Hầu Hi Bạch xuất hiện ở bậc thang ngay phía sau Vương Huyền Thứ, cười ha hả:

- Các huynh đệ! Lại gặp nhau nữa rồi! Ui! Sao sắc mặt các ngươi khó coi thế? Hy vọng là ta không bỏ lỡ dịp may ngàn năm có một được gặp Phó Dịch Lâm.

Khấu Trọng chán nản đáp:

- Bọn ta giờ rơi vào thế bất lợi vô cùng, đau đầu nhức óc, chẳng có tâm tình nào mà ăn uống nữa.

Hầu Hi Bạch lách qua người Vương Huyền Thứ đang xin cáo lui, tới ngồi bên cạnh Bạt Phong Hàn, đùa:

- Cùng tắc biến, biến tắc thông! Ta không tin thiên hạ có ai làm khó bọn ta được, Khấu Trọng mãi mãi là vị thống soái vĩ đại nhất. Ha ha, kể ra nghe nào!

Bạt Phong Hàn xua tay:

- Không có thời gian đâu! Một canh giờ nữa bọn ta sẽ đến Lăng Yên các trong Đường cung, gặp Phó Dịch Lâm, người được xem là một trong Tam đại tông sư, xem xem ông ta dùng Dịch kiếm như thế nào?

Hầu Hi Bạch vui mừng:

- Cuối cùng thì thỏa tâm nguyện rồi, nói thật thì trong ba đại tông sư, người ta muốn gặp nhất là người.

Khấu Trọng than:

- Ta mất hết hứng rồi. Tốt nhất tối nay trùm chăn kín đầu, ngủ con bà nó một giấc, quên hết sự đời.

Hầu Hi Bạch nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì nghiêm trọng dữ vậy?

Khấu Trọng cười khổ:

- Ngày đầu tiên đến Trường An đã mất đi hai chỗ dựa lớn là bảo khổ và Lý Thế Dân thì ngươi nói bọn ta còn làm được gì nữa ngoài đi ngủ.

Hầu Hi Bạch trợn mắt:

- Để ta đi thỉnh giáo Sư tiên tử.

Rồi gã quay qua hỏi Từ Tử Lăng:

- Tử Lăng, có được không?

Khấu Trọng nghe vậy giật mình.

Bạt Phong Hàn lấy làm lạ:

- Nghe xong điều này đáng lẽ người động tâm là Tử Lăng chứ sao lại là ngươi?

Khấu Trọng thiểu não đáp:

- Ba chữ Sư Phi Huyên như chạm vào linh cơ của ta, nhưng lại không nói ra cụ thể được.

Từ Tử Lăng bình tĩnh thông báo:

- Phi Huyên quay về Tĩnh trai rồi.

Hầu Hi Bạch kêu lên thất thanh:

- Cái gì?

“Bốp!”

Ba gã ngạc nhiên quay lại nhìn Khấu Trọng, thấy gã vỗ tay lên đùi, hai mắt sáng rực:

- Có cách rồi!

Không chờ mọi người hỏi, gã đứng bật dậy:

- Có điều là chỉ vớt vát được ba phần thôi. Ta đi một vòng đã, nửa canh giờ nữa sẽ trở về, rồi cả bọn đi gặp sư công.

Hầu Hi Bạch thông báo:

- Ta lúc ở Thành Đô có đến gặp Trí Trí của ngươi, nàng bảo ta nói với ngươi là nàng sẽ tự mình đến Trường An gặp ngươi.

Khấu Trọng vừa nhảy đến đầu bậc thang, nghe vậy giật mình dừng bước, kêu thất thanh:

- Cái gì? Trường An hiện giờ tình hình bất ổn, làm sao để nàng gặp nguy hiểm được.

Bạt Phong Hàn trêu:

- Cái này gọi là yêu chồng đây!

