Giữa trưa ngày kế Lý Trân trở về Lạc Dương. Sự xuất hiện không ngờ của Võ Thừa Tự đối với hắn chỉ là một khúc nhạc đệm, chỉ cần giám sát Võ Thừa Tự, sau đó lại từ từ suy xét xem lợi dụng y như thế nào, đây không phải là chuyện một chốc, Lý Trân đem chuyện này giao cho Triệu Thu Nương.

Mà hiện tại hắn phải đối mặt với chuyện mở rộng Nội vệ, việc này không chỉ là vấn đề tăng thêm năm trăm người mà là thay đổi hoàn toàn tính chất của Nội vệ. Ban đầu Nội vệ chỉ là một tổ chức, thuộc quản hạt của Thiên Ngưu Vệ, một khi nhân số vượt quá một ngàn, nó liền trở thành một đoàn quân độc lập, chính thức trở thành Túc Vệ ngang hàng với Thiên Ngưu Vệ, Vũ Lâm Quân.

Việc phát sinh hàng loạt sự biến hóa này của Nội vệ, đầu tiên xưng hô sẽ thay đổi, Lý Trân đổi từ thống lĩnh thành tướng quân. Tiếp theo võ sĩ thủ hạ sẽ đổi thành sĩ binh hoặc vệ sĩ, quan trọng nhất là Nội vệ trở thành một quân doanh độc lập, chứ không như trước mượn dùng quân doanh của Ngưu Thiên Vệ.

Nhưng càng làm Lý Trân vui mừng là việc đề bạt thủ hạ vẫn một mực quấy nhiễu hắn đã được giải quyết, binh bộ phê chuẩn phương án thiết lập quân đội của hắn, đem quân đội phân làm ba doanh, đề bạt ba lang tướng, mỗi doanh có ba trăm người, còn một trăm người khác do hắn trực tiếp quản, vì là cùng hắn đi Liêu Đông với công lao do Lưu Hồng Liệt thống lĩnh.

Cứ như vậy, việc đề bạt phức tạp như thế cũng đã giải quyết dễ dàng rồi, Triệu Thu Nương, Lã Tấn cùng Trương Lê được thăng chức làm lang tướng, một lão tư cách giáo úy Vương Tông Ý được điều đến Thiên Ngưu Vệ, cũng được tăng làm lang tướng.

Kế tiếp là việc thu vệ sĩ mới, Lý Trân quyết định làm không giống trước đây, ở kinh thành việc chiêu mộ trong các vệ, chuyện này do ba tên lang tướng phụ trách, Lý Trân không cần quan tâm, làm Nội vệ tướng quân của mình, hắn chỉ phụ trách lập kết cấu, xác định quy tắc, sau đó do thủ hạ đến chấp hành theo quy tắc.

Lúc chạng vạng, Lý Trân bao toàn bộ tửu quán Tả ngạn, mở tiếc chiêu đãi toàn bộ sĩ binh Nội vệ, chúc mừng Nội vệ trở thành quân đoàn.

Năm trăm sĩ binh Nội vệ tụ tập dưới một mái nhà, thoải mái chè chén, tiếng cười không ngớt, đặc biệt huyên náo.

Trong một nhã gian ở lầu ba, bảy tám tên giáo úy cùng với lang tướng ngồi một chỗ, uống rượu nói chuyện, cực kỳ vui mừng.

Lý Trân liếc qua Tửu Chí ngồi phía dưới, cười nói:

- Lão Tửu, nghe nói ngươi vào đêm tân hôn bị nương tử đánh, sao lại bị thế?

Lý Trân sở dĩ không đem Tửu Chí đến Liêu Đông, cũng là do hôn kỳ của Tửu Chí định vào tháng tam, do cha mẹ song phương quyết định, cho nên khi Lý Trân suất quân đi Liêu Đông huyết chiến cùng người Khiết Đan, Tửu Chí cũng nghênh đón đại lễ cuộc đời gã. Gã đã cưới người mà gã ngưỡng mộ trong lòng làm thê, cũng trở thành người đầu tiên trong nhóm đồng hao thành gia lập thất.

Chuyện đêm tân hôn Tửu Chí bị tân nương đánh, sớm đã truyền khắp Nội vệ và Thiên Ngưu Vệ, trở thành chuyện hứng thú nhất khi nói chuyện với nhau. Lý Trân vừa trở về đã nghe người ta nói đến, lúc này hắn rốt cục không kìm nổi lòng tò mò, hỏi tới việc này. Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Tửu Chí.

