Lúc cùng Nghiêm Phương Phi rời nhà thuỷ tạ, Nhiễm Nhan nghĩ như thế nào lại cảm thấy biểu hiện của Ân Miểu Miểu hôm nay có chút kỳ quái.

Trong trí nhớ Nhiễm Nhan, Ân Miểu Miểu là một nữ tử dịu dàng trang nhã, cử chỉ đúng mực, đây cũng là điển phạm dạy dỗ nữ nhi của Ân thị, nhưng hai năm không thấy, Ân Miểu Miểu hôm nay có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, thậm chí cả trò "chơi trốn tìm" vô vị như vậy cũng mở miệng đề xuất được

Nhiễm Nhan mải nghĩ, nên không nhìn thấy Nhiễm Mỹ Ngọc cùng mẫu thân nàng ta đang đi về hướng này.

Nghiêm Phi Phương duỗi tay túm lấy ống tay áo Nhiễm Nhan, sau đó cúi người, "Cao phu nhân mạnh khỏe."

Nhiễm Nhan lần đầu tiên thấy vị kế thất trong truyền thuyết, Cao thị. Cao thị hơn 30 tuổi, vẻ ngoài mỹ diễm bức người, tựa như một đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi, đôi mắt đẹp mỉm cười mà nhìn Nghiêm Phương Phi, một chút cũng nhìn không ra bóng dáng mẹ kế độc ác gì, "Nghiêm gia đại nương có lễ."

Dừng một chút, ánh mắt ôn hòa nhìn sang Nhiễm Nhan.

Vẻ mặt nàng như vậy, lại làm Nhiễm Nhan không thể bỏ qua, bèn cúi người, gọi một tiếng, "Nhị nương mạnh khỏe."

Cao thị sắc mặt bất biến, như không nghe thấy từ "nhị nương" kia, vẻ mặt trìu mến mà kéo tay Nhiễm Nhan nói: "Hài tử đáng thương, thật khổ. Bất quá, vượt được khó khăn về sau tất có hạnh phúc, sau này tất nhiên là thông thuận. Sáng nay ta cùng với muội muội ngươi đi thôn trang đón ngươi, lại nghe nói ngươi đã được Tần Tứ lang đón đi, mắt thấy ngươi tốt lên, mẫu thân cũng an tâm rồi."

Nhiễm Nhan trong lòng không khỏi bội phục, chẳng trách Nhiễm Văn có thể bị dỗ đến vô cùng nghe lời, quả nhiên không phải người đơn giản.

Nhiễm Mỹ Ngọc mặt mũi lạnh lùng, tỏ rõ không ưa Nhiễm Nhan, nhưng vì Cao thị ở đây, không dám phát tác.

"Thập Bát nương, ta cùng với A Nhan muốn dạo chơi trong hoa viên, ngươi muốn đi chung không?" Nghiêm Phương Phi mang theo nụ cười rất tiêu chuẩn thanh nhã, nhất mực đoan trang hỏi.

Thập Bát nương rồi A Nhan, chỉ cần hai cái xưng hô, liền có thể nhìn ra được thân sơ viễn cận. Nhiễm Mỹ Ngọc cũng nghe ra, hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, lại bị Cao thị ngắt lời, "Ta cùng với Mỹ Ngọc đến trễ nửa canh giờ, còn phải đi thỉnh tội với chư vị phu nhân, các ngươi đi chơi đi, tâm ý của đại nương, Mỹ Ngọc nhà ta xin lãnh."

Nhiễm Mỹ Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Nhan, phất tay áo bỏ đi, trong mắt Cao thị tràn trề sủng ái mà nhìn theo Nhiễm Mỹ Ngọc, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói với Nghiêm Phương Phi: "Đều do ta sủng nịch quá mức, tiểu nữ không hiểu chuyện, để đại nương chê cười."

