Võ Thừa Tự bị thái giám dẫn đi xuống, Võ Tắc Thiên lúc này mới liếc qua Lý Trân nói:
- Hắn liều lĩnh như thế, là ngươi dạy hắn à!
]Lý Trân khom người hành lễ, không chút do dự nói:
- Võ Thừa Tự dọc đường cầu xin vi thần, vi thần không nỡ nhẫn tâm, cho nên khuyên hắn phải thành khẩn thỉnh tội với bệ hạ. Vi thần nhắc nhở hắn phải chịu đòn nhận tội, không ngờ hắn lại đâm vào tường để tự tử, vi thần không cho phép hắn làm như vậy.
- Trẫm cũng tin tưởng lời nói của ngươi, tuy nhiên ngươi có cho rằng nó cũng đang lừa dối ta, tự tiện phạm thượng, tội khác có thể tha thứ.
Lý Trân thở dài nói:
- Người đang tìm cách sống sót trong tuyệt vọng đó là một bản năng, hắn ở Lĩnh Nam cũng đang tuyệt vọng, lại nhớ tới cố hương, cho nên mới hồ đồ như vậy. Hắn dù sao cũng là con cháu bệ hạ, nếu bệ hạ vì lòng hiếu thảo của hắn mà xử tử e rằng đối với hoàng tộc cũng khó ăn nói.
- To gan!
Võ Tắc Thiên giận dữ quát lớn.
Lý Trân vội vàng quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Đây là vi thần nói lời lời nói xuất phát từ đáy lòng, bệ hạ ân sủng cho thần, thần lòng mang cảm kích, không muốn khiến bệ hạ lâm vào thân tình làm phức tạp bên trong, cho nên mới biện hộ cho Võ Thừa Tự .
Võ Tắc Thiên nhìn chăm chú hắn thật lâu, ánh mắt dần dần dịu xuống đứng lên, gật đầu nói:
- Ngươi lại suy xét rồi, tốt lắm, ngươi đứng lên đi! Trẫm không trách ngươi.
Lý Trân đứng lên. Lúc này, Võ Tắc Thiên khe khẽ thở dài, bà nghĩ tới huynh đệ Trương thị, trong lòng đối với Lý Trân càng thêm áy náy, liền nói với hắn:
- Sự quan tâm của Lý tướng quân, trẫm nhớ kỹ, khanh đi xuống trước đi!
- Vi thần cáo lui!
Lý Trân chậm rãi lui xuống, Võ Tắc Thiên cảm thấy tâm trí rối loạn, vô thức ngồi xuống giường, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.
Lý Tuyền tới thăm hỏi, Địch phủ long trọng tiếp đãi, phu nhân Địch Nhân Kiệt Trương thị đích thân ra cửa chính đón tiếp, mời nàng vào bên trong. Địch phu nhân rất rõ ràng, đại tỷ của Lý Trân hôm nay tới thăm hỏi, trên thực tế chính là đến thương lượng hôn sự hai nhà. Cha mẹ Lý Trân chết sớm, như vậy hôn sự của hắn nhất định phải do đại tỷ làm chủ.
Trong hậu đường, thị nữ đi ra đỡ Địch lão thái thái. Địch lão thái thái dạo trước bị cảm nhẹ, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn nhưng cơ thể vẫn tương đối yếu, Địch phu nhân vội vàng chạy lại đón, giọng trách móc nói:
- Trời lạnh như vậy, mẫu thân ra đây làm gì?
Lão thái thái cười nói:
- Nghe nói đại tỷ của Lý Trân đến, ta không ra gặp, chẳng phải là rất thất lễ sao!
Lý Tuyền vội vàng tiến lên chào:
- Lý Tuyền bái kiến lão tổ mẫu!
Lão thái thái cười nói:
- Ngươi chính là Lý Tuyền à! Hình như chúng ta đã gặp rồi.
- Phải ạ! Ở lễ hội thi đấu đánh mã cầu bên trong doanh trại đội Nội vệ binh chúng ta đã gặp nhau còn có Địch cô nương nữa.
-Đúng! Đúng! Ở trong doanh trại của Lý ca.
