Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 383: Giao phong chính diện (hạ)

Võ Tắc Thiên liên tiếp ba ngày không lộ diện, khiến cho triều thần phỏng đoán rất nhiều. Chúng thần cũng không dám công khai nghị luận, đều chỉ dám đàm luận chuyện có chút kì quái thôi.

Có người nói Thánh Thượng bị Võ Tam Tư cả gan làm loạn tức giận đến mức bị bệnh, cũng có người nói, Thánh Thượng đã nản lòng thoái chí với Võ gia rồi, một lần nữa suy nghĩ sự lựa chọn của bà. Nhưng cũng có người nói, Thánh Thượng vẫn ủng hộ Võ Tam Tư như trước, chỉ là chờ đợi sự thay đổi, cuối cùng cũng bỏ mặc chuyện này.

Cho dù là loại phỏng đoán nào, đều không thể tránh khỏi nhắc đến Võ Tam Tư. Quả thật, mấy ngày gần đây, những chuyện bất lợi như sóng lớn dâng trào đến với Võ Tam Tư, lời tiên tri và bố cáo đã vạch trần tội ác của Võ Tam Tư, “đức ác” hai chữ đánh giá này khắc sâu trên người Võ Tam Tư, hơn nữa vụ án về cái chết của Vương Hiếu Kiệt không ngờ lại là do Võ Tam Tư đứng sau lưng bày ra, tội danh này còn to hơn cả tội danh bán nước.

Bất kể thế nào, thanh danh của Võ Tam Tư xấu đi, khiến những người vốn ủng hộ Võ Tam Tư cũng bắt đầu suy nghĩ lại, bọn họ thật sự muốn ủng hộ người như vậy lên ngôi Cửu ngũ chí tôn?

Đến tận ngày thứ tư, dư luận vẫn còn tiếp tục bàn tán xôn xao, phản đối Võ Tam Tư một tay che trời. Buổi sáng, một chiếc xe chạy tới trước điện Trinh Quán, Địch Nhân Kiệt đi ra từ trong xe, bước lên bậc đi vào trong đại điện.

Ông vừa mới nhận được ý chỉ, Thánh Thượng muốn triệu kiến ông, chuyện này ở trong dự liệu của ông, dù sao ông cũng là người đứng đầu trong các quan, chuyện lập Thái Tử này, Thánh Thượng không thể không suy xét đến ý kiến của quần thần.

Thực ra Địch Nhân Kiệt cũng không phản đối chuyện lập Võ Tam Tư làm Thái Tử, tỷ như, ông chỉ cần hô một tiếng, sẽ khiến đủ loại quan lại kháng nghị, ít nhất cũng phải một nửa đại thần hưởng ứng, thậm chí bao gồm cả quan địa phương.

Chỉ có điều như vậy phải trả giá quá lớn, sẽ khiến Đại Đường rơi vào vực sâu hắc ám, sẽ khiến nội chiến bùng nổ, từ nay về sau trầm luân, đây không phải là kết quả Địch Nhân Kiệt muốn nhìn thấy.

Tuy rằng Lý Trân dùng thủ đoạn không quang minh chính đại cho lắm, hơn nữa còn âm tàn độc ác, nhưng Địch Nhân Kiệt không thể không thừa nhận cái giá phải trả ít hơn, chính là cái gọi là lấy độc trị độc, Võ Tam Tư chết vì chính những chuyện ác mà y từng làm.

Cho nên cuối cùng Địch Nhân Kiệt cũng không phản đối, ông muốn nhìn xem kết quả cuối cùng.

Lúc này, một thái giám chạy vội ra, khom người nói:

- Địch tướng quốc, Thánh Thượng chờ ở Liên Tâm các.

Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, đi theo thái giám bước nhanh về phía Liên Tâm các.

Mấy ngày nay Võ Tắc Thiên không hề bị bệnh, cũng không có dùng thời gian để đợi sự thay đổi, không hề bỏ mặc chuyện này không giải quyết, bà thật sự đang suy nghĩ cân nhắc lại lần nữa.

Võ Tắc Thiên đương nhiên biết, đây là có người đứng sau lưng khởi xướng việc công kích Võ Tam Tư. Loại hành vi bôi nhọ này, Võ Tắc Thiên trước nay đều không hề thương tiếc, chỉ cần phát hiện tất sẽ lôi ra chém đầu, nhưng lúc này bà lại không cứng rắn được. Trong nội tâm bà hiểu rất rõ, đây là sự phản đối của hoàng tộc Lý thị với Võ thị gia tộc, nếu bà đả kích, tất sẽ trọng thương, hoàng tộc Lý thị tất nhiên sẽ càng hưng thịnh, cuối cùng sẽ uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của bà.

