Đại Hào Môn

Chương 117: Nguyên nhân bệnh

- Này, điều này cũng quá thần kỳ đi?

Sửng sốt một lúc lâu, bác sĩ Cao thực chướng tai gai mắt mà nuốt từng ngụm nước, nói.

Thân là một vị bác sĩ có tiếng, nói ra lời như vậy, đủ để thấy được Tiêu Phàm đã làm cho y rất dao động.

Tiêu Phàm cười mỉm nói:

- Thuật châm cứu giảm đau hiệu quả cũng không tệ.

- Không đúng, không đúng…

Tiêu Phàm chưa kịp dứt lời, bác sĩ Cao đã kêu la.

- Tôi mặc dù là bác sĩ Tây y, nhưng đối với châm cứu thì không có gì xa lạ. Châm cứu làm giảm đau hiệu quả, nhưng rõ rang hiệu quả nhanh chóng như vậy, tôi quả thật lần đầu tiên nhìn thấy.

Bác sĩ Cao tấm tắc khen ngợi không ngớt.

Nhưng y càng hiểu rõ bệnh của Lục Hồng hơn bất kỳ ai hết, lúc đau đớn dữ dội,c oi như châm hormones kích thích để làm giảm cơn đau, giảm đau hiệu quả tối đa cũng gần với việc châm cứu của Tiêu Phàm bây giờ.

Nhưng thứ thuốc kích thích dùng nhiều sẽ gây nghiện, tác dụng phụ quá lớn.

Châm cứu không có nỗi lo về sau như vậy.

Với tư cách là một bác sĩ tây y, tiểu Cao không hề bài xích Đông y, mới vừa rồi còn đề nghị Lục Hồng đi khám Đông y kia mà.

Bằng hữu trong hội cũng có bác sĩ Đông y nổi tiếng, thầy châm cứu lại càng không ít. Nhưng giống Tiêu Phàm như vậy, thì không có một ai cả.

Quả thực là kỹ năng thần kỳ.

Lục Hồng nhẹ nhõm khắp người, tâm trạng cũng tốt hẳn, cười ha hả nói:

- Tiêu Phàm, bản lĩnh châm cứu nàycủa con học ở đâu vậy? Lợi hại đến như vậy!

Lúc nhỏ, Tiêu Phàm vẫn thường cùng phụ thân đi tới nhà các trưởng bối chúc tết, Lục Hồng đã gặp hắn rất nhiều lần. Tuy nhiên từ lúc Tiêu Phàm vào học ở Học viện đạo giáo, Tiêu Trạm liền không dẫn hắn đi chúc tết hay thăm viếng họ hàng thân thích nữa.

Bộ trưởng Tiêu gánh không nổi người nọ

Là một đồng minh chính trị thân thiết của Tiêu gia, Lục Hồng đương nhiên nghe nói qua về ‘sự tích‘ của Tiêu Phàm, người thân cận cười thầm không ngớt.

Lão Tiêu gia đây là muốn xuất hiện ‘Yêu nghiệt‘ rồi.

Con cháu nhà quyền quý chính thống trở thành

‘Người xuất gia‘, quả thực là điều chưa từng nghe thấy.

Chỉ có điều Lục Hồng cũng không ngờ ‘trò cười‘ của lão Tiêu gia này vào thời điểm thảm hại nhất của mình bỗng nhiên hiện ra trước mặt mình, chỉ dùng bốn cây kim châm nho nhỏ trong khoảnh khắc liền giải cứu mình thoát khỏi cảnh chật vật.

Tiêu Phàm cười cười nói rằng:

- Lục thúc, bệnh này của người dường như không phải là đơn giản như vậy. Để cháu bắt mạch cho người.

Đối với nghi vấn của Lục Hồng, ngay lập tức cũng không hỏi Lục Hồng có đồng ý hay không, liềnđưa ba ngóng tay phải ra, trực tiếp khoác lên mạch cổ tay của Lục Hồng, rồi tập trung tư tưởng, suy nghĩ kiểm tra.

Lục Hồng trong lòng hơi rùng mình.

