Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 10: Trường Sinh Thiên
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Nhưng mà tác dụng của ba thanh Diệp Tiểu Đao vẫn là dùng để châm huyệt, sáu châm qua đi, bàn tay Trần Quả vốn máu tươi tuôn trào từ từ ngừng chảy.
Trần Quả trợn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc. Tuy hắn cũng được coi như là cao thủ võ thuật nhưng hắn chỉ nghe nói qua về thuật châm huyệt cầm máu này, trong thành phố Khánh Nguyên cũng có rất nhiều bác sĩ châm cứu nhưng Tiêu Phàm so với họ là ở một đẳng cấp cao hơn, có thể nói là một trời một vực.
Ân Chính Trung nhìn không chớp mắt, thở dài nói:
- Thật sự là một phương pháp thần kỳ!
Tiêu Phàm đưa Liễu Diệp Đao dính máu đến gần chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một chút rồi gật gật đầu, nói:
- Ông chủ Trần, phương pháp luyện Diêm La Thủ là ngâm hai tay trong các vị thuốc, vốn cũng là chính đạo. Võ thuật Trung Quốc bác đại uyên thâm, đủ mọi phương pháp luyện công, Phật Môn thì có Dịch Kinh Tẩy Tủy, Đạo Gia thì có Thoát Thai Hoán Cốt, tất cả đều phải nhờ vào sự hỗ trợ của dược liệu và kim châm cứu, nhưng cái ngài tu luyện là Dược Thủ. Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài một mực xem trọng uy lực đả thương người nên đã đi vào ngã rẽ, đó không phải là con đường chính đạo đúng đắn ... Việc này cũng không thể trách ngài, có lẽ là do sư môn truyền thụ sai. Chờ hàn độc trong cơ thể ngài được bài trừ sạch sẽ sau đó lại luyện công pháp của bổn môn. Những thứ như: Xuyên Ô, Thiềm Sa, Ngô Công, toàn bộ những vị thuốc này tốt nhất là ngài không nên dùng đến.
Hiện giờ, Trần Quả đối với Tiêu Phàm đã khâm phục sát đất rồi, hắn không cần suy nghĩ vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ:
- Hèn chi Lão Bất Tử chưa đến bốn mươi tuổi đã rút khỏi giang hồ, chạy đến thành phố Khánh Nguyên - địa phương rác rưởi này, hóa ra là trước đây sư môn truyền lại phương pháp luyện công có chỗ thiếu sót rất lớn. Nếu không phải chính mình có duyên phận gặp được Tiêu Phàm thế này thì số phận của bản thân chỉ sợ so với Lão Bất Tử còn thảm hơn nhiều, ít nhất xem tình hình thì Lão Bất Tử còn vui vẻ trốn được mấy chục năm, cuối cùng sống đến chín mươi mấy tuổi, nhưng tự mình không thể sống lâu như vậy. Cho dù may mắn tìm được Ô Dương Mộc, uống thuốc theo phương thuốc này nhưng dùng với liều lượng Ô Dương Mộc không đúng thì chỉ có chết nhanh hơn thôi. Có lẽ là bản thân mình mệnh chưa hết nên ông trời mới đưa vị đại cứu tinh này đến trước mặt mình, kéo mình từ cửa âm phủ trở về.
Tiêu Phàm cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Trần Quả, hơi gật đầu, nói:
- Ông chủ Trần, tổ tiên ngài tích rất nhiều công đức, lẽ ra phải phúc trạch lâu dài nhưng mấy năm nay, ngài làm nhiều điều xấu nên đã có thêm nét bút nghiên, đem công đức tổ tiên tiêu hao không ít. Từ nay về sau, ta khuyên ngài hãy làm nhiều việc tốt, tích thêm nhiều công đức, điều đó đối với chính ngài, với người nhà của ngài sẽ có thêm nhiều lợi ích.
- Là, là Trần mỗ ... Kẻ hèn này nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của Tiêu tiên sinh, sẽ cố gắng sửa đổi, tuyệt đối không làm những chuyện không có tính người nữa...
Trên trán Trần Quả mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng, sắc mặc hắn trở nên trắng bệch.
- Ừ.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
- Lâm nhi, em hãy đem ba cây Ô Dương Mộc cho ông chủ Trần.