Tửu Chí đỏ bừng cả khuôn mặt, trong miệng nói lầm bầm:

- Căn bản không có chuyện này, đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn?

- Lão Tửu, thật sự là nói hươu nói vượn ư?

Trương Lê bưng chén rượu cười nói:

- Các huynh đệ đi náo động phòng đều tận mắt nhìn thấy, ngươi bị tân nương tử từ trong động phòng đẩy ra ngoài, bị té rõ đau trên mặt đất. Lão Bàn, ngươi cũng nhìn thấy, có phải hay không?

Lý Bàn gật gật đầu cười nói:

- Quả thật có, trên đầu còn bị đánh sưng thành cục. Lão Tửu, sự thật là thế, ngươi không thừa nhận cũng không đúng rồi, có phải việc ngươi đi dạo thanh lâu bị đệ muội biết phải không?

Tửu Chí bất đắc dĩ, chỉ phải cười khổ giải thích cho Lý Trân:

- Việc này trách ta, ta đã cam đoan với A Linh là không uống quá say, kết quả vẫn là uống đến say mèm, A Linh liền tức giận. Về việc đi dạo thanh lâu, toàn bộ là lời vô căn cứ, ta ít nhất cũng nửa năm không đi thanh lâu rồi.

Lý Trân vẫn có chút khó hiểu:

- Thật ra đi thanh lâu bị đánh ngược lại ta còn có thế hiểu, nhưng thành hôn uống rượu không phải là rất bình thường sao? A Linh sao lại tức giận? Tiểu tử ngươi có gì gạt ta chăng?

- Lúc đó có chút uống nhiều, lại kéo huynh đệ vào động phòng uống rượu, kết quả...

Trong phòng lập tức phát ra một trận cười sằng sặc, Lý Trân vỗ vỗ bả vai gã cười nói:

- Khó trách ngươi bị đánh, việc vào động phòng sao lại chia sẻ với người khác.

Lã Tấn cũng nhịn cười nói:

- Nghe nói ngày tháng về sau của Lão Tửu khổ sở rồi, toàn bộ tiền đều bị nương tử quản cả, nương tử mỗi tháng chỉ đưa có ba quan tiền tiêu vặt, còn phải báo cáo thu chi. Hiện tại thì bó tay bó chân, mỗi ngày làm xong việc liền chạy ngay về nhà, gọi gã đi uống rượu cũng không đi, nói là nhà có việc, thật ra chúng ta đều biết là do nương tử không cho đi.

Mọi người lại cười to, cười đến mức Tửu Chí hơi thẹn quá thành giận:

- Lão tử không uống nữa!

Gã đem đặt chén rượu thật mạnh lên bàn, đứng dậy đi khỏi. Lý Trân kéo gã lại, đem gã cứng rắn kéo ngồi xuống, rồi cười nói với mọi người:

- Mọi người để cho Lão Tửu chút mặt mũi, đừng cười nữa.

Lời này làm cho mọi người nhịn không được, nhưng đều không tiện cười lớn nữa, mà nghiêng đầu đi buồn cười. Lý Trân rót cho Tửu Chí một chén rượu, trấn an gã nói:

- Trong lòng mọi người đều biết, nhược điểm lớn nhất của ngươi là không khống chế được bản thân, có một nương tử có thể quản được ngươi, đối với ngươi chỉ có lợi, mọi người chỉ là nói đùa với ngươi, đừng để trong lòng.

Trong lòng Tửu Chí thoáng dễ chịu hơn, ngồi một bên uống rượu giải sầu. Lúc này, Lý Trân lại cười nói với Diêu Hi vẫn một mực không lên tiếng:

- Tâm tình Diêu ngự y có chút không tốt, sao vậy?

Trương Lê dùng chân nhẹ nhàng huých Lý Trân một cái, nháy mắt với hắ. Lý Trân ngẩn ra, liền vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Diêu Hi thở dài:

- Lý đại ca còn không biết, Sư phụ ta mất tích rồi.

- Mất tích?

Lý Trân hơi hồ đồ rồi, Thẩm Nam Mâu không ngờ mất tích, hắn không phải tình nhân mà Võ Tắc Thiên sủng ái nhất sao? Làm sao đột nhiên mất tích? Lý Trân vội vàng hỏi:

- Mất tích bao lâu rồi?

