Đại Hào Môn

Chương 111: Tay chơi khác người

Ở bãi đỗ xe của quán rượu, không ngạc nhiên khi mọi người gặp phải Tân Lâm!

Tiêu Thiên trong lòng có chút khựng lại.

Tuy nói Tiêu Phàm chưa từng nhắc tới Tân Lâm trước mặt của y, cũng chưa từng nhận là có quan hệ gì với Tân Lâm, nhưng dựa vào trực giác, Tiêu Thiên cũng có thể đoán được, quan hệ giữa Tân Lâm và anh mình tuyệt đối không đơn giản.

Tuyệt đối không phải là quan hệ của “ông chủ” và “người làm thuê”.

Lúc nãy, việc đại ca lại cùng với cô gái nước Nga này dính nhất nước sơn, lại còn hôn trước mặt mọi người nữa, thì làm sao giải thích với Tân Lâm đây?

Chỉ là sự lo lắng này, chỉ nằm trong lòng của Tiêu Thiên, tuyệt không nói ra miệng.

Nhìn Tân Lâm, mãi vẫn là vẻ yên lặng không đổi, đối với chuyện của Tiêu Phàm và Adger Lena, làm như là không nhìn thấy.

Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử bọn họ nhìn thấy Tân Lâm ngồi trong xe, cũng bất giác khựng lại, cảm giác hưng phấn lúc nãy có chút giảm đi. Không biết tại sao nhưng cô gái trẻ không nói một tiếng này, đều tạo cho mấy vị đại lão gia ở đây một áp lực không hề nhỏ.

Nhìn thấy không khí nhất thời đã trở nên trầm xuống, Tiêu Thiên liền cười nói:

- Đại ca, anh cũng nên đổi xe đi, bậy giờ anh đã là Tiêu nhất ca đỉnh đỉnh đại danh ở Tứ Cửu thành, còn lái loại xe này, có chút không hợp đó.

Mang theo chút ý trêu chọc.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, nói:

- Ừ, vậy thì đổi vậy, hai ngày nữa, đổi chiếc Benz.

Tiêu Thiên liền giật mình hết hồn.

Y hiểu rõ anh mình không nói chơi, tính của Tiêu Phàm là vậy, bình thường không tùy tiện nói đùa với người khác. Nếu đã bảo là sẽ đổi chiếc Benz, vậy nhất định là sẽ đổi.

Vấn đề là, trước mắt một chiếc Mercedes Benz cũng hơn một triệu mấy trăm ngàn.

Toàn bộ gia sản của Tiêu Thiên, cộng lại cũng không đủ mua.

Đại ca sao lại nhiều tiền như vậy, trong cách nói của anh, việc đổi một chiếc xe Benz so với đổi một chiếc xe đạp, dường như không có gì khác biệt.

Nhìn thấy biểu hiện bất ngờ của Tiêu Thiên, Tiêu Phàm cười nói:

- Tiêu Thiên, thật ra em vẫn không thích hợp làm dân ăn chơi. Giống như em đây, thể diện quá lớn, chưa thể hạ mình đi kiếm tiền đã đi làm dân chơi, có chút hơi quá sức đấy.

Tiêu Thiên lập tức có chút không phục, nói thầm:

- Không lẽ anh lại có thể hạ mình đi kiếm tiền ư?

Tiêu Phàm liền cười, không nói gì nữa.

Hắn kiếm tiền cũng không cần phải hạ mình, có khi là người ta đến cầu xin hắn. Tuy nhiên đây cũng không cần phải nói ra, tránh việc đả kích Tiêu Thiên.

Chân nhân của Vô Cực Môn chưởng giáo muốn trải qua kiếp nạn hồng trần, cũng không giống người thường.

- Được rồi, các người cứ về trước đi, hôm nay uống đủ rồi, qua hai ngày nữađổi xe mới, lúc đó sẽ đãi mọi người uống sau.

Sau đó, Tiêu Phàm cũng đến chào hỏi đám người Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử, vỗ vai đám tiểu huynh đệ này. Nếu đã phải trải qua kiếp hồng trần, muốn trở thành kẻ ăn chơi trác táng, đám tiểu huynh đệ này ắt không thể thiếu. Bọn họ là anh em của Tiêu Thiên, tất nhiên cũng là anh em của Tiêu Phàm rồi.

