Một lát, chỉ nghe trong phòng truyền đến thanh âm lười biếng của Thái Bình công chúa:
- Cao lang vào đi.
Cao Tiễn không muốn nghe nàng gọi mình là Cao lang, trong lòng của y cầu khẩn một chút, bước nhanh đi vào thư phòng, trong thư phòng ngọn đèn vô cùng sáng ngời, tràn ngập mùi hương hoa nhài nồng đậm, chỉ thấy Thái Bình công chúa thay đổi một thân cung váy đỏ tươi, tóc rối tung trên đầu vai, lười biếng nằm trên nệm lót mềm mại, trước ngực lộ ra một vùng da thịt đầy đặn trắng nõn.
Cao Tiễn lúc này mới nhớ tới Thái Bình công chúa lại có bầu, hình như ba bốn tháng rồi, trong lòng của y thoáng thở phào, hôm nay nàng sẽ không tìm y rồi.
- Đến ngồi bên cạnh ta đi.
Thái Bình công chúa vỗ nhè nhẹ khoảng không giường bên người, dùng giọng điệu không để cho kháng cự ra lệnh.
Cao Tiễn bất đắc dĩ, chỉ có thể đến bên cạnh nàng, Thái Bình công chúa đôi mi thanh tú nhăn lại:
- Chàng không ôm ta sao?
Cao Tiễn lại đưa tay xuyên qua từ phía sau nàng, ôm bờ vai của nàng, Thái Bình công chúa gối lên trước ngực y, cảm thấy mỹ mãn mà cười nói:
- Thế này là được rồi, vừa rồi Phò mã bước vào xem đứa nhỏ, ta cũng không có cho y ôm ta, chàng hẳn là phải được yêu mà sợ mới đúng.
Thái Bình công chúa thấy y không có hé răng, không khỏi lườm y một cái:
- Như thế nào, gặp y trong lòng chàng không thoải mái? Nhưng y là trượng phu của ta.
- Ta không có.
Cao Tiễn cười khổ nói:
- Ta đang nghĩ đứa con trong bụng nàng ——
Không đợi Cao Tiễn nói xong, Thái Bình công chúa liền quyết đoán nói:
- Con của ta họ Võ, là cốt nhục của trượng phu ta, chàng không nên suy nghĩ bậy bạ.
Cao Tiễn cảm giác nàng hơi tức giận, vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Ty chức tuyệt không có ý đó, chỉ quan tâm đến thân thể Công chúa.
Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn y một lát, lông mày nhỏ nhắn dựng đứng mới chậm rãi trầm tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì?
Cao Tiễn vừa mới lấy được tờ giấy Tửu Chí đưa tới, y biết mình nên nói như thế nào mới có thể tác động đến Thái Bình công chúa, y trầm ngâm một chút nói:
- Ta vừa rồi đi gặp Lý Trân.
- Ta biết, các ngươi nói chuyện gì?
Cao Tiễn biết Thái Bình công chúa phái người giám thị Lý Trân, nói vậy cũng nhìn thấy y, y thấp giọng nói:
- Lý Trân nói cho ta biết một tình báo, Lưu Quang Nghiệp đầu phục Võ Tam Tư rồi.
- Cái gì?
Thái Bình công chúa lập tức ngồi dậy, giật mình hỏi han:
- Lời ấy của ngươi là thật?
Cao Tiễn gật gật đầu:
- Nội vệ luôn luôn giám sát Võ Tam Tư, nếu Lý Trân nói cho ta biết, ta nghĩ nhất định là sự thật.
Vẻ mặt lười biếng trên mặt Thái Bình công chúa trở thành hư không, lông mày nàng dần dần nhăn lại, sắc mặt cũng âm trầm nghiêm túc, nàng không nghĩ đến Võ Tam Tư lại âm thầm lôi kéo Lưu Quang Nghiệp. Lưu Quang Nghiệp cố nhiên là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, nhưng ở bên trong Ngự Sử Đài kinh nghiệm lý lịch thâm hậu, vô cùng có khả năng thay thế được vị trí của Lai Tuấn Thần.
Rất rõ ràng, Võ Tam Tư muốn mượn cơ hội diệt trừ Lai Tuấn Thần, nắm trong tay Ngự Sử Đài, đó đúng là một ý kiến hay. Tuy rằng Thái Bình công chúa đối với Võ Tam Tư vô cùng khinh bỉ, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, Võ Tam Tư xuống tay chuẩn xác, làm không tốt Lưu Quang Nghiệp thật sự sẽ thay thế được Lai Tuấn Thần.
