Đúng lúc đại quân Đột Quyết tấn công vào thành trì Khiết Đan, một đội quân Đường đã hành quân lặng lẽ trong Bạch Lang cốc, vó ngựa cũng đều được bọc vải bố dày, đi trên mặt đất chỉ tạo ra âm thanh rất nhỏ, không ồn ào, cũng không có tiếng nói chuyện. Họ hành quân rất nhanh trong rừng cây rậm rạp, giữa những vách đá thẳng đứng.

]Đội kỵ binh này chính là 5 ngàn thuộc hạ do Lý Trân suất lĩnh, vì tuyết cản đường, bọn họ đành phải ở lại Du Quan để nghỉ ngơi và chỉnh đốn hơn 2 tháng, mãi đến đầu xuân sang năm băng tuyết tan dần, lệnh của Lâu Sư Đức mới đến Du Quan, lệnh cho Lý Trân suất quân lên Bắc, chặt đứt đường rút lui lên Bắc của quân Khiết Đan.

Lúc này trời đã sắp tối, bọn họ đi đến phía bắc xa xôi của Bạch Lang cốc, phía trước là 3 người dẫn đường, người dẫn đường chỉ vào con đường nhỏ phía tây nói:

- Tướng quân, con đường nhỏ kia là đường thông đi Phủ đô đốc Nhiêu Nhạc. Cũng chính là khu quần cư của bộ lạc của người Hề. Còn phía đông bắc là đường chính, đi thẳng có thể đến Liễu thành.

- Vậy đi Mật Vân thế nào?

Lý Trân lại hỏi.

- Hai đường đều được, nhưng Mật Vân cách phía Tây ngàn dặm, hay là đi đường nhỏ phía tây sẽ gần hơn một chút.

Lý Trân trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn địa thế xung quanh, vùng này đất đai trống trải, phía đông có đất đai bằng phẳng dựa vào vách đá, băng tuyết đã tan, lộ ra từng tảng đá trắng trên mặt đất. Lý Trân quay lại nói với phó tướng Hạ Diên Bạt Thọ:

- Để đại quân hạ trại nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai lại xuất phát.

Hạ Diên Bạt Thọ gật gật đầu, lập tức quay ngựa đi dặn dò bọn lính nghỉ ngơi. Đám kỵ binh xuống ngựa, dẫn ngựa tìm chỗ vách núi khuất gió ngồi xuống, bọn họ cho chiến mã ăn rồi cùng ngồi lại ăn lương khô, uống nước.

Lúc này, Lý Trân lệnh cho người dẫn Tửu Chí đến. Tửu Chỉ vì vụ chém đầu Lạc Vụ Chỉnh mà bị lung lay. Lý Trân giao công lao này cho y, sai người mang đầu Lạc Vụ Chỉnh đi U Châu báo công. Vì Lạc Vụ Chỉnh từng giết hại mấy vạn người Triệu Châu, bị triều đình vô cùng oánh hận. Võ Tắc Thiên đã liệt gã vào tù binh chiến tranh thứ hai sau Tôn Vạn Vinh. Cũng vì thế mà Tửu Chí được thăng quan. Y được Lâu Sư Đức thông lệnh khen ngợi toàn quân, đặc biệt phong cho y làm lang tướng, cũng thưởng 5 ngàn quan tiền.

Trong lòng Tửu Chí biết rõ, lúc đó Lạc Vụ Chỉnh đã bị Lý Trân bắn tên ngã ngựa rồi. Tuy là chưa chết nhưng đã mất sức chiến đấu, y chỉ là may mắn mà thôi.

Cho dù Lý Trân muốn cho y công này nhưng rất nhiều binh sĩ Nội vệ không phục. Tửu Chí liền nộp 5 ngàn quan tiền lên trên, chia cho đám kỵ binh mỗi người một quan. Lúc này mọi người đều chấp nhận công lao của y, Lý Trân lại thưởng cho y 1 ngàn quan tiền khác coi như bồi thường cho y.