Trong lòng Địch lão thái thái vui mừng, lại hỏi Trương thị:
- Địch Yến đâu rồi, tại sao nó không ở đây?
- Hồi bẩm mẫu thân, hình như nó đi ra ngoài, cùng với các tỷ muội đi mua trang sức rồi ạ.
- Nha đầu chết tiệt này hôm nay chạy đi đâu làm cái gì?
Địch lão thái thái áy náy nói với Lý Tuyền:
- Cháu gái của ta thường thích chạy nhảy, tuy nhiên nhân tính rất tốt, lương thiện, thuần phác.
Lý Tuyền không kìm nổi bật cười nói
- Lão tổ mẫu không cần áy náy ạ, ta đã quen Địch Yến lâu như thế rồi và ta cũng rất thích muội ấy.
- Ha ha! Quen thuộc thế là tốt rồi!
Mọi người lại ngồi xuống, Lý Tuyền cúi người trước Địch phu nhân cười nói:
- Ta lần này tới thăm hỏi, chủ yếu là vì việc của đệ đệ ta và Địch Yến. Tục ngữ nói, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, A Trân nhà ta tuổi cũng không nhỏ, chúng ta từ nhỏ phụ mẫu đều mất, do ta là nuôi nấng đệ ấy trưởng thành, cho nên đệ ấy lấy vợ cũng là chuyện của ta, không biết phu nhân suy xét thấy như thế nào?
Nói chung, hôn nhân đều là do bà mối, vì thế có cách nói mai mối như vậy, tuy nhiên bà mối cũng chỉ là hình thức, hơn nữa rất nhiều gia đình giàu có, bà mối tới trước, đôi bên quyết định hôn sự, sau đó lại do bà mối tới đưa thư cầu hôn, nếu không bà mối tới đường đột, bị cự tuyệt sẽ rất thất lễ.
Đương nhiên, bà mối chỉ là tránh lúng túng cho hai bên, đều không phải là nhất định cần, các loại lễ lạt đều không phải là nhất định phải mai mối mang tới. Nếu hai bên qua lại tốt, cũng có thể không cần bà mối tới.
Hôm nay Lý Tuyền tới cũng giống như vậy, bởi vì đã ăn ý với Địch gia nên liền không cần bà mối đến cầu hôn. Lý Tuyền cũng biết rõ, nếu Địch gia nhiệt tình tiếp đãi mình như vậy , vậy là hôn sự này cơ bản đã định rồi.
Địch phu nhân cười nói:
- Hai đứa nó tâm đầu ý hợp, chúng ta thực không có lý do để phản đối, hơn nữa phụ thân của Địch Yến cũng đặc biệt thích Lý công tử, chúng ta rất bằng lòng với hôn sự này
Lão thái thái mỉm cười:
- Ngày đầu tiên thấy hắn, ta biết hắn là cháu rể của ta rồi, ta hết sức tán thành.
Trong lòng Lý Tuyền vui mừng, vội vàng lấy ra thư mời của Lý Trân, cười nói:
- Nếu hai bên đều nhất trí, hôm nay đồng thời thống nhất lễ nạp tài và ăn hỏi làm cùng nhau. Đây là thư mời của nhà chúng ta, mời phu nhân nhận lấy, về phần lễ nạp tài, ta sẽ phái người đưa tới sau.
Nạp tài và ăn hỏi cũng còn tùy thuộc vào hôn sự, kế tiếp là nạp cát, tức là do nhà gái yêu cầu, đối với ngày sinh tháng đẻ hai bên, hoặc là ở trước phật rút quẻ, nếu ngày sinh tháng đẻ không xung khắc có thể chính thức đồng ý hôn sự này.
Trên thực tế, cái gọi là kiểm tra này chỉ là nhà gái lấy cớ cự tuyệt, nếu nhà gái sau khi trải qua bước tìm hiểu phát hiện nhà trai không phù hợp với gia cảnh của mình, ví như nhà trai không có nhà, hoặc là nhà trai nhân phẩm không tốt, hoặc là dòng dõi không xứng, nhà gái không muốn hôn sự này, là có thể lấy cớ tuổi tác không hợp để từ hôn lễ, như vậy hai bên đều không đến mức khó xử.
