Lý Trân bước nhanh đến cửa phủ, chỉ thấy đứng trước cửa phủ có một người đàn ông hơn 40 tuổi, tươi cười vô cùng thân thiết. Ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, đầu đội mũ sa. Lý Trân cảm thấy ông ta khá quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu rồi.

- Các hạ là…

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười:

- Tại hạ Địch Quang Tự!

Lý Trân hoảng sợ, hóa ra là đại ca của Địch Yến, chẳng trách nhìn y lại quen như vậy. Nhìn y giống hệt Địch Nhân Kiệt, Lý Trân vội vàng thi lễ nói:

- Hóa ra là huynh trưởng, Lý Trân thất lễ rồi.

- Là ta không hẹn mà đến quấy rầy, là ta thất lễ.

Lý Trân biết Địch Quang Tự đảm nhiệm Thứ sử Hứa Châu, là quan lớn địa phương, không ngờ lại thân thiết, hiền hòa với hắn như vậy. Trong lòng Lý Trân lập tức có thiện cảm, vội vàng nói:

- Huynh trưởng mau vào đi!

Địch Quang Tự lắc đầu:

- Ta không vào, có thể đến chỗ khác ngồi một chút không?

Lý Trân lập tức hiểu ý của y, Địch Quang Tự tìm mình chứ không muốn quấy rầy đại tỷ, hắn chỉ vào quán rượu cách đó không xa:

- Chúng ta sang bên kia ngồi một chút đi!

Lý Trân dẫn Địch Quang Tự vào quán rượu ngồi, gọi một bầu rượu và hai món nhắm, hắn rót cho Địch Quang Tự một chén rượu nói:

- Huynh trưởng về từ lúc nào?

- Mấy ngày nay, đúng lúc về kinh báo cáo công tác, sắp đến đại sự của tiểu muội, thực sự khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Địch Quang Tự giơ chén rượu lên cười nói:

- Nào, ta mời hiền đệ một ly, chúc mừng hiền đệ chiến thắng trở về!

- Đa tạ!

Hai người nhẹ nhàng uống một hơi cạn sạch, Địch Quang Tự cướp lấy bầu rượu rót cho Lý Trân một chén đầy. Lý Trân cảm thấy có điều là lạ, luận về tuổi Địch Quang Tự đã hơn 40 tuổi rồi, con trai cả của y còn lớn hơn Địch Yến một tuổi, đủ để làm cha của Địch Yến nhưng y lại là huynh trưởng của Địch Yến.

Đương nhiên, mẫu thân của hai người không phải là một, Địch Yến là con gái bảo bối của Địch Nhân Kiệt lúc 50 tuổi mới có được. Làm huynh muội hơn kém nhau hai mươi mấy tuổi, tình cảm của Địch Quang Tự và Địch Yến cũng chẳng khác nào cha con.

Với thân phận huynh trưởng và địa vị Thứ sử của Địch Quang Tự, y tìm đến Lý Trân đương nhiên không phải chỉ để tán gẫu, chắc chắn là có mục đích khác. Lý Trân nghĩ thông suốt điều này, hắn kiễn nhẫn đợi Địch Quang Tự mở lời trước.

Địch Quang Tự nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Ta nghe phụ thân nói, hiền đệ chuẩn bị vào quân đội phát triển, phải không?

Lý Trân nao nao, bảo mình vào quân phát triển là ý của Lý Hiển, chuyện này vô cùng bí mật không ngờ Địch Nhân Kiệt cũng biết, lẽ nào bọn họ âm thầm qua lại với nhau.

Lý Trân cười cười nói:

- Hiện giờ đệ cũng không biết gì, có đôi lúc đệ cảm thấy bản thân không tự chủ được, cũng ngán ngẩm làm quan, phải nói thế nào nhỉ? Bây giờ đệ cũng không biết tương lai có thể làm gì?

Địch Quang Tự gật đầu:

- Hiền đệ có cảm giác hoang mang, ta có thể hiểu được, dù sao đệ cũng còn rất trẻ. Tuổi trẻ có chức vị cao thường có cảm giác này, đương nhiên cũng là suy nghĩ của ta hi vọng đệ có thể đến được nơi để phát triển cơ sở. Đi từng bước một, như vậy cũng có lợi cho tiền đồ của đệ. Nói thẳng ra là, cha ta không hi vọng đệ cứ mãi ở kinh thành.