Tửu Chí quản lý việc trinh sát, y nghe nói Lý Trân tìm mình liền vội vàng đến tiếp lệnh:

- Xin tướng quân chỉ bảo.

Lý Trân chỉ vào phía trước nói với y:

- Ngươi hãy sắp xếp mấy đội thám báo, đi tra xét tình hình, ta muốn biết tình hình trong vòng 100 dặm.

- Tuân lệnh!

Tửu Chí chạy về sắp xếp thám báo, lúc này Địch Yến mặc áo giáp mang bình rượu đưa cho Lý Trân, cười nói:

- Uống một hớp rượu chống lạnh đi!

Lúc này gió xuân vẫn còn lạnh, thời tiết của Liêu Đông lại càng lạnh, quân đội hành quân trong đêm không được đốt lửa sưởi ấm, mỗi người đều ôm lấy một hồ lô rượu uống để chống lạnh.

Địch Yến đi theo Lý Trân đã được hơn 2 tháng, binh sĩ Nội vệ đều biết thân phận của nàng, tin này cũng được truyền trong quân rất nhanh. Nhưng nàng tác chiến dũng cảm, giết địch làm gương cho binh sĩ, huấn luyện khắc khổ không thua kém gì binh lính, được các tướng sĩ tôn trọng, mọi người cũng gọi nàng thân thiết là Địch nương tử.

Lý Trân cầm lấy hồ lô rượu, uống một hớp, hắn thấy chỉ mấy tháng mà Địch Yến vừa đen, vừa gầy, đôi mắt cũng to thêm một vòng không khỏi đau lòng, liền dịu dàng nói với nàng:

- Nàng đi ngủ một lúc đi!

Địch Yến lắc lắc đầu, lại thấp giọng nói với Lý Trân:

- Ta còn phải dẫn mấy huynh đệ đi điều tra tình hình phía trước.

Lý Trân biết Địch Yến là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, sợ bọn lính nói nàng là nữ nhân phiền hà vì thế chuyện gì nàng cũng tranh trước, không chịu tụt hậu sau ai. Từ năm ngoái đến giờ, nàng đã nhiều lần dẫn thám báo lên bắc điều tra tình hình.

Lý Trân không ngăn cản nàng, cũng biết không cản được nàng liền quay lại nói với Giáo úy thân binh của mình Dương Hồng Liệt:

- Ngươi dẫn 20 huynh đệ cùng Địch cô nương lên bắc!

Dương Hồng Liệt gật gật đầu:

- Tuân lệnh!

Địch Yến mừng rỡ, nhẹ nhàng cầm tay Lý Trân rồi về dắt ngựa, không lâu sau mấy đội thám báo rời khỏi đại quân, lao nhanh về phía bắc. Địch Yến dẫn theo 20 binh lính men theo đường nhỏ hướng về Phủ đô đốc Nhiêu Nhạc mà đi…

Nhiêu Nhạc châu là lãnh địa của người Hề, giống với Khiết Đan, người Hề cũng thần phục triều Đường. Hề Vương được triều đình phong làm Đô đốc Nhiêu Nhạc nhưng thế lực của người Hề thua xa người Khiết Đan. Thực tế bọn họ đã bị phụ thuộc vào Khiết Đan. Người Tập phía bắc cũng giống như vậy, trên danh nghĩa là thần phục Đại Đường nhưng thực tế lại bị Khiết Đan khống chế.

Lần trước Lý Tận Trung và lần này Tôn Vạn Vinh tạo phản, người Hề đều không thể từ chối yêu cầu của Khiết Đan, cũng bị ép xuất 2 vạn binh theo Khiết Đan xuôi nam xâm lấn Hà Bắc.

Nhưng hai tộc Hề, Tập cũng chỉ là đi làm tạp dịch cho Khiết Đan mà thôi, đánh quân Đường thì chắc chắn phải đi trước quân Khiết Đan. Nhưng đối phó dân chúng bình thường, hay cướp của, nữ nhân thì không đến lượt bọn họ. Chỉ là cuối cùng, Tôn Vạn Vinh luận công ban thưởng thì mới chia họ một chút.

