Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 337: Tân sủng của nữ hoàng

Giữa trưa, một chiếc xe ngựa trang hoàng hoa lệ chậm rãi đi vào Ứng Thiên Môn, trước bậc thềm của Trinh Quan Điện thì dừng lại, vài cung nữ và thái giám vội vàng chạy ra đón, thật cẩn thận đỡ Thái Bình công chúa đang mang thai xuống xe.

- Thánh Thượng có ở đây không?

- Thánh Thượng nghe nói công chúa đã đến, kêu chúng nô tài cẩn thận hầu hạ!

Thái giám và các cung nữ giúp Thái Bình công chúa chậm rãi đi về phía đại điện, đi thẳng tới phòng nghỉ của Võ Tắc Thiên đang nghỉ vào buổi trưa, lại kêu một đám cung nữ dìu Thái Bình công chúa vào trong phòng. Võ Tắc Thiên vừa mới dùng qua bữa trưa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, lúc này, nhóm cung nữ dẫn Thái Bình công chúa đến.

- Nữ nhi tham kiến mẫu thân!

Thái Bình công chúa định quỳ xuống thi lễ, Võ Tắc Thiên vội vàng tiến lên đỡ lấy con gái, đánh giá nàng một chút rồi cười nói:

- Vẫn còn tốt, xem ra vị trí thai nhi chính xác, thai này chắc là tiểu nương.

- Nhưng nữ nhi muốn sinh nam hài.

Thái Bình công chúa làm nũng với mẫu thân nói.

- Tiểu nương không tốt ư? Con đã có mấy nhi tử rồi, sau là nữ nhi càng cần quan tâm chăm sóc hơn.

Hai mẹ con nói đùa vài câu rồi ngồi xuống, Võ Tắc Thiên lệnh người đem lên canh táo đỏ hạt sen, Thái Bình công chúa dò hỏi:

- Gần đây thân thể mẫu thân vẫn tốt chứ?

- Gần đây triều vụ bận rộn, chiến sự Liêu Đông lại gấp, thân thể thật sự có chút không tốt, hơn nữa tìm không thấy ngự y thích hợp, trong lòng trẫm cảm thấy rất phiền muộn.

Võ Tắc Thiên nói rất hàm súc, thật ra cũng là do Thẩm Nam Mậu chạy trốn, khiến thể xác và tinh thần bà ta rơi vào tĩnh mịch. Cũng là do nguyên nhân này, bà bắt đầu tìm kiếm tân sủng. Lý Trân đúng lúc rơi vào mí mắt bà ta, kiến bà nhớ mãi không quên, cũng khiến Lý Trân rơi vào khủng hoảng.

Thái Bình công chúa tâm cơ bậc nào chứ, khi nàng nghe được tin tức Thẩm Nam Mậu chạy trốn, nàng liền biết cơ hội của mình đã đến. Năm đó Thiên Kim công chúa đề nghị Tiết Hoài Nghĩa, làm Thiên Kim công chúa chiếm được vô số vinh hoa phú quý.

Nhưng Thái Bình công chúa cũng không thèm phú quý gì cả, nàng muốn là quyền lực. Nếu bên người mẫu thân có tâm phúc của nàng, như vậy tác dụng đối với quyền lực của càng có ảnh hưởng quan trọng hơn.

Đêm qua, nàng từ trong cung nhận được tin tức, mẫu thân không ngờ lại nhìn trúc Lý Trân, điều này làm trong lòng Thái Bình công chúa có chút bối rối. Nếu Lý Trân thay thế Thẩm Nam Mậu như vậy lợi cho Thượng Quan Uyển Nhi, kế hoạch của nàng vừa mới lập đã rơi vào khoảng không rồi, cho nên nàng cho Lý Trân một ân tình, trưa nay liền chạy vào trong cung.

- Mẫu thân, nữ nhi ngược lại biết một người rất giỏi xoa bóp, hơn nữa cũng giỏi ca múa, nếu mẫu thân có hứng thú...

Võ Tắc Thiên hiểu ý của nữ nhi, cũng biết ánh mắt của nữ nhi, nếu như ngay cả nữ nhi cũng tán dương như vậy thì người này nhất định không tầm thường. Bà cũng có chút tâm động, liền cười nói:

- Nghe con nói như vậy, trẫm ngược lại muốn nhìn một cái rồi.

Thái Bình công chúa mừng rỡ, vội vàng nói:

- Nữ nhi đã mang y đến, chờ ở ngoài cung rồi.