Địch phu nhân cười, bà không thể lập tức trả lời, chuyện này bà còn phải thương lượng với phu quân, dù sao phu quân mới là người chủ gia đình, chỉ có phu quân mới có thể quyết định gả Địch Yến cho Lý Trân.
- Được rồi! Ta sẽ chọn ngày tốt, trước mặt Bồ Tát xin người. Ta tin đây là một mối nhân duyên tốt.
Lão thái thái nói lầm bầm:
- Yêu cầu sâm gì nữa vậy! Nếu chẳng may hôn sự không thành thì làm sao bây giờ?
Địch phu nhân dở khóc dở cười, lão thái thái một lòng muốn gả cháu gái này, sợ cửa này hôn sự không thành, bà nói:
- Mẫu thân yên tâm đi! Con nhất định có thể làm thành hôn sự này, sẽ không để cho người thất vọng.
Nói đến đây cũng muộn rồi, Lý Tuyền liền đứng dậy cáo từ. Địch phu nhân đem nàng ra cửa chính, Lý Tuyền cười nói:
- lễ nhạn nạp tài ta đã chuẩn bị xong rồi, ta trở về sai người mang tới.
- Thật sự là vất cho Tuyền đại tỷ rồi, hôm nào ta kêu người chuẩn bị rượu, kính xin Tuyền đại tỷ tới nhà làm khách một hôm.
- Nhất định! Nhất định đến!
Lý Tuyền cáo từ. Địch phu nhân nhìn theo nàng đi xa, lúc này mới trở về trong phủ, bà vừa quay đầu lại, lại phát hiện lão thái thái đứng ở phía sau, nhìn xe ngựa của Lý Tuyền đi xa, bà vội vàng tiến lên đỡ lấy:
- Mẫu thân, bên ngoài rét lạnh gió lớn, đừng để bị cảm lạnh rồi, nhanh trở về đi ạ.
- Vừa mới vào mùa đông, ta thể cốt rắn chắc, chịu được mà. Hắt —— xì!
Lời còn chưa dứt, lão thái thái liền hắt xì, nha hoàn sợ quá liền đỡ lão thái thái trở về.
Đêm đến, Địch Nhân Kiệt từ hoàng thành trở về. Sau khi Võ Tam Tư bị bãi tướng vị, trong triều chỉ còn lại có tứ tướng, tuy rằng thiếu mất một người , nhưng đã không có Võ Tam Tư cản đường, Tông Sở Khách một bàn tay không vỗ nên tiếng, rất nhiều việc đều thuận lợi không bị ai ngăn trở, tâm tình của Địch Nhân Kiệt cũng vì thế mà tốt lên.
Buổi chiều hôm nay Thánh Thượng triệu kiến ông, nhưng lại tính toán thăng Binh bộ Thị lang Võ Du Ninh làm Binh bộ Thượng thư, Địch Nhân Kiệt lập tức hiểu ý đồ của Võ Tắc Thiên, bà cũng không cam lòng, còn muốn cho Võ thị nhập tướng, một mình nắm lấy quyền lực.
Điều này làm cho Địch Nhân Kiệt vui mừng, nhưng cũng nhiều phiền não hơn, tuy nhiên ông cũng có suy xét, nếu Thánh Thượng nhất định phải để Võ Du Ninh nhập tướng, như vậy bà ít nhất phải đồng ý khôi phục thất tướng chế, điểm này ông và Lâu Sư Đức, Tô Vị Đạo đều tán thành, Tông Sở Khách cũng miễn cưỡng tỏ vẻ đồng ý.
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa chính, Địch Nhân Kiệt xuống xe ngựa, nói với quản gia:
- Đi nói với phu nhân, ta đã ăn xong cơm tối rồi, ta ở thư phòng.
Ông đi vào cửa phủ, bước nhanh về nội thư phòng. Tất cả quan lớn đều giống nhau, Địch Nhân Kiệt cũng có nội thư phòng và ngoại thư phòng, ngoại thư phòng chủ yếu dùng để tiếp đãi khách khứa, nội thư phòng còn lại là thế giới riêng của ông, ông ở trong này đọc sách, viết tấu chương… Ở nhà phần lớn thời gian, ông đều ở tại nội trong thư phòng.