"Đâu có, phu nhân quá khiêm nhượng." Nghiêm Phương Phi cười nhẹ.

Cao thị lại dặn dò Nhiễm Nhan: "Thập Thất Nương cùng đại nương đi chơi đi, ta đây đi trước. Ngươi bệnh nặng mới khỏi, để ý một chút."

"Đa tạ Nhị nương quan tâm." Nhiễm Nhan nói.

Nhìn bóng dáng Cao thị rời đi, Nhiễm Nhan trong lòng nhột nhạt, nếu như nàng không có nguyên chủ ký ức, tất nhiên sẽ hiểu lầm rằng Vãn Lục cùng Hình Nương đối với Cao thị có chút thành kiến mà thôi.

Một người có thể diễn trò đến cỡ này, quả thực làm người ta phải cảm thán.

"Nếu Nhiễm Thập Bát nương có thể có dung sắc như Cao phu nhân, chỉ sợ Tề Lục nương cũng không phải Tô châu đệ nhất mỹ nhân đâu." Nghiêm Phương Phi bình luận.

Đích xác là vậy, Nhiễm Mỹ Ngọc tư dung thật đúng là kém xa mẫu thân nàng ta.

Nhiễm Văn diễm phúc không cạn, nguyên phối Trịnh thị cũng là mỹ nhân có tư sắc không thua Cao thị, nhưng là nữ tử xuất thân nhà cao cửa rộng, có chút khô khan, không biết dỗ người vui vẻ như Cao thị, bởi vậy quan hệ với Nhiễm Văn cũng chỉ dừng ở mức tôn trọng nhau như khách mà thôi.

"A, có người!" Nghiêm Phương Phi kéo tay áo Nhiễm Nhan, hạ giọng nói.

Lúc Nhiễm Nhan cùng Nghiêm Phương Phi lặng lẽ đẩy ra bụi mộc hương để nhìn lén, từ đám cây cối bên cạnh cũng truyền ra tiếng cười thanh thúy như cố tình bị ép xuống, nghe thanh âm có chút giống Tề Dục Tú.

Tiếng cười của Tề Dục Tú lập tức khiến cho một thiếu niên trong hoa viên chú ý.

Bên trong mảnh thược dược tươi tốt, thiếu niên bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt trắng trẻo tú khí, nếu không có một thân đại bào tay rộng, sợ là sẽ bị ngộ nhận thành nữ tử. Mày nhíu lại, biểu hiện hắn không vui.

Thiếu niên theo đường mòn chậm rãi đi về hướng bên này, Nghiêm Phương Phi hạ giọng nói: "Làm sao bây giờ?"

Thanh âm tuy rằng do Tề Dục Tú phát ra, nhưng nàng ta tránh trong đám cây cối, nếu thiếu niên kia đến gần, nhìn thấy trước nhất định là Nghiêm Phương Phi cùng với Nhiễm Nhan.

Kỳ thật rất đơn giản, lên tiếng nói cho hắn nơi này không có thị tỳ hắn muốn tìm không phải là xong sao?

Nhiễm Nhan vừa định há mồm, lại nghe xa xa có một thanh âm lạnh băng mà từ tính: "Kính Trạch!"

Thanh lạnh như băng, toàn bộ thiếu nữ trong lều mộc hương đều mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng hình xuất hiện trong bụi hoa thược dược, khoan bào tay rộng màu xanh ngọc bình thường, dáng người đĩnh bạt, đáng tiếc đứng ở địa phương có cành lá buông xuống, vừa lúc che lấp dung mạo hắn, chỉ lộ ra đoạn cổ áo viên lãnh hồ phục cùng phần cổ có hầu kết rõ ràng.

Nhiễm Nhan nao nao, thanh âm này...giống như nghe qua ở đâu rồi!

"A huynh." Thiếu niên quay đầu lại, từ trong thanh âm có thể nghe ra hắn rất kính sợ người vừa tới.

