đàn ông trẻ tuổi, thật sự là một sự tin tưởng lớn lao. Liền như vậy, Tiều Phàm đương nhiên cũng phải thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của Phong Vãn Nương. Thật sự Tiêu Phàm cũng rất muốn xem một chút, dựa theo ý nghĩ phá mê cung, làm sao phá giải đại trận vô cực mà sư phụ và hắn bày ra.
Tiêu Phàm lập tức để chiếc Mercedes Benz sang bên đường, đi cùng Phong Vãn Nương vào trong con đường nhỏ vào rừng trúc.
Người ngoài không biết rõ nội tình, kỳ thật đường trong rừng trúc này thông suốt, chẳng những có thể dùng chiếc xe đi qua đường cái xi măng trong rừng trúc còn vô số con đường nhỏ như ẩn như hiện. Nếu tâm tình tốt, cũng có thể tiến đến tìm u đạp cổ.
Hơn nữa sẽ không lạc đường.
Đây mới chính là sự kỳ diệu đại trận Vô Cực.
Trận pháp vây người ta lại không được coi là quá lợi hại, rất nhiều trận pháp đều có loại tác dụng này. Mục đích Tổ sư Chỉ Thủy bày ra trận pháp này, cũng không phải là khiến cho khách vào rừng trúc bị vây lại, mà là làm cho bọn họ không thể phát hiện Chỉ Thủy Quan, càng không thể tiếp cận.
Vòng vò vài vòng trong rừng trúc, liền từ một phương hướng khác đi ra ngoài, vừa quay đầu, đã đến bên kia rừng trúc, rất tốt. Ai cũng sẽ không suy đoán lung tung, trong chỗ sâu ở trong rừng trúc rậm rạp này, kỳ thật cất dấu một đạo quan không nhỏ.
Nếu thật là khiến người ta lạc đường, cuối cùng vẫn phải cần người trong đạo quán đi ra đưa người ta thoát ra ngoài. Dần dà bí mật của đạo quan chung quy cũng khó có thể giấu diếm. Nếu không, chẳng lẽ để người qua đường lạc trong rừng trúc?
Dù là Phong Vãn Nương tinh thông phương pháp phá giải mê cung, vẫn rất nhanh chóng bị mất phương hướng. Là bị lạc phương hướng, không phải lạc đường, nếu cô chỉ muốn xuyên qua rừng trúc, vẫn là dễ dàng.
Mục đích của Phong Vãn Nương, là muốn phá giải mê cung này, ít nhất cũng phải tìm được một chút manh mối như vậy.
Mắt thấy Phong Vãn Nương đứng ở đó, suy nghĩ xuất thần, cẩn thận suy tính, Tiêu Phàm liền nhắc nhở một câu.
- Bước về phía phải sáu bước, lại vòng sang phía trước bên trái hai bước…
- Khảm lục… Đoái nhị…
Ai ngờ Phong Vãn Nương một mặt nghe theo chỉ dẫn của hắn, một mặt khác nói ra phương vị Bát quái.
- Tiến sĩ Phong, đây là phương vị Bát Quái.
Tiêu Phàm cảm thấy kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, chính là phương vị Bát Quái.
Phong Vãn Nương lại ra sức gật đầu, đối với Tiêu Phàm cảm thấy kinh ngạc kỳ quái.
- Trong thời cổ đại trong quốc gia của ta, rất nhiều cái liên quan đến Cửu Cung Bát Quái, nhất là mê cung, gần như đều có liên quan ít nhiều đến Cửu Cung Bát Quái … Muốn phá giải được mê cung cổ nhân, sẽ dựa theo ý nghĩ của bọn họ để đi suy nghĩ vấn đề.
Không phải chính là đạo lý đó sao?
Tiêu Phàm cười ha hả, gật đầu đồng ý.
- Tuy nhiên, Tiêu tiên sinh mê cung này thật kỳ quái, không phải là hoàn toàn sắp xếp dựa theo Bát Quái, cũng không phải phương vị Cửu Cung, giống như cũng không hoàn toàn là phương vị Ngũ Hành, thậm chí cũng không thể hoàn toàn dựa theo phương pháp mà “Kinh Dịch” ghi lại để suy đoán, thật sự là thật kỳ quái…
Nói xong, hàng lông mày kẻ đen xinh đẹp của Phong Vãn Nương nhẹ nhàng nhàu lên.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, cảm thấy khiếp sợ.
Phong Vãn Nương không ngờ nói ra bí mật trận pháp truyền thừa từ xa xưa của Vô Cực Môn. Vô Cực chính thống đạo, thậm chí khởi nguồn trước cả “Kinh Dịch”. Truyền thừa của Vô Cực Môn là thể hệ độc thành, và có chỗ tương thông với nguyên lý với “Kinh Dịch” và Cửu Cung Bát Quái.
Nếu Phong Vãn Nương là một thuật sư trình độ cao thâm, thì đã đành, có thể phát hiện truyền thừa vô cực không giống bình thường, chẳng có gì lạ. Nhưng Phong Vãn Nương rõ ràng không hiểu thuật pháp, chỉ là tinh thông số học, nhưng như vậy là cũng thấy rõ năng lực nhạy bén rồi, thật sự ngoài dự đoán của Tiêu Phàm.
- Như thế nào, tôi nói không đúng sao?
Thấy bộ dạng khiếp sợ của Tiêu Phàm, Phong Vãn Nương vội vàng hỏi, có chút hơi bất an.
Chứ không phải tôi nói sai cái gì chứ, khiến Tiêu Phàm tức giận rồi?
Mặc dù đây là lần đầu tiên Tiêu Phàm nói chuyện với Phong Vãn Nương, nhưng cũng rất để ý đến cảm nhận của Tiêu Phàm. Cô giống như chịu chế độ giáo dục yểu điệu thục nữ cao, đối nhân xử thế tự nhiên cũng rất nho nhã lễ độ.
- Không có, cô nói rất đúng.
Tiêu Phàm vội vàng nói, khoát tay áo, nói một câu tán thưởng từ tận đáy lòng.
- Tiến sĩ Phong, cô thật là một thiên tài.
- Đâu có, tôi thật không phải là thiên tài gì đâu… Tôi chính là từ nhỏ đã có hứng thú đối với toán học…
Phong Vãn Nương tự nhiên cười nói, hơi thẹn thùng.
- Tiến sĩ Phong, ở nhà tôi còn một thư viện, khả năng cô sẽ cảm thấy có hứng thú, đến lúc đó cho cô mượn xem. Có lẽ sẽ giúp ích được cho cô để phá giải mê cung.
- Được, được…