Thái Bình công chúa khoanh tay đi đến phía trước cửa sổ, cúi đầu không nói, có vẻ tâm sự nặng nề, bên cạnh Cao Tiễn lại hiểu rất rõ ý nghĩ của Thái Bình công chúa, nàng muốn đem Minh Đường úy Cát Húc đẩy lên Ngự Sử Đài, thay thế được vị trí Lai Tuấn Thần, mỗi người đều đối với quyền lực thật lớn của Ngự Sử Trung Thừa như hổ rình mồi.
Cao Tiễn thấp giọng nói: - Ty chức không chỉ một lần khuyên Công chúa, thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, ngôi vị Hoàng đế của Thánh Thượng đã ngồi vững vàng, như vậy bà ấy cũng không cần ác quan này, người mật báo, năm kia Thánh Thượng bỏ đồng quỹ các châu, đầu năm lại diệt trừ Tiết Hoài Nghĩa, rất rõ ràng, bước tiếp theo chính là diệt trừ đám ác quan như Lai Tuấn Thần, cho nên ty chức khuyên Công chúa nắm giữ thế chủ động, diệt trừ Lai Tuấn Thần, có thể nắm quyền lực chính trị thật lớn cho bản thân.
Sau một lúc lâu, Thái Bình công chúa mới hạ giọng nói:
- Ngươi cảm thấy mẫu thân thật sự muốn diệt trừ Lai Tuấn Thần sao? Sao ta cảm giác bà vẫn muốn bảo vệ Lai Tuấn Thần, nếu không bà đã trực tiếp giết Lai Tuấn Thần, mà không phải giáng chức gã làm Đồng Châu Tham quân.
Đây là nguyên nhân khiến Thái Bình công chúa vẫn do dự, nàng cảm giác mẫu thân vẫn muốn bảo vệ Lai Tuấn Thần, dưới tình huống như vậy đi khuyên bảo mẫu thân giết Lai Tuấn Thần, có thể mất nhiều hơn được hay không?
Cao Tiễn hiểu rất rõ tâm tính lo được lo mất của Thái Bình công chúa, lại khuyên nhủ:
- Thánh Thượng quả thật còn do dự, nhưng Người đã có lòng giết Lai Tuấn Thần, có người nói, Thánh Thượng sẽ nhớ ân tình cũ, không đành lòng xuống tay với Lai Tuấn Thần, đây quả thực là nói bậy, Thánh Thượng lần này không có giết gã, chỉ vì tạm thời không tìm thấy người thích hợp thay thế Lai Tuấn Thần thôi.
Cao Tiễn nhìn ra Thái Bình công chúa đã động tâm, lại khuyên nàng:
- Lai Tuấn Thần tội ác chồng chất, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Thánh Thượng, chỉ có điều Thánh Thượng còn nhất thời nhìn không thấu điểm này, một khi bà tỉnh ngộ, bà sẽ không chút do dự giết chết Lai Tuấn Thần, hiện tại bên ngoài làn sóng cáo trạng giải oan càng ngày càng nghiêm trọng, đủ loại quan lại cũng bắt đầu cùng thỉnh cầu giết Lai Tuấn Thần, nếu bị Võ Tam Tư lợi dụng áp lực đó, thuyết phục Thánh Thượng giết chết Lai Tuấn Thần, như vậylúc ghi công y chính là người công lao lớn nhất, Công chúa điện hạ lại bỏ mất cơ hội sao.
Thái Bình công chúa thở thật dài một tiếng:
- Nhưng ta cảm thấy được ta đã mất đi cơ hội, Lý Trân cướp được công lao, người được lợi chắc chắn là tiện nhân kia.
- Công chúa điện hạ nếu vì thế mà không làm, quả thật sẽ không có lợi lộc, nhưng nếu tích cực tham dự, ít nhất còn có thể kiếm một chén canh.
Thái Bình công chúa đi qua đi lại trong phòng, Cao Tiễn nói cũng có lý, nếu nàng tích cực tham dự, ít nhất còn có thể kiếm một chén canh.