Hầu Hi Bạch rõ ràng đang vô cùng hưng phấn, xoay sang Bạt Phong Hàn, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:

- Lão Bạt nói trúng phóc. Trí Trí cũng biết Thiếu soái sẽ có phản ứng như thế này, nên cố ý bảo ta nói với Thiếu soái, lần này nàng đến Trường An là muốn thưởng cho thiếu soái đó.

Khấu Trọng sững người:

- Thưởng à? Không trừng phạt là ta đã cám ơn trời phật rồi.

Nói xong bước xuống thang luôn.

Từ Tử Lăng xoay sang hỏi Hầu Hi Bạch:

- Hi Bạch lấy thân phận gì để vào thành?

Bạt Phong Hàn đùa:

- Ý của Tử Lăng là ngươi trèo tường vào hay đi qua cổng, vì giờ cổng thành đã bị đóng rồi.

Hầu Hi Bạch đáp:

- Cái này gọi là có cơ hội thì biết lợi dụng. Ta đưa tín vật của Thiếu soái ra kêu cổng để vào thành, kinh động đến cả gã trưởng đội Lưu Hoằng Cơ. May mà hắn với ta có chút giao tình nên đã để cho ta vào thành trước rồi mới báo với Lý Uyên sau, còn tự mình đưa ta đến đây nữa.

Nhịn không được gã hỏi tiếp:

- Phi Huyên quay trở lại Tĩnh Trai là có ý gì? Vào thời điểm này nàng không nên bỏ bọn ta mà đi chứ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Lòng tiên tử khó đoán, bọn ta cũng không cần nhọc công suy nghĩ làm gì. Thanh Tuyền đang ở Ngọc Hạc am trong thành, ngươi có muốn tới chào nàng không?

Hầu Hi Bạch đáp luôn:

- Đương nhiên là muốn gặp nàng rồi, nhưng không phải đêm nay, mai bọn ta cùng đến chào hỏi nàng. Tử Lăng đi đi! Nhớ về đúng giờ đó.

o0o

Trong tĩnh thất chùa Đông Đại,

Khấu Trọng ngồi xuống bồ đoàn, đối diện với Liễu Không, than thở:

- Bọn ta thảm bại rồi!

Liễu Không mỉm cười:

- Hiếm khi thấy Thiếu soái mất tự tin đến vậy. Thiếu soái có phải là lo lắng chuyện Tần vương bị giam hãm trong Hoành Nghĩa cung không?

Khấu Trọng ngạc nhiên:

- Đại sư không ra khỏi phòng nửa bước, mà lại biết chuyện chỉ vừa mới xảy ra trong thâm cung cách đây không lâu. Thật khiến người ta nghĩ không ra.

Liễu Không phân trần:

- Ta và phía Tần vương luôn giữ mối quan hệ chặt chẽ, chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên là họ phải báo cho ta rồi.

Nhờ Hầu Hi Bạch đề cập đến Sư Phi Huyên, nên Khấu Trọng mới nhớ ra Liễu Không. Lão giờ là đại biểu cho bộ sậu của hai phái Phật đạo do Từ Hàng Tĩnh Trai và Ninh Đạo Kỳ đứng đầu ở Trường An. Sức ảnh hưởng của lão khó mà tưởng được, có thể làm được những việc mà bọn gã không thể. Gã cười khổ:

- Nếu Lý Thế Dân bị tước hết binh quyền hoặc đày đi nơi xa thì bọn tại hạ như bị chặt mất tay, khó làm nên chuyện, do đó mới phải đến đây mong đại sư chỉ cho con đường sáng.

Hai mắt Liễu Không ánh lên tia nhìn trí tuệ thâm thúy, lão nhắm mắt một lúc mới từ từ mở ra, bảo:

- Về chuyện không hay xảy ra đêm nay, thủ phạm thủ đoạn thâm độc, suy tính cẩn thận, một đòn đánh ngay vào điểm yếu của bên ta, khiến bên ta khó lòng phản kích. Vấn đề lớn nhất hiện nay là Thiếu soái không thể ra mặt nói tốt cho Tần vương với Lý Uyên vì sẽ gây phản tác dụng khiến Lý Uyên càng khẳng định cách nhìn của Thái tử về sự câu kết giữa Tần vương và Thiếu soái. Không biết Thiếu soái đã nghĩ qua chưa, kẻ có thể nghĩ ra độc kế này trí tuệ phải siêu quần, hơn nữa còn rất quen thuộc với phía Thiếu soái.