Vị đích tôn trưởng của lão Tiêu gia này nhìn như nhã nhặn, nho nhã. Nhưng kì thực khá mạnh mẽ, cứng rắn, bình tĩnh nắm bắt được chủ ý.Trong phòng bốn người, ba người kia cũng là bậc trưởng bối. Lúc này lại mơ hồ để cho hắn làm chủ.

Người này lúc trước nếu không phải nhầm đường lạc lối, nói thẳng ra, có lẽ tiền đồ không thể lường trước được.

Hoa Giải Ngữ và bác sĩ Cao đều hết sức chắm chú nhìn TIêu Phàm, trong lòng cũng đều dâng lên một cỗ hy vọng. Nếu như là một khắc trước, bọn họ tuyệt đốikhông tin tưởng, lại có thể ký thác hy vọng vào một vị cán bộ phòng Tôn Giáo tuổi còn trẻ như vậy.

Nhưng Tiêu Phàm vừa mới lộ ra bản lĩnh kia, quả thật đã trấn trụ được cả hai người.

Có lẽ, Tiêu Phàm thật có thể chữa khỏi bệnh khó chữa này của Lục Hồng hay không thì cũng chưa biết được.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm liền nhàu lên trong chốc lát, rồi lại đưa ngón tay đáp lên cổ tay phải của Lục Hồng.

Ba người Lục Hồng ngậm chặt môi, nín thở, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy đến hắn, vẻ mặt bất giác vô tình biến đổi theo ánh mắt biến hóa của Tiêu Phàm.

- Thế nào? Tiêu…Tiêu…tiên sinh?

Ngón tay của Tiêu Phàm vừa rời khỏi cổ tay của Lục Hồng, HOa Giải Ngữ liền vội vã hỏi han, vẻ mặt có chút lo sợ. Trước kia, bất cứ lúc nào Hoa Giải Ngữ đều đoan trang, thanh nhã, dịu dàng, trầm tĩnh như vậy, giờ thì cũng lo lắng, hỗn loạn.

Tiêu Phàm hơi trầm ngâm chậm rãi nói :

- Lục thúc thúc, bệnh này của ngườivề nguyên nhân cháu cơ bản đã rõ.

- Ah, nguyên nhân bệnh là gì?

Ba người gần như cùng đồng thanh hỏi.

Vấn đề khó khăn lớn nhất mà bác sĩ Cao gặp phải chính là tìm không thấy nguyên nhân bệnh. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân, đúng bệnh hốt thuốc, vậy thì không khó chữa khỏi.

Tiêu Phàm lại khẽ lắc đầu:

- Lục thúc thúc, hiện tại cháu vẫn không nắm chắc mười phần, còn cần kiểm tra thêm một chút. Tuy nhiên muốn tra ra nguyên nhân bệnh thật sự, trị tận gốc triệt để hoàn toàn, cũng không hề khó. Như vậy đi, Lục thúc thúc, ngày mai cháu sẽ đến văn phòng tìm người, chúng ta cùng bàn bạc lại kỹ vấn đề này. Hôm nay tạm thời không quấy rầy, Lục thúc thúc nghỉ ngơi một chút đi.

Nói xong liền rút bốn thanh diệp tiểu đao đâm ở trên tay và sau đầu Lục Hồng ra, khom người về phía ba người Lục Hồng, Hoa Giải Ngữ, bác sĩ Caocáo từ, nửa khắc cũng không ngừng lại.

Ba người Lục Hồng nhất thời đưa mắt nhìn nhau, thần sắc không khỏi kinh ngạc.

Cứ như vậy nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng đi, quả thực có chút khiến người ta sửng sốt, ba người sửng sốt một hồi mà vẫn không lấy lại được tinh thần.

- Này…con trai của Bộ trưởng Tiêucòn là một bác sĩ Đông y?

Tiêu Phàm rời đi hồi lâu thì Hoa Giải Ngữ mới mở miệng nói, giọng điệu hết sức nghi hoặc.

Lục Hồng lắc đầu nói:

- Không nghe nói hắn là thầy thuốc, chính hắn cũng nói đang làm ở cục tôn giáo mà.

