- Lý Thống Lĩnh hy vọng ta có thể làm gì?

Có lẽ do tuổi tác đã cao, Dương Sung vô cùng cố chấp, đối với sự khuyên bảo tạm lánh mặt của Lý Trân không chút cảm kích. Trên đại sảnh Châu Nha, Dương Sung không hề khách khí kéo dài mặt:

- Ta đường đường là Châu Thứ Sử. Ngươi nói ta như thế nào nhượng bộ? Treo ấn quy ẩn hay từ quan mà chạy trốn ư? Lai Tuấn Thần muốn trả thù thì kệ y, ta liền ở đây đợi y, xem y có thể làm gì ta.

Mặc dù Lý Trân không tình nguyện khuyên bảo Dương Sung, nhưng bất luận là đối với Lý Hiển hay đối với Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cần phải thể hiện thái độ. Hắn đã cố gắng hết sức, chỉ là Dương Sung kiên quyết không chịu chấp nhận.

Lý Trân cũng không để ý, lại cười cười nói:

- Nỗi khổ của Dương Thứ Sử ta cũng có thể hiểu được. Ta cũng không muốn khuyên Dương Thứ Sử rời đi, nhưng ta cảm thấy Dương Thứ Sử nên phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Ví như mau tiêu hủy một số văn kiện, thư từ nhạy cảm. Một số nhân chứng, chứng cứ cần nhanh xử lý.

Tóm lại cần tiêu hủy tất cả những gì ảnh hưởng bất lợi với bản thân của mình.

Chẳng lẽ Dương Thứ Sử cũng cảm thấy đề nghị này của ta rất khó chấp nhận sao?

- Đề nghị này của Lý thống lĩnh ta đương nhiên có thể chấp nhận. Trên thực tế ta cũng sẽ làm như vậy. Nhưng ta đề nghị tốt nhất là Lý thống lĩnh cùng Lư Lăng Vương thương lượng trước một chút, xem thái độ của hắn như thế nào?

Dương Sung ý tại ngôn ngoại. Y chính là mong Lý Trân không quản nhiều chuyện của y. Nếu vì việc của Hương Đường Hội có thể đi tìm Lư Lăng Vương Lý Hiển. Lý Trân đương nhiên nghe ra hàm ý của y. Hắn liền đứng dậy, chắp tay cười nói:

- Với mạng lưới quan hệ trên quan trường mấy mươi năm của Dương Thứ Sử mà nói, việc đối phó với tên tiểu tử Lai Tuấn Thần đương nhiên là việc không đáng nói. Xin cáo từ!

- Lý thống lĩnh đi thong thả, ta không tiễn.

Dương Sung mí mắt cũng không thèm nâng, để mặc cho Lý Trân rời đi.

Ra khỏi cửa lớn Châu Nha, Đích Yến lập tức tiến lên đón hắn:

- Y nói như thế nào?

- Nếu ta nói ta thật sự bị đuổi ra ngoài, muội có tin không?

Địch Yến ngạc nhiên:

- Y đuổi huynh ra ngoài?

- Cũng không khác biệt mấy, hắn muốn ta không quản chuyện của hắn.

Địch Yến tức giận đứng lên:

- Y sao có thể cư xử như vậy, người khác rõ ràng có ý tốt nhắc nhở đều không chịu tiếp nhận. Y cũng nên khiêm tốn lắng nghe cho hết, sao có thể như thế này mà tiếp đãi khách. Không được, ta phải đi tìm y.

Địch Yến xoay người tiến vào Châu Nha, Lý Trân kéo cánh tay nàng lại, lắc đầu nói:

- A Yến, thôi bỏ đi.

- Nhưng mà….

Trong mắt Địch Yến tràn đầy vẻ lo lắng:

- Vạn nhất y xảy ra chuyện, phụ thân sẽ rất đau lòng. Dù sao giao tình nhiều nhiêu năm như vậy, phụ thân cũng sẽ trách ta.

- Y sẽ đến nhờ vả ta, nhưng không phải bây giờ.

- Vậy chúng ta làm gì bây giờ?

Lý Trân suy nghĩ một chút nói:

- Nếu việc của Châu Phòng đã tạm thời gián đoạn, ta dự định hồi kinh báo cáo sự việc trước. Tóm lại, chúng ta không phát hiện sự việc như trong thư báo.

