Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 275: Ân tình của công chúa

Lai Tuấn Thần là người cực kỳ khôn khéo, đương nhiên nghe ra lời Minh tiên sinh là ý tại ngôn ngoại, gã nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta mãi không có cơ hội giải thích, trên thực tế, ta phát hiện Vạn Quốc Tuấn và Võ Phù Dung có cấu kết, gã tiết lộ với Võ Phù Dung kế hoạch rời khỏi Thành Đô của ta, lúc ấy để đảm bảo an toàn của Dương Bái, ta chỉ có thể giết Vạn Quốc Tuấn. Tuy đây là hạ sách nhưng tình thế lúc ấy nguy cấp, ta cũng chỉ đành chọn lựa như vậy.

Vạn Quốc Tuấn chính là bị Võ Phù Dung thay thế làm Phó thống lĩnh Nội vệ, vẫn hận nàng thấu xương, làm sao có thể để lộ bí mật cho nàng, tuy nhiên Minh tiên sinh muốn thì cũng chỉ là một lý do, y khẽ cười nói:

- Nếu đã như vậy, ta đây tin tưởng vương gia nhất định có thể hiểu cho rồi.

Vạn Quốc Tuấn vì Võ Tam Tư trộm lấy tin tình báo mà mất mạng, cuối cùng cứ như vậy mà nhẹ nhàng bị bán đứng, nếu gã ở dưới hoàng tuyền có biết cũng không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, mỉm cười, Lai Tuấn Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, gã thật sự không muốn đối nghịch cùng Võ Tam Tư, gã vẫn hy vọng có được sự ủng hộ của Võ Tam Tư.

Lúc này, Minh tiên sinh từ trong lòng ngực lấy ra một khối kim bài, đặt lên bàn, giao cho Lai Tuấn Thần cười nói:

- Ta nghĩ khối kim bài này đối với Trung Thừa có lúc sẽ có chút tác dụng.

Lai Tuấn Thần ngây ngẩn cả người, gã chậm rãi nhặt kim bài lên, nhìn trái nhìn phải, tay của gã dần trở nên run rẩy, đây là một trong trong ba vật phẩm mà Thánh Thượng đã nói, kim bài Hưng Đường Hội của Lý Nguyên Gia, vậy danh sách minh ước và thư tín liệu có hay không đây?

Minh tiên sinh hiểu được ý tứ của gã, áy náy nói:

- Chỉ có kim bài này, đây là hôm nay mới lấy được.

Gã đem việc Trang Văn Thái đưa kim bài giản lược nói một lần, cuối cùng nói:

- Tuy rằng Trang Văn Thái là người của Lương Vương điện hạ, nhưng vì suy xét đại cục, Lương Vương điện hạ vẫn quyết định đem nó giao cho Trung Thừa, hy vọng có thể cố gắng hết sức lấy lễ đối đãi, nếu thực sự có chuyện bất đắc dĩ, Lương Vương điện hạ cũng có thể hiểu được.

Lai Tuấn Thần mừng rỡ, có kim bài và Trang Văn Thái, gã còn có chỗ để đột phá, gã vội vàng đứng dậy thi lễ với Minh tiên sinh một cái thật trang trọng:

- Xin Minh tiên sinh chuyển lời với Lương Vương điện hạ, Lai Tuấn Thần đem ân đức này của ngài ghi sâu trong lòng.

Minh tiên sinh hí mắt cười:

- Đừng ngại, nếu Minh tiên sinh còn có yêu cầu gì với chúng ta, xin cứ việc thẳng thắn đề xuất, Lương Vương điện hạ nhất định sẽ tận lực hỗ trợ.

Lai Tuấn Thần tiễn Minh tiên sinh đi, gã trong phòng khoanh tay đi qua đi lại, suy tư đối sách bước tiếp theo. Rất rõ ràng, nếu Trang Văn Thái có thể từ trên người của Lý Huấn lấy được kim bài của Hưng Đường Hội, như vậy minh ước thư và thư từ qua lại cũng không thể giấu ở nơi khác, nhất định bị Lý Trân chiếm được, Lý Trân liệu để những thứ đấy ở đâu? Là đưa Lý Hiển hay Lý Đán, hay giấu đi rồi?