Nhưng mẫu thân rõ ràng cho thấy đang che chở Lai Tuấn Thần, nàng vẫn hết sức lo lắng sẽ làm mẫu thân tức giận, sau khi suy đi tính lại, nàng quyết định chuyện này cần thận trọng xử lý, không thể bốc đồng phiêu lưu, tinh lực của nàng chỉ có thể đưa Cát Húc lên tranh đoạt chức Ngự Sử Trung Thừa.
Thái Bình công chúa chậm rãi gật đầu:
- Được rồi, ta sẽ làm việc tùy theo hoàn cảnh, nếu cần thiết, ta cũng sẽ khuyên bảo mẫu thân truy cứu tội trạng của Lai Tuấn Thần.
Cao Tiễn trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Thái Bình công chúa vẫn băn khoăn nhiều lắm, lo được lo mất, như vậy sẽ vuột thời cơ và cơ hội mất.
Sáng hôm sau, trên triều đình đã xảy ra một đại sự làm khiếp sợ văn võ cả triều, Thị Ngự Sử Lưu Quang Nghiệp lên lớp giảng bài cho nữ hoàng Võ Tắc Thiên, tố giác Lai Tuấn Thần ăn hối lộ trái pháp luật, bao năm qua đến vơ vét tiền tài không dưới hơn mười bạc triệu, đều giấu kín trong Lộc Minh sơn trang.
Hành động này của Lưu Quang Nghiệp khiến vua và quần thần một mảnh xôn xao, phải biết rằng Lưu Quang Nghiệp là tâm phúc đệ nhất của Lai Tuấn Thần, cũng là ác quan nổi danh, không ngờ y lại phản bội Lai Tuấn Thần, điều này làm cho rất nhiều người đều cho rằng Lưu Quang Nghiệp vì tự bảo vệ mình, bắt đầu đối với Lai Tuấn Thần ném đá xuống giếng rồi.
Nhưng có một số người hiểu chuyện biết việc này có liên quan tới Võ Tam Tư, có nghe đồn nói, Lưu Quang Nghiệp đã bí mật đầu phục Võ Tam Tư, chuyện này tất nhiên là do Võ Tam Tư sai khiến, không ít đại thần đều ý thức được, đây cũng không phải đơn giản là tố giác Lai Tuấn Thần như vậy, mà là bắt đầu tranh đoạt vị trí Ngự Sử Trung Thừa.
Ngồi trên ngai vị hoàng đế cao cao, Võ Tắc Thiên mặt không chút cảm xúc lật xem thư tố giác của Lưu Quang Nghiệp, bà tiện tay ném thư tố giác qua một bên, thản nhiên nói:
- Chuyện này trẫm đã biết, Lưu Ngự sử lui xuống trước đi.
Lưu Quang Nghiệp dẫn đầu một đòn đánh dường như không có phát ra nổi tác dụng, Thánh Thượng không ngờ không tức giận chút nào, điều này làm cho trong đại điện bắt đầu tràn ngập nảy sinh một tia bất an, không khí trở nên khẩn trương lên. Lưu Quang Nghiệp vốn đang chuẩn bị rất nhiều lí do thoái thác, Thánh Thượng cũng không cho y cơ hội biểu đạt, y có một loại cảm giác đánh hụt một quyền, trong lòng không khỏi sợ hãi, chậm rãi lui ra, lén lút nhìn thoáng qua Võ Tam Tư.
Chỉ thấy Võ Tam Tư cũng là vẻ mặt nghi hoặc, vốn Võ Tam Tư cũng muốn nhân cơ hội dâng tấu một phen, chủ động mời chào việc cần đi thăm dò Lộc Minh sơn trang, nhưng hiện tại thái độ của Thánh Thượng không rõ, y lại không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.
Trong đại điện, Lý Nguyên Tố và hơn mười người đại thần đều vụng trộm nhìn lại về phía tướng quốc Lâu Sư Đức, thỉnh nguyện thư bọn họ đã chuẩn bị xong, bắt đầu định hôm nay lâm triều đưa cho Thánh Thượng, nhưng Lưu Quang Nghiệp vấp phải trắc trở khiến các đại thần lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lúc này, Lâu Sư Đức đưa mắt liếc Thị Ngự Sử Từ Hữu Công trong điện ra ý một cái, Từ Hữu Công làm việc vốn cương trực không có thủ đoạn, chủ trương diệt cỏ tận gốc, chính y lại khuyên bảo Lâu Sư Đức, mới khiến Lâu Sư Đức quyết định khởi xướng liên danh thỉnh nguyện thư, y hiểu được ý tứ của Lâu Sư Đức, hít sâu một hơi, cao giọng nói:
- Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn tấu.