Hoa Giải Ngữ thở dài nói:

- Mặc kệ hắn làm ở nơi nào, chỉ cần chữa khỏi bệnh của ngươi, vậy là được rồi.

Bác sĩ Cao cũng gật đầu liên tục nói:

- Đúng vậy, Tây y không có cách nào, biết đâu Đông y thật sự có phương pháp. Hắn ít nhất có khả năng châm cứu, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lợi hại như vậy đấy.Thử xem đi!

Bác sĩ Cao không hổ là phần tử trí thức thật sự, một chút cũng không có lòng ganh tỵ

Lục Hồng cười gật đầu.

Đến lúc này, ngoại trừ gửi gắm hy vọng vào Tiêu Phàm, gã còn có lựa chọn khác sao?

Chỉ là lời này, Lục Hồng sẽ không nói ra ngay trước mặt bác sĩ Cao. Vô duyên vô cớ, không cần thiết phải làm xấu mặt đồng môn. Lại càng không cần phải nói đến tình bằng hữu hai mươi mấy năm giữa tiểu Cao và anh ta.

Sáng ngày tiếp theo, Lục Hồng đúng giờ đi tới phòng làm việc, dặn dò thư ký, bảo cậu ta đích thân tới cổng đợi vị cán bộ trẻ tuổi Tiêu Phàm. Lục Hồng còn cố ý nói cho thư ký, Tiêu Phàm là con trai của Tiêu Trạm.

Có thể ông ta không muốn cho người khác biết Tiêu Phàm là đến để chữa bệnh cho ông ta.

Thứ trưởng Lục không có bệnh!

Trong mắt người ngoài, Lục gia và Tiêu gia vốn mấy đời thân nhau, con của Tiêu Trạm đến nhà thăm hỏi Lục Hồng là điều hết sức bình thường.

Qua một buổi chiều, cộng thêm một buổi tối, Lục Hồng đối với y thuật của Tiểu Phàm lại càng thêm tin tưởng vài phần. Suốt mười mấy giờ, cơn đau đầu choáng váng của ông ta không hề tái phát, thậm chí ngay cả triệu chứng cũng không có. Mấy tháng qua, Lục Hồng lần đầu tiên được an giấc.

Bởi vì cái cơn đau đầu chết tiệt này, Thứ trưởng Lục không ngủ an giấc mấy tháng rồi.

Đứa cháu này của lão Tiêu gia thật là có chút tài năng.

Khó trách hắn xưa kia muốn đi “Học đạo”, xem ra Tiêu Phàm đúng là trời sinh học y.Trong mắt Lục Hồng, cái gọi là học đạo và học y khác biệt cũng không nhiều lắm.

Đạo gia không phải chú trọng nhất chính là luyện đan chế dược sao?

Trong lịch sử có rất nhiều cao nhân đạo giáo, đồng thời lại là người giỏi bậc nhất Đông y.

Khoảng tám giờ một phút, thư ký dẫn Tiêu Phàm đi tới phòng làm việc của Lục Hồng.

Thư Ký đối với Tiêu công tử vô cùng khiêm nhường.

Lục Hồng cũng rất khách khí. Tiêu Phàm vừa vào cửa, ông ta liền lập tức đứng dậy, đi vòng ra sau bàn, vào giữa phòng làm việc và bắt tay Tiêu Phàm rất thân thiết. Mộttrưởng bối quyền thế mà lại khách khí với hậu bối, điều này cũng ẩn hàm một sự tôn trọng của bệnh nhân đối với thầy thuốc.

- Nào, Tiêu Phàm, mời ngồi, mời ngồi.

Bắt tay với Tiêu Phàm hỏi han đôi câu, Lục Hồng liên thanh mời Tiêu Phàm ngồi xuống ghế trường kỷ.

Tiêu Phàm mỉm cười cảm ơn, ngồi xuống cái ghế lớn bằng da thật.

Thư ký dâng lên nhanh loại trà thơm thượng hạng, thấy Thứ trưởng Lục không còn phân phó gì khác, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn toàn bộ bố cục ở giữa phòng làm việc.