Bọn người Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử rất kích động.

Trong mắt của bọn họ, Tiêu đại ca thật sự quá thần, quả thực chính là hiện thân vô địch.

Uông tam đã nhập viện, bây giờ tới Diệp đại cũng vào viện nốt.

Phàm những ai chống đấu với Tiêu nhất ca đều không có kết cục tốt.

Có một người “đại ca” như vậy chống lưng, từ nay chở đi tại Tứu Cửu thành này, xem thư còn ai dám không phục nữa không?

Sớm đã nói rồi, người xuất thân từ Tiêu gia, không một ai là đơn giản cả.

Vốn dĩ bọn họ ai cũng tràn đầy vẻ hưng phấn, muốn thỉnh giáo xem bí quyết “hải lượng” (tửu lượng cao) của Tiêu nhất ca. Nhưng thấy Adger Lena giống như con chim nhỏ đeo bám lấy Tiêu Phàm, lại còn có cô nàng Tân Lâm vẻ đẹp yêu kiều lẳng lặng đứng bên xe, bọn anh em cũng chi có thể thông cảm cho Tiêu Nhất ca mà thôi.

Nói ra, là một người đàn ông, trong lúc này không thể nào đi đánh chén nói chuyện phiếm với bọn họ được.

Cả đám cười ha ha vẫy tay chào Tiêu Phàm, liền chui vào xe việt dã nhập khẩu của bọn họ. Tuy Tiêu Phàm không đi chung được, nhưng đêm nay nhất định phải tụ tập lại đi chơi cho vui.

Thật là tuyệt cú mèo.

Diệp Hạo Văn ngày thường dù sao cũng là một tay chơi khét tiếng, không mấy ai là gã có thể nhìn vừa mắt, ai ngời hôm nay gặp ngay Tiêu nhất ca uống cả bốn bình rượu xái, trực tiếp quật ngã gã.

Xem gã sau này còn dám lên mặt nữa không!

Thật là làm người ta cảm thấy hả dạ.

Nhìn thấy sau xe việt dã phun ra một làn khói đen, sau đó cuốn đi mất, Tiêu Phàm mĩm cười, khẽ lắc đầu, cùng Adger Lena leo lên chiếc xe vẫn còn hơi mới đó.

Vừa lên xe, Adger Lena liền ngồi hết sức ngay ngắn quy cũ, hai tay đặt lên đầu gối, mắt không lay động, tuyệt không dám mở miệng nói chuyện với Tiêu Phàm.

Cô rất sợ Tân Lâm!

Vô cùng vô cùng sợ.

Trờ thành hoàng hậu của vũ trường đêm, Adger Lena vừa rồi thực ra cũng là đang diễn kịch, cô biết có như vậy mới nâng không khí cuồn nhiệt của quán rượu lên cao trào. Đương nhiên cùng là vì giành sĩ diện cho Tiêu Phàm.

Những thứ này đều là những điều phải học của cô khi cô được huấn luyện.

Hiệu quả cực kì tốt.

Tuy nhiên bây giờ đã rời khỏi quán rượu, Tiêu Phàm theo thói quen ngồi vào ghế phụ lái phía trên. Trong mắt của Adger Lena, Tiêu Phàm rõ ràng là đang nói với cô rằng, ai mới chính là bạn gái của hắn.

Tân Lâm nổ máy xe, chạy thẳng xe tới khách sạn thời đại.

Cô đã đặt sẳn loại phòng Tổng thống.

Tiêu Phàm nếu đã dẫn Adger Lena theo, vậy thì phải đi phòng hạng sang.

Đại ca con cháu quyền quý cũng nên có sự bất phàmđó.

Lại đi vào phòng dành cho tổng thống sang trọng của khách sạng thời đại, Adger Lena trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khách thương. Trên danh nghĩa, cô ta đã ở đây đem lần đầu tiên của mình trao cho Tiêu Phàm. Hơn nữa, Adger Lena cũng có thể khẳng định, Tiêu Phàm thật sự đã nằm bên cạnh của cô.