Hơn nữa nội thư phòng quy củ rất nghiêm, ngoại trừ thê tử, bình thường ông không cho những người khác đi vào, tuy nhiên Địch Yến bình thường cũng nghịch ngợm lén chạy vào, khiến ông cũng hết cách.
Địch Nhân Kiệt đi vào nội thư phòng, giữa nội thư phòng có chậu than, ấm áp khô ráo, ông đi đến trước chậu than ngồi xuống, trong chốc lát cả người đều ấm dần lên. Lúc này, Trương thị bưng một chén trà sâm đi đến, cười nói:
- Lão gia hôm nay trở về được hơi muộn đó!
- Ừ! Hôm nay cùng Lâu tướng quân trong triều uống rượu, nói chuyện một chút, nên về chậm một chút, đã khiến phu nhân lo lắng.
Địch Nhân Kiệt cười lấy chén trà nóng, chậm rãi uống một ngụm, ông cảm giác thê tử dường như có điều muốn nói, liền cười hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Lão gia, hôm nay tỷ tỷ của Lý Trân đã tới rồi
Địch Nhân Kiệt hơi sững ra, liền vội vàng hỏi:
- Là bàn hôn sự của Địch Yến sao?
Trương thị gật gật đầu:
- Xem như đã đến cầu thân với chúng ta! Thư và lễ vật đều đưa tới
Địch Nhân Kiệt trầm ngâm một chút hỏi:
- Mẫu thân có ý gì không?
- Mẫu thân cười đến không ngậm miệng được, không để ý bệnh tình mới khỏi, còn tự mình tiễn đưa tỷ tỷ của Lý Trân ra cửa. Bà đương nhiên là đồng ý. Thật ra tôi cũng thấy Lý Trân rất được, tuổi trẻ tài cao, rất có tiền đồ, hơn nữa nhân phẩm cũng không tệ, không biết lão gia..
Địch Nhân Kiệt không nói gì. Lý Trân tuy rằng mặt nào cũng không tệ, nhưng có một điểm Địch Nhân Kiệt không rất thích, chính là Lý Trân lắm mưu nhiều kế, thủ đoạn độc ác, hơn nữa Địch Nhân Kiệt cũng nghe nói giữa Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ mờ ám, điều này làm trong lòng ông có chút không vui. Tuy nói loại chuyện nam nữ này ở Đại Đường chưa có gì nghiêm trọng, Địch Nhân Kiệt cũng không gò bó lễ tiết, mấu chốt là Thượng Quan Uyển Nhi, nữ nhân lợi hại kia, Lý Trân làm sao có thể thân cận cùng nàng ta được.
Địch Nhân Kiệt trầm ngâm chốc lát nói:
- Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút
Trương thị ngẩn ra, vài ngày trước Địch Nhân Kiệt còn tán thưởng Lý Trân, sao bây giờ lại có do dự rồi. Bà chần chừ một chút, thấp giọng hỏi:
- Lão gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
Nếu việc khác bà sẽ không hỏi nhiều, nhưng là việc hôn nhân đại sự, bà hết sức quan tâm.
- Thật ra cũng không có gì, chẳng ai hoàn mỹ cả! Ta chỉ là muốn nói chuyện cùng Lý Trân một chút, chuyện này cũng không một sớm một chiều được, đúng không!
Dù sao cũng mười mấy năm tình nghĩa vợ chồng, Trương thị nghe Địch Nhân Kiệt nói đến 'Chẳng ai hoàn mỹ " liền biết Địch Nhân Kiệt có ý không bằng lòng đối với hôn sự này. Trong nội tâm bà thở dài trong lòng một tiếng, vừa mềm mỏng khuyên nhủ:
- Nếu lão gia không chịu đồng ý hôn sự này, tốt nhất là nói rõ ràng với mẫu thân, nếu không mẫu thân sẽ khó tiếp nhận được.
- Phải nói rõ ràng cái gì?
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng vọng vào của Địch lão thái thái.