Xuân thu chính là hai mùa bão cát của phía bắc U Châu, nhưng bão cát của vùng Du Quan cũng không có nhiều, nhưng không ngờ lại xảy ra hôm nay.
Người Khiết Đan chịu đủ đau khổ vì bão cát, mỗi một lần bão cát đến lại gây ra tổn thất lớn về dê, bò khiến bọn họ sợ hãi về bão cát. Cho nên khi bị bão cát tấn công, dù nhìn thấy thắng lợi trong tầm tay nhưng cũng đành phải bỏ Du Quan để rút về đại doanh.
Trong chốc lát, bầu trời đã từ từ sầm tối, một mảnh đen kịt, bão cát mạnh mẽ một lần nữa đánh về phía tường thành. Vừa nãy vẫn còn một cảnh chiến đấu đầy uy hiếp không ngờ bây giờ đã phải hành quân lặng lẽ rồi.
Trận bão cát này đến tận lúc hoàng hôn mới dịu xuống. Lúc này, Lý Trân suất lĩnh ba ngàn Lư Long quân rốt cuộc cũng đã tới Du Quan.
Hứa Khâm Tịch nghe nói Địch tướng quốc đã đến cùng viện quân, y vô cùng cảm kích, không để ý đến cát bụi trong không trung mà đích thân ra đón:
- Cảm tạ Địch tướng quốc đã cứu viện, quả thực còn quý báu hơn cả mang than đến sưởi trong ngày tuyết rơi.
Địch Nhân Kiệt dùng vải che mũi, chỉ cát trong không trung cười nói:
- Bọn chúng mới là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hứa Khâm Tịch ngẩn ngơ rồi lập tức cười ha hả:
- Nói đúng lắm, đây chính là thiên ý, là ông trời phù hộ Du Quan.
Ông ta vội vàng dẫn Địch Nhân Kiệt, Lý Trân cùng ba ngàn binh lính vào trong thành, vào phòng không có cát bụi. Lý Trân và Địch Nhân Kiệt rửa mặt xong, lúc này mới thở phào, Địch Nhân Kiệt cười nói:
- Cuộc đời của ta, chỉ gặp ba trận bão cát, nhưng hôm nay đây là trận bão cát mạnh nhất.
Lý Trân dường như thoáng suy nghĩ, hắn và Hứa Khâm Tịch kiến lễ rồi hỏi:
- Quân Khiết Đan đã rút về Liêu Đông chưa?
Hứa Khâm Tịch lắc đầu:
- Bọn họ đối với tình hình Du Quan là bắt buộc, không thể vì một trận bão cát mà lui binh. Sau khi bão cát tan, bọn họ sẽ lại tấn công Du Quan, nhưng bọn họ không biết mọi người đến.
- Đây là cơ hội phá địch!
Địch Nhân Kiệt ở bên cạnh cười nói:
- Chính vì bọn họ không biết chúng ta đã đến, cho nên phòng ngự sẽ lỏng, chúng ta phải nắm cơ hội này phá địch.
Hứa Khâm Tịch cũng đồng ý với ý kiến của Địch Nhân Kiệt, y phát hiện chỉ có ba ngàn viện quân, ít như vậy không đủ để bảo vệ Du Quan. Nếu không thêm kỵ binh bọn họ căn bản không thể có cơ hội thắng cuộc:
- Nếu phải lợi dụng thời tiết phá địch… như vậy thì cơ hội là tối nay rồi.
Hai người cùng nhìn Lý Trân, hắn trầm tư một lát rồi chậm rãi gật đầu:
- Đây cũng là suy nghĩ của ta.
Đêm càng về khuya, bão cát cũng dần ngừng lại, trên mặt đất đã lờ mờ thấy dấu chân, nhưng gió vẫn rất lớn, thổi bụi trên mặt đất lên khiến không khí một cảnh hỗn loạn. Trong thiên hạ mọi âm thanh đều yên tĩnh, bụi vàng mờ mịt, ngoài hơn mười bước chân đã không nhìn rõ tình hình.
Đại doanh Khiết Đan đóng ở phía bắc ngoài Du Quan hai trăm dặm, chiếm hơn một ngàn mẫu đất, có hàng rào vây quanh. Mặc dù quân Khiết Đan là dân tộc du mục nhưng vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn của chủ tướng Tôn Vạn Vinh, hạ trại theo phương thức của quân Đường.
