Lý Thất Đế đã không thể lựa chọn con đường sống nữa, cũng may thái độ của Lý Trân không tồi lắm, không giống đến đánh giặc. Ông ta dặn dò thuộc hạ mấy câu rồi giục ngựa đi vào đại trướng quân Đường. Để 3 ngàn kỵ binh trên thảo nguyên giằng co với kỵ binh người Hề còn Lý Trân thì dẫn Lý Thất Đế vào đại trướng.

Hai người ngồi trong đại trướng, Lý Thất Đế thở dài nói:

- Chúng tôi cũng không muốn làm phản, nhưng từ trước đến nay người Hề đều không tự chủ được, lần này bị Tôn Vạn Vinh ép hai bên xuất binh, chúng tôi cũng không có cách nào khác. Tôi chỉ dặn dò đại tướng người Hề cố gắng không làm tổn thương đến bách tính của Đại Đường. Tin là người Hề cũng sẽ không tham gia cướp bóc và giết hại dân thường của Đại Đường.

Lý Trân biết đối phương nói thật, lần này quân Khiết Đan đánh vào U Châu, ngoài Lạc Vụ Chỉnh giết mấy vạn thường dân Triệu Châu ra thì dân chúng vùng U Châu cũng không bị chết thảm thiết lắm. Có rất nhiều nguyên nhân, chưa chắc Lý Thất Đế đã nói vì muốn chừa cho mình một đường lui.

Lý Trân cười nói:

- Ta tin thành ý của Vương gia, cũng muốn thả lệnh lang về nhưng theo quy tắc của người Hề phải chuộc tù binh, chắc chắn phải thỏa mãn điều kiện ta mới thả được.

Lý Thất Đế gật đầu, ông ta đã có sự chuẩn bị tâm lý, cho dù đối phương ra giá trên trời thì ông ta cũng đành phải chấp nhận:

- Lý tướng quân xin cứ nói thẳng.

- Được! vậy ta sẽ nói thắng, ta không cần tài sản của các ông. Ta chỉ có một điều kiện, ta muốn người Hề lập tức rút khỏi Mật Vân.

Lý Thất Đế không nói gì một lúc lâu, lúc này tin Đột Quyết xâm nhập vào Khiết Đan còn chưa truyền đến Nhiêu Nhạc. Lý Thất Đế rất rõ hậu quả của việc người Hề rút quân, chắc chắn có thể dao động lòng quân Khiết Đan. Do đó Khiết Đan sẽ phải chịu thảm hại, đến lúc đó ông ta phải giải thích thế nào với Tôn Vạn Vinh đây.

Nhưng ông ta cũng biết, điều kiện này của Lý Trân là cái giá mà không thể cò kè, mặc cả được. Hoặc là đồng ý, hoặc là từ chối nhưng ông ta sao có thể từ chối. Do dự một lúc lâu, rốt cuộc ông ta cũng thở dài một tiếng:

- Được rồi! Ta liều mạng trở mặt với Tôn Vạn Vinh, đồng ý với điều kiện của Lý tướng quân.

Trong lòng Lý Trân biết rất rõ, nếu Lý Thất Đế đã đồng ý vào đại doanh quân Đường đàm phán thì tức là đã đồng ý với tất cả thái độ của mình rồi. Nếu ông ta không đồng ý thì mình cũng sẽ bắt ông ta làm con tin. Lý Trân vui vẻ nói:

- Hy vọng sau khi kết thúc chiến dịch lần này, Vương gia có thể đi Lạc Dương một chuyến để thể hiện sự có lỗi với Hoàng đế bệ hạ của ta.

Trong lòng Lý Thất Đế chua xót, đứng lên nói:

- Ta nhất định sẽ đi, nhưng phải thả con trai ta về.

- Vương gia đừng vội, nếu ta đã đồng ý thả thì sẽ không nuốt lời. Chỉ cần chiến sự chấm dứt, thì anh ta có thể dời đi bất cứ lúc nào.