"Ta đi trước." Thanh âm lạnh băng nói.

Đúng rồi! Nhiễm Nhan sực nhớ ra, là Tô dược sư cho nàng mượn cây dù trúc tía ngày ấy.

"A huynh không về nhà sao? A nương..." thanh âm thiếu niên hấp tấp, nhưng nghĩ đến xung quanh có thể có người, lời nói tới miệng lại nuốt xuống.

Tô dược sư không trả lời, chỉ dừng vài giây, liền xoay người rời đi. Gió phất qua cành lá rủ xuống, ẩn ẩn lộ ra nửa bên mặt hắn, mũi cao thẳng, môi không dày không mỏng, mỗi một đường cong đều giống như đao khắc ra, không chút tì vết.

Tô Kính Trạch tâm tình phảng phất xấu đi, dứt khoát không tìm cái thị tỳ gì nữa , lập tức đuổi theo phương hướng Tô dược sư vừa rời đi, "A huynh, ngươi nghe ta nói..."

Nghiêm Phương Phi phun ra một hơi, lòng còn sợ hãi nói: "Huynh trưởng của thiếu niên kia quá dọa người, chỉ nghe thanh âm thôi mà khắp cả người ta đã phát lạnh."

Tề Dục Tú từ đám cây thò đầu ra, "Tô Kính Trạch là đứa nhỏ con vợ cả của Dược Vương Tô gia đó, huynh trưởng trong miệng hắn, e là cái vị Tô Nhị lang có tư dung còn hơn cả thần tiên trong truyền thuyết kia."

Tề Dục Tú kích động nói xong, mới phát hiện Nhiễm Nhan đứng bên cạnh Nghiêm Phương Phi, mắt trợn trắng, hừ một tiếng đem đầu rụt trở về.

"Tô Nhị Lang? Tô Phục?" Nghiêm Phương Phi thần sắc tiếc nuối, "Đáng tiếc, khoảng cách gần như vậy, nhưng vẫn không có thấy rõ diện mạo hắn."

Tô Phục...Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua chỗ hắn đứng vừa rồi, nàng chưa bao giờ gặp qua một người có thể lạnh đến mức như vậy, tựa như địa ngục vĩnh viễn không nhận được ánh nắng mặt trời, dù nhìn không thấy mặt hắn, cùng có thể cảm nhận được khí lạnh tản mát ra từ trên người hắn.

"Thân mẫu của Tô Nhị lang là Hồ cơ, nghe nói là da thịt trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, đặc biệt là một đôi mắt, có thể câu mất linh hồn nhỏ bé của người khác." Nghiêm Phương Phi nhìn chằm chằm hướng Tô gia huynh đệ vừa rời đi, tiếc hận nói: "Tô Nhị lang thường ngày rất ít lộ diện, ai da, khó được một cơ hội tốt, vậy mà bỏ lỡ mất."

Bên này đang nói chuyện, Tề Dục Tú cùng hai quí nữ đang giấu mình trong đám cây cối nhảy ra.

Tề Dục Tú hạ giọng: "Đừng lên tiếng! Đừng lên tiếng! Lại có người bên kia lại đây." Nàng đảo ánh mắt qua người Vãn Lục, ra lệnh: "Ngươi, qua đó dụ người nọ qua đây."

Thị tỳ các nàng đều lưu tại nhà thuỷ tạ bên kia, Nghiêm Phương Phi cũng phụ họa: "Đúng vậy, A Nhan, mượn tỳ nữ của ngươi dùng một chút."

Vãn Lục cũng đang nóng lòng muốn thử mà nhìn Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan cũng chỉ biết nói: "Ngươi đi đi, đem hắn dẫn lại đây, chớ có nơi nơi chạy loạn."

"Nô tỳ minh bạch" Vãn Lục được cho phép, xách lên góc váy chạy một mạch ra khỏi lều hoa mộc hương.