Tâm Lâm từ túi xách mang theo bên người lấy ra cái hộp nhỏ màu vàng đất bằng dây mây, ngón tay khéo léo dùng một chút lực, cái hộp nhỏ cũng theo đó mà vỡ ra, vốn là cái hộp nhỏ này được trang trí xung quanh bằng dây mây màu đen sẫm, nhưng khi bị Tâm Lâm dùng lực tác động thì dây mây này bắn ra linh khí thẳng tắp, nó giống như là vật có linh tính hơi rung động không ngớt.
Giữa kẻ tay của Tân Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo cắt đứt ba tấc theo chiều dài của Ô Dương Mộc, chỗ mặt cắt rất bằng phẳng, bóng láng lấp lánh màu vàng đen, lại mơ hồ có một dòng linh khí lưu chuyển.
Trong phút chốc Trần Quả chỉ cảm thấy một dòng hơi nóng đập vào mặt mà nhiệt độ xung quanh bỗng tăng cao.
Ân Chính Trung tức khắc kinh ngạc há to miệng, than:
- Thiên Hạ Chí Dương thứ hai, quả nhiên danh bất hư truyền (Tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế).
Đương nhiên hiện tượng ấm lên này chỉ lướt qua trong giây lát.
Trong nháy mắt, chỗ mặt cắt trên Ô Dương Mộc trở nên đen nhánh không có một chút sáng bóng nào, nhìn qua thì nó so với dây mây nhỏ bình thường hoàn toàn giống nhau.
Tân Lâm chìa bàn tay tuyết trắng đến trước mặt Trần Quả, quả thật bàn tay cô rất mềm mại, trắng mịn, cho dù ai cũng không thể ngờ là một khi bàn tay nhỏ này cầm kiếm thì chỉ trong vài chiêu liền dễ dàng hóa giải Diêm La Dược Thủ của Trần Thất Gia uy chấn vùng Tây Nam, đem hai bàn tay xuyên qua như xâu một khối thịt.
Trần Quả vội vàng đứng dậy, vươn hai bàn tay nhuộm đầy máu tươi cung kính tiếp nhận ba đoạn bảo bối, sau đó hắn đặt ở trong lòng bàn tay rồi quan sát cẩn thận nhưng hắn không nhìn ra có chỗ thần kỳ nào cả.
Tiêu Phàm chậm rãi đứng dậy.
- Ân tiền bối, ông chủ Trần, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai vị nữa, xin cáo từ!
Trần Quả vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói:
- Tiêu tiên sinh, Tân tiểu thư, điều này, điều này sao có thể chứ? Hai vị giúp ta một việc lớn như vậy, chẳng khác nào đã cứu Trần Lão Thất này một mạng, làm sao có thể cứ như vậy đi chứ? Như vậy ta đây sẽ bị các bằng hữu chê cười? Cho dù thế nào thì ta cũng muốn mời hai vị ở lại vài ngày cho ta làm tròn bổn phận của chủ nhà chứ ...
Loại đại ân cứu mạng này cho dù thế nào cũng phải tận tình báo đáp mới được. Trần Thất Gia cũng không phải loại người không biết tốt xấu, không hiểu ân nghĩa.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Ông chủ Trần, lòng tốt của ông ta xin nhận, ngày sau có thể ta sẽ còn có việc quấy rầy ngài.
Trần Quả thề thốt nói.
- Đương nhiên, đương nhiên, chỉ cần Tiêu tiên sinh xem Trần Lão Thất ta là bằng hữu thì sau này, cho dù có chuyện gì đi nữa, chỉ cần Tiêu tiên sinh nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta quyết không chối từ, nếu ta có chút sợ sệt, ta sẽ không mang họ Trần!
- Tiêu tiên sinh, cho dù thế nào ngài hãy ở lại một buổi tối, chỉ một buổi tối thôi được không? Ngày mai, ta sẽ đích thân tiễn hai vị.
Trần Quả nói xong không đợi Tiêu Phàm mở miệng, lập tức bước lên trước đẩy cánh cửa nặng nề làm bằng cây tử đàn chạm trổ hoa văn tinh xảo, đứng ở bên ngoài thấp giọng phân phó Lão Lục, hai tay Lão Lục cũng quấn một vòng băng vải thật dài:
- Mau, đi lấy năm mươi vạn tiền mặt, lập tức mang lại đây, nhanh lên, càng nhanh càng tốt...