Mặc dù Tôn Vạn Vinh thiếu mưu lược nhưng lại rất có sự nghiêm túc của một Thống soái quân đội. Hơn một vạn quân hàng ngũ chỉnh tề, cung thủ cắm trại bên ngoài, bốn phía dựng thẳng cao hai trượng, hàng rào doanh trại như những bàn tay thô, bên ngoài hàng rào có chiến hào, sừng hươu mai phục, thậm chí trước doanh trại còn có cả cầu treo kéo. Tám tháp quan sát phân bố xung quanh đại doanh biến tuyến phòng ngự đại doanh như một cái thùng sắt.
Nhưng sau trận bão cát lại làm cho tuyến phòng ngự của đại doanh xuất hiện một lỗ hổng, tám tòa quan sát trở thành đồ trang trí, quân lính trên tháp canh không thể nhìn rõ tình hình cách xa hơn 10 bước.
Trong đại doanh vô cùng yên tĩnh, bây giờ đã là canh một, cũng là lúc bọn lính Khiết Đan đang chìm vào giấc ngủ say. Cho dù Tôn Vạn Vinh có thói quen trị quân cẩn thận, nghiêm túc nhưng thủ quân lại không nghĩ là quân Đường sẽ đánh lén. Trên đầu thành chỉ có mấy trăm người, nếu không có trận bão cát hôm nay, bọn họ đã phá thành rồi. Quân Đường có lẽ sẽ chạy trốn, nhưng đánh lén thì không thể.
Đám lính canh cửa đều tự tìm cho mình một chỗ ngủ, cát bụi lớn như vậy, không nhin thấy gì thì giữ cửa cũng đâu còn ý nghĩa.
Lúc này, ngoài quân doanh một trăm bước có hai mươi điểm bụi nhỏ, dưới sự yểm hộ của đám bụi vàng họ đã nhanh chóng tiến gần về phía góc tây bắc của đại doanh. Hai mươi người này chính là hai mươi võ sĩ Nội vệ do Lý Trân dẫn đến, bọn họ ai cũng võ nghệ cao cường, thân thủ mạnh mẽ chia làm 2 đội một trái một phải hướng về phía đại doanh Khiết Đan.
Bóng đêm vào không khí tràn đầy cát bụi đã yểm hộ có lợi nhất cho bọn họ. Bọn họ mặc áo bào màu vàng nhạt, căn bản là không cần sợ bị lính trên lầu canh phát hiện. Thời gian trôi qua, bọn họ cách tháp canh chưa đến 30 bước sẽ lập tức lọt vào tầm mắt của đám lính trên lầu canh.
Các võ sĩ Nội vệ rất có kinh nghiệm về đánh lén hoặc phục kích. Từ chạy chậm đổi thành bò sát, quỳ rạp trên mặt đất lê về phía trước, say lưng mỗi người đều có tấm áo da nặng từ từ bò về phía trước. Bọn họ chủ yếu là lo lắng sẽ giẫm phải chông sắt trong bụi cỏ.
Quá tốt, đối phương không bày chông sắt, có lẽ người Khiết Đan cũng cho rằng đại đội kỵ binh sẽ không đến tập kích, hai đội võ sĩ Nội vệ đến gần hàng rào doanh trại. Phía trước là chiến hào, chiến hào cũng không quá rộng, chưa đến một trượng. Bọn họ mang một tấm ván gỗ đến, ván gỗ cũng rất chắc chắn hai đầu đều có đinh dài để dễ dàng ghim vào đất, để tấm gỗ cố định trên chiến hào.
Bò qua chiến hào,phía trước là hành rào thô ráp, bọn họ cần vượt qua hàng rào để tiến vào đại doanh, chỗ vượt qua phải vô cùng chú ý. Căn cứ vào sự quan sát của các võ sĩ, hai tòa tháp quan sát cách nhau 80 bước, cát bụi trong đêm tầm nhìn nhiều nhất cũng chỉ được khoảng 30 bước.
Tầm nhìn giữa hai tòa tháp canh, xuất hiện trong điểm mù 20 bước, đây chính là cơ hội để họ tiến vào đại doanh.
Lúc này, các võ sĩ tràn đầy kinh nghiệm đã xuất hiện, trong lòng họ hiểu đối phương cũng sẽ nghĩ phòng thủ chỗ trống này. Đối phương sẽ phái người tăng cường phòng thủ ở đây, nếu gấp gáp vượt qua chắc chắn sẽ bị phát hiện, các võ sĩ ghé vào hành rào doanh trại vẫn không nhúc nhích mà kiên nhẫn chờ đợi.