Lý Trân lặng im không nói gì, hắn biết Địch Nhân Kiệt chắc chắn là đang tự nói với mình. Lý Trân cũng định ngày mai đi thăm Địch Nhân Kiệt nhưng không ngờ Địch Quang Tự đến chơi, không cần phải nghi ngờ gì, đây chính là thay Địch Nhân Kiệt bày tỏ thái độ, đương nhiên không phải là hối hôn hay cách nói để kéo dài hôn nhân, mà là hi vọng mình có thể rời khỏi kinh thành.

- Đệ biết vì sao phụ thân phải khuyên đệ dời khỏi kinh thành không?

Địch Quang Tự vừa cười vừa nói.

- Đệ xin rửa tai lắng nghe.

- Chủ yếu là đệ quá tài giỏi, không ngờ hôm nay thánh thượng lại mời đệ ngồi cùng xe, đến chủ soái Lâu tướng quốc cũng chưa đến lượt. Huống hồ đây là lần đầu tiên từ khi người đăng cơ đến nay. Đệ được sủng ái như vậy, sao có thể không có người ghen ghét. Quan trọng hơn là thánh thượng tuổi đã cao, cuộc đấu tranh Lý - Võ càng thêm kịch liệt. Chúng ta không hi vọng đệ là vật hi sinh cho nên muốn đệ ra ngoài để tránh thảm họa.

Dừng lại một chút, Địch Quang Tự lại hạ giọng nói:

- Đây cũng là ý của Tương Vương.

Lý Trân thở dài một tiếng:

- Nếu tất cả mọi người đều quan tâm đến đệ như vậy, đệ đâu có thể phụ lòng tốt của mọi người, đệ nguyện nghe theo lời chỉ bảo.

Địch Quang Tự mừng rỡ, Lý Trân cuối cùng cũng đồng ý, cứ như vậy phụ thân cũng sẽ không phải lo lắng cho người con rể tương lai này nữa.

***

Địch Quang Tự vội vàng quay về phủ, lúc này Địch Nhân Kiệt vẫn chưa đi nghỉ ngơi, đang một mình đọc sách trong thư phòng. Con gái trở về khiến ông bình tĩnh hơn, mặc dù có tức giận con gái đã tự tiện theo Lý Trân bắc chinh. Cũng bất mãn vì Lý Trân không trả con gái về, nhưng chỉ cần con gái bảo bối bình an vô sự thì sự bất mãn của ông cũng dần dần biến mất.

Nhưng Địch Nhân Kiệt quả thực lo lắng cho Lý Trân. Trước là trở thành một cây đao của Thượng Quan Uyển Nhi, lật đổ Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa, lại bị thánh thượng lợi dụng diệt trừ Lai Tuấn Thần. Có thể nói là phong quang vô hạn nhưng Địch Nhân Kiệt rất hiểu đương kim thiên tử, một khi đã được Người ưu ái thì nguy cơ cũng sẽ lặng lẽ đến.

Căn cơ của Lý Trân quá nhỏ bé, dáng người lại cao chỉ một cơn gió là thổi ngã hắn. Nếu là trước kia, cho dù Lý Trân bị giết thì ông ta cũng không để tâm nhưng bây giờ hắn đã là con rể mình, Địch Nhân Kiệt sao có thể không quan tâm.

Lúc này, có tiếng bước chân ngoài cửa, chỉ nghe con trai cả Địch Quang Tự ngoài cửa bẩm báo:

- Phụ thân, con có thể vào không?

- Vào đi!

Địch Nhân Kiệt để quyển sách xuống, ông ta vẫn luôn đợi con trai cả về.

Địch Quang Tự bước nhanh vào phòng, quỳ xuống hành lễ nói:

- Phụ thân, con đã về!

- Thế nào rồi?

Địch Nhân Kiệt có vẻ nóng vội hỏi:

- Hắn đồng ý chưa?

- Khởi bẩm phụ thân, hắn đã đồng ý lời khuyên bảo của phụ thân, đồng ý đi địa phương nhậm chức.

- Hắn cứ như vậy mà đồng ý sao?

Cho dù Địch Nhân Kiệt hi vọng Lý Trân có thể đồng ý sự sắp xếp của mình. Nhưng con trai mang tin hắn đồng ý đến ông ta lại cảm thấy có điều không thật, đây không phù hợp với phong cách làm việc của Lý Trân.