Tề Dục Tú vì thấy Nhiễm Nhan chịu cho mượn thị tỳ, thái độ đối với nàng thoáng tốt lên một ít, điển hình là tính cách của tiểu hài tử, bởi vậy Nhiễm Nhan ấn tượng với Tề Dục Tú cũng thả lỏng hơn.

Nghiêm Phương Phi dù rất đoan trang, rốt cuộc tuổi tác cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, lại bị Tề Dục Tú kích động, nhanh chóng không màng hình tượng mà vẹt bụi hoa ra, ghé lại một chỗ với Tề Dục Tú, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm một bộ hoa phục xanh sẫm đằng xa.

Nhiễm Nhan từ khe hở nhìn thoáng qua bên ngoài, khóe môi không khỏi cong lên, xem ra lần này các nàng phải thất vọng rồi, thanh niên hoa phục xanh sẫm kia, lúc mới vừa vào phủ, Nhiễm Nhan đã gặp qua, hắn quen với Tần Mộ Sinh, tên Trương Phỉ.

Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cũng có thể thấy rõ, diện mạo người này thật sự thực bình thường, lúc không nói không cười nhìn còn có chút nho nhã, một khi cười rộ lên, liền nhìn khá là đáng khinh.

Vãn Lục đi vụt qua bên cạnh, người nọ mơ hồ thấy bóng dáng một cái thị tỳ, trong lòng vui mừng, cho rằng sắp đạt hạng nhất, lập tức nâng bước đuổi về hướng bên này.

Trong lều hoa mộc hương nổi lên một trận xôn xao nho nhỏ, ngay lúc này, phía mặt sau nhà thuỷ tạ cũng nổi lên một trận xôn xao, ẩn ẩn nghe thấy thanh âm Lăng phu nhân vừa gấp gáp vừa nghiêm trọng, "Mau đi xem một chút!"

Lập tức có tiếng bước chân sầm sập, một đám nữ tử từ nhà thuỷ tạ bên kia vội vàng chạy ra. mấy người Tề Dục Tú cùng Nghiêm Phương Phi cũng quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn Lăng phu nhân đi đầu sắc mặt tái nhợt.

Thị tỳ của Tề Dục Tú bước vội vàng đến bên cạnh nàng ta, liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, hạ giọng nói: "Nương tử, có án mạng rồi, nghe nói Tần Tứ lang thấy sắc nảy lòng tham, muốn vũ nhục thị tỳ của Ân tam nương, thị tỳ kia không thuận theo liền đập đầu chết"

Tề Dục Tú kinh ngạc đến há miệng, cũng liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, rồi vội vàng theo ra.

Nghiêm Phương Phi vội giữ chặt Nhiễm Nhan lại, còn cho rằng nàng bị dọa choáng váng, vội la lên: "Còn thất thần làm chi, vị hôn phu của ngươi lại chọc phải mạng người, còn không nhanh đi nhìn xem!"

Dứt lời, cũng không hỏi ý Nhiễm Nhan, kéo nàng chạy đi với mọi người.

Nhiễm Nhan quay đầu lại nhìn trong hoa viên, chỉ có thể thấy thân ảnh Trương Phỉ, lại không thấy Vãn Lục, chắc là núp vào đâu rồi.

Trương Phỉ thấy một đám nữ tử chạy vội vã, do dự một chút, cũng đi theo sau.

Địa điểm mà thị tỳ kia tử vong là Ngọc Lan Cư, theo Nghiêm Phương Phi nói, nơi đó vẫn luôn bỏ không, Ân phủ không có ai ở đó, ngày thường chỉ dùng để chiêu đãi khách nhân.

Tần Mộ Sinh thật sự cơ khát như vậy? Nhiễm Nhan trong lòng hoài nghi, hắn đối với mỹ nhân như Tề Lục nương còn chưa dùng thủ đoạn ác liệt, như thế nào liền cưỡng bức một cái thị tỳ? Hay là, hắn sợ hãi thế lực của Tề gia, cho nên không dám xuống tay?