Lý Thất Đế thầm khâm phục sự khôn khéo của Lý Trân. Tuy là quân đội người Hề rút về nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại tiền tuyến, cho nên nhất định Lý Trân phải diệt được Tôn Vạn Vinh mới bằng lòng thả người. Bất đắc dĩ, Lý Thất Đế đành phải đồng ý với điều kiện của hắn, lại sai người đưa cho quân Đường 3 vạn con dê làm quân lương, rồi mới về Nha trướng…

Đã qua hơn 2 tháng, Tôn Vạn Vinh cũng sắp không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Quân đội Khiết Đan cũng bị vây ở Mật Vân hơn hai tháng nay. Mặc dù vì bị tuyết cản đường nhưng các bộ lạc Khiết Đan vẫn không chịu nhận sai. Hơn nữa bọn họ đều đến vì tiền, nhưng không mò được tài sản và nữ nhân. Các bộ lạc này tiếng oan dậy đất, đám tù trưởng không chỉ một lần chạy đến đại trướng trong quân uy hiếp Tôn Vạn Vinh. Thực sự nếu không tấn công Đại Đường, bọn họ sẽ lập tức rút lui.

Tôn Vạn Vinh bị sứt đầu mẻ trán, không ngừng chạy đi trấn an các thủ lĩnh bộ lạc, không ngừng tăng đãi ngộ cho họ. Nhưng y nói không cho nên hiệu quả không lớn. Vì Tôn Vạn Vinh vẫn mãi không tiến công, khiến nhóm tù trưởng bắt đầu hoài nghi thành ý của y.

Quả thực Tôn Vạn Vinh rất khó quyết định tấn công địch. Lần này y gặp phải Lâu Sư Đức, người nổi tiếng nhẫn nại của Đại Đường. Lâu Sư Đức căn bản không có dấu hiệu phát động tấn công mà từ từ chậm rãi xem rốt cuộc cuối cùng ai không thể duy trì nổi.

Trong đại trướng, Tôn Vạn Vinh bực bội nói với Ất Vũ Oan:

- Ta thấy kế dụ binh căn bản là không thực hiện được. Lâu Sư Đức sẽ không mắc mưu, mà như vậy quân Đường sẽ tiêu hao dần, tinh thần của chúng ta cũng dần rệu rã, chi bằng xuất binh xuôi nam, quyết một trận tử chiến với quân Đường.

Ất Vũ Oan thở dài nói:

- Lâu Sư Đức sẽ không quyết chiến với chúng ta trên bình nguyên đâu. Nếu xuôi nam, ưu thế kỵ binh của chúng ta rất khó phát huy. Đối phương có hơn 20 vạn đại quân, còn chúng ta chỉ có 12 vạn người. Chúng ta không thể thắng, ta đề nghị hay là chúng ta bảo toàn lực lượng, rút về Liêu Đông trước.

- Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Nếu bây giờ rút về Liêu Đông, đám người kia sẽ xé nát ta. Đến lúc đó, ai còn thừa nhận đại tù trưởng ta?

Ất Vũ Oan suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hay là đi Liễu thành cướp của người Cao Ly, cho bọn họ một vài ưu đãi, sau đó đợi sang năm sau khi quân Đường rút lui chúng ta tấn công Hà Bắc.

Tôn Vạn Vinh rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, gã khoanh tay đi mấy bước nói:

- Thực ra ta muốn giảng hòa với Đường triều trước, chúng ta đánh Thất Vi trước, sau khi thâu tóm Thất Vi, chúng ta sẽ mạnh lên, thành lập vương triều Khiết Đan, lúc đó tấn công Đường triều, ta sẽ nắm chắc thành công nhiều hơn.