Nơi làm việc của Lục Hồng quả thực rất có quyền lực, tòa nhà văn phòng mới xây hai năm trước đấy. Là Thứ trưởng thường vụ, nhân vật thứ 2 trong bộ, phòng làm việc của Lục Hồng rộng lớn vô cùng, hình thức buồng kép, kèm theo buồng vệ sinh và phòng nghỉ. Ở giữa văn phòng dùng màu vàng làm chủ đạo, tấm thảm dầy màu vàng kim óng ánh, bức màn lông nhung thiên nga màu vàng nhạt, ghế trường kỷ màu vàng, ngay cả lớp da của cái ghế xoay sau bàn làm việc kia cũng là màu vàng đấy.

Vào thời cổ đại, màu vàng chính là màu chuyên dùng của hoàng thất.

Như vậy, có thể thấy rõ dục vọng quyền lực ở sâu trong nội tâm của Lục Hồng là tới mức nào.

Nhưng có thể nhất thời thể hiện “dã tâm “ của Lục Hồng lạikhông phải là màu vàng đầy phòng, mà là bức tranh treo phiá trên đằng sau chỗ ngồi của gã ta. Đó là một bức viết cuồng thảo, chữ viết chính là củaVĩ Nhân, phong cảnh vô hạn ở ngọn núi cao và hiểm trở.

Nhìn kỹ đương nhiên không phải chính tay Vĩ Nhân viết, chỉ có điều người viết phỏng theo này là không thể coi thường. Là một vị đại sư văn học trứ danh, sau khi lập quốc, ở trong nước có một lần được tôn là Ngưu Nhân của ”Văn học Thái Sơn Bắc Đẩu”. Hơn nữa chức vụ và đãi ngộ đều rất cao, là chỗ ngồi cao quý của quan đại thần đầu sỏ. Vị Văn Học Thái Sơn Bắc Đẩu này từng rất thích phỏng theo thể chữ của Vĩ Nhân để viết thơ.

Xem nơi ghi tên người nhận và câu đề tặng của bức này, chính là quà tặng của đại sư văn học viết tặng phụ thân của Lục Hồng.

Dựa vào thân phận và địa vị của Lục lão gia tử, đương nhiên xứng đáng được đại sư văn học viết thơ phỏng theo chữ của Vĩ Nhân đem tặng.

Lão gia qua đời hai năm trước, Lục Hồng liền đem bức chữ này đóng khung treo trong phòng làm việc của mình. Thứ nhất là để đề cao thân phận, thứ hai dùng cái này để bày tỏ sự hiếu thuận và tưởng niệm đối với phụ thân, về phần thứ ba đương nhiên là biểu đạt nhu cầu chính trị của mình rồi.

Càng là ngọn núi cao đường xa, càng là phong quang vô hạn.

Thấy Tiêu Phàm quan sát phòng làm việc của mình, Lục Hồng cũng không vội mở lời, trên mặt vô tình lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

Phòng làm việc rộng lớn như thế này, đoán chắc là tìm không thấy trong cục tôn giáo bên kia. Phòng làm việc của Bộ trưởng Tiêu Trạm so với của Lục Hồng thì đơn sơ nhiều lắm.

Cẩn thận nhìn qua cách bố trí của toàn bộ phòng làm việc, Tiêu Phàm cơ bản đã hiểu rõ.

Hôm qua hắn bắt mạch cho Lục Hồng, cảm giác được rất rõ ràng trong cơ thể Lục Hồng có một luồng âm sát khí dày đặc. Dòng âm sát khí này không chỉ khiến cho Lục Hồng phát bệnh, đau đầu không dứt, thậm chí còn thay đổi cả tướng mạo và vận trình của Lục Hồng.

Tình hình như thế này lại hoàn toàn không thuộc phạm trù của y học, chứng bệnh đau đầu của Lục Hồng kéo dài không dứt, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, cũng là bởi âm sát khí đang quấy phá.

Hiện tại, Tiêu Phàm đã tìm được nơi phát ra loại âm sát khí này.

Ngay tại gian phòng này, bố cục phong thủy của phòng làm việc có vấn đề.