Rất nhiều điểm đáng ngờ nổi lên trong lòng, nhưng Nhiễm Nhan thấy khó chịu nhất là, nàng có hôn phối với một tên ăn chơi trác táng thì thôi đi, lại còn là một tên rất biết gây chuyện.

Đoàn người rất nhanh liền tới Ngọc Lan cư, Nhiễm Nhan phát hiện trong viện đã có không ít người, trong lòng biết là Ân phủ cố ý để lộ tin tức, dẫn nhiều người như vậy lại đây làm chứng, rốt cuộc Tần Mộ Sinh là nhi tử của Tần thượng tá, không phải dễ dàng vấn tội.

Nhiều nam tử trẻ tuổi, chợt ngước lên nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy, miễn bàn là có bao nhiêu hưng phấn, chỉ hận không đủ mắt mà nhìn, chuyện của Tần Mộ Sinh bọn họ cũng chỉ lại đây xem náo nhiệt, căn bản không để ở trong lòng.

Tiêu điểm của những ánh mắt đó, là Nhiễm Nhan và Tề Lục nương. Đặc biệt là đối với mỹ nhân lạ mặt Nhiễm Nhan này, càng cảm thấy hứng thú, rất nhiều người cũng đã suy đoán ra thân phận của nàng, gần đây trong thành đồn đãi Nhiễm Thập Thất Nương có thể sánh với Tô châu đệ nhất mỹ nhân, trước mắt xem ra, chỉ có hơn chứ không kém.

"Thập Thất Nương!" sắc mặt Tần Mộ Sinh có chút tái nhợt, tâm tình vốn không vui, lại thêm vô số ánh mắt háo sắc chăm chú lên người Nhiễm Nhan như vậy làm tâm tình hắn càng xấu, lập tức bước lại, chắn trước người Nhiễm Nhan.

Mọi người tuy rằng sớm đã có suy đoán, nhưng một khi được xác nhận, trong lòng vẫn nhịn không được mà cảm khái, hảo hảo một đóa hoa lại để cho một con heo đạp hư.

Nhiễm Nhan không để ý tới hắn, vẫn còn quan sát thi thể kia. Thị tỳ kia xiêm y tán loạn, gục ở trên cầu thang ngay dưới hành lang, vết máu trên trán vẫn còn mới mẻ, trên cây cột bên cạnh cũng nhiễm vết máu có vẻ mới. Nhìn qua, thật sự là bởi vì tránh né thi bạo mà đâm trụ tự sát.

Người chung quanh nghị luận sôi nổi, sắc mặt Tần Mộ Sinh càng ngày càng khó coi, trên trán gân xanh nổi lên, mắt thấy hắn sắp bùng nổ, Nhiễm Nhan sợ hắn lại gây chuyện, liền cầm lấy cổ tay của hắn, nói: "Trước tiên bình tĩnh một chút, nếu thật không phải ngươi làm, ngỗ tác nghiệm ra là biết."

Tần Mộ Sinh tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, trở tay cầm lấy tay Nhiễm Nhan, "Thập Thất Nương, người thật không phải là ta giết, ta vừa mới dựa theo bài từ gợi ý đi tìm người, thấy có bóng dáng một thị tỳ chạy vào Ngọc Lan cư, ta liền vào theo, lúc ta tiến vào, nàng đã chết trên mặt đất, cùng ta không có quan hệ! Ngươi tin tưởng ta."

Mọi người không có mấy người cẩn thận nghe hắn nói, nhưng ánh mắt thì toàn bộ tập trung vào chỗ Tần Mộ Sinh đang nắm tay Nhiễm Nhan, mấy đôi mắt sói đều xanh lè hết rồi, dựa vào cái gì a?? Lúc này mà còn có thể chiếm tiện nghi!!