Lý Trân cười nói:
- Một khi đã như vậy, riêng tiền rượu hôm nay của ta có thể miễn không nhỉ?
Địch Yến vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt Lý Trân một cái, người này sao lại không có tiền đồ như vậy, lại bắt chưởng quầy miễn tiền, Vương chưởng quỹ vội vàng nói:
- Đương nhiên miễn phí, đông chủ nhà ta nói, chỉ cần Lý Thống lĩnh tới nơi này uống rượu, miễn phí hết.
Lý Trân ha hả cười:
- Ta chỉ đùa một chút, nếu thật miễn phí về sau ta sẽ không tới nữa.
Chưởng quầy hoảng sợ, liền vội vàng khoát tay nói:
- Lý Thống lĩnh sao có thể không đến, về sau tiểu điếm chỉ lấy tiền vốn, như vậy có thể chứ.
- Như vậy còn được.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới một trận quát to, ngay sau đó chỉ nghe tiếng bước chân chạy trốn, dường như tất cả khách uống rượu đều chạy xuống lầu. Lý Trân ngẩn ra, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì?
- Chưởng quầy.
Một gã tiểu nhị chạy vội vào, kích động vạn phần nói:
- Thi thể của Lai Tuấn Thần chuyển đến Nam thị đại môn thị chúng rồi.
Chưởng quầy lại âm thầm kêu khổ, tất cả mọi người chạy như vậy, tiền rượu làm sao bây giờ?
Lý Trân đưa mắt liếc Địch Yến ra ý một cái, bỏ lại một cọc tiền, hai người cùng bước nhanh rời khỏi tửu quán, hướng Nam thị đại môn đi đến.
Lúc này, trên quảng trường Nam thị đại môn người ta đã tấp nập chạy đến, mấy vạn dân chúng Lạc Dương nghe nói từ bốn phương tám hướng đổ tới, mấy chục nha dịch mang trang bị giá gỗ để thi thể Lai Tuấn Thần chậm rãi đến gần đám người.
- Đến đây.
Không biết ai hô to một tiếng, đám người lập tức mãnh liệt, vô số người nghiến răng nghiến lợi xông lên, bọn họ có người cầm dao làm bếp, có người trực tiếp dùng răng nanh cắn, phía sau tiếp phía trước ăn thịt Lai Tuấn Thần.
Bọn nha dịch ngăn không ngăn được, chỉ đành bỏ lại thi thể của Lai Tuấn Thần rút lui khỏi, chỉ khoảng nửa khắc liền đoạt ăn thịt Lai Tuấn Thần cho sạch sẽ, móc con ngươi, lột da mặt, mổ bụng moi tim, giẫm lên thành bùn, ngay cả xương cốt cũng bị dân chúng tức giận giẫm lên thành bột mịn.
Tin tức lọt vào trong cung, Võ Tắc Thiên giờ mới ý thức tới người trong thiên hạ oán hận Lai Tuấn Thần cỡ nào, bà lập tức hạ chiếu chỉ trích tội ác của Lai Tuấn Thần, cũng tru sát cả nhà, thủ hạ bị bắt đều đến Lĩnh Nam sung quân.
Đêm dến, một chiếc xe ngựa lái vào Khuyến Thiện phường, bên trong xe ngựa, tướng quốc Lâu Sư Đức có vẻ vô cùng sầu lo, xế chiều hôm nay ông đưa tấu chương đề nghị Từ Hữu Công ra đảm nhiệm Ngự Sử Trung Thừa bị Thánh Thượng bác bỏ, nói cách khác, trong việc tranh đoạt vị trí Ngự Sử Trung Thừa này, đảng tướng quốc đã bị gạt sang một bên rồi.
Còn lại có hai gã hầu tuyển giả, một người là Thị Ngự Sử Lưu Quang Nghiệp do Võ Tam Tư đề cử, người còn lại là do Thái Bình công chúa đề cử, Minh Đường Úy Cát Húc. Còn Thượng Quan Uyển Nhi trong lần tranh đoạt vị trí Ngự sử Trung thừa này không ngờ vẫn giữ im lặng.
