Ánh mắt tàn khốc của Lai Tuấn Thần khiến Du Minh nháy mắt thấy không xong rồi, gã sợ tới mức thất thanh khóc rống lên:
- Ta làm ta đáp ứng.
Lai Tuấn Thần cười lạnh một tiếng, gã gặp các loại người nhiều đếm không xuể, loại tiểu nhân vật giống Du Minh này, đối với gã mà nói tựa như con kiến, nếu không phải là vì nắm thóp Lý Quang Thuận, không cần gã tự thân xuất mã?
- Vậy là được rồi.
Lai Tuấn Thần vỗ vỗ bả vai gã, cười tủm tỉm nói:
- Mỗi người đều nói ta Lai Tuấn Thần lòng lang dạ sói, nhưng đối với người đồng ý phối hợp với ta, ta cũng sẽ trọng thưởng không keo kiệt.
Gã quay đầu lại vung tay lên:
- Bưng lên.
Một gã thủ hạ bưng lên một mâm hoàng kim, hai mươi lượng một thỏi, khoảng chừng mười thỏi. Lai Tuấn Thần hí mắt cười nói:
- Hai trăm lượng hoàng kim này chỉ là một chút tiền vất vả, sau khi chuyện thành công, ta ít nhất sẽ trọng thưởng gấp đôi, người thay ta làm việc, ta tuyệt sẽ không bạc đãi.
Hoàng kim loang loáng chiếu vào ánh mắt gã, gã nuốt nước miếng, trong mắt bắn ra vẻ tham lam, đây chính là hai trăm lượng hoàng kim a tương đương với hai ngàn quan tiền, sau này còn ban cho gấp bội, gã quả thực không dám nghĩ tiếp nữa, giờ khắc này, tình huynh muội cái gì, nghĩa chủ tớ cái gì, hết thảy bị gã ném ra sau đầu. Lai Tuấn Thần vừa đấm vừa xoa, hoàn toàn đã thu phục gã.
Lai Tuấn Thần nhìn ra trong mắt của gã tham lam, trong lòng không kìm nổi một trận cười lạnh, dám nhận hoàng kim của Lai Tuấn Thần gã, quả thực là chán sống, trước hết cứ để gã làm việc cho tốt, xong việc rồi trừng trị gã sau.
Lai Tuấn Thần lại để cho gã ngồi xuống, lời nói nhỏ nhẹ hỏi:
- Ngươi rất quen thuộc tình hình vương phủ, ngươi nói cho ta biết, khi nào thì có thể làm tốt chuyện mà ta nói?
Du Minh cúi đầu nghĩ chốc lát, nói:
- Ta tìm muội muội thương lượng một chút, bảo nàng giật dây Vương gia đi trang viên, ta phỏng chừng khả năng phải mất mấy ngày đi.
Lai Tuấn Thần làm sao còn có thể chờ được vài ngày, gã liền nói ngay:
- Hai ngày này trời trong nắng ấm, chậm nhất ngày mốt, Lý Quang Thuận nhất định phải tới trang viên.
Du Minh trong lòng chua xót vạn phần, trang viên không phải gã phụ trách, cần đại quản gia đến an bài, tên khốn kia khôn khéo vô cùng, nào có dễ dàng như vậy, nhưng gã lại không dám không đáp ứng, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Tiểu nhân sẽ làm tốt việc này.
Lai Tuấn Thần am hiểu nhất một chiêu tên là 'Nói bóng nói gió". Chính là trước tiên tìm kiếm kẻ bên cạnh mục tiêu để ra tay, tìm được rồi tiến hành uy hiếp lợi dụng, sau đó lợi dụng người này tìm nhược điểm hoặc là lỗ hổng của mục tiêu, một lần đánh tan.
Một chiêu này Lai Tuấn Thần lần nào cũng làm được, chưa bao giờ lỡ tay, gã cũng tin tưởng, có Du Minh làm nội ứng, gã nhất định có thể từ Lý Quang Thuận nơi này mở ra chỗ hổng của Hưng Đường Hội.