Nghĩ đến đây, Lai Tuấn Thần đi tới cửa, ra lệnh:

- Kêu Sách Văn đến gặp ta.

Không bao lâu sau, Sách Văn vội vàng tới, gã hiện tại đã được thăng làm phó đầu lĩnh Hắc Lại võ sĩ dưới trướng của Lai Tuấn Thần, huynh đệ của gã Sách Anh cũng nhận được sự trọng dụng của Lai Tuấn Thần, thay Lai Tuấn Thần phụ trách việc quản lý Lộc Ô sơn trang, huynh đệ Sách thị đường làm quan rộng mở, cực kỳ dốc sức vì Lai Tuấn Thần.

- Ty chức tham kiến Trung Thừa.

Lai Tuấn Thần quay đầu lại nhìn gã một cái, cười nói:

- Ta nhớ ngươi từng nói với ta, ngươi và vài tên thủ hạ của Lý Trân quan hệ cũng không tệ.

Sách Văn không biết tại sao Lai Tuấn Thần hỏi chuyện này, trong lòng gã có điểm bất an, chỉ đành kiên trì nói:

- Tất cả mọi người đều là đồng hương, lúc ở Đôn Hoàng quan hệ không tệ, như Lý Bàn, Trương Lê và ty chức đều đã quan hệ nhiều đời.

- Một khi đã như vậy, ta muốn ngươi tìm biện pháp qua lại với vài người đồng hương thế giao, ta cần tìm được tin tức từ chỗ bọn họ.

Dừng lại một chút, Lai Tuấn Thần lại nói:

- Mặt khác ta còn vài chuyện cần đi làm, nhất thiết phải giúp ta làm xong.

- Ty chức… tuân mệnh.

Hai ngày trước, Lý Trân gặp được Lý Thành Khí, đưa thư qua lại của Lý Đán và Lý Nguyên Gia cho y, đồng thời cũng đem một phần thư từ của hoàng tộc cho y, nói thẳng với Lý Thành Khí rằng danh sách minh ước đã đưa cho Lý Hiển. Đối với việc này, Lý Thành Khí cũng không cảm thấy bất ngờ, phụ thân cũng đã nói, phần minh ước thư kia Lý Trân nhất định sẽ đưa cho huynh trưởng mình, suy cho cùng phải nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi.

Ngoại trừ đem bức thư trả lại cho nguyên chủ, Lý Trân lại phái người đi Dương Châu, tìm kiếm Trang Văn Thái kia hỏi thăm về tung tích của kim bài, lúc này Lý Trân cũng không biết Trang Văn Thái đã bí mật tới kinh đô, hơn nữa đã đem kim bài giao cho Võ Tam Tư.

Vài ngày liên tiếp, Lý Trân đều đang bận rộn về việc chiêu mộ Nội vệ mới, năm mươi người võ sĩ mới về cơ bản đã chiêu mộ đủ, chuyện tổ chức lại Nội vệ tiến hành khá thuận lợi, Binh bộ và Lại bộ đều đồng ý với phương án của hắn, điều Thôi Thiếu Dĩnh đi, thăng nhiệm Chủ bộ Dương Tín làm Trưởng sử Nội vệ.

Mặt khác, hóa ra thủ hạ của Võ Phù Dung là ba gã Nội vệ Giáo úy cũng đã bị điều đi, Binh bộ đồng ý đề cử của Lý Trân, lần lượt bổ nhiệm Tửu Chí, Bùi Khoan, Trương Nhiên, Lý Bàn bốn người bọn họ làm Giáo Úy mới, cứ như vậy, Trưởng sử và tám gã giáo úy toàn bộ đều là tâm phúc của Lý Trân, hắn khống chế chặt chẽ Nội vệ trong tay mình.

Chiều hôm đó, Lý Trân đặc biệt đề xuất việc một canh giờ đi tới Nội vệ ngoại công sở, tuy rằng sau khi hủy bỏ tả hữu phó thống lĩnh, Nội vệ ngoại công sở vốn dĩ không còn tồn tại, nhưng suy xét đến tính đặc thù của nội công sở, ngoại công sở vẫn còn cần phải tồn tại, là nơi võ sĩ bọn họ làm ký túc xá và chỗ tập hợp nghỉ ngơi.