- Adger Lena, cô ngồi đây một lát.

Tiêu Phàm lờ mờ dặn dò cô một câu, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh của phòng ngủ. Tân Lâm im lặng theo phía sau, coi Adger Lena như là không khí.

Adger Lena chỉ đành ngồi ngoan ngoãn ở ghế so pha lớn, vẫn cứ nhìn thẳng không chớp mắt.

Tiêu Phàm và Tân Lâm, đều cho cô một cảm giác hết sức thần bí.

Cô ấy đối với họ hầu như một chút cũng không biết.

Adger Lena chỉ biết rằng, người đàn ông này là mục tiêu mà ông chủ và chị cả đã xác định cho cô, nhất định cô phải nắm cho bằng được. Hơn nữa không được để thời gian kéo dài quá, nếu không ông chủ và chị cả sẽ không tha cho cô.

Tiêu Phàm đi vào nhà vệ sinh, há to miệng, một dòng nước rượu tràn ra như lũ, phun hết ra bồn cầu.

Khắp nhà vệ sinh lập tức tràn ngập mùi rượu nồng nặc.

Bốn cân rượu trắng, gần như toàn bộ nguyên xi ói trở ra hết, còn xót trong dạ dày của Tiêu Phàm chưa tới một phần mười.

Tân Lâm tựa lưng vào thành cửa nhà vệ sinh, thản nhiên nói:

- Dùng Hạo Nhiên Chính Khí để gian lận uống rượu, mấy đời chưởng môn chân nhân của Vô Cực Môn, e rằng anh là người đầu tiên?!

Cho dù Tiêu Phàm tửu lượng không tồi, nhưng trong thời gian chưa tới nửa giờ để uống hết bốn cân rượu xái, đã phần nhiều không can hệ tới tửu lượng nữa. Đây là hắn dùng nội lực thâm hậu của hắn, nén chặt rượu ở một chỗ, chỉ là cách gian lận này, không phải ai cũng có thể học được. Cũng chỉ có Tân Lâm biết việc Tiêu Phàm gian lận mà thôi.

Tiêu Phàm uống chút nước rửa miệng, cười và nói:

- Lễ có kinh, cũng có quyền.

Với hạng người như Diệp Hạo Văn đấu rượu, không cần phải tuân thủ quy củ như vậy?

Tân Lâm liền biểu môi nói:

- Vậy anh tính sao với cô gái bên ngoài kia? Bửa tối nay không cần phải tôi giúp đỡ chứ?

Lần trước sau Ager lena vừa mới rửa mặt xong, lập tức ngủ yên giấc, vô cùng ngọt ngào, đây tất nhiên là công lao của Tân Lâm. Thất Diệu cung thất tuyệt kĩ lớn nhất chính là “ngự hương”, kỳ thật đây chủ yếu là lấy ảo thuật và ly hồn thuật làm chủ.

Tân thiếu chủ dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà, cô gái ngoại quốc kia làm sao đỡ nổi.

Tiêu Phàm cười khổ, lắc lắc đầu:

- Xử trí cô ta như thế nào, đúng là làm người ta đau đầu.

- Còn đau đầu cái gì ở đây? Bây giờ khắp Tứ Cửu thành này, ai mà không biết đến người đàn bà của tên đứng đầu Tinh Ngữ quán Tiêu Nhất Ca? Anh cứ việc làm đúng cái danh đó là được!

Tân Lâm lại bĩu môi, lãnh đạm nói.

Tiêu Phàm ngẩn người ra, lập tức tiến tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tân Lâm, thấp giọng nói:

- Tân nhi, em đừng nghĩ anh thật sự lợi hại như vậy, việc gì cũng có thể gánh được, nắm chắc trong tay, không phải như vậy đâu. Anh cũng có lúc nhìn không rõ sự việc, quyết định không đúng đắn. Thiên cơ khó dò. Đâu ai có thể nắm chắc mọi chuyện được đâu? Nhất là vào lúc này!