Sở dĩ lựa chọn Lý QuangThuận, là vì Lai Tuấn Thần nhận được mật báo, ngày thứ ba sau khi Lý Trân từ Dương Châu trở về, đã từng thấy qua Lý Quang Thuận một lần, mãi sau gã mới phát hiện ra, nhất định là Lý Trân đem thư tín lấy được từ Lý Nguyên Gia nơi đó trả lại cho Lý Quang Thuận, như vậy Lý Quang Thuận là con cháu hoàng tộc, khẳng định cũng là nhân vật quan trọng của Hưng Đường Hội.
Có lẽ là bởi vì Thái Tử trước Lý Hiền vô tội chết thảm, sau khi Võ Tắc Thiên ngồi ổn ngôi vị Hoàng đế, trong lòng đối với người con trai này cũng vô cùng áy náy, vì bồi thường người con mà bà từng thương yêu nhất, bà liền cho con trai của Lý Hiền Lý Quang Thuận vinh hoa phú quý vô tận, thực ấp năm trăm hộ, ruộng tốt năm nghìn mẫu, còn có vàng bạc châu báu không đếm được, khiến Lý Quang Thuận trở thành một trong những người giàu có nhất trong hoàng tộc.
Lý Quang Thuận có ba trang viên lớn, một tòa ở Bắc đô Thái Nguyên, một tòa ở Quan Trung, một tòa khác ở ngay gần núi Y Khuyết Long Môn ở Lạc Dương, hàng năm mùa hè, Lý Quang Thuận đều sẽ dẫn theo thê nhi đi Long Môn sơn trang nghỉ hè.
Lúc này đã là tháng sáu, đã bước vào giữa hè, thời tiết mỗi ngày một nóng hơn. Dựa theo kế hoạch, cả nhà Lý Quang Thuận mười ngày sau tới Long Môn trang viên, tuy nhiên tiểu thiếp Du thị mà Lý Quang Thuận sủng ái nhất lần nữa yêu cầu xuất phát sớm, Lý Quang Thuận nghe bùi tai chỉ đành nghe theo yêu cầu của tiểu thiếp, hai ngày sau xuất phát.
Kế hoạch tuy rằng thay đổi, nhưng cả nhà cũng không phản đối, dù sao thời tiết quá nóng, mỗi người đều mong sớm ngày đi mát mẻ Long Môn Sơn, chỉ khổ đại quản gia, sớm như vậy đi tới núi Long Môn, y căn bản là không kịp.
Đại quản gia của vương phủ tên là Lưu Trường Khánh, tuổi chừng ngoài năm mươi tuổi, ông ta vốn là quản gia của Thái tử trước Lý Hiền, đối với Lý Hiền trung thành và tận tâm, vả lại khôn khéo có thừa, Lý Hiền mười một năm trước bị bắt tự sát, gửi gắm trưởng tử Lý Quang Thuận cho Lưu Trường Khánh, Lưu Trường Khánh từ đó về sau tận tâm tận lực chiếu cố Lý Quang Thuận, trở thành đại quản gia của vương phủ, Lý Quang Thuận cũng cực kỳ tín nhiệm ông ta, đem tất cả gia sản đều giao cho ông ta xử lý.
Tuy nhiên Lưu Trường Khánh cực kỳ chán ghét tam quản gia Du Minh mới tới. Du Minh xuất thân đê tiện, là người đê tiện giả dối, tham lam ích kỷ, Lưu Trường Khánh đã nắm giữ không ít căn cứ chính xác chứng minh Du Minh tư tàng tiền vật của vương phủ, bao gồm ba mươi tỳ bà hai ngày trước gã mua, giá cả lại đắt gấp năm lần tỳ bà tốt nhất, quả thực là tham lam cực kỳ.
Chỉ có điều Vương gia cực kỳ sủng ái Du thị, căn bản không thèm nhìn đến lời lên án của Lưu Trường Khánh, khiến trong lòng Lưu Trường Khánh vô cùng buồn bực, mắt thấy ngày mai cả nhà Vương gia sẽ đi trang viên nghỉ hè, Lưu Trường Khánh lại loay hoay chân không chạm đất, ngay cả thời gian oán giận cũng không có.