Ở trên cầu Thiên Tân, Lý Trân cưỡi ngựa chậm rãi đi, lúc này, phía đối diện đi đến một chiếc xe ngựa, hơn mười người thị vệ cưỡi ngựa bảo hộ chung quanh, Lý Trân cũng thả chậm tốc độ ngựa, hắn xoay người xuống ngựa đứng ở một bên. Lúc này, xe ngựa ở trước mặt hắn chậm rãi dừng lại, màn xe kéo ra, lộ ra Thái Bình công chúa với gương mặt đầy thịt.

- Lý thống lĩnh, chúc mừng ngươi thăng quan.

- Đa tạ lời tốt của Công chúa, cũng rất cám ơn Công chúa đã khoan dung.

Lý Trân nói khoan dung là ý chỉ Thái Bình công chúa đã rất thoải mái mà giao ra quyền nắm Nội vệ, không có một chút nào làm khó hắn, khiến cho hắn có thể thuận lợi chỉnh đốn lại toàn bộ tổ chức, nếu công chúa chỉ ra một ám chỉ, Binh bộ chưa chắc sẽ phê chuẩn phương án của hắn, trong lòng Lý Trân quả thực có chút cảm kích.

- Ngươi không cần cảm ơn ta, đây là phần thưởng ngươi đáng được hưởng.

Thái Bình công chúa hí mắt cười, trong ánh mắt mang theo một chút ám chỉ.

Lý Trân hiểu được ý tứ của nàng, hắn nhanh chóng lấy từ trong lòng bốn phong thư, dâng cho Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa nhận lấy thư xem một chút, quả nhiên là bốn bức thư bản thân mình viết cho Lý Nguyên Gia, nàng lập tức đem bốn bức thư xé thành từng mảnh, đem mảnh vụn nhẹ nhàng cho vào trong hộp, trong lòng thả lỏng.

Nàng lại thản nhiên nói với Lý Trân:

- Ngươi đã không nhận lễ vật của ta vậy ta cho ngươi biết một tin, kim bài của Lý Nguyên Gia đã nằm trong tay Võ Tam Tư, tuy nhiên đêm qua, Minh tiên sinh đi bái phỏng Lai Tuấn Thần, ta nghĩ ngươi hẳn biết Trang Văn Thái, gã đã bị đưa đến Lộc Ô sơn trang của Lai Tuấn Thần, nói như vậy Lai Tuấn Thần và Võ Tam Tư đã bắt đầu xuống tay sau lưng ngươi, nếu ngươi cần sự trợ giúp, ta rất sẵn lòng giúp ngươi.

Nói xong, nàng dặn dò một câu:

- Đi thôi.

Xe ngựa chậm rãi chạy, hướng phía Đoan Môn Hoàng Thành đi tiếp. Lý Trân đứng trên cầu Thiên Tân, nhìn xe ngựa của Thái Bình công chúa đi xa, trong lòng hắn rối như tơ vò, Thái Bình công chúa mang đến cho hắn tin tức không tốt, kim bài kia đã ở trong tay Võ Tam Tư và Lai Tuấn Thần, nếu Thái Bình công chúa biết Trang Văn Thái, vậy nàng không phải đang lừa mình rồi.

Bởi vì Lý Trân cũng biết, kim âu cực có thể cũng trong tay Trang Văn Thái, không ngờ bị Võ Tam Tư và Lai Tuấn Thần đoạt trước một bước.

Lý Trân trầm ngâm một lát, hắn trở mình lên ngựa, giục ngựa về phía phủ Cao Diên Phúc.

Giữa trưa, Cao Diên Phúc giống như những ngày khác, hồi phủ nghỉ trưa, ông vừa tiến vào cửa phủ, quản gia liền tiến lên bẩm báo nói:

- Lão gia, Lý thống lĩnh đến đây, đã ở trong phòng khách quý đợi hơn nửa canh giờ rồi.

- Ồ…

Cao Diên Phúc cũng không lấy làm lạ, gật đầu nói:

- Mời hắn đến thư phòng của ta.

Cao Diên Phúc trở lại thư phòng, vừa mới thay đổi y phục, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa của quản gia:

- Lão gia, Lý thống lĩnh đã dẫn đến rồi.

- Mời vào.

Cửa mở, Lý Trân bước nhanh đến, khom người thi lễ nói:

- Vãn bối tham kiến phủ quân.