Ất Vũ Oan hoảng sợ, xua tay liên tục:

- Không thể! Thất Vi là phạm vi thế lực của người Đột Quyết, nếu chúng ta lên bắc tấn công Thất Vi thì người Đột Quyết sao có thể để yên. Chắc chắn sẽ tấn công quy mô vào Khiết Đan, lúc đó Khiết Đan cũng sẽ bị diệt tộc rồi.

Tôn Vạn Vinh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vậy tấn công An Đông đô hộ phủ, diệt Triều Tiên và Tân La, chúng ta cũng có ít vốn.

Ất Vũ Oan thầm thở dài, Tân La là nước phụ thuộc Đường triều, bọn họ tấn công An Đông đô hộ phủ và Tân La, Đường triều sao có thể ngồi yên không quản. Như vậy khác nào khai chiến với quân Đường, còn không bằng bây giờ chúng ta tử chiến một trận với quân Đường.

Đúng lúc này, một tên lính phi nước đại đến la lên ở cửa:

- Khả Hãn, chuyện lớn không hay rồi!

- Chuyện gì?

Tôn Vạn Vinh căm tức liếc nhìn tên thân binh, lại làm ngắt quãng lời của mình.

- Khởi bẩm Khả Hãn, quân đội người Hề đã rút lui rồi, quân đội người Tập cũng đi theo.

- A!

Tôn Vạn Vinh bị tin này làm cho giật mình phái há mồm trợn mắt. Một lúc lâu mới có phản ứng, gã đi ra khỏi doanh trướng. Ất Vũ Oan cũng thầm sợ hãi, nếu tin là thật, hậu quả sẽ khá nghiêm trọng. Y cũng không kịp nghĩ cùng theo ra khỏi đại trướng.

Quân đội người Hề và người Tập có khoảng 3 vạn người, đóng quân ở đại doanh phía bắc xa xôi, phụ trách cản gió lạnh phía bắc cho quân Khiết Đan. Lúc Tôn Vạn Vinh chạy đến đại doanh phía bắc, trong đại trướng đã trống rỗng. Ngoài doanh trướng, tất cả binh lính và đồ đạc đã không thấy đâu. Không chỉ có 2 vạn quân người Hề mà cả hơn một vạn ba ngàn quân người Tập cũng mất tích luôn.

Tôn Vạn Vinh nhìn đại doanh trống rỗng, trước mắt tối sầm lại, gã quay lại nổi giận hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một gã Khiết Đan thiên phu trưởng liên hệ với người Hề nơm nớp lo sợ nói:

- Ty chức cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chiều mọi thứ vẫn tốt nhưng tối đến lại đột nhiên bỏ chạy rồi. Bọn họ chắc chắn là có kế hoạch từ trước.

- Cái gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi còn ích lợi gì?

Tôn Vạn Vinh rút đao ra, một đao bổ vào tên Thiên phu trưởng, rồi vung lên hét lớn:

- Đuổi theo cho ta! Mang họ quay về!

Lúc này, Ất Vũ Oan đã chạy tới, y thấy Tôn Vạn Vinh đã mất lý trí, liền ra khỏi doanh trại đuổi theo. Y vội vàng ôm lấy eo Tôn Vạn Vinh nói gấp:

- Khả Hãn, bình tĩnh một chút, không nên hấp tấp!

Tôn Vạn Vinh hung hăng vứt đao xuống đất, tức giận hổn hển nói:

- Ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào được, hơn ba vạn người rút quân rồi, trận chiến này còn đánh được nữa không?

Ất Vũ Oan vội la lên:

- Khả Hãn nhất định phải phong tỏa tin tức, đừng để các bộ lạc khác biết. Nếu không tất cả mọi người sẽ chạy theo đấy.

Tôn Vạn Vinh lập tức ngây dại ra, gã biết tình hình không ổn. Nhưng suy nghĩ cụ thế, Ất Vũ Oan đã nhắc nhở gã một câu. Đúng! Tên gia hỏa này cả ngày chõ mồm vào chiến lợi phẩm, chi bằng rút quân về.