Điều làm cho Lâu Sư Đức cảm thấy phẫn nộ và bất an chính là, Lưu Quang Nghiệp rõ ràng là tâm phúc đáng tin của Lai Tuấn Thần, lại bởi vì tố giác Lai Tuấn Thần tham ăn hối lộ mà có thể tha tội, hiển nhiên là Võ Tam Tư một tay che trời, bảo vệ tên ác quan trên tay dính đầy máu tươi của người vô tội này.
Như thế nào mới có thể ngăn chặn Lưu Quang Nghiệp làm chủ vị trí Ngự Sử Trung Thừa, khiến Lâu Sư Đức lo âu vạn phần. Chuyện này không chỉ có Lâu Sư Đức làm, đủ loại quan lại đứng đầu, có câu làm việc nghĩa đứng ra ngăn cản, đồng thời, Lâu Sư Đức cũng có ích lợi cá nhân của ông ta trong đó.
Mắt thấy Minh Đường sắp hoàn thành, một khi Võ Tam Tư được thăng làm Tướng quốc, như vậy y sẽ lợi dụng con chó Lưu Quang Nghiệp này thay y diệt trừ đối thủ, cướp lấy quyền lực, mà Lâu Sư Đức sẽ đứng mũi chịu sào, sao có thể không khiến ông ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Lúc này, xe ngựa chạy chậm lại, xuyên qua cửa kính xe, Lâu Sư Đức thấy một đám người dâng hương quỳ lạy trên bậc thang trước cửa ngoại công sở Nội vệ, rồi lập tức rời đi. Nội vệ võ sĩ lập tức chạy xuống bậc thang, đem lư hương bỏ chạy.
Lâu Sư Đức không khỏi âm thầm cảm thán, năm trước Lý Trân lật đổ Tiết Hoài Nghĩa, vua và dân chúng chỉ cảm thấy khâm phục đối với năng lực của hắn, nhưng lần này diệt trừ Lai Tuấn Thần, Lý Trân liền trở thành người anh hùng trong lòng vô số người dân Lạc Dương, bao nhiêu gia đình bị Lai Tuấn Thần hãm hại mang lòng cảm kích đối với hắn, đến chính ông đường đường là tướng quốc một nước cũng không khỏi không đến cầu hắn.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bậc thang, một gã tòng sự tiến lên hỏi thủ vệ võ sĩ:
- Xin hỏi Lý Thống lĩnh có ở công sở không?
- Lý Thống lĩnh đang xử lý công vụ, không tiếp khách, mời trở về đi.
Thủ vệ võ sĩ hiển nhiên đã được dặn dò, khéo léo cự tuyệt.
Viên tòng sự lấy ra bái thiếp, đưa cho gã nói:
- Là Lâu tướng quốc tới chơi, thỉnh cầu chuyển cáo một tiếng, nếu Lý Thống lĩnh vẫn không rảnh, chúng ta sẽ đi ngay.
Thủ vệ võ sĩ nghe nói là Lâu tướng quốc, vội vàng tiếp nhận bái thiếp chạy vội vào, một lát, Lý Trân bước nhanh ra đón, Lâu Sư Đức cũng đẩy cửa xe ra, đi xuống cười nói:
- Không mời mà tới, quấy rầy Lý Thống lĩnh rồi.
- Đâu có đâu có, là Lý Trân chậm trễ đón tướng quốc, mời vào.
Tuy rằng Lý Trân không thuộc về hệ thống quan văn, nhưng hắn vẫn vô cùng khách khí như trước, cung kính mời Lâu Sư Đức vào quan phòng của mình, Lâu Sư Đức rất có mặt mũi, ngầm khen Lý Trân biết đối nhân xử sự.
Hai người vào quan phòng ngồi xuống, Lý Trân bảo trà đồng dâng trà, trong lòng hắn hiểu rất rõ, không có việc không lên điện tam bảo, Lâu Sư Đức và hắn làm việc không có liên quan đến nhau, đêm nay không ngờ tới chơi, nhất định là có chuyện gì quan trọng.