Địch Yến yên lặng gật đầu:

- Ta cùng huynh trở về.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy đến dừng lại trước mặt Lý Trân. Màn xe mở ra, lộ ra khuôn mặt to lớn đầy vẻ lo lắng của Lý Trọng Nhuận, y nói:

- Lý Thống Lĩnh, phụ thân vừa mới nhận được ý chỉ của thánh thượng, yêu cầu lập tức hồi kinh.

Lư Lăng Vương bị triệu hồi lập tức trở về kinh thành mà không có lý do gì. Cũng không phải đại tế tân niên, hơn nữa đây là lần đầu tiên sau mười một năm bị giáng chức triệu y vào kinh. Điều này làm cho Lý Trân có một cảm giác bất an. Không lẽ kinh thành có biến? Võ Tam Tự tại kinh thành đã tìm ra được chứng cứ gì?

Nhưng lúc này Lý Trân không có thời gian suy xét, hắn gật gật đầu nói với Lý Trọng Nhuận:

- Nếu đã như vậy, chúng ta cũng cùng đi, bảo hộ vương gia vào kinh thành.

- Lão Lý, huynh nói Lai Tuấn Thần suốt đêm rời khỏi Lăng Phường có phải đã biết tin Lư Lăng Vương bị triệu về kinh hay không?

Lý Trân cho ngựa giảm tốc độ, thật ra hắn cũng đang nghĩ về việc này. Lúc trước hắn không thể hiểu vì sao Lai Tuấn Thần đột ngột dừng việc điều tra vụ án mà đi ngay trong đêm. Hắn cũng chỉ có thể như Địch Yến suy đoán Lai Tuấn Thần dùng chiêu lạt mềm buột chặt.

Nhưng hiện tại nhận được tin Lư Lăng Vương vào kinh. Như vậy dễ dàng hiểu được động cơ của Lai Tuấn Thần. Y hẳn là đã vào kinh rồi.

- Hẳn là như vậy rồi,

Lý Trân cười khổ một tiếng, hắn bắt đầu thấy mình có chút bị động.

Lý Trân trở về trấn Bạch Thủy, vừa mới tiến vào cửa chính nơi ở tạm, Triệu Thu Nương liền chạy ra chào đón, thấp giọng nói:

- Nhận được tin bồ câu khẩn cấp của Thượng Quan xá nhân.

Lý Trân yên lặng gật đầu, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi gởi tin khẩn cấp cũng không có gì lạ. Hắn tiếp nhận chim bồ câu, bước nhanh đi vào trong nhà. Triệu Thu Nương không hiểu, kéo Địch Yến thấp giọng hỏi:

- Tiểu sư muội, hắn làm sao vậy?

Địch Yến bĩu môi:

- Lư Lăng Vương được triệu hồi kinh rồi, Lai Tuấn Thần cũng đi suốt đêm trở về, cho nên hắn cũng biết chính mình cần phải trở về.

- Ồ, thì ra là thế!Ta đang tự hỏi làm sao Thượng Quan Uyển Nhi lại gửi tin bồ câu trở về khẩn cấp?

Lúc này, Lý Trân bước nhanh tới nói với Triệu Thu Nương:

- Lập tức thông báo tất cả huynh đệ thu thập hành lý, chuẩn bị trở về kinh.

- Bọn Lã Tấn cũng trở về sao?

Lý Trân lắc đầu,:

- Bọn họ tiếp tục lưu lại Phòng Châu, chúng ta hộ tống Lư Lăng Vương hồi kinh.

Lần này khẩn cấp bị triệu hồi kinh, ngay cả Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng không có dự liệu được. Mặc dù không ai nói cho y biết nguyên do, nhưng y mơ hồ cảm thấy lần vào kinh này có liên quan đến vụ kiện gần đây nhất. Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, điều này làm Lư Lăng Vương vô cùng lo lắng.

Lo lắng vô cùng nhưng Lý Hiển không dám chống lại thánh chỉ. Thánh chỉ đã nói rất rõ, lệnh cho y tức khắc lên đường. Y cùng với Vương phi Vi Thị lập tức thu thập hành trang chuẩn bị lên đường.

Mấy ngày nay Vương phi Vi Liên có vẻ khiêm tốn. Bà là người thông minh. Bà biết rằng nếu đem quyền lực tặng cho Lý Trân, bà liền phải duy trì trầm mặc, tuyệt không nhúng tay vào. Như vậy, huynh đệ Vi Thị mới có thể thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của Lý Trân, nhờ đó không bị cuốn vào nguy hiểm.