Vào canh ba, Địch Yến suất lĩnh 20 binh sĩ Nội vệ xâm nhập vào gần 100 dặm trong Nhiêu Nhạc. Dương Hồng Liệt là người điềm đạm, chắc chắn, có kinh nghiệm thám báo phong phú, y tiến lên nói với Địch Yến:

- Phu nhân, tướng quân có lệnh, chúng ta tuần tra trong vòng 100 dặm, chúng ta không thể đi về phía trước nữa.

Trong đêm tối, mặt Địch Yến hơi đỏ lên, không ngờ Dương Hồng Kiệt lại gọi mình là phu nhân, nàng cũng biết Dương Hồng Liệt là Giáo úy thân binh của Lý Trân. Biết rất rõ chuyện hôn sự chuẩn bị diễn ra của mình và Lý Trân cho nên y mới gọi nàng là phu nhân.

Nàng không phản bác, coi như chấp nhận cách xưng hô như vậy. Nàng nhìn xung quanh đánh giá một chút, bọn họ đang ở dưới mọt chân núi lớn, phía bắc là thảo nguyên mênh mông, trong rừng cây, một con sông nhỏ đang uốn lượn chảy về thảo nguyên. Địch Yến nói với Dương Hồng Liệt:

- Dương giáo úy, vùng này cỏ nuôi súc vật tươi tốt, lại có sông nhỏ, ta cảm thấy gần đây chắc chắn có bộ lạc người Hề mới đúng.

Lúc này, một tên lính chỉ về phía trước hô:

- Phu nhân, bên kia có người!

Địch Yến nhìn theo tay chỉ, chỉ thấy bờ sông nhỏ cách đó mấy dặm hình như có mấy nóc lều. Lời mờ còn nhìn thấy đèn sáng, Dương Hồng Liệt cũng nhìn thấy, y lập tức nói:

- Ta dẫn mấy huynh đệ đi xem!

- Dương giáo úy, không được lạm sát kẻ vô tội.

Địch Yến vội vàng dặn dò y một câu.

Dương Hồng Liệt cười khổ trong lòng rồi lập tức đáp:

- Ty chức biết rồi.

Y vung tay với mấy tên lính:

- Các ngươi đi theo ta!

Dương Hồng Liệt dẫn mấy tên lính chạy về phía lầu trại, Địch Yến xuống ngựa ngồi xuống gò đồi nhìn động tĩnh phía xa của bọn họ. Một khắc sau, một binh lính quân Đường cưỡi ngựa trở về, ôm quyền nói với Địch Yến:

- Phu nhân, là một hộ mục dân người Hề, một nữ nhân dắt theo 3 đứa trẻ.

Trong lòng Địch Yến có chút lo lắng, nàng giục ngựa về phía lều. Không lâu sau, nàng đã đến gần lều trại, đây là 3 nóc lều của một gia đình. Bên cạnh lều có một con ngựa, trong rào canh còn nuôi mấy chục con dê. Địch Yến xoay người xuống ngựa, Dương Hồng Liệt chạy ra chào đón, nói với nàng:

- Phu nhân, trong trướng chỉ có một phụ nhân và 3 đứa trẻ, đàn ông nhà họ hình như đi đánh giặc hết rồi.

Địch Yến vén rèm đi vào lều lớn, chỉ thấy trong trường toàn da dê, ở giữa là một bếp lửa, trên tía gỗ có treo một nồi sắt. Nhà này rõ ràng là không giàu có, chỉ có mấy cái rương, mấy tấm da dê trên mặt đất. Một người đàn bà da ngăm đen trẻ tuổi ngồi sợ hãi sau chiếc hòm, ba đứa trẻ trốn sau lưng chị ta.

Địch Yến đi lên trước ngồi xuống trước mắt người phụ nữ hỏi:

- Các cô là mục dân ở đây?

