Khấu Trọng đang say giấc, bỗng âm thanh tiếng người gào thét, tiếng ngựa hí vang từ xa vọng lại làm gã bừng tỉnh, ngồi bật dậy.

Hầu Hy Bạch vội vã đẩy cửa bước vào nói:

- Báo cáo Thiếu Soái, tình hình không ổn, một đội quân người ngựa từ Trường An xông đến. Tiểu tốt phụng mệnh Từ đại nhân và Bạt đại nhân mời Thiếu Soái lập tức khởi giá.

Khấu Trọng định thần lại, bật cười:

- Lúc này mà tên tiểu tử nhà ngươi còn đến đùa bỡn ta. Ha ha! Chả trách ta đột nhiên lại mơ thấy mình đang ở trên chiến trường. Lý Uyên hay ho đấy chứ!

Chớp mắt gã đã bật phốc ra khỏi chiếc giường nhỏ, cầm lấy áo khoác bên trong có giấu Tỉnh Trung Nguyệt và Thích Nhật cung khoác lên vai, rồi lao ra khỏi cửa hỏi:

- Từ tiểu tử và Lão Bạt đâu?

Hầu Hy Bạch chạy theo sau gã cười đáp:

- Mọi người đều đang kéo về tập trung ở cửa Đông. Bọn họ đi trước đến đó hóng vui rồi bảo ta bất luận ngươi đang thức hay đang ngủ cũng phải đưa đến bằng được.

Khấu Trọng đột ngột dừng bước, đứng sững trên hành lang con đường thông đến cửa Đông, quay sang Hầu Hy Bạch kinh ngạc hỏi:

- Ngươi lẽ ra phải là người thương tiếc sinh mạng của mình nhất mới phải chứ! Sao ta thấy điệu bộ của ngươi có vẻ như coi cái chết nhẹ tựa hồng mao vậy nhỉ!

Hầu Hy Bạch hân hoan đáp:

- Sự sống đến rồi lại đi, vạn vật luân chuyển, đó là lẽ tự nhiên, chẳng có gì đáng phải sợ hãi cả. Người ta chỉ cảm nhận được sự quý giá của sự sống trong khoảnh khắc cái chết rình rập bên cạnh, nhất là trên chiến trường. Khi đó tính mạng lại càng trở nên quan trọng, và người ta lại càng nhận ra vẻ đẹp của sự sống. Người ta ngỡ ngàng thì ra được sống lại hạnh phúc đến vậy! Ha ha! Ta đang hưởng thụ sinh mệnh được ban cho, còn gì tuyệt vời hơn thế?

Khấu Trọng khoác tay lên vai hắn nói:

- Đáng nhẽ ngươi không phải sa vào vũng lầy này. Chỉ vì chúng ta là huynh đệ! Ha ha! Có điều hãy cẩn thận coi chừng trúng độc của sư công ta.

Hầu Hy Bạch cười nói:

- Trúng độc của ông ấy có gì xấu chứ? Chúng ta hãy ra trận cái đã.

Khấu Trọng và Hầu Hy Bạch lên đầu tường thành. Lý Thế Dân, Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng, Lý Tịnh, Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tần Thúc Bảo, Bàng Ngọc… hơn mười đại tướng của phủ Thiên Sách đều đã có mặt, đứng trên tường thành quan sát đại quân Đường đang tiến đến từ phía Trường An đằng xa.

Dưới hàng tinh kỳ phấp phới là khoảng ba ngàn quân, toàn bộ đều là kỵ binh, coi như là quân tiên phong. Tuy rằng chênh lệch giữa Hồng Nghĩa cung và thành Trường An vô cùng khác biệt, nhưng trấn giữ thành lại là Lý Thế Dân và các binh tướng chinh chiến lão luyện, thêm vào đó lại có sự trợ lực của bốn người Khấu Trọng. Với binh lực như kia mà công phá Hồng Nghĩa cung thì chẳng khác nào tự sát.

Khấu Trọng chưa kịp đứng vững bên Lý Thế Dân để bàn chuyện thì Thế Dân đã ra lệnh:

- Triệt hồi phòng ngự, mở cổng! Ta sẽ đích thân nghênh đón.

