Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 1: Đại Đường năm Trinh Quán

(revised 14 Apr 2020)

"Tiến sĩ Nhiễm, báo cáo kiểm nghiệm đã đánh ra, thỉnh ngài kí tên!"

Trong văn phòng, một nam nhân tuấn tú văn nhã mặc áo blouse trắng, khuôn mặt trắng nõn, mắt kính gắn trên sống mũi cao cao làm giảm đi vài phần tuấn tú lại tăng thêm vẻ ôn hòa giỏi giang.

Ngừng một chút vẫn không thấy có người trả lời, nhưng nam nhân dường như biết vị tiến sĩ Nhiễm kia nhất định còn đang ở bên trong, nên duỗi tay gõ vài cái lên cửa, cao giọng gọi, "tiến sĩ Nhiễm!"

"Được rồi, để đó trước đi!", bên trong bàn làm việc chất đầy văn kiện truyền ra một giọng nữ khô khan.

"Tiến sĩ Nhiễm, Lý đội trưởng bên hình sự đã qua thúc giục vài lần, thỉnh ngài mau chút." Nam nhân cẩn thận đem một phần văn kiện để tràn lan trên bàn làm việc dời qua một bên, thả văn kiện trong tay xuống, cuối cùng còn không yên tâm mà dùng một cái nghiên mực cổ trên bàn chặn lên trên.

Nam nhân thở dài, giờ lại không kí tên giao ra, phỏng chừng Lý đội trưởng bên kia muốn lại đây giết người.

Nhớ tới bộ dáng sát khí tận trời của vị Lý đội trưởng kia, nam nhân lại nhắc nhở, "Tiến sĩ Nhiễm, văn kiện ta dùng nghiên mực chặn, thỉnh ngài mau chóng kí tên."

Một gương mặt tinh xảo như búp bê ngước lên từ đống văn kiện, mày đẹp nhăn lại, "Ta đã biết, sáng mai ta tự mình mang văn kiện qua đó."

Trương trợ lý nhận được câu trả lời, lúc này mới yên tâm, ứng tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại không biết là nên tiếc hận hay là tán thưởng, đều nói trên đời này có ba loại người, nam nhân, nữ nhân, nữ tiến sĩ. Nữ tiến sĩ giống như Nhiễm Nhan, có được hai học vị Tiến sĩ, hẳn nên được coi là "chiến đấu cơ" trong số đó, đáng tiếc, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân kia, chắc là thường xuyên phải đối mặt với thi thể nên mang tử khí trầm trầm, lại giống như hormone giống cái không được phân bố đều đặn, cho nên cho tới nay vẫn là một 'thánh nữ' không ai hỏi thăm đến.

Trong văn phòng, Nhiễm Nhan vẫn luôn cắm cúi đến tối mịt mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi pha trà, thấy báo cáo nghiệm thi đè dưới nghiên mực, liền buông cái ly trong tay, ngồi trở lại cầm lấy báo cáo nhìn qua.

Vụ án này, tổng cộng 5 người chết, là một nhà năm miệng ăn, căn cứ vào kiểm nghiệm tổn thương trên thi thể, là bị hành hạ đến chết, trong đó hai nạn nhân nữ còn bị xâm hại. Nhiễm Nhan nhíu mày, nhìn hai hàng cuối cùng, vết thương trí mạng là vết dao rộng 1.3 centimet dài 7 centimet.

Đây là người khác một lần nữa nghiệm lại hay là có người bóp méo báo cáo nghiệm thi? Nhiễm Nhan buông báo cáo xuống, cầm lấy điện thoại bàn, bấm số máy nội bộ, bên trong tiếng 'đô đô' truyền đến, qua hồi lâu, cũng không có người tiếp điện thoại, Nhiễm Nhan liếc đồng hồ trên tường, 23:40, trừ bỏ canh cổng, những người còn lại đều đã tan tầm.

Tuy rằng trong lòng đã chắc chắn là có người tự mình bóp méo báo cáo, nhưng tổ pháp y cũng có mấy người tự nhận là nhân viên thâm niên khá bảo thủ, nên một lần nữa kiểm nghiệm, cũng không phải không có khả năng. Nhiễm Nhan từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm, muốn xác nhận lại lần nữa . Lấy áo blouse trắng treo cạnh cửa, tròng nhanh lên trên người, sau đó lấy bao tay, khẩu trang, chuẩn bị đi tới phòng nghiệm thi.

Nhưng đi tới cửa, Nhiễm Nhan bỗng nhiên dừng  chân, quay lại đem bản báo cáo kia đặt trên máy copy ấn ra thêm một phần, đè ở dưới nghiên mực, đem bản gốc bỏ vào két sắt khóa lại.