Khấu Trọng lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu đáp:

- May mà được đại sư chỉ điểm. Khi đại sư nói mấy lời này, trong lòng tại hạ chợt hiện lên bộ mặt hung ác của Hương Ngọc Sơn. Từ tên này mà suy, thì số hỏa khí đã biến Thanh Lương trai thành bình địa rất có thể liên quan đến Triệu Đức Ngôn. Vì sau khi Lương Sư Đô lấy được lượng lớn hỏa khí, giữ lại một ít để dùng cũng là hợp tình hợp lý. Độc kế này chắc chắn là do Hương tiểu tử nghĩ ra, hắn biết rất rõ tính cách của tại hạ và Tử Lăng nên đã nhìn ra bọn tại hạ đến Trường An là để giúp Tần vương một tay.

Liễu Không vui mừng:

- Biết được kẻ chủ mưu rồi, chúng ta sẽ có thể tính được kế phản kích. Về phía Lý Uyên, bần tăng có thể thông qua Vương Thông trình bày lợi hại, chỉ ra rằng nếu trừng phạt Tần vương trong tình thế hiện nay thì trăm hại mà không được một lợi, không những làm loạn lòng quân mà còn phá hoại mối liên minh với Thiếu soái. Có lẽ là sẽ thuyết phục được Lý Uyên.

Khấu Trọng cũng mừng rỡ bảo:

- Không có ai thích hợp hơn Vương Thông nữa cả, Lý Uyên tuyệt đối sẽ không nghi ngờ rằng lão nói tốt cho Lý Thế Dân, vì mọi chuyện phiền não của bọn ta đều do lão bí mật báo cáo mà ra.

Rồi gã nhíu mày hỏi:

- Đại sư có biết rõ lão không?

Liễu Không đáp:

- Cũng biết nhau được mấy chục năm rồi. Trước khi bần tăng đóng cửa tu hành, lão vẫn thường đến tìm bần tăng đàm đạo chuyện Phật, có điều lần nào cũng ra về mà không vui vẻ gì. Lão luôn bài xích Phật giáo nên cũng không bằng lòng chuyện bọn bần tăng ủng hộ Tần Vương. May mà Phi Huyên đã thuyết phục được lão.

Khấu Trọng trầm ngâm một lát rồi lên tiếng:

- Tại hạ không phải là nghi ngờ Vương Thông cũng như sức ảnh hưởng của lão với Lý Uyên. Chỉ có điều Lý Uyên từ khi tự cho rằng Lý Thế Dân hãm hại Trương Tiệp Dư, thì luôn muốn đổ tội cho y. Nói cho dễ nghe là muốn đánh đổ một bên để giải quyết mối bất hòa căng thẳng giữa ba người con. Giờ có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể vì mấy lời khuyển của kẻ ngoài cuộc như Vương Thông mà bỏ qua được. Đối với Lý Uyên mà nói, lão không hề nghĩ rằng việc trách phạt và lưu đày Lý Thế Dân có thể làm lòng quân không yên. Vì Đường thất đang áp dụng chế độ Phủ binh, mà Kiến Thành lại mới toàn thắng trở về, hơn nữa các phi tần sẽ to nhỏ một bên, nên Lý Uyên sẽ có lòng tin rằng Kiến Thành có thể thay thế Lý Thế Dân trên phương diện quân sự.

Ngừng một chút gã nói tiếp:

-Còn minh ước với tại hạ, thì ngoài mối quan hệ bí mật giữa tại hạ và Lý Thế Dân, chỉ là chuyện giữa tại hạ và Lý Uyên. Cho nên từ góc nhìn của Lý Uyên, chuyện Lý Thế Dân đi hay ở cũng không có ảnh hưởng gì.