Ông đã bảo Nhị quản gia mang theo hơn mười người gia đinh đi trang viên dọn dẹp trước, chính ông thì phụ trách việc chuẩn bị xuất phát trong phủ. Trong viện, Lưu Trường Khánh đang chỉ huy mười mấy nha hoàn thu thập hành lý, lúc này, một gã tiểu tư vội vàng chạy tới, kề bên tai Lưu Trường Khánh nói nhỏ vài câu, Lưu Trường Khánh nhướn mày:
- Loại chuyện này không thể nói lung tung, nhưng có phải thật vậy hay không?
- Nhất định là thật, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, mười thỏi hoàng kim vàng óng, chừng hai trăm lượng, gã còn khoe với mọi người, y rất nhanh lại nhận được một trăm thỏi vàng nữa.
Lưu Trường Khánh trong lòng hết sức kinh ngạc, tuy ông biết rằng Du Minh rất tham lam, mấy tháng mò không ít tiền, nhưng cũng không có thể có hai trăm lượng hoàng kim nhiều như vậy, hơn nữa cho dù là Vương gia ban cho, cũng nhất định phải trải qua tay của mình, mấu chốt là, dựa vào tính cách khoe khoang của Du Minh, này đó hoàng kim nhất định là vừa mới có được.
Vả lại Vương gia cũng chỉ cho Du thị không ít trang sức châu báu, này đó châu báu ông vừa mới thấy ở chỗ Du thị, như vậy Du Minh là từ đâu làm ra nhiều tiền như vậy? Còn sắp được một trăm thỏi hoàng kim, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lưu Trường Khánh là một người cực kỳ khôn khéo, hơn nữa rất có trách nhiệm, ông cảm thấy bên trong khẳng định có vấn đề. Du thị lần nữa yêu cầu Vương gia tới trang viên, Du Minh lại đạt được lượng lớn hoàng kim, hai cái này có quan hệ gì hay không?
Ông trầm tư một lát, liền bước nhanh đi vào hậu viện, sai người gọi nha hoàn Xuân Diệp bên cạnh Du thị tới, nha hoàn này là con nuôi của thê tửLưu Trường Khánh, gần như chính là ông một tay nuôi lớn, xem ông như phụ thân. Một lát, Xuân Diệp vội vàng chạy tới, cười nói:
- Cha, tìm con có việc sao?
- Xuân Diệp, ta hỏi con một chuyện. Du phu nhân sao nhất định muốn Vương gia ngày mai đi trang viên, con có biết nguyên nhân không?
Xuân Diệp miệng nhếch lên:
- Còn không phải Du Tam liều mạng giật dây sao? Phu nhân là người thành thật, làm gì có loại yêu cầu đó, nhưng Du Tam quấn phu nhân nửa ngày, nghe gã nói không đi thì cả nhà chết hết, Du phu nhân không có biện pháp, mới đáp ứng gã.
Lưu Trường Khánh giật mình, ông cảm thấy Du phu nhân gần đây tương đối kín tiếng, làm sao có khả năng yêu cầu như vậy, quả nhiên là Du Minh giật dây phu nhân.
Lưu Trường Khánh ý thức được phương diện này có vấn đề, Du Minh liều mạng cổ động lão gia đi trang viên nghỉ hè, vì thế còn lấy được hai trăm lượng hoàng kim, phương diện này khẳng định ẩn giấu dã tâm gì đó.
Lưu Trường Khánh lòng nóng như lửa đốt tiến đến tìm Vương gia, không ngờ, người nhà nói cho ông biết, Vương gia đi Diệu Âm nhạc phường rồi, khả năng phải buổi tối mới có thể trở về, Lưu Trường Khánh làm sao còn có thể chờ đến buổi tối, lập tức lên một chiếc xe ngựa của vương phủ, đi đến Diệu Âm nhạc phường.
Diệu âm phường cũng ở gần nam thị, là một trong ba nhạc phường nổi danh nhất ở Lạc Dương, trong phường nhạc sư thợ thủ công nổi tiếng rất đông, luôn luôn là nơi vương công quyền quý yêu tha thiết, ngay cả hoạt động long trọng cung đình tổ chức cũng muốn mời bọn họ đi tới trợ hứng.