Nàng mới nói, người phụ nữa kia có vẻ bớt sợ hãi, chị ta cũng nghe ra người quan quân này là phụ nữ, chị ta run rẩy nói mấy câu. Địch Yến nghe không hiểu, quay đầu lại nhìn binh lính bên cạnh. Tên này là người Liêu Đông, có hiểu sơ qua về tiếng Khiết Đan, y nói với Địch Yến:

- Cô ta đang cầu xin phu nhân đừng làm con cô ta bị tổn thương.

- Ngươi nói cho cô ta biết, ta sẽ không làm bị thương con cô ta. Nhưng ta muốn biết, trướng của Hề vương cách chỗ này bao xa?

Dương Hồng Liệt giờ mới hiểu, hóa ra phu nhân đang tìm nha trướng của Hề Vương. Tên lính phiên dịch lời của Địch Yến cho người phụ nữ kia, chị ta lắc đầu trả lời mấy câu. Tên lính nói với Địch Yến:

- Cô ta nói, nha trướng Hề vương ở phía bắc, cách chỗ này ít nhất phải 300 dặm.

Trong lòng Địch Yến hơi thất vọng, xem ra chuyến này nàng không gặt hái được gì rồi. Một tên lính bước nhanh đến thấp giọng nói:

- Phu nhân, chúng tôi phát hiện cách đây không xa có dấu vết của binh lính cắm trại, đống tro tàn vẫn còn nóng.

Trong lòng Địch Yến cả kinh, vội vàng nói với tên lính phiên dịch:

- Ngươi hỏi cô ta, là đội quân nào đi qua đây?

Tên lính hỏi mấy câu, rồi lại nói với Địch Yến:

- Phu nhân, cô ta nói tối hôm qua có một đội quân đi qua đây, chỉ có hơn 20 người, bảo vệ Vương tử tộc Hề của bọn họ.

Địch Yến dường như nhìn thấy một tia hi vọng, nàng từng nghe Lý Trân nói, Hề Vương Lý Thất Đế có hai đứa con trai. Đứa con trai cả vì người Khiết Đan đã đi theo xuất chinh, đứa con thứ hai ở lại Nha trướng. Hai vị vương tử này chắc là con thứ Vương tử của Hề vương rồi.

Địch Yến lại vội vàng nói:

- Ngươi hỏi cô ta, bọn họ đi bao lâu rồi, đi về hướng nào?

Tên lính hỏi cô ta rồi nói với Địch Yến:

- Cô ta nói vừa mới đi một canh giờ, về phía tây.

Hướng tây chính là hướng đi Mật Vân. Lúc này Địch Yến quyết đoán nói:

- Chúng ta đuổi theo mau!

Mọi người rời khỏi lều, lên mình ngựa thúc ngựa đi về phía tây. Trời sắp sáng, bọn họ đến một khu đồi núi, hai tên lính đi trước điều tra tình hình. Địch Yến và những tên lính khác nghỉ ngơi trong rừng cây.

Dương Hồng Liệt thấy sắc mặt của Địch Yến hơi nhợt nhạt liền thấp giọng nói:

- Nếu phu nhân không khỏe, chúng ta về đi!

Địch Yến khoát tay:

- Ta không sao, chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Trong lòng Địch Yến luôn khát khao tự do, độc lập nhưng nàng cũng biết một khi nàng xuất giá sẽ không được giống như hôm nay suất lĩnh quân đội bôn ba ngàn dặm. Nàng phải ở nhà giúp chồng dạy con, cho nên lần này xuất chinh nàng vô cùng quý trọng. Một lòng muốn làm chút chuyện để lại cho mình một chút ký ức.

Nếu nàng đã bất ngờ phát hiện ra tung tích của Vương tử tộc Hề, đây là trời cho nàng cơ hội, nàng sao có thể từ bỏ?

Địch Yến trèo lên một cây đại thụ, vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng bước chân chạy. Nàng vội mở mắt ra nhìn, chỉ thấy hai binh lính nàng phái đi đã quay về. Nàng nhảy xuống cây hỏi:

- Phát hiện ra cái gì?

- Phu nhân, chúng tôi phát hiện ra mục tiêu rồi!

Hai tên lính thở hồng hộc nói.