Thái Bình công chúa bảo với tên thái giám vài câu, thái giám liền chạy đi. Lúc này Võ Tắc Thiên cũng cười nói:

- Trẫm bắt đầu dùng lại Địch Nhân Kiệt, quả thật có hiệu quả nhanh chóng, trẫm thu được tấu chương so với ngày trước nhanh hơn một ngày, triều sớm hôm qua và hôm nay rõ ràng có sức sống hơn, không trầm mặc giống như trước đây nữa. Địch Nhân Kiệt không hổ là trụ cột của triều đình của trẫm.

- Nữ nhi cũng có nghe qua, nghe nói hai ngày nay các tửu điếm ở Thần Đô làm ăn thịnh vượng, quan viên chiếm đa số, đều chúc mừng Địch tướng quân trở lại. Nữ nhi cũng cực kỳ khâm phục sự khoan dung và dũng khí của mẫu thân, bất kể hiềm khích lúc trước, chỉ cần người có tài được bổ nhiệm, tin rằng Địch tướng quốc sẽ đưa đến cho mẫu thân càng nhiều nhân tài.

Địch Nhân Kiệt là người ủng hộ Tương Vương Lý Đán, đứng cùng lập trường với Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa đương nhiên muốn giúp Địch Nhân Kiệt nói càng nhiều lời tốt đẹp, trong lòng Võ Tắc Thiên cũng hiểu được.

Bà thản nhiên cười nói:

- Nói đến nhân tài được đề cử, hôm qua Địch Nhân Kiệt đề cử với trẫm Trần Tử Ngang và Diêu Nguyên Sùng, nói rằng Trần Tử Ngang ngay thẳng công chính, không sợ quyền thế, là nhân tài ngự sử, đề cử gã làm ngự sử tuần tra Hà Bắc. Diêu Nguyên Sùng tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, đề cử y làm Hộ bộ thị lang. Trẫm nhìn lý lịch của bọn họ, quả thật không tệ, trẫm đều phê chuẩn hết, nhưng ông ta lại đề nghị khôi phục Thất tướng chế.

Võ Tắc Thiên bỗng nhiên ngừng lời, sững sờ nhìn ra cửa, chỉ thấy vài tên thái giám dẫn một tên nam tử trẻ tuổi dáng vẻ thon dài, trên người mặc một bộ hoa phục bảy màu, tướng mạo tuấn mỹ, da thị trắng nõn, mắt như hoa đào, lông mày như liễu, môi hồng răng trắng, bộ dạng so với nữ nhân còn tuấn mỹ hơn vài phần.

Nam tử trẻ tuổi tiến lên quỳ xuống, mở miệng nhẹ nhàng nói:

- Tiểu dân bái kiến hoàng đế bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Thanh âm của gã uyển chuyển êm tai, Võ Tắc Thiên lập tức vui vẻ thoải mái hơn. Bà nhìn thoáng qua nữ nhi, Thái Bình công chúa gật đầu cười:

- Mẫu thân, chính là người này!

Trong lòng Võ Tắc Thiên ngứa ngáy khó nhịn, cười nói:

- Ngươi tên gì, bao tuổi rồi?

- Tiểu nhân Trương Xương Tông, năm nay hai mươi.

Thái Bình công chúa bên cạnh cười bổ sung:

- Gã là đội viên mã cầu của nữ nhi, chúng ta đều gọi gã là Liên Hoa Lục Lang, hát vô cùng êm tai.

Võ Tắc Thiên lập tức thích nam tử trẻ tuổi xinh đẹp này, bà càng nhìn càng thấy yêu thích, bà hận không thể lập tức lâm hạnh gã. :úc này, Thái Bình công chúa đứng dậy cười nói:

- Nữ nhi cảm thấy không khỏe, xin được về nghỉ ngơi, ngày khác lại tới thăm mẫu thân.

- Được.

Võ Tắc Thiên tức thì ra lệnh:

- Tiễn công chúa hồi phủ.

Chúng cung nữ đến đỡ Thái Bình công chúa trở về, vài tên thái giám lòng dạ cũng rõ, đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Võ Tắc Thiên và Trương Xương Tông. Võ Tắc Thiên vẫy tay với gã:

- Ngươi lại đây!