- Không cần phải khách khí, mời ngồi.

Cao Diên Phúc tủm tỉm cười mời Lý Trân ngồi xuống, lại bảo quản gia đưa một chút rượu và thức ăn lại, ông ngồi xuống cười nói:

- Không ăn cơm trưa thì ngồi cùng ta uống một chén đi.

Lý Trân yên lặng gật đầu, một lát, quản gia đem rượu và thức ăn tới, Cao Diên Phúc rót một chén cho Lý Trân cười nói:

- Thăng quan tiến chức đây là chuyện tốt mà sao lại rất không cao hứng thế?

Lý Trân cười khổ một tiếng nói:

- Phủ quân, Thánh Thượng rõ là phong thưởng cho ta, nhưng lại ngầm kêu Lai Tuấn Thần điều tra ta, tâm tình thật sự không tốt lên nổi.

- Thánh Thượng sao lại cần điều tra ngươi?

Cao Diên Phúc vẫn cười nói.

- Bởi vì…

Lý Trân thở dài:

- Bởi vì ta dâng bản liệt kê cho bà thiếu ba món là danh sách minh ước, thư qua lại và kim bài của Lý Nguyên Gia, Thánh Thượng chắc cho là ta đang lừa gạt bà đi.

Cao Diên Phúc mỉm cười:

- Thánh Thượng là nữ hoàng đế trước nay chưa từng có, thủ đoạn như sét đánh của bà làm không ít đại thần suốt đời khắc ghi, bà nếu cảm thấy ngươi lừa dối bà, ngay tại chỗ đã giết người, tuyệt đối sẽ không cho ngươi thăng quan, ngươi càng không có cơ hội ngồi trước mặt ta thế này.

- Nhưng…Ta đúng là lừa gạt bà, thêm cả lời Thượng Quan xá nhân nữa, Thánh Thượng có thể không biết ư?

- Ngươi vẫn là không hiểu ý của ta rồi, nếu Thánh Thượng căn bản không muốn ba món đồ kia, hoặc là nói, ý định thật sự của bà là đem danh sách minh ước kia hủy đi, mà ngươi lại nói không có phát hiện ra, trong lòng bà biết rõ, đây coi như là lừa gạt bà sao?

- Phủ quân, ta vẫn có chút hồ đồ rồi, cho dù là ta hủy đi danh sách minh ước, ta cũng nên nói cho bà biết sự thật, đây mới không gọi là lừa gạt.

Cao Diên Phúc nhẹ nhàng khoát tay:

- Ngươi thật sự không rõ lòng Đế Vương, kỳ thật trước đây ta đã nói cho ngươi rồi, đời này đối thủ cường đại nhất của bà không phải là người phản đối bà, mà là bản thân bà, ta biết điều này rất khó lý giải, tuy nhiên ngươi yên tâm đi, bà không nghĩ là ngươi đang lừa gạt, không cần nghĩ quá nhiều.

Lý Trân thoáng nhẹ thở ra, Cao Diên Phúc là hoạn quan tâm phúc của Võ Tắc Thiên, ông ấy có thể nói như vậy nhất định có đạo lý của ông ấy, có chút không thể nghĩ ra, nhưng Lý Trân tin tưởng Cao Diên Phúc thật tâm trợ giúp mình, không giống Thượng Quan Uyển Nhi lắm.

Từ trong phủ Cao Diên Phúc đi ra, Lý Trân đi đến ngoại công sở Nội vệ ở Khuyến Thiện phường, mới đến cửa lớn, chỉ thấy tên mập Tửu Chí như một trận gió chạy tới:

- Lão Lý, ngươi mau trở về, trong nhà ngươi hình như xảy ra chuyện gì đó rồi.

Lý Trân hoảng sợ, vội la lên:

- Đại tỷ ta xảy ra chuyện gì?

Tửu Chí gãi đầu:

- Lão tỷ ngươi không có việc gì, chỉ là nàng vừa kêu gia nhân đến tìm người, bảo ngươi lập tức trở về.

Nghe được đại tỷ không việc gì, Lý Trân nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đại tỷ không sao thì vấn đề không lớn. Hắn lập tức quay đầu ngựa lại về hướng Phúc Thiện phường.