Trời đã quá khuya, ngân hàng đã sớm đóng cửa mà năm mươi vạn tiền mặt đã là toàn bộ quỹ bản hiểm của khách sạn Khánh Nguyên. Tại thành phố núi xa xôi này, năm mươi vạn tiền mặt gần như là không có chuyện gì không thể làm không được cả.
Lão Lục không dám hỏi là vì cái gì, chỉ đáp ứng một tiếng rồi chạy đi.
Nhưng Tiêu Phàm không có ý chờ hắn, cậu ta mỉm cười bắt tay với Ân Chính Trung nói lời từ biệt, sau đó cùng Tân Lâm đi rất nhanh ra bãi đỗ xe của khách sạn Khánh Nguyên, ở bãi cỏ bên cạnh bãi đỗ xe có một bóng bóng đen chợt lóe lên thẳng hướng về phía Tiêu Phàm phóng tới.
- Hắc Lân!
Tiêu Phàm mỉm cười, vươn cánh tay rảnh rỗi ra đón lấy bóng đen đang trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực cậu ta. Nhìn kỹ thì hóa ra vật thể đen thùi này là một con mèo lớn, toàn thân nó đen sẫm phát sáng, lại có một bộ lông rối mù, chỉ có hai mắt lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc nhưng trong đêm tối thì rất u ám làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
Hai người cùng một con mèo ngồi vào một chiếc xe nhỏ bình thường được cấp phép của tỉnh Ích Đông. Tân Lâm khởi động xe, nhẹ nhàng khéo léo lái từ một đống xe xa hoa đi ra.
- Tiêu tiên sinh, chờ một chút, xin chờ một chút ...
Xe ô mới vừa rời khỏi bãi đậu xe thì Trần Quả cầm theo một vali mật mã cực lớn chạy ra, vừa kêu to vừa đuổi theo xe, trên trán mồ hôi nhễ nhại nhưng xe ô tô không có chút giảm tốc độ tiếp tục hướng cửa chính chạy tới.
Trần Quả đuổi theo vài bước thì đành phải đứng lại, người ta rõ ràng không cần hắn báo đáp, khiến hắn thiếu nợ một cái ân tình rất lớn.
Người không bình thường phải làm chuyện không bình thường. Trong khoảnh khắc xe ô ra khỏi cửa chính thì hai mắt xanh biếc bỗng nhiên thoáng hiện ở trên cửa kính xe, trong phút chốc khiến cho toàn thân Trần Quả lông tóc dựng đứng, so với cảm giác bị theo dõi ở trên hành lang phòng khách giống nhau như đúc. Loại cảm giác kỳ lại này chợt lóe lên, ngay sau đó, chiếc xa liền rẽ sang hướng khác, biến mất trong bầu trời đêm.
Trần Quả sững sờ mà đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không nói gì. Lão Lục đi theo phía sau ló đầu nhìn Trần Thất Gia cầm va li mật mã trong tay, âm thầm líu lưỡi không nói nên lời.
- Đây là người nào, năm mươi vạn tiền mặt cũng không cần?
Nhưng mà nhìn bọn họ lái chiếc xe kia cũng quá lạc hậu, không giống như là người giàu có rộng rãi gì ... Đương nhiên những lời này Lão Lục không dám nói ra trước mặt Thất Gia, chỉ có thể để ở trong lòng buồn bực mà thôi.
Thành phố Khánh Nguyên không lớn lắm nên chiếc xe rất nhanh liền ra khỏi thành phố, đang chạy trên tuyến đường tỉnh, nói là tuyến đường tỉnh chứ thật ra tuyến đường này mới được tu sửa hai năm trước, tình hình giao thông rất lộn xộn. Buổi tối không có xe chạy nên mặt đường trống trơn, rộng rãi, tầm nhìn rất tốt.
Tân Lâm lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao phải giúp hắn?
Khuôn mặt của cô dường như vừa xuất hiện chút giận dỗi, nhìn càng thêm đẹp.
