Chỉ sau một lúc, Tửu Chí trở về bẩm báo:
- Quả thật Lai Tuấn Thần đã rời khỏi thành, chỉ huy đại đội võ sĩ đi về phía thành nam.
Trương Lê bên cạnh vội la lên:
- Nhất định là đi bắt Lý Quang Thuận rồi.
Lý Trân vẫn không hề lên tiếng, như trước khoanh tay dạo bước trong phòng. Tất cả ánh mắt mọi người bên cạnh chăm chú nhìn vào hắn, chờ hắn đưa ra chủ ý. Lý Trân trong lòng nhanh chóng phán đoán thời gian và hành động. Một khi Lai Tuấn Thần bắt được Lý Quang Thuận thì sẽ mở rộng phạm vi. Trong phạm vi này sẽ bao gồm cả bản thân hắn.
Lý Trân cẩn thận suy xét. Dựa vào lực lượng của bản thân mà đấu với Lai Tuấn Thần thì vẫn còn kém một chút. Hắn cần phải có được sự ủng hộ của những người khác. Nhưng mà việc cấp bách vẫn là nắm được nhược điểm của Lai Tuấn Thần.
Nghĩ vậy, Lý Trân liền vẫy vẫy tay với Triệu Thu Nương. Triệu Thu Nương đi lên phía trước. Lý Trân thấp giọng nói với nàng:
- Ngươi dẫn theo A Yến cùng đi, việc tìm thấy thi thể của thê tử Kiều Tri Chi là vô cùng quan trọng. Việc này sự tình trọng đại, ngàn vạn lần không thể bị người của Lai Tuấn Thần phát hiện.
- Thống lĩnh yên tâm, sẽ không có vấn đề gì.
Triệu Thu Nương thi lễ, bước nhanh đi. Tửu Chí thấy không có việc của mình liền gấp gáp hỏi:
- Vậy ta có thể làm việc gì?
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Ta phải viết mấy phong thư, vẫn còn cần ngươi thay ta đưa đi.
Phụ cận Long Môn có vài chục tòa trang viên quyền quí, phần lớn đêu là nơi nghỉ hè của các bậc quyền quí thành Lạc Dương. Trang viên Lý Quang Thuận ở phía tây bắc của núi Long Môn. Xây dựng theo thế lưng dựa núi, bên cạnh là nước. Phong cảnh vô cùng thanh tú và xinh đẹp. Chỉ là trang viên không lớn lắm, ước chừng chỉ khoảng một ngàn mẫu. Trang viên không có đồng ruộng gì, chỉ xây dựng vài tòa kiến trúc. Các loại đình đài lầu các đều thấp thoáng trong rừng cây, dưới cái nóng bức mùa hạ đều vô cùng mát mẻ.
Lý Quang Thuận và người nhà giữa trưa mới đến trang viên. Vô số rương lớn, rương nhỏ còn chưa bố trí xong. Mọi người đi đường mệt mỏi đều chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Lúc này Lý Quang Thuận đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Đối với y mà nói, đây là một ngày hết sức bình thường. Mỗi ngày đều bình thản trôi đi như vậy.
Tuy rằng y nổi tiếng đam mê âm nhạc, nhưng những người hiểu rõ y đều biết, mười mấy năm trước Lý Quang Thuận căn bản là không thích âm nhạc. Ngược lại, y chán ghét tất cả các loại hình giải trí. Khi đó, phụ thân y còn là Hoàng Thái Tử, y là Hoàng Thái Tôn. Mỗi ngày y đều đăm chiêu lo lắng sau ngày đăng cơ sẽ cai trị thiên hạ như thế nào. Y có niềm hứng thú đặc biệt đối với quyền lực.
Nhưng từ khi phụ thân bị phế, sau đó ôm nỗi hận tự sát, y cũng bị tước đoạt ngôi vị Hoàng Thái Tôn. Trong một đêm, giấc mộng và quyền lực đều đã cách y rất xa. Y cảm thấy được tính mạng của mình bị đe dọa. Cũng chính vào lúc đó, y bỗng nhiên đắm chìm trong âm nhạc, để âm nhạc xoa dịu bản thân y, trốn tránh thực tại, tạo cho mình một hình tượng đam mê âm nhạc đối với những kẻ vẫn đang không yên tâm về y.
Nhưng tận trong xương tủy, Lý Quang Thuận vẫn luôn chờ đợi quyền lực và vương vị.
Đêm đã rất khuya rồi. Lý Quang Thuận cảm thấy có hơi buồn ngủ. Y buông sách, đứng dậy duỗi lưng một cái thật dài, chuẩn bị đi tìm ái thiếp Du thị. Y vừa mới rời khỏi thư phòng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Chỉ nghe một gã thị vệ khẩn trương hô:
- Điện hạ, không hay rồi.
Lý Quang Thuận mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt thị vệ kinh hoàng đứng trước cửa. Mặt y trầm xuống, rất không vui hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Điện hạ, bên ngoài có rất nhiều hắc y nhân, đều mang theo đao kiếm bao vây chúng ta.