Võ Tắc Thiên hi vọng có thể cân bằng, càng hy vọng sau khi đánh tan sự cân bằng, thì lại hình thành một thế cân bằng mới. Nhưng lúc này đây, bà đã có chút hoang mang, chẳng lẽ sau khi phá vỡ sự cân bằng Lý Võ, thì không thể hình thành thế cân bằng mới?

Lúc này có thái giám đứng ở cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Địch tướng quốc đã tới.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu:

- Cho ông ấy vào.

Một lát sau, Địch Nhân Kiệt vội vàng đi vào, khom người thi lễ nói:

- Lão thần Địch Nhân Kiệt tham kiến bệ hạ.

Võ Tắc Thiên thở dài:

- Địch tướng quốc, mấy ngày nay trẫm thật sự mệt mỏi.

- Bệ hạ phiền não vì lá thư kia sao?

Võ Tắc Thiên lắc đầu:

- Một phong thư sao có thể khiến trẫm phiền não, trẫm phiền não vì tương lai Lý Võ, bất kể là Lý diệt Võ hay là Võ diệt Lý, đều là kết quả trẫm không muốn nhìn thấy. Thẳng thắn mà nói, trẫm suy xét việc lập Võ Tam Tư làm Thái Tử chính là một sự cân bằng mà trẫm đã suy nghĩ nhiều lần.

Địch Nhân Kiệt trầm tư một lát hỏi:

- Bệ hạ muốn nhìn một loại cân bằng như thế nào?

- Trẫm hy vọng có thể nhìn thấy Lý Võ hai gia tộc hoà thuận chung sống.

Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, ông biết Thánh Thượng sẽ nói như vậy, hai ngày nay ông cũng đang lo lắng sầu muộn, nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục Thánh Thượng thay đổi quyết định. Ông chậm rãi nói:

- Xin hỏi bệ hạ, Lý Võ ai mạnh ai yếu?

- Cần gì phải hỏi nhiều, tất nhiên là Lý mạnh Võ yếu, cho nên mới nghĩ cách giúp kẻ yếu.

- Vấn đề chính là ở chỗ này, một khi người yếu thế nắm giữ sự nghiệp thống nhất đất nước, sẽ đối xử tốt với kẻ mạnh sao? Ngày xưa Tuỳ Văn Đế đăng cơ, Dương thị là kẻ yếu, y đối đãi thế nào với kẻ mạnh Vũ Văn thị? Bệ hạ chẳng lẽ không thể tưởng tượng ra được sao?

Võ Tắc Thiên nửa ngày không nói gì, Dương Kiên đăng cơ, chém tận giết tuyệt hoàng tộc Bắc Chu, cách đây mới trăm năm, đến nay vẫn như còn rõ mồn một trước mắt. Địch Nhân Kiệt lại nói:

- Ngược lại, kẻ mạnh thượng vị, bởi vì không có sự uy hiếp, ngược lại sẽ đối xử tốt với kẻ yếu, kéo lại thanh danh, điều này, ta tin tưởng bệ hạ hiểu rõ hơn so với vi thần.

Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đến trước cửa sổ, yên lặng nhìn chăm chú vào bầu trời phía xa xa. Địch Nhân Kiệt biết làm thế nào để cởi bỏ khúc mắc cuối cùng của Thánh Thượng, ông lại khuyên nhủ:

- Bệ hạ là cô của Lương Vương, từ xưa đến nay, không có cháu họ nào sẽ đưa cô lên chỗ cao nhất tế đàn, ngược lại, Tương Vương, Lư Lăng Vương là con trai của bệ hạ, là một người con, bọn họ có thể không tôn sùng mẫu thân sao? Bọn họ dám làm trái với cương thường đạo lý không để ý đến đạo hiếu sao?

Võ Tắc Thiên chấn động, Địch Nhân Kiệt nói trắng ra đâm sâu vào trong lòng bà, bà chợt nhớ tới Võ Tam Tư mấy năm trước tự tiện bắt chước lăng mộ Hoàng đế xây dựng mộ cho phụ thân y, nếu Võ Tam Tư thượng vị, chỉ sợ sau trăm tuổi, người được hưởng thụ sự tôn vinh hoàng lăng không phải mình mà là phụ thân của Võ Tam Tư.