Thuộc hạ lập tức truyền lệnh xuống.

Khấu Trọng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Từ Tử Lăng thở dài ra một hơi nói:

- Thành công rồi! Người đến là vị cha tôn kính của Thế Dân huynh, và ông ta đến không phải để tấn công cung Hồng Nghĩa.

Khấu Trọng định thần nhìn ra xa, đội quân vẫn còn cách vài dặm. Trong đám bụi mờ, một lá cờ lớn giương cao, phất phơ bay, trên có huy hiệu chính là tượng trưng cho Lý Uyên. Gã bèn cười nói:

- Lại qua một cửa nữa, con mẹ nó!

Rồi nhìn sắc trời, gã quay sang Bạt Phong Hàn:

- Đừng quên huynh có hẹn với người đẹp đấy, mau đi đi, phải đúng hẹn chứ!

Bạt Phong Hàn lắc đầu:

- Ta chẳng còn hứng đến cuộc hẹn gì nữa cả.

Từ Tử Lăng trách:

- Đại trượng phu nói lời phải giữ lời. Sao huynh có thể thất hứa như vậy.

Bạt Phong Hàn cười khổ:

- Nàng ta có nhận lời đến không?

Lý Thế Dân kinh ngạc hỏi:

- Ta chưa từng biết là Phong Hàn có hẹn với mỹ nhân bao giờ. Là ai vậy?

Hầu Hy Bạch hý hửng:

- Chắc Lão Bạt sợ phải đợi chờ một mình. Thôi được, cùng là huynh đệ với nhau, để ta nghĩa khí đầy mình đi cùng với huynh. Nếu nàng ta thất hẹn, thì coi như chúng ta đến đó ăn sáng là được!

Nói rồi một tay kéo Bạt Phong Hàn kiên quyết lôi hắn xuống thành.

o0o

Thủ hạ đến báo chiến mã đã chuẩn bị xong xuôi.

Lý Thế Dân nói:

- Chúng ta xuất cung nghênh giá được chưa?

Khấu Trọng cười đáp:

- Đương nhiên, diễn kịch phải diễn đến cùng chứ. Chúng ta đi!

Đi cùng Lý Uyên, ngoài hai đại tướng Lưu Hoằng Cơ và Thường Hà ra, còn có hai nhân vật nằm ngoài dự đoán của Khấu Trọng là Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát. Nhưng hai tên này mặt không biểu cảm, miễn cưỡng gượng cười. Rõ ràng là không hề cam tâm tình nguyện, mà là do không dám chống lại thánh ý của Lý Uyên.

Lý Uyên mặc y phục nhẹ hàng ngày của kỵ binh, hông đeo trường kiếm, trông có vẻ phấn chấn, nhưng vẻ mệt mỏi thấp thoáng trong ánh mắt, xem ra đêm qua cũng lão không được yên giấc.

Hai bên giáp mặt, Lý Uyên thúc ngựa bước ra, cười lớn nói:

- Đợi ta giải quyết xong việc nhà rồi sẽ trịnh trọng nghênh đón Thiếu Soái và Từ tiên sinh nhập thành.

Toàn quân Lý Uyên ghìm ngựa dừng lại. Kiến Thành, Nguyên Cát thúc ngựa đến hai bên phía sau Lý Uyên tạo thành hình chữ phẩm.

Bên Khấu Trọng chỉ có ba người là gã, Từ Tử Lăng và Lý Thế Dân. Thế Dân nghe vậy vội xuống ngựa, quỳ dưới đất, cúi đầu cao giọng nói:

- Hài nhi xin chịu mọi trách nhiệm về vụ hoả hoạn cung Dịch Đình đêm qua, xin phụ hoàng trị tội!

Nhìn Lý Thế Dân đang quỳ trước ngựa của mình, hai mắt Lý Uyên sát khí chợt lóe, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã được thay thế bằng khuôn mặt tươi cười. Lão trầm giọng:

- Chuyện đêm qua, đáng nhẽ là tội không thể tha. Nhưng trẫm niệm tình Vương nhi bao năm qua đã lập vô số công lao, giành nhiều chiến thắng hiển hách, công có thể bù tội, nên ban cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, có thể trở lại cung Dịch Đình, mọi chuyện vẫn như xưa, bình thân!