Lâu Sư Đức khẽ mỉm cười nói:
- Ta hôm nay đại diện cho các vị đồng nghiệp trong triều, đến cảm tạ Lý Thống lĩnh diệt trừ ác tặc Lai Tuấn Thần, làm trong sạch triều đình.
- Lâu tướng quốc nói quá lời rồi.
Lý Trân vội vàng hạ thấp người nói:
- Diệt trừ Lai Tuấn Thần là quyết định của Thánh Thượng, Lý Trân chỉ là chấp hành thánh ý, nào dám kể công. Lâu tướng quốc nên cảm tạ Thánh Thượng sáng suốt mới đúng."
- Thánh thượng đương nhiên phải cảm tạ, nhưng nếu không phải Lý Thống lĩnh ở trong án Hưng Đường Hội đánh bại Lai Tuấn Thần, gã cũng không sẽ bị miễn quan bãi chức, công đạo vốn ở lòng người, kể cả những người ở bên ngoài công sở bái tạ Lý Thống lĩnh, trong lòng mọi người cũng không hồ đồ, Lý Thống lĩnh cũng đừng có quá khiêm nhường.
Lý Trân thấy ông ta nhận định công lao của mình, cũng không muốn tranh cãi nữa, liền cười cười nói:
- Lâu tướng quốc đêm nay đến, sẽ không chỉ đơn giản vì cảm tạ ty chức như vậy chứ?
Lâu Sư Đức thấy hắn thẳng thắn, liền gật đầu nói:
- Đêm nay đến, kỳ thật còn có một việc khác muốn nhờ.
- Tướng quốc mời nói.
Lâu Sư Đức trầm ngâm một chút nói:
- Là về chức vụ Ngự Sử Trung Thừa, Lai Tuấn Thần bị giết, chức vị này liền bỏ trống, triều thần đều hy vọng do Từ Hữu Công cương trực công chính đảm nhiệm, nhưng Thánh Thượng cũng rất không đồng ý, hiện tại ngoại trừ Từ Hữu Công ra, còn có Lưu Quang Nghiệp do Võ Tam Tư đề cử, cùng với Cát Húc do Thái Bình công chúa đề cử. Lý Thống lĩnh chắc cũng biết, Lưu Quang Nghiệp từng là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, thủ đoạn độc ác tàn khốc, nếu y đạt được Ngự Sử quyền to, chỉ sợ so với Lai Tuấn Thần chỉ có hơn chớ không kém, ta khẩn cầu Lý Thống lĩnh có thể giúp bọn ta một tay, ngăn cản Lưu Quang Nghiệp thượng vị.
Lý Trân sau một lúc lâu không nói gì, hắn không ngờ tới Lâu Sư Đức đề xuất yêu cầu này, dường như hơi vớ vẩn, mình và bọn họ công việc vô cùng không liên quan, Lưu Quang Nghiệp và hắn cũng không có đụng chạm, tại sao hắn phải thay bọn họ mạo hiểm?
Nhưng Lý Trân lại không tỏ thái độ cự tuyệt rõ rệt, dù sao Lâu Sư Đức là tướng quốc nắm trong tay quyền cao, Lý Trân cũng không muốn đắc tội với ông ta, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Cảm tạ Lâu tướng quốc tín nhiệm Lý Trân, nếu Lý Trân có khả năng nói, nhất định sẽ thay tướng quốc ra mặt, chỉ có điều Lý Trân vị trí thấp kém, trong tay cũng không có thực quyền, chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Lâu Sư Đức hí mắt cười nói:
- Lý Thống lĩnh quá khiêm nhường, nếu ta không đoán sai, Lý Trân trong tay hẳn là có nhược điểm của Võ Tam Tư, cho nên Võ Tam Tư mới có thể khiến Lưu Quang Nghiệp tố giác Lai Tuấn Thần, ta không có nói sai chứ.