Liễu Không điềm đạm đáp lại:

-Thiếu soái phân tích rất chặt chẽ, làm ta cũng hoài nghi liệu lời nói của Vương Thông có tác dụng hay không. May mà ở phủ Thái tử cũng đã từng xảy ra tại nạn hỏa khí, Lý Uyên nếu thiên vị Kiến Thành hơn Thế Dân thì làm sao quần thần phục được? Hơn nữa nếu chúng ta có thể từ những người bị hại, chứng minh được họ bị giết trước vụ nổ, thì có thể chỉ ra là có kẻ hãm hại Tần vương.”

Khấu Trọng gật đầu:

-Đại sư nói rất có lý, có điều những người gặp nạn thi thể phân tán, khuôn mặt bị cháy đen. Làm thế nào khẳng định được họ bị người khác hạ độc thủ trước đó?

Liễu Không đáp:

-Vậy nên phải xem thử thủ phạm dùng loại thủ pháp gì. Nếu là thủ pháp nội gia thì có thể từ đó lần ra đầu mối. Vương Thông giỏi y lý, nói không chừng có thể chỉ ra chứng cứ thuyết phục được Lý Uyên.

Khấu Trọng cười khổ:

-Tại hạ biết rất rõ Hương tiểu tử, nếu người chủ mưu là hắn thì với sự hiểu biết của hắn về tại hạ, chắc chắn hắn không sơ xuất chuyện này đâu. Chỉ cần làm mấy người đó bất tỉnh là được mà. Ài!

Ta cũng biết con người của Lý Uyên, lão một lòng muốn bảo vệ những cái đang có hiện nay. Lý Thế Dân đã dần thành người ngoài trong cung, xa lạ với người thân, lão muốn y đi càng xa càng tốt. Ta càng nghĩ càng thấy không ổn. Dưới sự xúi bẩy của bè đảng Thái tử phi tần, ngày mai Lý Uyên sẽ nhanh chóng xử lý Lý Thế Dân, và tâm huyết của chúng ta cũng sẽ trôi theo dòng nước.

Liễu Không nhắm hai mắt lại.

Khấu Trọng bỗng nghĩ ra một chuyện hỏi:

-Việc đại sư gửi thân nơi chùa Đông Đại, Lý Uyên có biết không?

Liễu Không vẫn nhắm mắt đáp:

-Bần tăng thường lấy thân phận tăng lữ mà nhập thành nên không ai biết Liễu Không ở Đông Đại tự cả.

Rồi lão mở mắt hỏi tiếp:

-Vương Thông khó có tác dụng với Lý Uyên còn Nhạc Sơn thì thế nào?

Khấu Trọng cười khổ:

-Nhạc Sơn không thể cứ có chuyện là xuất hiện được, Lý Uyên không nghi ngờ mới lạ. Huống chi chuyện bàn tới là của Lý Thế Dân, trừ phi Nhạc Sơn là thần tiên không chuyện gì là không biết.

Liễu Không mỉm cười:

-Người Nhạc Sơn muốn đối phó là Thạch Chi Hiên. Lão cũng không cần phải xuất hiện, chỉ cần nhờ người đem thư tới, chỉ ra rằng Thạch Chi Hiên kẻ cầm đầu Ma môn lưỡng phái lục đạo, đang lập mưu đánh đổ Lý Thế Dân, để cảnh cáo Lý Uyên và có thể khiến lão suy nghĩ lại.

Khấu Trọng lắc đầu:

-Vẫn không ổn! Đầu tiên là vì Lý Uyên biết bút tích của Nhạc Sơn, nên khó giã mạo. Tiếp nữa Nhạc Sơn luôn độc lai độc vãng, làm sao đột nhiên tìm người đưa bức thư quan trọng như vậy. Cuối cùng là nếu Nhạc Sơn đúng là Nhạc Sơn thì sẽ đi tìm Tống Khuyết tiết hận, làm sao rảnh rỗi đi lo chuyện người khác được?