- Gần một tháng rồi, sư phụ về tổ địa dâng dương, kết quả một đi không trở lại, sư nương mang theo nữ nhi đi cùng cũng mất tích. Thánh Thượng phái người đi tìm khắp nơi, những nơi có thể nghĩ đến đều đi rồi, nhưng vẫn không có tý tin tức gì.

- Vậy liên lụy đến ngươi sao?

Diêu Hi nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta tạm thời bị cách chức thẩm tra, bọn họ muốn từ ta truy xét đến hướng đi của sư phụ, ta quả thật một chút cũng không biết. Tuy nhiên ngày hôm qua thẩm tra đã kết thúc, ta đoán chừng là có quan hệ với sự trở về của ngươi, bọn họ buông tha ta.

Lý Trân đại khái cũng đoán được một phần, chắc rằng là Thẩm Nam Mâu không tiếp tục làm tình nhân của Võ Tắc Thiên liền mượn cơ hội tế tổ để lẩn trốn, bọn họ trước đó đã có chuẩn bị, hẳn là mai danh ẩn tích ở chỗ nào đó. Xem thiên hạ to lớn như thế này, Võ Tắc Thiên đi nơi nào tìm được y, hơn nữa Thẩm Nam Mâu y thuật tốt, ở nơi nào không thể mưu sinh được chứ?

Mặc dù việc Thẩm Nam Mâu mất tích là chủ đề làm người ta hết sức hứng thú, nhưng không người nào dám ở nơi công cộng nghị luận, cho nên tất cả mọi người đều giả như cái gì cũng không nghe thấy, tự mình uống rượu nói chuyệt tiếp, không dám nhắc lại chủ đề Thẩm Nam Mâu mất tích nữa.

Lúc này, chưởng quỹ của tửu quán vội vàng đi tới, nói nhỏ bên tai Lý Trân vài câu. Lý Trân gật gật đầu, nói với mọi người:

- Các ngươi từ từ uống rượu, ta có chút việc ra ngoài một chút.

Hắn đứng dậy đi theo chưởng quỹ ra ngoài, đi thẳng tới hậu viện tửu quán, đi vào một gian phòng, chỉ thấy trong phòng đang ngồi một người mặc một thân hắc y, thong dong ngồi bên cạnh bàn uống trà, đúng là Lý Trọng Tuấn mấy tháng không thấy. Lý Trọng Tuấn thấy Lý Trân đi vào, vội vàng đứng lên, chắp tay cười nói:

- Thật xin lỗi, quấy rầy hứng thú uống rượu của Lý tướng quân.

- Đâu có! Ta cũng đang tìm cớ ra ngoài hít thở không khí.

Lý Trân cười khoát tay ra hiệu:

- Mời ngồi!

Hai người ngồi xuống, tửu bảo đem trà lên cho bọn họ, Lý Trân cười nói:

- Thân thể lệnh tôn vẫn tốt chứ?

- Thân thể phụ thân không tệ, ông nghe nói tướng quân ở Liêu Đông lập công lớn, ông rất cao hứng, bảo ta đến chúc mừng với ngươi.

Nói thật, Lý Trân hiện tại cũng không muốn nghe đến chuyện Hưng Đường Hội, hắn từ chỗ sư phụ chiếm được kết luận làm hắn vô cùng khiếp sợ, không ngờ Lý Trân hắn cũng là hoàng tộc, thậm chí là hậu đại của Kiến Thành, điều này thực làm hắn hơi khó chấp nhận. Hắn tận lực không nghĩ chuyện này nữa, nhưng lúc này nhìn thấy Lý Trọng Tuấn, chuyện này không tự chủ mà từ trong lòng hắn nhảy ra.

Lý Trân bưng chén lên chậm rãi uống một ngụm trà nóng, che dấu một chút bất an trong lòng. Lý Trọng Tuấn không nhìn ra được sự bất an của Lý Trân, cười nói:

- Phụ thân cùng Tứ thúc nghe theo đề nghị của ngươi, hủy bỏ mọi hoạt động có liên quan đến Hưng Đường Hội. Ta liền nói với phụ thân, việc chiêu Lý tướng quân gia nhập Hưng Đường Hội là một quyết định sáng suốt.