Lý Quang Thuận cả kinh. Không lẽ là sơn tặc xâm nhập vào? Nghĩ kĩ lại thì không có khả năng. Nơi đây là Long Môn, ngoại ô thành nam. Làm gì có cái gọi là sơn tặc? Trong lòng y kỳ quái, lại hỏi:
- Là ai?
- Ty chức cũng không biết.
Đến lúc này, có một tên thị vệ vội vàng, chạy tới bẩm báo:
- Điện hạ, Lai Tuấn Thần xâm nhập trang viên, đang ở đại sảnh bên ngoài, mời điện hạ ra đó.
- Lai Tuấn Thần?
Lý Quang Thuận sợ tới mức ngây ngẩn cả người. Lai Tuấn Thần tìm đến mình làm gì? Lúc này, đại quản gia Lưu Trường Khánh vội vàng chạy tới:
- Vương gia, có người đưa tới một phong thư.
Trong lòng Lý Quang Thuận loạn thành một đoàn, mờ mịt tiếp nhận thư, lại hỏi:
- Là ai đưa tới?
- Không biết, chỉ vừa mới đưa đến. Một tên hắc y nhân đưa thư cho thị nữ, sau đó liền chạy đi mất.
Lý Quang Thuận mở thư ra nhìn nhìn. Trong lòng từ từ thả lỏng. Lập tức xé thư ra thành từng mảnh ném vào bên trong lư hương. Y nói với Lưu Trường Khánh:
- Lai Tuấn Thần vì muốn bắt ta mà đến. Quản gia chăm sóc cho cả nhà của ta thật tốt. Mấy ngày nữa ta sẽ trở về.
Lý Quang Thuận nhìn bức thư lần nữa. Trong lòng y yên ổn lại, lập tức bước nhanh ra phía đại sảnh bên ngoài. Lưu Trường Khánh biết lá thư này là ai đưa tới. Ông còn đang do dự có nói cho chủ nhân biết việc mình từng gặp Lý Trân hay không nhưng ông cuối cùng cũng nhịn được, thở dài một tiếng, lắc đầu bước nhanh vào hậu viện.
Lý Quang Thuận đi ra đại sảnh, chỉ thấy sân bên dưới sảnh võ sĩ đứng đông nghìn nghịt, tay cầm đuốc chiếu bậc thang sáng như ban ngày. Người cầm đầu đúng thật là Ngự sử trung thừa Lai Tuấn Thần. Bên cạnh gã là Thị Ngự sử Lưu Quang Nghiệp. Lý Quang Thuận đứng trên bậc thang khoanh tay lạnh lùng nói:
- Lai trung thừa không mời mà tới. Đây là đạo làm khách của ngươi sao?
Lai Tuấn Thần chậm rãi đi lên trước, cười một tiếng nói:
- Ta cũng không phải đến đây làm khách. Ta phụng ý chỉ Thánh Thượng dẫn điện hạ hồi kinh. Có một chuyện cần đối chất cùng điện hạ, mong điện hạ phối hợp.
- Làm càn.
Lý Quang Thuận hừ một tiếng thật mạnh nói:
- Ta là hoàng tôn của Thánh Thượng, ngươi muốn bắt ta, đưa ý chỉ của Thánh Thượng ra đây.
Lai Tuấn Thần quả thật không có ý chỉ của Võ Tắc Thiên, nhưng gã vẫn có biện pháp đối phó Lý Quang Thuận. Gã lấy ra Ngự Sử kim bài giơ lên cao:
- Đây là kim bài Thánh Thượng ban tặng, thấy bài như diện Thánh, điện hạ muốn kháng chỉ bất tuân sao?
Ngự Sử kim bài là đòn sát thủ của Lai Tuấn Thần. Gã không biết bao nhiêu lần lợi dụng Ngự Sử kim bài để giả truyền thánh chỉ, chưa bao giờ lỡ tay. Gã tin tưởng Lý Quang Thuận cũng phải thành thật cúi đầu. Lý Quang Thuận biết khó trốn được cả đời, đành phải đi nhanh xuống bậc thang đến xe ngựa phía xa.
Lai Tuấn Thần mừng rỡ cao giọng nói:
- Hộ vệ điện hạ hồi kinh.
Mấy trăm người tầng tầng lớp lớp vây xung quanh xe ngựa rời đi.
Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần. Triều thần nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cũng là ngày các đại thần trong triều mong chờ nhất. Thời tiết nóng bức, mọi người có được một ngày rảnh rỗi đều ở trong nhà tránh nóng. Nhưng đối với bọn người tướng quốc mà nói, ngày nghỉ trong tuần cũng rất khó ở trong nhà nghỉ ngơi, cũng phải vào triều xử lý chính vụ, tham dự nghị sự trong chính sự đường.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng giống như bọn người tướng quốc, chính vụ nặng nề làm cho nàng khó có được một chút thư nhàn. Ngày nghỉ này phải ở nội phủ sửa sang lại tấu chương các châu báo tới, phân rõ nặng nhẹ, nhất là ghi danh mục lục.