Lý Trân thầm mắng Lâu Sư Đức là lão hồ ly, không ngờ có thể đoán được chính hắn có nhược điểm của Võ Tam Tư, tuy nhiên hai phong thư của Võ Tam Tư kia, xế chiều Lý Trân đã trả lại cho Võ Tam Tư, nhược điểm đã không còn rồi.
Cho dù nhược điểm ở trong tay hắn, hắn làm sao có thể lợi dụng nhược điểm này đến uy hiếp Võ Tam Tư từ bỏ việc tranh đoạt Ngự Sử Trung Thừa?
Hắn và Lâu Sư Đức cũng không có giao tình này. Lý Trân nâng chung trà lên, thản nhiên nói:
- Lâu tướng quốc thực biết nói giỡn, ty chức làm sao có thể có nhược điểm của Lương Vương, quả thực làm người ta không thể tưởng tượng.
Lâu Sư Đức đương nhiên biết mình và Lý Trân không có giao tình gì, Lý Trân làm sao có thể dễ dàng đáp ứng ông ta, ông ta trầm tư chốc lát nói:
- Ta đương nhiên sẽ không để cho Lý Thống lĩnh công khai ra mặt, nếu Lý Thống lĩnh đồng ý đáp ứng giúp ta lúc này, ta phụ trách khuyên bảo Thánh Thượng triệu hồi Địch tướng quốc, ta có thể nắm chắc thuyết phục được Thánh Thượng.
Lý Trân đặt chén trà xuống hỏi:
- Nếu Lâu tướng quốc làm không được thì sao nào?
Lâu Sư Đức nghiêm nghị nói:
- Ta Lâu Sư Đức cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu Lý Thống lĩnh chịu giúp ta việc này, ân tình này ta thiếu, đợi một thời gian, ta nhất định sẽ báo đáp Lý Thống lĩnh.
Lý Trân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Việc này trừ ông và ta, còn có ai biết?
- Ta hôm nay có cảm thán một chút với Lý Nguyên Tố, có lẽ y có thể đoán được một chút, nhưng thứ nhất y không có chứng cớ, thứ hai y cũng là người chính trực, tin tưởng y tuyệt sẽ không bán đứng Lý Thống lĩnh.
Lý Trân vừa trầm suy nghĩ một lát, rốt cục gật gật đầu:
- Được rồi, ta làm hết sức.
Lâu Sư Đức mừng rỡ, đứng dậy cáo từ nói:
- Ta đây chờ tin tốt của Lý Thống lĩnh.
Lâu Sư Đức cáo từ, Lý Trân khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, hắn sở dĩ cuối cùng đáp ứng Lâu Sư Đức, là vì lời hứa của Lâu Sư Đức khiến hắn nhớ tới Cao Diên Phúc từng nói với hắn, trong triều phải tận lực thành lập mạng lưới quan hệ của mình, cơ hội có được ân tình này, hắn sao có thể dễ dàng buông tha?
Quan trọng hơn là, Thái Bình công chúa cũng đang cật lực đề cử Cát Húc ra đảm nhiệm chức Ngự Sử Trung Thừa.
Nghĩ vậy, Lý Trân lúc này lệnh:
- Nhanh chóng mời Triệu thống lĩnh tới gặp ta.
Sắc trời tối hẳn, tiếng trống đóng cửa phường ầm ầm vang lên, Lưu Quang Nghiệp mới ngồi xe ngựa trở về phủ đệ của mình, hai mươi mấy võ sĩ Võ Tam Tư phái tới bảo hộ Lưu Quang Nghiệp cưỡi ngựa đi theo ở hai bên xe ngựa.
Hai ngày này Lưu Quang Nghiệp đặc biệt cố gắng, thời gian ngắn ngủn hai ngày y đã bày ra tội ác của bọn vây cánh Lai Tuấn Thần thành sách, đương nhiên, phương diện này tuyệt đối với Lưu Quang Nghiệp y không có chút quan hệ nào nào, cũng không liên quan gì đến thủ hạ tâm phúc của y.