Võ Tắc Thiên tâm phiền ý loạn, một chút lòng tin của bà đối với Võ Tam Tư đã biến mất sau khi nghe lời khuyên của Địch Nhân Kiệt. Võ Tắc Thiên thở dài một tiếng:

- Có Địch khanh làm Tể tướng, trẫm vô cùng vinh hạnh.

Địch Nhân Kiệt biết rằng chuyện Võ Tam Tư được phong làm Thái Tử đã thay đổi rồi, trong lòng ông âm thầm vui mừng, khom người nói:

- Thần không quấy rầy bệ hạ, vi thần cáo lui.

- Đi đi, để trẫm suy nghĩ kĩ thêm một chút.

Địch Nhân Kiệt lui xuống, Võ Tắc Thiên khoanh tay đứng trước cửa sổ, mãi không nói gì, không biết qua bao lâu, bà như có dự cảm, vừa quay đầu lại, đã thấy Trương Xương Tông khoanh tay đứng ở cửa, Võ Tắc Thiên dịu dàng cười nói:

- Lục lang đến hồi nào vậy?

- Thần đặc biệt đến giúp bệ hạ giải trừ phiền muộn.

Võ Tắc Thiên vẫy tay, bảo y ngồi xuống bên cạnh mình, bà ôm thắt lưng Trương Xương Tông cười nói:

- Lục lang có cao kiến gì?

Mấy ngày nay Võ Tắc Thiên vẫn luôn do dự, cũng giống như vậy, huynh đệ Trương thị cũng đã nhiều lần thương lượng, cuối cùng bọn họ đã đưa ra chung một kết luận, chuyện Võ Tam Tư bọn họ quả thực sai lầm, không nên tỏ thái độ quá sớm để Võ Tam Tư thượng vị, bọn họ hẳn nên để Lý Võ tiếp tục đấu tranh kịch liệt thêm vài lần nữa, như thế mới nâng cao lợi ích của bọn họ, để Lý Võ đấu đến mức lưỡng bại câu thương, bọn họ mới có thể làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên bây giờ tuyệt đối không thể lập Thái Tử, hẳn nên để ngôi vị Thái Tử làm mồi nhử, để Lý Võ tranh đoạt, vì thế sẽ liều mạng lấy lòng huynh đệ bọn họ. Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đã đưa ra quyết định, bọn họ muốn dùng địa vị đặc biệt của mình để tác động đến Võ Tắc Thiên.

Trương Xương Tông thấp giọng nói:

- Lập Thái Tử là nền tảng lập quốc, liên quan đến sự tồn vong của xã tắc, quả thật không thể dễ dàng quyết định lập ai hoặc không lập ai, tỷ như Võ Tam Tư thất đức thiếu chút nữa lại được làm Thái Tử, chính là một bài học lớn nhất. Ta cùng Ngũ lang đều cho rằng bệ hạ nên suy xét cẩn trọng hơn nữa, phải quan sát cẩn thận, không thể để cho chuyện Võ Tam Tư tái hiện một lần nữa, thật ra bất kể là Lý thị hay Võ thị, cũng chẳng có liên quan gì đến huynh đệ chúng ta, mấu chốt là không thể để thanh danh của bệ hạ bị huỷ được.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, lời nói của Trương thị huynh đệ khiến lòng bà mềm đi, bà ý thức được, bất kể là Võ thị thượng vị hay là Lý thị thượng vị, đều dẫn đến công kích quá lớn, thậm chí là chiến loạn, bà cần có thời gian để giải quyết mâu thuẫn của Lý Võ, cuối cùng cho dù là Lý thị thượng vị, cũng nhất định phải sắp xếp ổn thoả cho Võ thị.

Giờ khắc này, Võ Tắc Thiên hạ quyết tâm, tạm thời bỏ đi ý nghĩ phong Võ Tam Tư thành Thái Tử.

Lúc này, Trương Xương Tông lại nói:

- Còn về vụ án huynh của ta bị giết, cũng hi vọng bệ hạ có thể xử lý thoả đáng.

Một câu nói này lại nhắc nhở Võ Tắc Thiên, lần này Lý thị quả thật quá phận rồi, nếu không giáo huấn bọn họ một lần, lần sau không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Hơn nữa nếu đã nói là không cho Võ Tam Tư cơ hội trở thành Thái Tử, như vậy cũng phải đả kích hoàng tộc Lý thị, để cho gia tộc Võ thị được an ủi một chút, coi như là một loại cân bằng.

Nghĩ vậy, Võ Tắc Thiên lúc này lại hạ chỉ nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, nhanh chóng tuyên gọi Ngự sử trung thừa Cát Húc tới gặp.