Tiêu Phàm ngồi ở ghế phó lái, Hắc Lân im lặng mà nằm sấp trong lòng cậu ta, Tiêu Phàm chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, khẽ nói:
- Nhìn tướng mạo của hắn không nên chết đột ngột, với lại tổ tiên của hắn ân đức cuồn cuộn, đúng là gia đình tích đức, quý nhân tương trợ.
Tân Lâm khẽ bĩu môi, nói:
- Quý nhân này chính là anh sao? Người Vô Cực Môn được xem trọng như vậy sao?
Vốn là bất kể lúc nào, cô gái này cũng giữ im lặng tựa như một chiếc bóng khiến cho người khác có cảm giác giống như là thưởng hoa trong sương mù, nhìn cô không giống như người cõi trần, tuy cô khẽ bỉu môi như vậy nhưng lại thêm vài phần nhu mì làm cho cả người cô bắt đầu linh động bỗng nhiên hơn vài phần sức sống.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
- Vô Cực Môn không thể xem như là một trường phái giang hồ thuần túy mà là môn đạo chính thống được truyền lại, vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, người đầu tiên bàn về vô cực là lão tổ, trước khi lão tổ sang đạo giáo thì vô cực đạo chính thống cũng đã tồn tại, đây cũng là điểm khác biêt lớn nhất giữa Vô Cực Môn và Thất Diệu Cung .
Tân Lâm "Hừ" một tiếng, dường như không muốn cùng cậu ta tiếp tục bàn bạc về vấn đề này, môi đỏ mộng vểnh lênh kết hợp với khung cảnh xung quanh tạo thành một hình vòng cung nhỏ vô cùng đẹp, nhìn qua có vẻ bướng bỉnh, không chịu khuất phục.
Vô Cực Môn và Thất Diệu Cung quả thật có nhiều vướng mắc, bắt đầu từ mấy trăm năm trước kéo dài đến bây giờ đã hơn một nghìn năm, nhiều đời cung chủ của Thất Diệu Cung luôn lấy mục tiêu lớn nhất là đánh bại Vô Cực Môn, đem lòng kiêu ngạo của những người đàn ông đáng ghét của Vô Cực Môn giẫm đạp dưới chân. Điều khiến cho Tân Lâm vô cùng hết sức buồn bực chính là hình như chưa có một thế hệ cung chủ Thất Diệu Cung nào hoàn thành được nhiệm vụ vĩ đại đó cả, cuối cùng chỉ có thể mang theo niềm tiếc nuối vô cùng mà đi vào giấc mộng ngàn thu, họ chỉ có thể đem nhiệm vụ này làm di huấn truyền cho các đời cung chủ tiếp theo mà thôi.
Vô Cực Môn thật sự là lớn mạnh không hợp với lẽ thường, chẳng hạn như Tiêu Phàm, Tân Lâm và hắn đã làm việc cùng nhau ba năm ... nhiều năm, thậm chí có thể nói là bọn họ như hình với bóng, nhưng cho tới bây giờ, Tân Lâm vẫn không đoán được ở sâu trong nội tâm Tiêu Phàm đang suy nghĩ cái gì.
Chuyện vừa rồi nếu như xảy ra trên người Tân Lâm thì tuyệt đối cô cũng sẽ không xử lý như vậy.
Ba đoạn Ô Dương Mộc, đó là thứ quý giá cỡ nào chứ? Thế nhưng dùng ở trên người Trần Quả như vậy thật là lãng phí mà.
Cùng Tân Lâm khác biệt, Tiêu Phàm dường như hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng Tân Lâm, mỉm cười khẽ nói:
- Lâm nhi, Thất Diệu Cung cũng có phương pháp trường sinh, đó vốn là việc trái với lẽ thường, chỉ có làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức mới có thể đoạt lấy may mắn của trời đất.
- Con đường trường sinh?
Tân Lâm lại bĩu môi, có chút xem thường.
- Vẫn là chờ Vô Cực Môn các người tìm được Trường Sinh Thiên rồi nói sau.
- Trường Sinh Thiên đã thất lạc không biết bao nhiêu năm rồi, muốn tìm trở về, nói dễ hơn làm ...
Tiêu Phàm thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.