Sau khi làm xong hết thảy, Nhiễm Nhan mới bước ra cửa, nàng vừa đi, vừa âm thầm phân tích mục đích mà người này bóp méo báo cáo nghiệm thi, báo cáo là yêu cầu nàng ký tên mới có thể làm chứng cứ, bóp méo đến rõ ràng như vậy, tất nhiên chỉ cần nàng liếc mắt một cái là nhìn ra.

"Không xong rồi!!" Nhiễm Nhan hô nhỏ một tiếng, buông tay ấn nút thang máy, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.

Nếu người kia biết rõ sẽ bị phát hiện, mà vẫn làm như vậy, rất có khả năng chính là vì dụ nàng đi nghiệm lại lần nữa, mục tiêu của hung thủ là nàng.

Nhưng nàng còn chưa đi được hai bước, phía sau một trận kình phong đánh úp lại, 'phịch' một tiếng, sau đầu bị một vật cứng nào đó đập trúng.

Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy sau đầu có dòng nhiệt ấm áp theo cổ chảy xuống lưng, nàng từ bỏ kêu cứu, bởi vì nơi này là phòng nghiệm thi ở dưới tầng hầm, hiệu quả cách âm cách nhiệt cao, hơn nữa hiện tại là ban đêm, khả năng nàng được cứu là số âm.

Đồ vật trong tay Nhiễm Nhan rơi lộp bộp xuống sàn, nàng theo bản năng mà quay đầu lại nhìn hình dáng hung thủ, cổ lại bị người giữ lại từ phía sau.

Nhiễm Nhan có thể cảm giác được người nọ đang mang găng tay cao su. Xem ra là cao thủ gây án, phòng nghiệm thi này người bình thường vào không được, cho nên người này càng có khả năng là pháp y cùng tổ.

"Vốn dĩ kế hoạch của ta không hề có sơ hở, chỉ là ai bảo ngươi cứ cố tình từ miệng vết thương mà nghiệm ra chứng cứ, vậy trách không được ta ra tay tàn nhẫn" giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ phía sau.

Giọng nói quen thuộc, chứng thực suy nghĩ của Nhiễm Nhan, đúng , là trợ lý của nàng.

Nhiễm Nhan cười lạnh, chịu đựng cảm giác đau đớn cùng với đầu óc mơ hồ, nỗ lực sắp xếp ngôn từ, "Trương trợ lý, ngươi quá coi thường Nhiễm Nhan ta, ta đây vì vô ý mà chết ở trong tay ngươi nhưng ngươi trốn cũng không thoát."

'Răng rắc' một tiếng, có lẽ là xương cổ đã bị vặn gãy, Nhiễm Nhan đau đến không nhìn thấy gì nữa, nàng chỉ nhớ rõ trước khi ngã xuống, trong tầm mắt là nghiên mực cổ bị chia năm xẻ bảy trên mặt đất, đó là quà sinh nhật mà mẹ nàng, một nhà nhà khảo cổ học, tặng cho nàng.

____________

Tháng sáu đầu hạ, sáng sớm cả thành Tô Châu được bao phủ bên trong một mảnh mưa bụi mê mang. Bên trong hơi nước mờ mịt, mơ mơ màng màng, mái hiên lầu các cao thấp đan xen nhau, ngẫu nhiên có góc mái nhà phi dương phá tan sương mù, tường trắng ngói sẫm, hẻm nhỏ lát đá xanh, hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc xa hoặc gần, cùng hình ảnh liễu rũ bên bờ sông tạo thành một bức tranh thuỷ mặc tuyệt mỹ.

Nhưng từ nơi này đi về hướng nam bốn năm dặm, không khí lại hoàn toàn bất đồng.

Dưới chân núi cây cối rậm rạp, giữa một khoảnh đồng ruộng to bằng phẳng có cái thôn nhỏ, chỉ có hơn 40 hộ nhân gia, khói bếp lượn lờ bay lên trong mưa bụi, bốn phía đường ruộng chằn chịt, tiếng gà chó kêu hỗn tạp.

Nơi này phòng ốc thấp bé lụi bại, ở giữa chỉ có hai khu nhà cao lớn tinh mỹ, so với những nơi khác trong thôn, có vẻ cực kỳ nổi bật, trong đó một khu là từ đường của thôn, một khu khác là thôn trang của Nhiễm phủ.

Thôn trang Nhiễm phủ có thính đường rộng lớn, cửa lớn nguy nga, nhưng sân không quá lớn, gió từ lối đi nhỏ có thể trực tiếp thổi thẳng vào nhà chính, tấm gỗ lát sàn trong phòng hơi cũ nát, trên mặt đất có chút ẩm ướt, toàn bộ căn phòng cực kỳ âm lãnh, màn che giống như bị thấm nước, có vẻ nặng nề.