Mấy ngàn con mắt trên đại điện đều nhìn về phía Từ Hữu Công. Võ Tắc Thiên chậm rãi gật đầu:
- Từ Ái khanh có chuyện gì muốn tấu?
Từ Hữu Công không chút hoang mang đi ra khỏi hàng, cất cao giọng nói:
- Vi thần vâng mệnh tiếp quản đồng quỹ, cẩn trọng, không dám buông thả, gần đây người gửi thư khiếu nại rất nhiều, vi thần không muốn quấy rầy bệ hạ, nhưng không dám không báo, còn có nghi ngại lừa gạt quân thượng, cho nên vi thần vẫn phải bẩm báo chi tiết với Thánh Thượng.
Y lấy ra một cuốn công văn, giơ cao trình lên:
- Đây là mục lục thư khiếu nại thần đã sửa sang, mời bệ hạ xem qua.
Có hoạn quan đi xuống bậc thềm ngọc, tiếp nhận quyển trục mang cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên từ từ mở quyển trục ra, toàn bộ đều là lên án Lai Tuấn Thần ăn hối lộ trái pháp luật, giết hại vô tội, huyết lệ đoạt vợ người khác trình bày chi tiết, từng hàng từng hàng, mỗi hàng chữ đều đầy đủ căn cứ, chừng hơn một ngàn hàng, làm người ta nhìn thấy ghê người.
Võ Tắc Thiên bây giờ nhìn không nổi nữa, vừa thu lại quyển trục, lạnh lùng nói:
- Ngự Sử phá án phải có thủ đoạn tra hình, ngộ thương chắc chắn sẽ có lúc khó tránh khỏi, không thể bởi vì một vài oan khuất đã phủ nhận thành tựu của Ngự Sử, đâu nặng đâu nhẹ, mời Từ Ngự sử phân rõ trọng yếu và thứ yếu.
- Bệ hạ, từ xưa Ngự Sử phá án đều đã đắc tội với người, thần rất rõ, nhưng nếu một Ngự Sử trong lòng không phải muốn xã tắc an ổn, không phân biệt đúng sai công chính, mà là vì tham lộ tiền tài, đoạt vợ người khác, vì báo tư oán túc thù, như vậy Ngự Sử còn có đáng nói công chính không? Lai Tuấn Thần chính là gian thần như vậy, gã nói tất xưng thánh ý, dựa vào danh nghĩa Thánh Thượng không có việc tán tận lương tâm nào là không làm, hủy gia diệt hộ, lột da khoét mắt, bao nhiêu người lâm vào cảnh cửa nát nhà tan, bao nhiêu người lâm vào cảnh vợ con ly tán, bệ hạ, tiếng kêu ai oán sôi trào.
- Bệ hạ.
Mấy trăm triều thần đều quỳ xuống, Lâu Sư Đức giơ lên cao thỉnh nguyện thư của các quan lại, vô cùng đau đớn nói:
- Bệ hạ, triều đình các quan lại sở dĩ thừa nhận Ngự Sử Đài, cũng là bởi vì nó công chính, nghiêm khắc, nhưng những gì Lai Tuấn Thần đã làm, lại làm hoen ố Ngự Sử Đài thần thánh, làm phụ lòng tín nhiệm của Thánh Thượng đối với gã, ở đây có hơn hai trăm trọng thần thỉnh nguyện, yêu cầu nghiêm trị Lai Tuấn Thần, lấy lại triều cương.
Trong đại điện dường như bão táp tới trong đêm, căng thẳng, áp lực, mấy trăm triều thần thực hiện áp lực cực lớn, đây là lần đầu tiên từ lúc Võ Tắc Thiên đăng cơ tới nay, Võ Tắc Thiên tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, mắt thấy đầy ngập lửa giận hết sức căng thẳng. Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh Võ Tắc Thiên thấp giọng nhắc nhở:
- Bệ hạ, trước tan triều đi.
- Tan triều.
Võ Tắc Thiên hừ một tiếng thật mạnh, đứng dậy theo sườn điện bước nhanh rời đi. Cả triều đại thần ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ trầm trọng, muốn thuyết phục Thánh Thượng truy cứu tội trạng Lai Tuấn Thần, xem ra thật sự là khó càng thêm khó.