Trương Xương Tông biết vận may đã phủ xuống đầu mình, lòng gã không kìm được mừng như điên, bước nhẹ nhàng mà xinh đẹp tới, trước mặt Võ Tắc Thiên quỳ xuống. Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng nâng cằm của gã, mắt phượng híp lại, lóe ra tinh quang khiếp người, tay bà chậm rãi trượt xuống dưới thân thể gã.

- Lục Lang, ngươi trước tiên thả lỏng gân cốt cho trẫm đi!

- Tuân chỉ!

Trương Xương Tông đứng lên, đi đến phía sau Võ Tắc Thiên quỳ xuống.

Lý Trân sau khi rời khỏi Bách Tước sơn trang, lại đi đến Y Khuyết huyện, ra vẻ như tìm kiếm tung tích Võ Thừa Tự ở xung quanh, mãi cho đến trưa ngày kế mới quay trở lại Lạc Dương. Trong lòng của hắn hiện tại chó chút khẩn trương, tối hôm qua hắn ở Y Khuyết huyện một đêm chưa về, Võ Tắc Thiên có thể phát giận với hắn không, hắn thực có chút lo lắng.

Mặt khác, Thái Bình công chúa đã hứa hẹn với hắn, trong lòng hắn cũng hơi bất an, dù sao cũng không có điều kiện thực chất gì, Thái Bình công chúa thật tâm giúp đỡ hắn sao?

Vào ngoại công sở quan nha, Lý Trân trở lại phòng của mình, bỏ đi ngoại bào, lại thấy Tửu Chí chạy như trận gió vào:

- Lão Lý, có chuyện lạ!

- Ngươi tốt xấu gì cũng là một Giáo Úy rồi, còn bất chợt cả kinh như thế, không sợ thủ hạ chê cười ngươi sao?

Tửu Chí sốt ruột khó chịu nói:

- Thật sự là chuyện lạ, có người tốc độ thăng quan vượt xa ngươi rồi.

- Vượt qua ta không phải rất bình thường sao?

Lý Trân cười cười hỏi:

- Là ai?

Tửu Chí đóng cửa phòng, thấp giọng nói:

- Là người mà trong trận đấu mã cầu cùng với đơn đấu quyết thắng được ngươi ấy, đội của Thái Bình công chúa, Trương gì gì ý?

- Trương Xương Tông hả?

- Đúng! Chính là người này.

Tửu Chí vỗ trán, vẻ mặt mờ ám cười nói:

- Nghe nói giữa trưa hôm qua gã được nữ hoàng đế ấy ấy, chiều tối hôm qua liền được phong làm Vân Huy tướng quân, Tả Thiên Ngưu Trung lang tướng. Con bà nó, không ngờ cũng là Vân Huy tướng quân, giống như ngươi.

Lý Trân ngây ngẩn cả người, hắn lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra phương pháp mà Thái Bình công chúa xử lý là thế này, kêu Trương Xương Tông thay thế mình, làm người khác không thể tưởng tượng nổi! Nhưng quả thật là thượng sách hiệu quả nhất, xem ra Thái Bình công chúa sớm đã có kế hoạch, chẳng qua cho mình một ân tình là thuận nước đẩy thuyền thôi. ( làm ơn mà không tốn công sức)

Lý Trân đương nhiên hiểu được, Thái Bình công chúa nhất định nghe phong thanh trong cung nữ hoàng đế có hứng thú với mình, cô ta mới cấp bách khó nhịn đem Trương Xương Tông vào cung. Lúc này, trong lòng Lý Trân chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như ầm ầm rơi xuống, nếu Võ Tắc Thiên sủng ái Trương Xương Tông chắc mình sẽ không có chuyện gì rồi.

- Việc này còn có ai biết không?

- Ai biết?

Tửu Chí lập tức cười to nói:

- Toàn bộ thành Tương Dương truyền đi ồn ào huyên náo rồi, không ngờ ngươi lại còn hỏi ta ai biết việc này?

Cả người Lý Trân lập tức thoải mái, hắn đứng dậy cười nói:

- Đi thôi! Ta mời ngươi uống rượu.

Vừa dứt lời, tên sai vặt ở ngoài cửa bẩm báo:

- Tướng quân, Địch cô nương đến đây, nói có chuyện quan trọng muốn gặp người.

- Việc này.

Lý Trân nhìn thoáng qua Tửu Chí. Tửu Chí vội vàng cười ha hả nói:

- Không có gì, hôm khác nói sau! Ta còn có việc, đi trước.