Không thấy Lý Uyên nhắc một chữ nào đến ngọn lửa kỳ quái trong Đông cung của Lý Kiến Thành, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngán ngẩm thở dài, vì biết rằng nỗi hận trong lòng Lý Thế Dân càng như lửa thêm dầu.

Lý Thế Dân hô lớn:

- Tạ ơn thánh ân của phụ hoàng!

Rồi từ từ đứng dậy.

Khấu Trọng đang định mở lời thì Lý Uyên đã hân hoan cười nói:

- Tâm ý của Thiếu Soái ta hiểu rõ. Mọi việc để sau khi trở về cung sẽ nói tiếp, được không?

Khấu Trọng cũng tươi cười đáp lại:

- Cuối cùng thì ta cũng tin tưởng rằng Phiệt chủ quả có thành ý muốn hợp tác. Mọi nghi ngại đã qua, dĩ nhiên nên nghe theo ý của Phiệt chủ.

Rồi quay sang Từ Tử Lăng nói:

- Tử Lăng không phải hẹn với Lão Bạt và Hầu tiểu tử ăn sáng ở Phúc Tụ lâu sao!

Từ Tử Lăng hiểu ý, thi lễ cáo lỗi với Lý Uyên, rồi một mình giục ngựa quay về thành Trường An trước.

Lý Thế Dân nghiêm cẩn lên ngựa. Sau khi được Lý Uyên cho phép liền quay về cung Hồng Nghĩa, chuẩn bị cho việc trở về thành Trường An.

Trên đường về Trường An cùng Lý Uyên, Khấu Trọng thầm nghĩ cơn phong ba này hoàn toàn không phải đã được hoá giải thành công. Ngược lại, tình trạng đối lập gay gắt rõ ràng càng sâu sắc hơn. Lý Uyên đã lựa chọn đứng về phía Kiến Thành, Nguyên Cát. Sự hung hiểm trong thành Trường An sẽ chỉ có tăng mà không giảm.

o0o

Từ Tử Lăng phi ngựa về cung Hưng Khánh trước để chắc chắn rằng Vương Huyền Thứ và các huynh đệ đã bình yên vô sự trải qua một đêm yên ắng bề ngoài nhưng sóng gió dữ dội bên trong xong, sau đó thay ngựa chạy tới Tây Thị.

Qua cầu Dược Mã, Từ Tử Lăng thong dong trên ngựa ngắm nhìn chùa Vô Lượng, kênh Vĩnh An, và những trạch ấp xinh đẹp mướt cây xanh hai bên bờ. Dưới ánh nắng xuân chiếu rọi, bên bờ tơ liễu rủ buông, cỏ hoa mơn mởn, cây cối tốt tươi. Bóng cầu và kinh thành in dưới làn nước xanh biếc. Chùa miếu nguy nga cùng với cao lầu đại viện làm toát lên sự phồn hoa của chốn này. Tử Lăng chợt nghĩ đến bảo khố Dương Công chôn dưới đất và đô thành hùng vĩ này trong tương lai sẽ gặp phải nhiều bất trắc, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Hôm nay mới là buổi sáng ngày thứ hai giương cờ quay lại kinh thành. Nhưng trong lòng mọi người đã có rất nhiều biến đổi. Tình thế xoay chuyển quá bất ngờ khiến họ không dám chắc được phần thắng trong tay nữa.

Từ Tử Lăng xuống ngựa trước Phúc Tụ Lâu. Mấy tên mã phu chuyên dắt ngựa hầu khách mặt rạng rỡ chạy ra nghênh đón, miệng không ngớt gọi Từ đại hiệp, Từ đại gia, tranh nhau đòi hầu ngựa Từ Tử Lăng, khiến gã thật khó nghĩ. Sự kính trọng và sùng bái của các mã phu đối với gã là hết sức chân thành, điều đó khiến gã càng ý thức sâu sắc hơn về trách nhiệm nặng nề của mình đối với nhân dân toàn thành Trường An.