Lưu Trường Khánh lo lắng ở ngoài nhạc phường đảo quanh, thân phận của ông không thể tùy ý tiến vào nhạc phường, chỉ có thể bỏ tiền mời tiểu tư của nhạc phường vào thông tri chủ nhân.
Đợi khoảng chừng nửa canh giờ, mới rốt cục thấy một chiếc xe ngựa đi ra, xe ngựa dừng lại trước mặt Lưu Trường Khánh, hai người chỉ thấy ngồi trên xe, một người là chủ nhân của ông, người còn lại cũng là trưởng công tử của Lư Lăng Vương, Lý Trọng Nhuận.
- Đại quản gia, vội vã tìm ta như vậy làm cái gì?
Lý Quang Thuận cười hỏi.
- Hồi bẩm chủ nhân, trong phủ có một chút chuyện, có thể hay không?
Lưu Trường Khánh nhìn thoáng qua Lý Trọng Nhuận, nhỏ giọng nói.
- Không sao đâu, đây là huynh trưởng của ta, có việc gì cứ nói thẳng.
Lưu Trường Khánh bất đắc dĩ, chỉ đành thấp giọng nói:
- Không biết ai cho Du Minh hai trăm lượng hoàng kim, bảo gã giật dây chủ nhân lập tức đi trang viên nghỉ hè, ta cảm thấy bên trong có vấn đề, chỉ sợ có người muốn gây bất lợi cho chủ nhân.
- Ai có thể gây bất lợi cho ta?
Lý Quang Thuận cười nói:
- Ngươi quá đa nghi rồi, ta vốn là muốn đi trang viên nghỉ hè, không có quan hệ gì với y.
- Nhưng ——
Lưu Trường Khánh còn muốn nói tiếp, nhưng Lý Quang Thuận đã không muốn nghe tiếp nữa, có chút chuyện này cũng đến tìm mình, làm hứng thú của mình bay biến hét, quả thực ngạc nhiên, y có chút mất hứng, lạnh lùng nói:
- Ngày mai sẽ xuất phát, còn không mau quay về thu dọn.
- Vậy ta đây trở về.
Lưu Trường Khánh chỉ đành thở dài, xoay người muốn đi, Lý Trọng Nhuận lại gọi ông lại:
- Lưu quản gia chờ đã.
Lưu Trường Khánh quay lại thi lễ nói:
- Trưởng công tử có việc xin phân phó.
Lý Trọng Nhuận gần đây đã trải qua không ít chuyện, nếu so với Lý Quang Thuận thuận buồm xuôi gió thif cảnh giác nhiều lắm, y hỏi Lý Quang Thuận:
- Du Minh là ai?
- Là huynh trưởng ái thiếp cuar ta, người cũng không tệ lắm, thông minh có thừa, có chuts thích tham món lời nhỏ, kỳ thật cũng không sao.
- Hiền đệ, không phải ta nhiều chuyện, nếu quả thật như Lưu quản gia nói, không ngờ có thể được đến hai trăm lượng hoàng kim, ta cảm thấy phương diện này còn có điểm không bình thường, tốt nhất hay hỏi xem, đừng để ai gây bất lợi cho hiền đệ.
Lý Quang Thuận ngẫm nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Nếu như là người bình thường thì thôi, đằng này lại là huynh trưởng ái thiếp của ta, bảo ta làm sao mở miệng hỏi y? Trừ phi có chứng cớ gì, hơn nữa ta đi trang viên của mình, sẽ có vấn đề gì chứ, ta cảm thấy Lưu quản gia là nghĩ quá nhiều rồi.
Lưu Trường Khánh sốt ruột thay chủ, nhịn không được nói:
- Không bằng như vậy, ta đi điều tra một chút, nếu quả thật có vấn đề gì, ta lại đến báo cáo.
Lý Quang Thuận trong lòng rất phiền, khoát tay:
- Vậy ngươi hãy đi đi.
Lý Quang Thuận chỉ bảo một tiếng, xe ngựa đi tiếp, rất nhanh đã đi xa. Lưu Trường Khánh chỉ đành thở dài, vội vàng đi về phía xe ngựa đối diện.