Trải qua nửa năm tĩnh dưỡng trong núi sâu ở huyện Khánh Nam, nội thương của Tiêu Phàm đã bình phục, nhưng cảnh giới đã sụp giảm không ít. Hạo Nhiên Chân Khí phải luyện lại cảnh giới viên mãn từ đầu. Có lẽ là nhờ sự trợ giúp của thuốc và châm cứu, nên cũng không phí nhiều thời gian lắm. Nhưng trình độ pháp thuật, tuyệt đối không dễ dàng có thể tu luyện lại.

Lực áp chế và cắn trả của Thiên Cơ không phải là nhỏ.

Vấn đề quan trọng là đến bây giờ hắn vẫn không biết kẻ địch lớn vẫn còn núp trong tối, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Lão gia bệnh tình tuy đã giảm, nhưng Tiêu Phàm hiểu rất rõ, việc điều chế “Càn Khôn Đại Hoàn Đan” thật ra là có khiếm khuyết. Tại thời điểm cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Vận mệnh sau này của toàn Tiêu gia, hắn bây giờ căn bản là đoán không được. Thiên cơ hoàn toàn hỗn loạn rồi.

Ngay cả vận mệnh của bản thân hắn. Tương lai cũng là một mảng mơ hồ.

Văn nhị gia dùng Càn Khôn Đỉnh để liệu tính tương lai, cũng chỉ là đại khái. Nhưng có điều chắt chắn rằng, tình huống hiện thời là rất xấu.

Tiêu Phàm vẫn không thể trốn đi.

Hắn nhất định phải từng phút từng giây bảo hộ cho toàn gia tộc, bảo vệ ông nội, phụ thân và cả em trai mình. Tiêu gia tuyệt dối không thể suy sụp được. Bản thân hắn cũng nhất đỉnh phải vượt qua khó khăn, vượt qua hồng trần đại kiếp nạn.

Từ nay trở đi, Tiêu Phàm không còn là cao nhân ẩn dật nữa, mà trở thành một tay chơi.

Là một tay chơi khét tiếng ở Tứ Cửu thành.

Hai lần ra tay ở Hồng Tinh quán, lần đầu là để tạo nên trong mắt kẻ địch trong tối một hình tượng giả luyện võ ngoài gia của hắn. Lần này lại thêm lần nữa giấu đi thực lực của hắn.

Giấu đi thực lực không nhất thiết phải khiêm tốn, đôi khi, hành động càng quá mất, càng hoang đường, hiệu quả ngược lại sẽ càng tốt.

Thời đại Càn Long, hoàng đệ Hòa Thân Vương được xưng là “Hoang Đường Vương Giả”, hành sự vô cùng kỳ quái, thậm chí trong lúc tảo triều, trước mặt Càn Long Hoàng đế cùng văn võ bá quan, đọng thủ đánh nhau với quân cơ đại thần, nhất đẳng công Hòa Thân, cả triều đều khiếp sợ.

Hoà Thân sở dĩ làm loạn như vậy, đơn giản cũng chỉ là giấu kín thực lực của bản thân.

Một hoàng đệ bị đối sử khắc nghiệt, vẫn có khả năng được lập làm Hoàng đế. Nhưng “Hoang Đường vương gia” lại tuyệt không có cơ hội như vậy. Chỉ cần không uy hiếp tới Hoàng quyền, Hòa Thân Vương sẽ được an toàn.

Hòa Thân hiểu rõ sâu sắc điểm này.

Tiêu Phàm bây giờ cũng phải biến thành một “hoang đường nha nội”(tay chơi khác người), so với hành vi của người tu đạo khác càng xa càng tốt, mới có thể tạm thời tránh khỏi sự hòai nghi của kẻ đối đầu. Trong lúc hắn chưa thể hồi phục như trước, đây là điểm hết sức quan trọng.

Tân Lâm lập tức trở nên mềm lòng, tùy ý để hắn nắm chặt tay của mình, hạ giọng nói:

- Vậy…bây giờ phải làm thế nào?

- Trở thành một tay chơi thực thụ rồi tính tiếp.

Tiêu Phàm khẽ thở dài nói, vẻ mặt hết sức sầu não.

Tiêu chân nhân không gì là làm không được, muốn trở thành một tay chơi lưu manh, đúng là có chút đau đầu đấy.