Hầu bàn vốn đã sớm được báo trước, vội vã ra cửa lớn đón khách, niềm nở cung kính:

- Từ đại gia đại giá quang lâm, là niềm vinh hạnh của Phúc Tụ Lâu. Bạt đại gia và Hy Bạch công tử đang ở trên lầu ba, xin để tiểu nhân dẫn đường.

Vừa bước chân qua cửa lớn, quang cảnh lại càng rạng rỡ hơn. Cả đại sảnh hơn trăm thực khách chợt im bặt tiếng cười nói, sau đó là tiếng vỗ tay và ngợi ca rầm rầm.

Từ Tử Lăng vòng tay đáp lễ, mỉm cười chào, nhưng trong lòng lại càng thêm quyết tâm không để lão bá tính phải thất vọng khi đã gửi gắm bao tin tưởng và hy vọng vào gã.

Đối với quân dân thành Trường An mà nói, chuyến đi đến Trường An bàn bạc về việc liên minh lần này của họ đã đem đến cho lão bá tính đang phải đối mặt với mối đe doạ nghiêm trọng từ liên quân tái ngoại niềm hy vọng lớn vào khả năng thay đổi cục diện, như trong đêm tối nhìn thấy ánh sáng của rạng đông vậy.

Khó khăn lắm Từ Tử Lăng mới đi lên được lầu ba, đưa mắt nhìn quanh. Thu hút sự chú ý của gã không phải là Hầu Hy Bạch và Bạt Phong Hàn đang ngồi đối diện bên cửa sổ phía Đông mà là một đôi nam nữ đang ngồi ở một góc khác.

Mặc dù là một người điềm đạm nhưng Từ Tử Lăng cũng không nén nổi cơn giận bốc lên. Mặc cho hành động của gã sẽ gây chú ý cho những ánh mắt xung quanh, sau khi giơ tay chào Bạt Phong Hàn xong, Tử Lăng đi thẳng về đôi nam nữ kia.

o0o

Lý Uyên than thở:

- Thiếu Soái có biết, đêm qua ngươi nằng nặc đòi đến cung Hồng Nghĩa đã khiến ta hết sức khó xử và lúng túng không?

Trong thư phòng Thái Cực cung, Lý Uyên và Khấu Trọng phân chia chủ khách ngồi xuống. Buổi sáng ngày xuân yên bình rực nắng. Nhưng cuộc chuyện của họ, mỗi chữ mỗi từ đều liên quan đến sự sống còn được mất của trung thổ trong nay mai.

Khấu Trọng đang thầm oán thán vì mới vừa chợp mắt chưa được nửa canh giờ. Gã nghe vậy cười khổ đáp:

- Phiệt chủ à! Ngài đại nhân đại lượng cho. Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu không làm vậy ta biết ăn nói sao với Từ Tử Lăng? Tử Lăng chịu đến thuyết phục ta, chẳng qua là vì nể mặt Phi Huyên. Còn Phi Huyên thì lại nghĩ cho Tần Vương. Nếu ngài nghiêm trị không tha, ví như bức Tần vương đi đày nơi xa thì cơ sở cho sự hợp tác của chúng ta sẽ không tồn tại. Ài! Ngài bảo ta phải nói sao đây? Ta và thái tử quan hệ cũng không tốt. Trên chiến trường người chúng ta tin tưởng nhất là Tần vương. Chỉ có tài năng quân sự của huynh ấy mới khiến chúng ta phối hợp khăng khít. Nếu biết rõ phải đánh một trận tất bại, chẳng bằng ta quay về Lương đô làm một giấc say sưa, lại được tọa sơn quan hổ đấu, kiểu gì cũng tốt hơn là bị bức phải lui giữ Dương Châu. Bởi vậy hành động của ta đêm qua tuy có chút bất kính với Phiệt chủ, nhưng mục đích cuối cùng cũng chỉ là vì sự liên minh của chúng ta.