Nhiễm Nhan đầu hôn não trướng mà nằm ở trên chiếu, mắt mở lớn, không thể tin tưởng mà nhìn tình hình trước mắt: Một căn phòng cổ kính, chính mình nằm trên một cái mộc đài cao hơn mặt đất một chút, bốn phía che lại bằng màn trúc mảnh, dưới thân nàng còn lót mấy tầng chiếu thật dày, trên người đắp tấm lụa màu thủy phấn, bên trên thêu hình thược dược Tô Châu, lịch sự tao nhã mà tinh mỹ.

Nàng nhớ rõ bản thân đang chuẩn bị đi phòng nghiệm thi để kiểm tra, lại bị người mưu sát, bẻ gãy xương cổ, dù cho may mắn sống sót thì cũng bị liệt.

Nhiễm Nhan kinh ngạc ngồi dậy, trong đầu từng đợt choáng váng, rất nhiều hình ảnh hiện lên, trong đó có hình ảnh bản thân là một nữ tử cổ đại, sống ở Đại Đường, vào năm Trinh Quán , nàng là danh môn đích nữ, mẹ đẻ mất, năm năm trước bắt đầu bị bệnh hiểm nghèo quấn thân.

Hình ảnh như phim quay nhanh, lượng tin tức quá lớn tràn tới, làm đầu nàng đau như nứt ra, thân mình vừa mới ngồi dậy lại ngã xuống.

Cắn răng nhịn hồi lâu, đau đớn như thủy triều dần thối lui, Nhiễm Nhan không khỏi thoải mái mà rên một tiếng.

Ký ức vô cùng hỗn loạn, dù vậy, nàng cũng nắm được một phần thông tin, Thập Thất tiểu thư của Nhiễm phủ, cùng tên với mình, cũng gọi là Nhiễm Nhan, bởi vì triền miên trên giường bệnh không dứt mà hai năm trước bị đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng.

Nói là tĩnh dưỡng, đúng hơn là "Sung quân biên cương".

"Gạt người đi" Nhiễm Nhan lẩm bẩm, này rõ ràng là cổ đại.

Nàng là người theo thuyết vô thần, đối với chuyện xuyên qua này, nàng tự chẩn bệnh là mấy ngày hôm trước vô ý coi phim xuyên không trên TV, nên khi đại não tiến vào giấc ngủ sâu thì tự giác mà mơ loại giấc mơ vớ vẩn này.

Nhiễm Nhan nhắm mắt lại hồi lâu, lại không chút nào buồn ngủ, trong lòng sóng to gió lớn không bình tĩnh như mặt ngoài, nhiều năm tri thức làm nàng không tin chuyện thần thần quỷ quỷ, nhưng hết thảy trước mắt, còn cảm giác tơ lụa mềm nhẵn trên người, thật sự chỉ là mộng sao?

Nàng bỗng chốc bò dậy, chống thân mình suy yếu xuống giường.

Đầu nặng chân nhẹ, có chút choáng váng, đứng tại chỗ chốc lát để thích ứng, Nhiễm Nhan mới bắt đầu cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Xuyên qua màn trúc ẩn ẩn có thể thấy bên ngoài là tầng tầng màn che bằng lụa giao nhau, mang vẻ tú khí uyển chuyển của nữ nhi gia, trong phòng chỉ có mấy cái bàn nhỏ, bài trí vô cùng đơn giản, lại có vẻ phong nhã.

Nhiễm Nhan vén màn che, cảm giác chân thật ở tay, làm nàng cơ hồ quên mất hô hấp.

Bên ngoài màn là cái bàn nhỏ, còn trên cái bàn thấp ở chân tường có một mặt gương đồng lớn, trong gương chiếu ra một thân ảnh mảnh khảnh mơ hồ, mặc một bộ áo lụa vàng nhạt, tóc đen rối tung xõa dài đến mông.

Khoảng cách xa như vậy, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ, nhưng Nhiễm Nhan biết kia không phải là mình, nàng đờ đẫn cúi đầu nhìn hai bàn tay, nhỏ nhắn trắng nõn không có huyết sắc, trong đầu ong một tiếng, thân mình lung lay xụi lơ trên mặt đất.

Nhiễm Nhan quen thuộc cơ thể người, căn cứ độ lớn của bàn tay này, làn da cùng đặc điểm xương cốt, có thể phán đoán "chính mình" hiện tại ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Nhiễm Nhan đang khiếp sợ, thì ngoài phòng lại vang lên một trận la hét ầm ĩ, những thanh âm đó từ xa đang đến gần, một thanh âm thiếu nữ bén nhọn cất lên, "Thập Thất bệnh lâu không dậy nổi, mẫu thân cũng là hảo tâm, các ngươi có phải ước gì nàng chết cho nhanh?"

Thiếu nữ này nói chuyện không lựa lời, hơn nữa đem từ "Chết" cắn rất mạnh, nghe ra tuyệt đối không phải là đang quan tâm, mà là đang nguyền rủa.

Nhiễm Nhan trong đầu tự nhiên mà nhảy ra một cái tên: Nhiễm Mỹ Ngọc.