Thái giám tuyên chỉ bước nhanh đi, Võ Tắc Thiên cười nói với Trương Xương Tông:

- Chàng và Ngũ lang chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta uống rượu, không say không về.

Trương Xương Tông hiểu được ý tứ của Võ Tắc Thiên, cười dịu dàng, đứng dậy bước nhanh rời đi. Trương Xương Tông vừa mới đi, mặt Võ Tắc Thiên liền trầm xuống, trên mặt lộ ra sát khí, một lát sau, Cát Húc vội vàng đi vào gian phòng, khom người nói:

- Vi thần Cát Húc tham kiến bệ hạ.

- Cát trung thừa, trẫm cho ngươi ba ngày để điều tra vụ án của Trương Cảnh Hùng, bây giờ đã qua bốn ngày, ngươi hẳn nên có một đáp án để báo cáo với trẫm nhỉ.

Cát Húc đương nhiên biết vì sao Thánh Thượng cho gọi mình, mấy ngày nay y luôn điều tra xác minh vụ án Trương Cảnh Hùng bị giết, quan trọng hơn là, Thái Bình công chúa đã nói cho y, y liền biết phương hướng điều tra vụ án này.

Y lấy một quyển công văn ra, cung kính dâng lên cho Võ Tắc Thiên:

- Hồi bẩm bệ hạ, đây là kết quả bước đầu điều tra vụ án, bởi vì cần phải xác minh thêm một vài chuyện, cho nên không thể kịp thời bẩm tấu lên bệ hạ.

Thái giám lấy báo cáo của Cát Húc chuyển lên cho Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên mở ra nhìn nhìn, nhíu mày nói:

- Ngươi khẳng định là do Lý Trọng Nhuận gây ra?

- Hồi bẩm bệ hạ, hiện trường vụ án không có bất kì chứng cớ nào, nhưng vi thần lại phát hiện một ít châu báu bị cướp đi xuất hiện tại một cửa hàng châu báu, sau nhiều lần điều tra truy xét, rốt cục đã tra ra đó là một thị vệ của phủ Lư Lăng Vương bán ra, bây giờ thị vệ này đã thú nhận gã tham gia vào vụ án giết Trương Cảnh Hùng.

Võ Tắc Thiên trầm tư chốc lát nói:

- Ý của ngươi là, Lư Lăng Vương cũng có thể liên quan đến vụ án lần này?

- Vi thần vẫn chưa điều tra đến bước đó, bây giờ chỉ có thể xác định Lý Trọng Nhuận có liên quan đến vụ án này.

Võ Tắc Thiên khoanh tay đi vài bước, báo cáo điều tra này tới rất đúng lúc, Lý Trọng Nhuận cũng xuất hiện vừa đúng, cho dù chuyện này là do Lư Lăng Vương âm thầm sai khiến, nhưng bà cũng không đem chuyện này liên luỵ đến Lư Lăng Vương, cần phải biết điểm dừng.

Nghĩ vậy, Võ Tắc Thiên từ từ nói:

- Không cần điều tra tiếp, kết án cho Lý Trọng Nhuận đi.

Đại Túc nguyên niên đầu tháng Năm, Võ Tam Tư do can thiệp vào quân vụ bị phế bỏ Vương tước, cách chức xuống thành Lương quốc công, bỏ đi tư cách hoàng tự, cùng lúc đó, đứa con cả của Lư Lăng Vương Lý Trọng Nhuận do tự ý nghị luận triều chính bị Võ Tắc Thiên hạ chỉ hành hình, dùng gật đánh tới chết ở Ứng Thiên môn, Lư Lăng Vương dạy con không nghiêm, phạt đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, cắt lương bổng một năm.

Đến lúc này, chuyện ồn ào huyên náo Võ Tam Tư sắp được lập làm Thái Tử lặng lẽ chìm xuống, không hề có chút dấu vết.

Nhưng một tin khác truyền ra, Thái Bình công chúa và Tương Vương cực lực yêu cầu thiên tử sắc phong Nhị Trương làm thân vương, nhưng cuối cùng lại không được thiên tử đồng ý, Trương Xương Tông được phong là Nghiệp quốc công, Trương Dịch Chi được phong làm Hằng quốc công, ban thưởng ba trăm hộ.

Ngày mùng tám tháng năm, trong phủ Địch Nhân Kiệt treo cờ trắng, Địch lão thái thái sống thọ cuối cùng đã chết tại nhà, hưởng thọ tám mươi tuổi.