Địch Quang Tự nhìn ra sự lo lắng của phụ thân, y cẩn thận nói:

- Phụ thân cảm thấy không ổn sao?

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:

- Ta không phải là cảm thấy không ổn, mà ta cảm giác hắn không cam lòng. Nhưng cũng khó trách, con đường làm quan của hắn sáng như mặt trời giữa trưa, ta lại bảo hắn rời bỏ vinh quang đang lên đỉnh, người bình thường cũng khó cam tâm. Cho nên hắn đồng ý cũng rất miễn cưỡng, nhưng ta tin hắn là người thông minh, hắn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta.

Địch Quang Tự lại hỏi:

- Phụ thân cảm thấy thánh thượng bắt đầu nghi ngờ Lý Trân sao?

Địch Nhân Kiệt trầm ngâm một lát nói:

- Thánh thượng đã không thể đoán được mối quan hệ của Lý Trân và Hưng Đường Hội. Sở dĩ người vẫn im lặng là vì khôi phục Lý Đường là suy nghĩ của người. Cho nên người vẫn cố gắng duy trì cân bằng Lý- Võ. Mà Lai Tuấn Thần muốn đánh vỡ thế cân bằng này, cho nên y bị Thánh thượng diệt trừ không chút do dự. Chỉ khi nào Lý mạnh, Võ yếu thì rất có thể thánh thượng sẽ khai đao với Lý Trân. Mặt khác, ta còn lo lắng về huynh đệ Trương thị.

- Phụ thân cảm thấy huynh đệ Trương thị sẽ gây bất lợi cho Lý Trân sao?

- Hai huynh đệ này còn âm mưu hơn cả Tiết Hoài Nghĩa, bất cứ điều gì uy hiếp đến địa vị của họ họ đều diệt trừ. Lý Trân lên long liễn, cùng thành thượng nhận đủ triều bái của các quan lại. Con cảm thấy huynh đệ Trương thị sẽ chỉ cười thôi sao? Huynh đệ Trương thị muốn ngoi lên, đương nhiên muốn giết người lập uy. Từ cuộc đọ sức mã cầu lần trước, ta đã nghi ngờ, mục tiêu của huynh đệ Trương thị là nhắm vào Lý Trân.

Địch Quang Tự lặng im gật đầu, y cũng là quan lớn địa phương, có thể hiểu được sự lo lắng của phụ thân. Trên thực tế, hướng về địa phương đúng là để tránh họa lương phương. Ví dụ như chính bản thân y, năm đó phụ thân bị giáng chức truất Bành Trạch nhưng y cũng không bị ảnh hưởng gì. Nếu như, y vẫn làm quan trong triều thì chắc chắn sẽ bị liên lụy rồi.

Lúc này, Địch Nhân Kiệt cười cười:

- Con rể của ta không phải người bình thường, bạn cùng lứa tuổi không có cái đầu và sự quyết đoán như nó, ta tin nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.

Từ sau khi chiến sự Liêu Đông kết thúc, Võ Tam Tư vẫn luôn cảm thấy bất an, y sợ vụ giao dịch của mình và Khiết Đan bị bại lộ. Nhưng điều may mắn là, Ất Vũ Oan đã chết mà Tôn Vạn Vinh cũng không có cơ hội tiết lộ đã bị giết thẳng ở Triệu Châu, khiến Võ Tam Tư tránh được kiếp nạn này.

Nhưng Võ Tam Tư vừa mới thở phào một hơi thì quán rượu láng giiềng ở Lạc Dương lại truyền tin Võ Tam Tư và Khiết Đan bí mật cấu kết, tin ám sát Lý Tận Trung.

Tin này ngày càng lan rộng, khiến Lạc Dương xôn xao. Ngay cả Võ Tam Tư cũng bị người ta chửi bới thậm tệ, ném đầy trứng gà lên cổng chính. Ngay lúc đó, Võ Tam Tư bị ngàn người chỉ trích, khiến y vô cùng phiền não.

Cho dù không có bất kỳ chứng cớ nào nói y giết Lý Tận Trung, triều đình cũng không lập án như vậy, nhưng đã tổn hại đến thanh danh khiến Võ Tam Tư khó có thể chịu đựng được. Hơn nữa, y một lòng nghĩ đến địa vị thái tử, nếu thanh danh có tổn hại thì ai còn ủng hộ cho y nữa?