Liễu Không cuối cùng bảo:

-Bần tăng cũng chỉ là người ngoài, mấy chuyện này còn xa mới bằng được Thiếu soái. Nếu vậy thì chỉ còn cách cuối cùng.

Khấu Trọng sững người:

-Còn có chiêu nào có thể đem ra ứng phó được nữa?

Khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Không dường như chẳng có chút phong ba bão táp nào:

-Chỉ còn cách là bần tăng tự mình đến gặp Lý Uyên.

Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:

-Đại sư cũng có giao tình với Lý Uyên sao?

Liễu Không đáp:

-Chỉ gặp nhau một lần, không thể xem là giao tình được.

Khấu Trọng không hiểu thắc mắc:

-Thế làm sao lão nghe đại sư được?

Liễu Không mỉm cười:

-Bần tăng cũng không phải là muốn y nghe lời bần tăng, mà là đại diện cho Phạm trai chủ và Ninh Đạo huynh gửi đến y lời cảnh cáo nghiêm trọng nhất. Nếu y cứ muốn trừng phạt Tần vương, bọn bần tăng sẽ không ủng hộ nhà Lý Đường nữa, mà sẽ chuyển qua ủng hộ cho Thiếu soái. Sớm mai khi cổng thành mở, ta sẽ vào thành, đến thẳng hoàng cung gặp Lý Uyên, sau đó dù thành hay bại cũng lập tức quay về Tịnh Niệm thiền viện. Mọi việc ở Trường An sẽ do Thiếu soái quyết định. Nếu Thiếu soái chọn cách rút lui, bọn bần tăng cũng sẽ không nói gì.

Khấu Trọng giật cả mình:

-Đại sư nói thật đấy chứ?

Liễu Không ung dung bảo:

-Phật môn sao lại dung túng cho lời giả dối được chứ? Những lời của Liễu Không đều xuất phát từ đáy lờng. Tương lai như thế nào sẽ do Lý Uyên quyết định, còn phải xem y có coi trọng việc kết minh với bên Thiếu soái hay không. Thiếu soái lần này bằng lòng đến Trường An cũng là do Phi Huyên đứng ra dàn xếp, đây là sự thật hiển nhiên. Lời cảnh cáo do chính bần tăng nói ra sẽ có ảnh hưởng nhất định đến Lý Uyên, hy vọng có thể cứu vãn được tình hình.

Khấu Trọng gật đầu:

-Đây đúng là biện pháp cuối cùng hữu hiệu nhất. Thiếu sự ủng hộ của phía đại sư, đầu tiên Lý Uyên sẽ phải một mình đối phó với Thiếu soái quân, hơn nữa các tướng lĩnh dưới trướng Lý Thế Dân cũng sẽ bất mãn trong lòng mà đến đầu nhập vào quân ta. Có điều nếu vậy ta cũng phải rời khỏi thành Trường An.

Liễu Không nói:

-Đó là tình huống xấu nhất thôi. Nếu Lý Uyên vẫn muốn giữ tất cả những gì mình đang có trong tay, tất sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.

o0o

Từ Tử Lăng vượt tường ra ngoài, băng ngang qua đường lớn bằng bí pháp chuyển hoán chân khí, rồi nhờ sự che chắn của các cây đại thụ cao lớn bên đường, rơi mình xuống đỉnh mái ngói toà nhà lớn gần đấy. Tiếp đó, gã gặp mái vượt mái, thi triển hết sức thuật dạ hành, lướt về hướng Ngọc Hạc am.

Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch cho rằng gã muốn đến gặp Thạch Thanh Tuyền, nhưng thật ra mục tiêu chính của gã là Thạch Chi Hiên. Không ai hiểu rõ Tà vương hơn gã, lão nhất định vì Thạch Thanh Tuyền mà không nhịn được phải đến Ngọc Hạc am, quanh quẩn gần đó.

Gã sẽ dùng lời khéo léo khuyên can Thạch Chi Hiên lần cuối, nếu vẫn chỉ là những lời nói khó nghe đối với lão thì hai bên đành đoạn tuyệt mà thôi.

