Một luồng kình phong đánh úp tới! Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn đứng trước mặt Đỗ Hà bị dọa cho mặt trắng bệch, kinh hãi kêu lên. Nhưng Đỗ Hà vẫn bình thản ung dung, không hề tránh né, kình phong từ sau đầu hắn tựa hồ lướt qua mái tóc.

- Tại sao ngươi không né!

Một thanh âm khàn khàn truyền đến. Đỗ Hà xoay người nhìn lại, người lên tiếng là một thiếu niên lạnh lùng đẹp trai, gần bằng tuổi hắn, dáng người anh tuấn.

- Thật là một cước sắc bén!

Đỗ Hà cười khen, một cước kia dù chưa đá trúng, nhưng lại nổi lên một trận kình phong, mơ hồ khiến sau gáy hắn nhói đau. Có thể tưởng tượng, nếu một cước này đá trúng, kết cục nhẹ nhất cũng là chấn động não.

- Ngươi vô tâm đá ta, vì sao ta phải trốn!

Trong mắt Đỗ Hà hiện lên vẻ nghi hoặc, Đỗ Hà cũng từng thấy người này vài lần, hắn cũng là một học sinh cùng lớp, là kẻ quái gở nhất trong học đường. Người này ngồi trong góc, chưa từng nghe hắn mở miệng nói câu nào.

Đỗ Hà ở Hoằng Văn quán cũng gần một tháng, nhưng đến nay vẫn không biết danh tính người này, hắn cảm thấy rất kỳ quái với sự khiêu khích bất ngờ này, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Con mắt là cửa sổ tâm hồn, trong mắt thiếu niên lạnh lùng dâng trào ý chí chiến đấu, cái này đã nói cho hắn đáp án.

- Lần này ta đánh thật đây!

Nghe Đỗ Hà nói như vậy, trong mắt thiếu niên lạnh lùng lại lộ ra nụ cười, một cước mạnh hơn gào thét mà đến. Thiếu niên này còn rất trẻ, nhưng lực sát thương của hắn lại mạnh vô cùng. Tiếng xé gió tê tâm liệt phế đủ để phá bia nứt đá, loại sức mạnh này xuất hiện trên người thiếu niên xấp xỉ tuổi mình, quả thực làm cho Đỗ Hà bất ngờ.

Đỗ Hà nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào bàn chân đối phương, cả người như con diều nhẹ nhàng tiến lên ba bước, cũng không chịu bất cứ tổn thương nào. Thiếu niên lạnh lùng cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy Đỗ Hà có thể đỡ nổi cước này của mình, nhưng không vì vậy mà hắn dừng lại, không đợi Đỗ Hà vọt tới trước mặt đã liên tục đá ra cước thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chân phá hư không, giống như viên đạn liên tiếp từ nòng súng phát ra, bắn về chỗ hiểm trên người Đỗ Hà.

Đối mặt với mấy “viên đạn” phá không bay tới, Đỗ Hà không lựa chọn lui về phía sau hoặc là trốn tránh sang hai bên, mà thi triển đại kỳ Phong Vân chưởng, trên chọn dưới đánh, trái bày phải ngăn, mỗi một chưởng đều phong bế vô cùng chuẩn xác phi cước của thiếu niên lạnh lùng, dứt khoát ngăn cản tất cả công kích, hơn nữa cũng không thối lui bước nào.

Đỗ Hà đương nhiên không phải hạng chỉ biết phòng thủ, lần đầu tiên đối địch trong đời lại gặp phải hảo thủ như vậy, hắn cũng rất muốn xem mấy tháng qua bản thân tiến bộ như thế nào. Sau khi Đỗ Hà giơ bàn tay trái phong bế cước thứ tư của thiếu niên lạnh lùng, thân thể mãnh liệt xoay tròn, cả người bay lên cao, tung một cước gió xoáy, chém thẳng vào huyệt thái dương của thiếu niên lạnh lùng.

Nếu huyệt thái dương của ai đó bị đá trúng, cho dù có công phu giỏi đến đâu cũng không chịu được, thiếu niên lạnh lùng bất đắc dĩ thay đổi tấn công bằng phòng ngự, cong khuỷu tay chặn cước chân, ngăn cản phản kích của Đỗ Hà. Thiếu niên lạnh lùng mỉm cười, lần này hắn nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng chuyện tiếp theo lại làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

Đỗ Hà lơ lửng giữa không trung, chẳng những không rơi xuống đất như hắn dự đoán, ngược lại bay vút lên cao, xoay tròn, tam cước liên hoàn, khiến hắn khó lòng phòng bị, một cước trúng giữa ngực hắn, làm hắn liên tiếp thối lui năm bước. Nếu là người thường, tình cảnh đương nhiên sẽ giống như thiếu niên lạnh lùng đã nghĩ, nhưng Đỗ Hà lại là dị loại, hắn có khinh công cái thế, hoàn toàn trái với lẽ thường.

Mặc dù thiếu niên lạnh lùng cảm thấy rất bất ngờ, nhưng lập tức vỗ ngực, rất nhanh đứng vững lại, nếu hắn vô sự xông lên trước, hiển nhiên một cước này của Đỗ Hà không tạo cho hắn tổn thương gì lớn. Quyền cước của thiếu niên lạnh lùng đại khai đại hợp, còn khinh công thân pháp của Đỗ Hà tuyệt diệu thiên hạ, mặc dù lực lượng giữa hai người kém xa nhau, nhưng vẫn có thể ung dung chiến đấu. Trong nháy mắt, hai người liên tiếp đấu đến mười hiệp, nhưng đều không làm gì được đối phương.