Gió thu thét gào, cuồng phong lần lượt từ phương bắc cuốn tới, từng đám bụi vàng nổi lên cuồn cuộn, đập vào mặt các võ sĩ khiến mắt họ không mở ra nổi. Bọn họ phủ phục khoảng một khắc đồng hồ, nhìn khắp ngõ ngách trong hàng rào khiến họ giật mình, quả nhiên là có người đang cuộn mình, y hùng hổ đứng dậy đi tiểu vào hàng rào doanh trại.
Một gã võ sĩ từ từ giương nỏ nhắm vào tên lính này, cách bọn họ chỉ có 5 bước, mũi tên này vô cùng quan trọng, một mũi tên độc không tiếng động bắn về phía tên lính Khiết Đan. Tên lính này run lên, trong nháy mắt, mũi tên đã bắn vào cổ họng, y muốn hô cũng không hô nổi, cổ họng ứ ứ hai tiếng rồi từ từ ngã xuống đất.
Cơ hội đến rồi, hai võ sĩ lao nhanh như khỉ qua hàng rào, nhảy vào, một lát sau có tiếng kêu buồn bã, tên lĩnh say ngủ sau đại trướng cũng bị ngã.
Hai gã võ sĩ vẫy tay, 18 võ sĩ còn lại cùng nhảy vào, tiến sâu vào đại doanh quân Khiết Đan, rồi nhanh chóng mất hút, chỉ thấy một đám bóng đen lùi nhanh giữa đại trướng. Bọn họ tháo túi da sau lưng xuống, chất dẫn dầu trong túi da phun khắp vào nóc các đại trướng. Một lát sau, hơn mười nóc lều đều bị tưới dầu.
“Phụt phụt”, từng ngọn lửa dần xuất hiện trong bóng đêm.
Cách đại doanh Khiết Đan 100 bước về phía đông, ba ngàn quân Lư Long đã chuẩn bị xong xuôi, 2500 binh lính trong đó, còn có 500 kỵ binh, ba ngàn quân đội đang rất nóng lòng chờ đợi một trận chiến báo thù cho bọn họ. Có dùng máu để rửa được nỗi sỉ nhục hay không, có thắng trong danh dự hay không chính là trông vào cuộc chiến đêm nay.
Trong lòng Lý Trân cũng vô cùng căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên hắn dẫn binh đánh giặc. Bọn họ không có kinh nghiệm, đối phương có hơn một vạn đại quân. Một khi bị chúng phát hiện, lấy một địch bốn, bọn họ có thể đánh thắng quân Khiết Đan không?
Lý Trân cưỡi ngựa lên phía trước nhất, hắn nhìn vào đại doanh quân địch với ánh mắt bình tĩnh. Lúc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, hắn tự nhủ mình phải tin tưởng vào các võ sĩ Nội vệ. Bọn họ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng lúc này, trong không trung chợt có ánh chớp lóe lên, dường như là một đốm lửa, Lý Trân lập tức đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đốm lửa này. Chỉ thấy cách đó không xa lại xuất hiện một đóm lửa nữa, ngay sau đó là ba đốm lửa, ánh lửa ngày càng nhiều, càng lúc càng lan rộng, trong đại doanh đã bắt đầu có tiếng gào thét.
Lúc này, ba ngàn binh lính Đường hưng phấn, ánh lửa cháy rực trong mắt họ, đốt lên dũng khí trong lòng họ. Ai cũng sốt ruột không chịu nổi, chiến mã đã đạp chân, mũi xì xì. Các kỵ binh đã cầm trường mâu, tay ghìm chặt chiến mã, áng mắt hưng phấn nhìn chằm chằm vào đại doanh.
Lúc này, ngọn lửa đã cháy ngập trời trong doanh trại quân Khiết Đan, đầu tiên là ở góc tây bắc, gió bắc thổi ngọn lửa nhanh chóng lan đến hơn một nửa quân doanh, lửa cháy ngập trời, ngựa hí lên hoảng sợ. Từng ngọn lửa hung hãn như rồng phun lửa, bốc cháy, hơn một vạn binh lính khóc lóc gọi mẹ kêu cha, chạy trốn tứ tung, đại đa số đều không mặc áo giáp, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Xuất phát từ bản năng, họ chạy trốn về phía đông bắc đại doanh, tất cả phía nam và phía tây đều đã bị lửa thiêu, đại hỏa vẫn lan tràn như cũ, quân doanh đã bị đốt cháy mất sáu phần.