Nếu để bọn họ biết người Hề và người Tập đã rút quân, vậy bọn họ chắc chắn sẽ rút về bộ lạc, thế thì quân đội sẽ sụp đổ rồi.

Gã kéo vạt áo của Ất Vũ Oan, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi bảo ta phong tỏa tin tức thế nào, chuyện này có thể giấu được ai?

Ất Vũ Oan thở dài nói:

- Hay là Khả Hãn nói với mọi người, ngài phái người Hề và người Tập đi tấn công An Đông đô hộ phủ rồi, trước mắt lừa mọi người để ổn định lòng quân rồi tính tiếp.

Lúc này, hơn 10 tù trưởng Khiết Đan đều đã chạy tới. Tin người Hề và người Tập rút lui như mọc cánh, sớm truyền khắp quân doanh, tù trưởng các bộ sao có thể ngồi yên, họ đều tới để khởi binh hỏi tội.

- Khả Hãn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người Hề và người Tập lại bỏ chạy?

Mọi người vây quanh Tôn Vạn Vinh giận dữ hỏi.

Tôn Vạn Vinh không ngờ họ lại tới nhanh như vậy, lập tức đầu to như cái đấu, nhất thời không tìm được lý do đành phải dùng chủ ý của Ất Vũ Oan nói với mọi người:

- Ta lo lắng quân Đường sẽ từ Du Quan tấn công lên bắc, cho nên đã phái người Hề và người Tập đi phòng tự tây tuyến.

Ất Vũ Oan kinh hãi, chủ ý của y là đi đánh An Đông đô hộ phủ, chứ không phải phòng ngự quân Đường tuyến tây. Như vậy sẽ xảy ra chuyện mất, sao Khả Hãn có thế nói thế.

Quả nhiên, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một gã tù trưởng hỏi:

- Khả Hãn, lẽ nào quân Đường đã từ tuyến tây phát động tấn công Liêu Đông sao?

Tôn Vạn Vinh thầm thấy không ổn, biết mình đã nói sai. Mọi người như vậy sẽ càng lo lắng, gã vội vàng nói:

- Ta chỉ lo lắng quân Đường sẽ từ tuyến Đông tấn công, thực tế vẫn chưa có tin gì, quân Đường còn chưa phát động tấn công tuyến Đông.

Đám tù trưởng đâu có tin, lập tức như nổ nồi, họ hô lên:

- Người Hề và người Tập chỉ biết đến bản thân, đâu chịu giúp chúng ta. Sau lưng chúng ta trống không, một khi quân Đường từ Liêu Đông lên bắc, thì cha mẹ, vợ con chúng tôi phải làm sao?

Lại có người hô lên:

- Khả Hãn, rốt cuộc có đánh hay không, để chúng tôi ở Mật Vân làm cái gì?

- Khả Hãn, nếu không đánh trung nguyên, chúng tôi sẽ về.

Mọi người liến thoắng, thấy không thể kiểm soát được nữa rồi, Tôn Vạn Vinh liền hô lớn:

- Mọi người xin hãy nghe tôi nói.

Nhưng không ai lặng im nghe gã nói, Tôn Vạn Vinh bất đắc dĩ phải hét lớn một tiếng:

- Chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị quyết chiến với quân Đường.

Người Hề và người Tập rút lui không ngờ đã làm thay đổi cục diện quân Đường và quân Khiết Đan. Vì phòng ngừa đại quân Khiết Đan trốn hết, Tôn Vạn Vinh bất đắc dĩ đành phải được ăn cả ngã về không, quyết định quyết chiến với quân Đường.

Lúc này, gã hạ lệnh đại quân xuôi nam. Tôn Vạn Vinh suất lĩnh 8 vạn quân dời khỏi huyện Mật Vân, trùng trùng đánh về huyện Kế. Khiết Đan có cướp được Hà Bắc hay không chính là ở trận chiến này.