Thiếu niên lạnh lùng chợt quát lên:

- Đỡ.

Cước này của hắn giống như roi thép, vừa nhanh vừa hung ác, uy lực mạnh hơn rất nhiều so với mấy cước trước đó. Đối mặt với cú đá này, Đỗ Hà lại lựa chọn dùng cước phá cước, chỉ thấy hắn nhấc chân đạp thẳng tới. Cú đá này vô cùng dứt khoát, trực tiếp, vừa vặn, mặc dù phát động chậm hơn cước của thiếu niên lạnh lùng, nhưng lại có thể phát sau đến trước. Khi thiếu niên lạnh lùng quét đá đến bên gáy Đỗ Hà thì hắn đã vượt lên trước, đạp vào phần bụng của thiếu niên lạnh lùng, lập tức khiến thiếu niên lạnh lùng lui về phía sau hai ba bước, cú đá quét của hắn đương nhiên bị phá giải.

Thiếu niên lạnh lùng bị Đỗ Hà đá lui, giật mình sửng sốt:

- Ngươi rất mạnh, bộ chiến ta không phải đối thủ của ngươi. Ta tên là La Thông, có thời gian thì hãy so tài một lần nữa.

Hắn nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

La Thông? Chẳng lẽ là Tảo Bắc anh hùng? Không thể nào, Tảo Bắc anh hùng là nhi tử của La Thành trong tiểu thuyết, La Thành là nhân vật hư cấu, nhi tử của hắn làm sao có thể xuất hiện trong lịch sử?

- Đại ca, đại ca… ta thật sự sùng bái ngươi, không ngờ ngươi lại có thể đánh thắng La Thông?

Phòng Di Ái khoa trương lao đến, ôm lấy Đỗ Hà, thần sắc vô cùng kích động. Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn cũng yên lặng nhìn Đỗ Hà, trong mắt hai người đầy vẻ kinh ngạc. Không chỉ có bọn họ, toàn bộ những người đứng trong di viên đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đỗ Hà, giống như xem hắn là một con quái vật.

Đỗ Hà vẫn tỏ ra bình thản, thấp giọng hỏi:

- La Thông là ai?

Hắn đánh thắng La Thông thì sao chứ, lẽ nào thật sự đáng khoa trương như vậy sao?

- La Thông là con trai độc nhất của Đàm Dũng Công La Sĩ Tín, La Sĩ Tín chính là hãn tướng của Đại Đường ta, 14 tuổi tòng quân, dũng mãnh vô cùng, sau khi hàng phục Đại Đường ta, được phụ hoàng rất yêu mến. Khi phụ hoàng chinh phạt Lưu Hắc Thát, La Sĩ Tín bất hạnh bỏ mình. La Thông cũng giống như thân phụ La Sĩ Tín của mình, thiếu niên anh hiệp, võ nghệ cao cường, nhưng rất thích chiến đấu tàn nhẫn, một năm trước tranh đấu với con trai trưởng của Ngô Quốc Công Uất Trì Kính Đức là Uất Trì Bảo Lâm, được xưng là Tiểu Kính Đức. Năm đó hắn 14 tuổi, đánh cho Uất Trì Bảo Lâm trọng thương, khi đó Uất Trì Bảo Lâm 28 tuổi.

Người trả lời hắn dĩ nhiên là Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa nhấn mạnh từng câu từng chữ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Đỗ Hà.

Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ, La Sĩ Tín là nhân vật thật sự tồn tại trong lịch sử, La Thông là nhi tử của hắn cũng từng được nghe nói đến. Chỉ có điều Đỗ Hà không thể tưởng tượng tiểu tử này lại ngưu bức như vậy, dũng tướng sơ Đường có Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức. Thân thể La Thông còn chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy mà có thể đánh bại thiếu niên hoàng kim Uất Trì Bảo Lâm. Khó trách từng chiêu thức của La Thông lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, nếu không phải mình có “Lưu Hương bảo điển”, sợ rằng thân thể của mình còn xa mới là đối thủ của hắn.

- Bổn cung thật sự rất ngạc nhiên, nhị lang Đỗ gia vốn đã quen quần là áo lượt, nhưng chỉ trong thời gian hơn một tháng nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại trở thành thư pháp danh gia. Đỗ tướng chính là người đứng đầu mười tám học sĩ của Đại Đường ta, có thể Đỗ công tử từ thuở nhỏ đã chịu ảnh hưởng của phụ thân, miễn cưỡng có thể nói là tài hoa thư pháp. Nhưng Đỗ gia nhiều thế hệ là thư hương thế gia, không biết tại sao Đỗ công tử lại có võ nghệ cao cường như vậy?

Trường Nhạc công chúa nhẹ nhàng nói, nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc và trang trọng, rất có tư thế điều tra chuyện này đến cùng.

- Cái này......

Đỗ Hà thật sự không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không thể nói mình không phải là Đỗ Hà trước kia.

- Ha ha….!

Đỗ Hà mỉm cười nói:

- Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, a…mau lên lớp thôi, công chúa, lần sau lại trò chuyện...... Di Ái, chúng ta đi!

Đỗ Hà vội vàng kéo tay Phòng Di Ái chuồn đi.

Trường Nhạc công chúa trợn mắt líu lưỡi, không ngờ Đỗ Hà lại dùng cách trốn chạy vô lại như vậy

- Ha ha ha…!

Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh lại cảm thấy vô cùng thú vị, bật cười sảng khoái. Trường Nhạc công chúa nhìn thân ảnh xa dần của Đỗ Hà, trong mắt lộ ra cảm xúc chấn động.