Lý Uyên nhìn Khấu Trọng không chớp mắt, trầm giọng nói:

- Thiếu Soái có biết Hiệt Lợi đã ra điều kiện, chỉ cần chúng ta làm theo, bọn họ sẽ rút quân đúng hẹn.

Khấu Trọng rất muốn hỏi xem là những điều kiện gì, nhưng cố nhẫn nhịn không đề cập đến chuyện này, cười nói:

- Phiệt chủ có tin Hiệt Lợi không?

Lý Uyên lạnh lùng đáp:

- Ta muốn nghe ý kiến của Thiếu Soái.

Khấu Trọng bật cười khanh khách:

- Nếu trong điều kiện có bao gồm việc dâng đầu của Khấu Trọng ta thì có thể Hiệt Lợi sẽ tạm thời rút quân đấy.

Lý Uyên vẻ mặt không vui nói:

- Thiếu Soái quá lời rồi, nếu trong điều kiện có mục này, Lý Uyên ta chắc chắn sẽ không thèm xem xét.

Khấu Trọng hơi nhoài người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Lý Uyên nói:

- Vậy thì trong điều kiện hẳn là không được liên minh cùng ta, khiến chúng ta trở nên quyết liệt với nhau. Như vậy lấy quốc lực của Phiệt chủ bị tổn hại nặng nề làm món trọng lễ sau, Hiệt Lợi có thể tạm thời lui binh. Đợi khi ta tấn công Lạc Dương, hắn sẽ lập tức cùng Đột Lợi đánh xuống phía Nam, không cần dựa vào thế lực ngoại tộc nào khác, hoàn thành giấc mộng chinh phục trung thổ bao năm nay của hắn. Đây là cái nhìn của ta, cũng là của Tần Vương. Thái tử và Tề Vương đương nhiên là nghĩ khác. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta chỉ có thể hợp tác với Tần Vương. Vận mệnh tương lai của trung thổ đang nằm trong một lời quyết định của Phiệt chủ.

Lý Uyên đứng đậy, đi đi lại lại trước mặt Khấu Trọng, rồi đột nhiên dừng lại, ngước lên nóc nhà, như đang tự lẩm bẩm với chính mình:

- Sớm nay khi trời còn chưa sáng, Liễu Không đại sư chủ trì Tịnh Niệm thiền viện từ Đông Đại tự xa xôi đã xuống núi vào cung gặp ta.

Khấu Trọng thản nhiên nói:

- Ta đã sớm biết chuyện này. Nếu không có đại sư hết lời khuyên nhủ, ta đã phất áo rời đi. Trong tình huống đó, Tử Lăng cũng khó mà trách cứ được ta.

Chiêu này gọi là đánh vào điểm yếu, biết chớp lấy thời cơ, hết sức làm mờ nhạt mối quan hệ với Lý Thế Dân.

Lý Uyên quay đầu nhìn gã, ánh mắt sắc nhọn như tên, trầm giọng nói:

- Thiếu Soái thành kiến với ta thế ư?

Khấu Trọng đáp trả thẳng thừng không chút nhượng bộ:

- Đây không phải là chuyện có thành kiến hay không, mà là vấn đề chiến lược. Nếu Khấu Trọng ta có một thân một mình thì ta thế nào cũng được. Nhưng nay thuộc hạ của ta đã hàng ngàn hàng vạn người, sự sống chết của họ đều nằm trong tay ta, ta sao có thể không suy nghĩ vì bọn họ.

Ngừng lại một lát gã tiếp:

- Ta chấp nhận lời đề nghị của Tử Lăng, ngoài vì Ngọc Trí ra, quan trọng hơn ta cho rằng việc này có thể thành công. Và chuyện này hơn phân nửa xuất phát ở Tần Vương, bởi vì ta hiểu rõ hơn ngài Tần Vương là người như thế nào.

Lý Uyên cười lạnh, nhìn chằm chằm gã nói:

- Ta tuyệt đối không tán đồng câu nói này của Thiếu Soái. Nó là con trai ta, do ta nuôi dưỡng. Nó là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết.