Tâm linh của gã đã tiến tới cảnh giới thấy được sự việc phía sau rõ như trăng soi đáy giếng. Mọi việc xung quanh đều không qua khỏi mắt gã, từ tiếng rì rầm của nữ tì cho đến tiếng trở mình của đứa bé trên giường, tiếng con chim đêm rúc mình trên cây bách, và cả làn gió vuốt ve trên cơ thể. Tất cả gã đều cảm giác được một cách tinh tế.

Thế giới không hoàn hão bỗng trở nên đẹp đẽ hoàn mỹ.

Ngay cả kẻ cao minh trong việc theo dõi như Thạch Chi Hiên cũng khó lòng qua được linh giác của gã. Đối với việc này gã rất nắm chắc, là một thứ tự tin không thể giải thích nổi, cũng chính là một bộ phận không thể tách rời với cảnh giới mọi vật đều rõ ràng, không vui không buồn, viên mãn tự tại.

Gã có cảm giác tuyệt vời khi đang lộn vòng trên các căn nhà, chân khí trong cơ thể biến hóa vận động theo ý muốn, mọi thứ đều tự nhiên, hoàn toàn không có chút gượng ép nào hết.

Đúng lúc này, gã cảm giác được Thạch Chi Hiên đang ở trong khu vườn của Ngọc Hạc am phía trước.

o0o

Khấu Trọng giở hết các chiêu bài, thủ đoạn lừa và thử đến khẳng định không có ai âm thầm theo đuôi, rồi mới bắt đầu chạy nhanh về phía phủ Tư Đồ.

Thời gian không còn nhiều, gã phải kịp thời đến buổi ước hẹn của sư công. May mà từ chùa Đông Đại đến phủ Tư Đồ không xa lắm, gã chỉ cần trồi lên ngụp xuống khoảng chục cái, là mấy phút sau đã ngồi nói chuyện trong nội đường với năm người Tống Sư Đạo, Lôi Cửu Chỉ, Nhậm Tuấn, Tra Kiệt và Đồng Đồng rồi.

Khấu Trọng ngắn gọn làm rõ tình hình trước mắt, rồi hỏi:

-Bên phía Ma Thường thế nào rồi?

Lôi Cửu Chỉ đáp:

-Người của bọn ta cũng ổn định bảy tám phần rồi, toàn bộ đều nhờ sự sắp xếp của tâm phúc và thân tín của Đào bang chủ. Mọi người ẩn thân phân tán nơi các làng chài thượng du sông Đại Hà. Trong thời gian ngắn chắc không vấn đề gì.

Khấu Trọng dặn:

-Lập tức thông báo cho Ma Thường, kêu hắn di tản phần binh khí cung tên trong bảo khố. Không có lệnh của ta thì không được trở lại bảo khố.

Lôi Cửu Chỉ gật đầu đồng ý:

-Chuyện này chỉ hai ngày là ổn.

Khấu Trọng hỏi đến việc chuẩn bị cho tiền trang. Nhậm Tuấn đáp:

-Trì Sanh Xuân đã cố gắng kiếm đủ tiền, hôm qua bọn ta vừa mới gửi mười vạn lượng hoàng kim vào quốc khố. Cần khoảng mười ngày để nấu chảy hoàng kim và đúc chữ Trinh Quán lên Kim Nguyên bảo.

Tống Sư Đạo lên tiếng: “

-Các bậc phú hào thương gia ở Trường An lần lượt tranh nhau hùn hạp nên vốn của Phúc Vinh gia cũng chỉ còn có ba phần rưỡi

Khấu Trọng bảo:

-Vì đã biết được hành tung của Hương Quý nên việc tiền trang không còn quan trọng nữa. Các người có thể nào kiếm một cái cớ tạm rời khỏi Trường An tránh tai họa, cũng là bớt đi cho bọn ta một mối lo.

Tra Kiệt lập tức biến sắc, cúi gằm đầu xuống.