Lý Trân thấy y không đề cập tới việc thân thế của mình, trong lòng có chút buông lỏng. Lý Trọng Tuấn dường như cũng không biết việc này, đến cả Lý Trọng Tuấn cũng không biết, vậy người biết càng ít đi, như vậy cũng tốt, đỡ phải cho hắn thêm chút phiền não không tên.

Lý Trọng Tuấn tìm đến Lý Trân là có mục đích khác. Mấy tháng gần đây sự mạnh mẽ của Lý Trân làm Lý thị hoàng tộc nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên Lý Trọng Tuấn mới nói rằng việc chiêu Lý Trân gia nhập Hưng Đường Hội là một quyết định sáng suốt, đồng thời Lý Trân rất được Thánh Thượng tín nhiệm, không ngờ để hắn thống lĩnh Lư Long Quân, cũng không chịu sự tiết chế của Võ Du Nghi, điều này làm cho Lý thị hoàng tộc thấy được một loại hy vọng khác.

Cũng chính là do nguyên nhân này, Lý Trân vừa mới trở lại Lạc Dương, Lý Trọng Tuấn liền tới cửa tìm Lý Trân. Thực tế đây cũng là do Lý Hiển không thể chờ được nữa, ông ta sợ Lý Trân bị Lý Đán giành trước kéo qua. Lý Trọng Tuấn chậm rãi nói thêm:

- Phụ thân kêu ta hỏi Lý tướng quân một chút, có hứng thú về phương diện phát triển quân đội hay không?

Lý Trân lập tức rõ ràng thâm ý mà Lý Hiển kêu nhi tử đến tìm mình. Ông ta muốn mình lĩnh quân, làm một phục bút vì tương lai Lý thị hoàng tộc đoạt lại chính quyền từ trong tay Võ thị. Tin tức này đến có chút đột nhiên, Lý Trân không có chuẩn bị trước. Lý Trân trầm ngâm một chút cười nói:

- Việc này chỉ sợ không do ta quyết định, nếu như Thánh Thượng muốn để ta lãnh binh thì kêu ta ở lại Liêu Đông rồi.

- Vấn đề này không cần tướng quân suy xét, phụ thân chỉ muốn trưng cầu ý kiến cá nhân của tướng quân, nếu tướng quân nguyện ý, phụ thân ta sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp.

Lý Hiển có thể có biện pháp gì chứ, đơn giản là thông qua Thượng Quan Uyển Nhi thuyết phục Võ Tắc Thiên. Lúc này Lý Trân lại nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi, mình sau khi trở về còn chưa gặp nàng. Nếu như là trước đây, hắn hôm qua sau khi diện thánh, thị nữ Tiểu Nga bên người Thượng Quan Uyển Nhi đã xuất hiện, ám thị bản thân đi tìm nàng, hoặc là trực tiếp phái Tạ Ảnh đến tìm mình, đến ngày hôm nay vẫn không có nửa chút tin tức gì của Thượng Quan Uyển Nhi, dường như nàng cố ý lảng tránh mình.

Chẳng lẽ là vì Thánh Thương? Trước đây Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ mật thiết với mình, một mặt dĩ nhiên là muốn lung lạc chính mình.

Về phương diện khác là vì giúp mình thoát khỏi sự soi mói của Võ Tắc Thiên. Hiện tại trên con đường làm quan của mình đã rộng mở, Thượng Quan Uyển Nhi càng muốn lôi kéo mình mới phải, sao nàng lại cố ý lảng tránh mình? Nhất định là nàng đã nhìn ra chuyện gì đó rồi.

Lúc này, Lý Trân chợt nhớ tới lời mà Diêu Hi vừa nói, Thẩm Nam Mậu trốn hơn một tháng, lại nghĩ tới việc Võ Tắc Thiên ngày hôm qua cực kỳ nhiệt tình với mình, không ngờ lại đem Bách Tước sơn trang thưởng cho mình.

Lúc ấy hắn còn tưởng Võ Tắc Thiên là vì bù lại việc Võ Du Nghi đoạt công, nhưng hiện tại xem ra, Võ Tắc Thiên dường như có thâm ý khác, sau lưng Lý Trân lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Thế nào? Lý tướng quân nguyện theo con đường quân đội chứ?

Lý Trọng Tuấn lại thấp giọng hỏi.

Trong lòng Lý Trân có chút lo lắng, hắn trầm mặc một chút nói:

- Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút, sau đó sẽ trả lời cho vương gia.