Khấu Trọng bình thản cười:

- Xin thứ lỗi cho tiểu tử mạo phạm, Lý Thế Dân trong mắt Phiệt chủ phần lớn là cách nhìn nhận của người khác, là Lý Thế Dân trong mắt người khác. Còn nhận thức của ta về Lý Thế Dân là hoàn toàn trực tiếp và thực tế. Bởi vì huynh ấy là kẻ kình địch mạnh nhất, ngoan cường nhất mà ta gặp phải trong đời. Ta sở dĩ còn có thể sống đến ngày nay là vì ta thấu hiểu điểm mạnh và điểm yếu của huynh ấy. Đó là vấn đề sống còn. Ví như trận hoả hoạn đêm qua ở cung Dịch Đình, ta dám lấy đầu mình ra đảm bảo, tuyệt đối đó không phải là trách nhiệm của Thế Dân. Ta có thể khẳng định mười phần cho Phiệt chủ biết đây là một âm mưu vu oan giá họa. Hoả khí rất có thể được đưa đến bởi Lương Sư Đô bởi vì Tử Lăng và Hy Bạch đã chính mắt nhìn thấy con trai của Lương Sư Đô là Lương Thượng Minh đã lấy một lượng lớn hoả khí từ bang Hải Sa. Nếu ta có một câu nào giả dối thì sẽ bị trời tru đất diệt.

Lý Uyên nghe xong mặt hơi biến sắc, lúc lâu sau mới hạ giọng hỏi:

- Có chuyện đó thật sao?

Khấu Trọng than thở:

- Kẻ địch thực sự của Phiệt chủ là người Đột Quyết chứ không phải ta. Ta đã sớm nói, sau khi đánh lui ngoại tộc, chúng ta có thể ngồi lại thương lượng kỹ lưỡng. Ta vốn chẳng hề có hứng thú làm vua. Nhưng ta không muốn thấy thiên hạ rơi vào tay một hôn quân hại nước hại dân, tư thông với giặc. Tối qua ta nhìn bầu trời đêm và nhận ra rằng tính nhẫn nại của mình ngày càng ít đi. Đêm ngày đề phòng, chẳng bằng quay về Lương Đô thao luyện binh sỹ, rồi ra trận vung đao múa kiếm cho thật sảng khoái có phải hơn không. Phiệt chủ đã nói sẽ không để ta tay không ra về sao? Vậy hãy hành động đi, công bố việc chính thức liên minh của chúng ta, đuổi đoàn tiết sứ của Tất Huyền về, trở lại gặp nhau trên chiến trường đi.

Gã quả thật đã không còn nhẫn nại tiếp tục trong mớ bòng bong này được nữa. Những lời này có thể xem như lời cảnh cáo cuối cùng, ẩn ý rằng nếu trừ bỏ hai tên tư thông với ngoại địch là Kiến Thành và Nguyên Cát thì mọi việc đều có thể dễ dàng bàn bạc.

Lý Uyên quay về ghế ngồi, thần thái hoang mang, lặng nhìn về phía trước hồi lâu, rồi hướng mắt về phía gã, gật đầu nói:

- Ta sẽ suy nghĩ về những lời nói rất thẳng thắn này của Thiếu Soái. Nhưng xin hãy cho ta một chút thời gian, nhanh thì năm ngày, chậm thì mười ngày, Lý Uyên ta sẽ có câu trả lời chắc chắn cho Thiếu Soái.

Khấu Trọng thầm thở dài ngán ngẩm. Có điều dù thế nào, lần này Lý Uyên đã không trở mặt ra tay với gã, đó cũng coi như một dấu hiệu tốt.

o0o

Người con gái ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, còn người con trai thì vội đứng bật lên tươi cười nói:

- Đúng là không hẹn mà gặp. Hôm nay xin để kẻ ngu muội này làm tiểu chủ, mong Tử Lăng huynh nể mặt. Ấy chết, ta vui mừng quá thiếu chút nữa thì quên, vị này là Chỉ Tinh, tứ tiểu thư của gia tộc quyền quý nhà họ Sa đất Trường An.

Sa Chỉ Tinh đứng lên cúi mình thi lễ, cử chỉ hết sức nho nhã, tỏ rõ phong thái của một khuê nữ đài các.