Khấu Trọng cười ha hả:

-Chỉ cần nhìn phản ứng của Tiểu Kiệt cũng biết hắn và Hỉ nhi đã đến giai đoạn không rời nổi nhau rồi. Hì, chuyện này căn bản không thành vấn đề. Hỉ nhi là người tự do, chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện, thì ngươi đưa nàng đến nơi đâu chẳng được. Có điều vẫn phải đưa nàng đến Lương Đô thì mới an toàn

Khi ánh mắt gã lướt qua Đồng Đồng, mặt nàng ửng đỏ, tránh ánh mắt gã, liếc nhìn Nhậm Tuấn một cái rồi cúi đầu e thẹn. Khấu Trọng hiểu ý, trong lòng rất vui, nhưng không nói ra, chỉ nhìn Nhậm Tuấn cười cười.

Nhậm Tuấn vẻ mặt bối rối, nói lảng đi: “T

-Tiền trang sẽ hoàn thành sớm. Bọn ta sẽ phân nhau đến các nơi để chuẩn bị, chuyện này cũng là hợp lý thôi.

Lôi Cửu Chỉ cũng bảo:

-Chuyện của Hỉ nhi, ta cũng có liên quan, để ta giải thích với Thanh phu nhân. Có điều nếu toàn bộ chúng ta đều rời khỏi Trường An thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, cứ để ta ở lại cũng được. Như vậy thì cũng dễ giải thích với Thanh phu nhân hơn.

Khấu Trọng mỉm cười chăm chú nhìn Lôi Cửu Chỉ, cho đến khi lão không nhịn được phải đứng dậy, nheo mắt hỏi:

-Ngươi nhìn cái gì?

Đồng Đồng che miệng cười, còn Tống Sư Đạo và Nhậm Tuấn lại nhìn nhau cười hiểu ý. Chỉ có Tra Kiệt là không dám có ý nghĩ gì khác với vị ân công này.

Khấu Trọng bật cười khanh khách:

-Ta nhịn không được phải nhìn huynh thôi, là vì huynh rất dễ nhìn, như trẻ lại mười tuổi vậy, có vẻ còn hơn cả lúc đắc ý trên đổ trường.

Rồi gã quay sang Tra Kiệt:

-Tiểu Kiệt thành thực bảo với ta, có phải Lôi đại ca mỗi tối đều đi theo ngươi đến đánh cờ với Hỉ nhi không.

Tra Kiệt ngắc ngứ phân bua:

-Thuộc hạ không biết gì hết.

Khấu Trọng, Tống Sư Đạo, Nhậm Tuấn và Đồng Đồng không nhịn được nửa, cười phá lên.

Lôi Cửu Chỉ đỏ mặt, mắng:

-Thằng nhóc này, dám quản chuyện riêng của ta nữa à.

Khấu Trọng cười giả lả:

-Không phải quản, mà là quan tâm. Lôi đại ca ở lại đây tạm thời không có vấn đề gì. Loan Loan sẽ không ra tay tàn sát trước khi nắm rõ mọi chuyện. Còn việc rút lui cụ thể như thế nào các ngươi cứ bàn cho kĩ, đừng để lộ vết tích.

Rồi gã quay sang nói với Tống Sư Đạo:

-Trí Trí sẽ đến Trường An đấy.

Tống Sư Đạo ngạc nhiên:

-Cái gì?

Khấu Trọng trầm giọng:

-Đợi Trí Trí đến rồi bàn tiếp. Lúc đó có lẽ sự tình đã thay đổi nhiều rồi. Khấu Trọng ta tuyệt không để cho Lý Thế Dân bị người ta chà đạp. Con bà nó là con gấu! Ma Thường sau khi lấy được vũ khí rồi thì chuẩn bị để có thể đột nhập vào thành bất cứ lúc nào, ứng phó với đột biến. Như câu nói của Tất Huyền, khi không còn sự lựa chọn nào khác, mọi việc chỉ còn cách dựa vào võ công mà giải quyết.

(