Lưu Quang Nghiệp ra sức như thế, mục đích cũng rất rõ ràng, chính là để thay thế được Lai Tuấn Thần, trở thành Ngự thư trung thừa mới, vốn Ngự Sử Trung Thừa nên bổ nhiệm vào hôm nay, không ngờ bất ngờ nhảy ra Từ Hữu Công và Cát Húc hai người cạnh tranh này, khiến bổ nhiệm bị lùi lại rồi. Tuy nhiên Từ Hữu Công ngày hôm qua đã bị Thánh Thượng phủ quyết, đó là người tướng quốc Lâu Sư Đức đề cử, đối với y uy hiếp không lớn.
Mấu chốt là Cát Húc, đây chính là người Thái Bình công chúa giới thiệu, đảm nhiệm Minh Đường Úy thời gian dài, rất được Thánh Thượng tín nhiệm, gã mới là người cạnh tranh mạnh nhất, khiến trong lòng Lưu Quang Nghiệp hiện tại phiền não không thôi.
Mặc dù y có sự ủng hộ của Võ Tam Tư, nhưng lực ảnh hưởng của Võ Tam Tư có thể so sánh với Thái Bình công chúa được sao? Nghe nói Thánh Thượng cũng là bởi vì nghe xong lời khuyên của Thái Bình công chúa, mới quyết định giết Lai Tuấn Thần, không biết Võ Tam Tư có chịu thay Lưu Quang Nghiệp y bỏ ra thêm chút tiền vốn hay không.
Ngay tại lúc Lưu Quang Nghiệp trầm tư, xe ngựa lái vào Đạo Hóa phường, cách giờ cửa phường đóng chỉ còn lại có một trăm nhớ tiếng trống thôi, tiểu quan quản lý cửa phường lại cũng từ phòng đi ra, chuẩn bị tiếng trống chấm dứt sẽ đóng cửa phường.
Xe ngựa ở trước bậc thang chậm rãi dừng lại, hai mươi mấy hộ vệ cũng đều xuống ngựa, chuẩn bị dẫn ngựa vào phủ. Lưu Quang Nghiệp từ xe ngựa đi ra, bước nhanh lên bậc thang, đi về phía cửa phủ, lúc này, một con ngựa chạy theo bên cạnh, có người lập tức hô to:
- Lưu Ngự sử xin dừng bước, Lương Vương có tin.
Lưu Quang Nghiệp ngẩn ra, vội vàng xoay người, Lương Vương có tin đưa tới, y không dám chậm trễ, ngay một khắc khi y vừa mới xoay người, trong đêm đen hai mũi tên nỏ bắn nhanh tới, mũi tên được ngọn đèn chiếu rọi xuống lóe ra tia sáng xanh dị thường, Lưu Quang Nghiệp tránh không kịp, hai cây tiễn ở giữa ngực trái phải của y, người cưỡi ngựa đã chạy gấp mà đi, trong nháy mắt khi cửa phường đóng lại đã qua khỏi đại môn.
Lúc này tiếng trống đóng cửa phường đã dừng, những trang giấy bay lả tả trong không trung, trong đó một tờ giấy bay xuống bên cạnh Lưu Quang Nghiệp, trên viết nhất hàng chữ lớn: 'Kết cục của kẻ phản bội’
Trước cửa phủ một trận đại loạn, bọn thị vệ sợ tới mức đều chạy lên trước xem xét, hai mũi tên ở giữa trái tim Lưu Quang Nghiệp, không đợi độc dược phát tác, y đã khí tuyệt bỏ mình, bọn thị vệ rống to:
- Mau đuổi theo!
Bọn họ trở mình lên ngựa, mau chóng đuổi theo ra ngoài cửa phường, trong lúc bối rối, bọn thị vệ thầm nghĩ đến người cưỡi ngựa là thích khách, nhưng không chú ý tới Lưu Quang Nghiệp thân trúng hai mũi tên, ngay trên nóc nhà ngoài năm mươi bước, hai gã áo đen nhanh chóng rút lui dọc theo mái hiên.