Liệt Hà lại tiếp tục:

- Vị này là bạn cũ của ta - Từ Tử Lăng công tử. Người mà hiện nay mọi người ở Trường An ai ai cũng nói đến.

Sa Chỉ Tinh duyên dáng “a” lên một tiếng đầy ngạc nhiên, rõ ràng đã bị oai danh của Từ Tử Lăng làm cho khiếp sợ.

Từ Tử Lăng nén nỗi giận bốc hỏa lại, gượng cười đáp lễ, trong lòng hận nỗi không thể phanh thây tên phản đồ bỉ ổi này ra thành trăm mảnh. Hôm qua Liệt Hà nói có hẹn với giai nhân, hẳn đó là Sa Chỉ Tinh. Coi bộ ngày nào cũng gặp nhau đó của hai người chắc chắn quan hệ rất mật thiết. Gã khẳng định rằng Liệt Hà biết được quan hệ của Sa Chỉ Tinh và Khấu Trọng từ Triệu Đức Ngôn. Thậm chí có thể do Triệu Đức Ngôn xúi giục mà hắn cố ý tiếp cận Sa Chỉ Tinh, hòng chiếm đoạt trái tim cô gái, dùng biện pháp đê tiện này để châm chọc và khiến bọn họ nổi giận phải trả thù, làm hỗn loạn thêm thế trận và gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Liệt Hà đẩy ghế ra, cười nói:

- Mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Ánh mắt Từ Tử Lăng hướng về phía hắn, lập tức trở nên sắc nhọn và lạnh lùng:

- Liệt huynh không cần đa lễ. Ta đến để nói với ngươi, Ngũ Thải thạch đã về tay chủ cũ. Liệt huynh không cần phí sức nghĩ ra những hành động xấu xa nữa.

Sa Chỉ Tinh hết sức kinh ngạc, nhận ra mối quan hệ giữa Liệt Hà và Từ Tử Lăng cũng không hề đơn giản.

Liệt Hà hai mắt sát khí chợt lóe, vẫn cười nói:

- Tử Lăng huynh thật có lòng! Ta đây cũng mong Ngũ Thải Thạch có thể yên ổn trở về Ba Tư.

Từ Tử Lăng quay sang Sa Chỉ Tinh cười nói:

- Mời Sa tiểu thư yên vị. Vị bạn cũ này của ta vốn thích huênh hoang giảng lời tà đạo, đại loại như sự đối lập giữa bóng tối và ánh sáng, để dụ dỗ mê hoặc người ta. Sa tiểu thư nên lưu tâm phân biệt thị phi phải trái.

Nói rồi vỗ vai Liệt Hà, cười nói:

- Có phải thế không, Liệt huynh?

Liệt Hà cảm nhận được cái vỗ vai bề ngoài hoàn toàn bình thường ấy đã khống chế toàn bộ các huyệt đạo trên cánh tay trên vai và trên cổ của hắn, nếu Tử Lăng đột ngột xuất chiêu, chắc chắn hắn sẽ bị nguy đến tính mạng. Tuy biết rõ Tử Lăng không làm vậy trước mặt nhiều người thế này, nhưng hắn cũng không dám coi thường tính mạng của mình, khiếp đảm liếc mắt nhìn Sa Chỉ Tinh vừa ngồi xuống ghế.

Từ Tử Lăng bật cười nói:

- Người ta vẫn nói bình sinh không làm việc trái với lương tâm thì ban đêm có người gõ cửa cũng không sợ hãi. Có chuyện gì mà Liệt huynh hoảng hốt đến vậy. Phải chăng lo lắng Tống Kim Cương ôm hận dưới hoàng tuyền sẽ tìm huynh đòi mạng?

Rồi quay sang Sa Chỉ Tinh nghiêm mặt nói:

- Xin Sa tiểu thư thứ lỗi tại hạ mới gặp đã nói thẳng. Từ Tử Lăng ta rất ít ghét người khác. Nhưng Liệt huynh lại là một trong số đó.

Nói xong, không để Liệt Hà kịp phản bác, Tử Lăng quay người bước đi luôn.

(