Tửu Chí biết điều mà chạy trốn, Lý Trân mặc lại áo ngoài, đi nhanh ra cửa lớn, chỉ thấy Địch Yến dắt ngựa, lo lắng nhìn vào trong quân nha. Trước kia nàng có thể tùy ý ra vào, nhưng từ khi Nội vệ chính thức thành quân đội, quy củ trở nên nghiêm ngặt hơn, nàng cũng không thể tùy ý ra vào, chỉ đành đứng ngoài cửa chờ.

Thấy Lý Trân đi ra, Địch Yến vội vàng chạy ra đón, cười nói:

- Huynh trở về lúc nào?

- Vừa mới về! Chuẩn bị tìm muội ăn trưa, muội đã tới rồi.

- Huynh gạt người!

Cái miệng Địch Yến bĩu môi, mất hứng nói:

- Ngày hôm qua huynh đi ra ngoài, cũng không bảo ta một câu.

- Ngày hôm qua có tình huống đặc biệt, suốt đêm xuất phát, thật sự không kịp gọi muội. Hơn nữa, khuya khoắt đi gõ cửa nhà muội, phụ thân muội sẽ tức giận mất.

Địch Yến thấy hắn nói có lý liền đổi giận thành cười, lôi kéo hắn cười hì hì:

- Trước tìm chỗ ăn trưa, ta còn có chuyện muốn thẩm vấn huynh.

Hai người ở tửu điếm bờ ngạn ngồi xuống ở chỗ hay ngồi, Địch Yến chỉ chỉ một đám người đang mặt mày hớn hở mà bàn luận, cười nói:

- Huynh thử đoán xem bọn họ đang nói cái gì?

Lý Trân giật mình một chút rồi lập tức thẳng vai lên nói:

- Đơn giản có người một đêm liền phất, thăng làm Vân Huy tướng quân.

Địch Yến nháy mắt với hắn rồi cười nói:

- Vốn huynh hôm nay có thể thăng làm đại tướng quân, đáng tiếc huynh lại buông tha cơ hội.

- Thu Nương đại tỷ tìm muội rồi?

Địch Yến cười hì hì nói:

- Tỷ ấy là sư tỷ của ta, chuyện thú vị như vậy, sao tỷ ấy lại không nói cho ta biết chứ? Ta nói, hơi đáng tiếc, ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc nuối cho huynh.

- Được rồi!

Lý Trân thoáng động thân thể cười nói:

- Muội đã không phản đối, tối nay ta liền đi tranh thủ một chút, ngày mai làm một đại tướng quân cho muội xem.

- Huynh đó, còn tưởng là thật nữa!

Địch Yến cầm đũa lên đập hắn một cái, ra vẻ cả giận nói:

- Nếu huynh dám đi thì đừng có mơ tiến vào nhà ta một bước.

Lý Trân cầm tay nàng, thấp giọng cười nói:

- Vậy Thu Nương đại tỷ không nói cho muội biết biện pháp giải quyết nguy cơ này à?

Trên mặt Địch Yến lập tức biến thành màu đỏ, xấu hổ đến mức không dám ngước đầu lên, trong lòng thầm nghĩ ‘ Hắn đang cầu hôn với ta sao?’

Lý Trân dịu dàng nói:

- Ta đã viết thư cho đại tỷ rồi, kêu tỷ ấy nhanh chóng về Lạc Dương. Mấy ngày nữa tỷ ấy tới rồi, hy vọng phụ mẫu muội có thể đồng ý.

Địch Yến xấu hổ chết đi được, nửa ngày sau nàng mới nhẹ nhàng cắn môi dưới nói:

- Vậy huynh phải biểu hiện tốt một chút, làm phụ thân ta thích mới được.

- Không thành vấn đề, ông ấy thích ta mà.

Đúng lúc này, tửu bảo không đúng lúc mà đem rượu lên cười nói:

- Rượu của nhị vị đến rồi!

Địch Yến sợ hãi vội vàng rút tay về. Lý Trân trừng mắt liếc tửu bảo một cái, tửu bảo vẫn hồn nhiên không biết, đem rượu và chén lên, lúc này. Địch Yến hỏi:

- Tiểu nhị, bên kia đang đàm luận gì thế?

- Bọn họ đang nói về Võ Tam Tư.

Lý Trân ngẩn ra, kéo tửu bảo lại:

- Ngươi nói cái gì cơ?

Tửu bảo hoảng sợ, lắp bắp nói:

- Ta là nói…bọn họ đang nói chuyện về Lương Vương.