Lúc này, phía bắc đại môn đã bị phá thông, mấy ngàn binh lính chen chúc mà ra, phía sau nối tiếp phía trước mà chạy, giẫm đạp lên nhau, kêu la thảm thiết, tiếng khóc lóc, van xin dội vào bầu trời đêm.
Thời cơ chiến đấu đã đến, dưới ánh lửa, binh lính chạy từng bầy cũng có thể lờ mờ nhìn thấy được, Lý Trân hét lớn một tiếng:
- Giết.
Hắn phóng ngựa xông về phía trước, máu trong mỗi người đang sục sôi lên rồi. “Giết!”, bọn họ hô to, cầm trường mâu và chiến đao, 500 kỵ binh xông lên từ trong đất cát, bộ binh theo sát phía sau, ba ngàn quân đội lao xuống núi như mãnh hổ, lao nhanh đến trước mặt quân địch.
Đã có gần tám ngàn người chạy thoát khỏi biển lửa, bọn họ nhếch nhác, không mặc áo giáp, tay không binh khí, thậm chí hơn một nửa còn không đi giày, chân đất đứng trên cát.
Nhưng có không ít người mang theo túi vải, đó là đồ tùy thân của họ, trước lúc nguy hiểm chết cháy, cái gì mà trách nhiệm của binh sĩ, cái gì mà quy tắc trong quân, đô thống gặp quỷ, chạy trốn và bảo vệ mình mới là điều quan trọng nhất.
Không ít binh lính không kịp mang đồ, nhìn ngọn lửa lớn mà hậm hực giậm chân đấm ngực, còn người kịp cầm đồ thì thầm thấy may mắn, nhưng bọn họ cũng không thể ngờ, tử thần đang đánh họ từ phía sau.
Đột nhiên có 500 kỵ binh xông tới, sắc bén, thế tấn công như gió lốc, bọn họ lao vào đám người, chiến đao chém giết, trường mâu đâm, tiếng chiến mã giẫm chân, trong nháy mắt đã mở một đường máu, khiến đám binh lính Khiết Đan sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Binh lính Khiết Đan hô to một tiếng, chạy trốn về hai phía nhưng bọn họ bị bộ binh chặn lại. Binh lính quân Đường bổ lưỡi lê, lập tức chết thành từng mảng. Vô số người quỳ xuống cầu xin tha mạng, hơn tám ngàn binh lính Khiết Đan mặc dù lần này bị đánh lén, nhưng bọn họ tay không tấc sắt, lại không có tướng lĩnh chỉ huy, lòng người hoang mang, ngoài chạy trốn ra thì còn ai muốn ham chiến nữa?
Bọn họ như bầy cừu rơi vào đàn sói, ngoài chạy trốn thì chỉ biết nghển cổ đợi chết, khắp nơi binh lính bị giết từng bầy, thây ngổn ngang, máu chảy thành sông. Từ sau khi Lý Trân đảm nhiệm Thống lĩnh Nội vệ, chưa bao giờ được giết người sảng khoái như hôm nay.
Tay hắn nhấc đại đao, phóng ngựa giết vào đám người. Đại đao vung qua là đầu ngươi bay tới, lại một đao chặt đứt hai cái đầu, nội tạng chất đầy đất.
Dã tính giết người của Lý Trân bừng bừng, hắn rống to:
- Ba quân nghe đây, lấy đầu lập công.
Giết chóc càng thêm điên cuồng, binh lính Khiết Đan quỳ xuống đầu hàng cũng vô dụng, đám binh lính quân Đường được lệnh lấy đầu lập công liền sốt ruột, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng quê. Binh lính Khiết Đan bị dọa chạy trốn, mà ngay sau bọn họ là binh lính quân Đường truy giết không tha, bọn lính la to:
- Mang thân chạy trốn, để đầu lại!
Trận chiến này, có hơn bốn ngàn quân Khiết Đan chết cháy, sáu ngàn người bị chém chết, ngoài chủ tướng Tôn Vạn Vinh dẫn theo hơn một ngàn binh lính phá khỏi vòng vây, mười lăm ngàn quân lính Khiết Đan tiên phong gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.