Trong phòng, Võ Tam Tư tức giận, chỉ vào mấy tên tâm phúc mắng to:

- Một đám ngu xuẩn, ta nuôi các ngươi để làm cái gì, không được chút tích sự gì, còn không bằng ta nuôi mấy con heo còn có thịt ăn. Các ngươi còn không bằng cả heo.

Mấy tên thuộc hạ xấu hổ, lúc này, Võ tướng Phó thống lĩnh Triệu Chi Tiết khom người thi lễ nói:

- Xin Vương gia bớt giận, chúng ta cũng không phải không có thu hoạch gì, vẫn điều tra được chút manh mối.

- Nói!

Võ Tam Tư gào lên:

- Các ngươi rốt cuộc đã điều tra ra manh mối gì?

- Chúng ta loại bỏ từng cái để tìm ngọn nguồn lời đồn đại, lúc đầu xuất hiện lời đồn đại ở Thất gia tửu quán. Tuy không biết ban đầu là từ đâu truyền ra, nhưng trong Thất gia này có một nhà khá đặc biệt, tên là Vạn Phúc Đường tửu quán, không biết Vương gia đã từng nghe nói chưa?

Võ Tam Tư nhướn mày, tửu quán này đúng là y đã từng nghe nói, cái tên rất quen. Y cúi đầu nghĩ một lát rồi bỗng ngộ ra, đây không phải là quán của Võ Thừa Tự mở sao?

Võ Tam Tư bỗng hiểu ra, lẽ nào Võ Thừa Tự hạ độc thủ sau lưng mình? Võ Tam Tư khoanh tay đi đi đi lại trong phòng. Thời gian này Võ Thừa Tự rất khiêm tốn, nghe nói không ra khỏi cửa nhưng y tuyệt đối sẽ không ở trong phủ ăn chay niệm phật, chắc chắn là đang suy nghĩ xem hãm hại mình thế nào?

Võ Tam Tư từ từ xiết chặt tay, không cần nói nữa, chắc chắn là Võ Thừa Tự hạ độc thủ mình tồi. Chuyện đã đến nước này, Võ Thừa Tự còn chưa từ bỏ ngôi vị thái tử, rõ ràng là muốn tranh giành với mình. Tiếp theo mình không thể khoan dung nữa, nhất định phải giải quyết y dứt điểm.

Trầm tư một lát, Võ Tam Tư gọi con trai Võ Sùng Liệt lên trước, khẽ nói:

- Đêm nay dẫn mấy người đốt Vạn Phúc Đường cho ta.

- Hài nhi tuân mệnh!

Võ Sùng Liệt lập tức hiểu ra dụng ý của phụ thân lại đề nghị nhỏ:

- Có phải để lại ký hiệu gì đó không ạ?

- Không cần!

Võ Tam Tư cười lạnh một tiếng:

- Ta tin y sẽ hiểu, có chuyện không cần phải nói rõ ràng như vậy, cứ coi như là cảnh cáo y…

Đêm hôm đó, ở tửu quán Vạn Phúc Đường gần chợ phía tây bỗng khói đặc cuồn cuộn bốc lên. Dân cư xung quanh tán loạn chạy đến cứu hỏa, nhưng ngọn lửa quá lớn không thể dập tắt nổi. Chỉ một canh giờ, bốn tầng của tửu quán đã hoàn toàn sụp đổ. Bình minh hôm sau, cả tửu quán đã thành một đống tro bụi.

Rất nhanh, chuyện tửu quán Vạn Phúc Đường bị cháy đã trở thành tiêu điểm bàn luận của dân chúng Lạc Dương. Nhất là bối cảnh của nó, lại là quán rượu của Võ Thừa Tự, điều này càng khiến người ta cảm thấy hứng thú. Mọi người đều đoán ai đã ra tay với Võ Thừa Tự. Nhưng chuyện một tòa nhà bị cháy ở Lạc Dương không phải chuyện gì lớn, một hai ngày sau mọi người đã không bàn luận đến nó nữa.

Nhưng chuyện Tướng quân Nội vệ Lý Trân sắp lấy vợ đã trở thành đề tài bàn tán say sưa của thành Lạc Dương. Hắn lại trở thành con rể của Địch tướng quốc, cả thành đang bàn luận chuyện hôn nhân này, những chuyện khác đã nhanh chóng bị quên lãng.