Tuy rằng mối nguy của gia tướng Vi Thị nhờ mệnh lệnh rút lui quyết đoán của Lý Trân mà tạm thời hóa giải. Nhưng mối nguy của Hưng Đường Hội lại yên lặng trồi lên khỏi mặt nước. Năm ngoái Vi Liên đã mơ hồ nghe thấy sự việc của Hưng Đường Hội, vì thế đã hai lần ép hỏi trượng phu. Thế nhưng cả hai lần Lý Hiển đều kiên quyết phủ nhận việc này. Nhưng trong lòng Vi Liên như có tảng đá đè chặt, là một loại áp lực không thể nói ra được.

Mà lần này thiên tử gọi vợ chồng bọn họ vào kinh, Vi Liên cảm thấy ưu tư. Bà phá lệ ngủ cùng phòng với trượng phu. Đương nhiên, không phải khôi phục ân ái vợ chồng, mà là bà muốn biết chân tướng từ trượng phu.

Hai vợ nói chuyện đến nửa đêm, Vi Liên vẫn không thu hoạch được gì. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, bà đã thức dậy chuẩn bị xuất phát.

Lần này vào kinh vô cùng gấp gáp, Lý Hiển chỉ dẫn theo vài tên hoạn quan và cung nữ bên người hầu hạ. Chuẩn bị hai cỗ xe ngựa, người con cả Lý Trọng Nhuận cũng đi cùng. Bên cạnh đó còn có hai mươi thị vệ hộ vệ bọn họ dọc đường đi.

- Vương gia, hộ vệ đi theo chúng ta có phải quá ít hay không?

Trước đại môn hoàng cung, Vi Liên có chút bận tâm nhìn hai mươi thị vệ cưỡi ngựa bên ngoài cửa sổ hỏi.

Lý Hiển ngồi xếp bằng ở trong xe, y nhắm mắt niệm tụng kinh văn, dường như căn bản không có nghe thấy thê tử lo lắng. Vi Liên quay đầu lại nhìn y một cái, trong mắt không che dấu được một tia chán ghét. Y cả ngày niệm tụng kinh văn, có khác gì lão hòa thượng.

Bà không thèm để ý tới trượng phu, vẫy tay với đứa con Lý Trọng Nhuận. Lý Trọng Nhuận vội vàng giục ngựa tiến lên, thi lễ nói:

- Mẫu thân có chuyện gì ạ?

- Ta cảm thấy hộ vệ quá ít, trên đường có thể không an toàn, hay là mang thêm ít thị vệ cùng đi.

- Hồi bẩm mẫu thân, đêm qua, Lý Thống lĩnh phái người đến nói cho con, bọn họ cũng đi theo hộ vệ chúng ta.

Vi Liên vui mừng quá đỗi:

- Lý Thống lĩnh cũng muốn cùng đi sao?

- Đúng vậy!

Lý Hiển luôn niệm tụng kinh văn bên cạnh, mí mắt chợt nhảy lên một chút, lập tức lại khôi phục bình tĩnh, dường như không nghe thấy gì.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, thủ lĩnh thị vệ Hàn Chi Kỳ cao giọng hô:

- Nội vệ đến đây!

Chỉ thấy xa xa chạy tới ước chừng ba mươi võ sĩ Nội vệ. Người cầm đầu đúng là Lý Trân. Hắn giục ngựa chạy tới xe ngựa, hướng về Vi Liên khom người thi lễ nói:

- Ty chức nhận được Thánh Thượng khẩu dụ, hộ vệ điện hạ và Vương phi vào kinh

Lo lắng trong lòng Vi Liên lập tức buông xuống, có Lý Trân hộ vệ bọn họ vào kinh, ít nhất trên đường bà sẽ không lo lắng nguy hiểm.

Lý Hiển thủy chung nhắm mắt không nói, hết sức chuyên chú niệm tụng kinh văn. Rất nhanh, hai chi đội tập hợp, hộ tống hai cỗ xe ngựa rời khỏi hoàng cung, đi về phía đông.

Bên trong phủ Lạc Dương Lương Vương, Võ Tam Tư đang nhắm mắt nằm trên giường êm ở thư phòng, hai thị nữ đang ra sức mát xa cho gã phía sau lưng. Từ đầu mùa xuân tới nay, lưng Võ Tam Tư vẫn luôn đau đớn khó chịu, chỉ có mát xa mới có thể giảm bớt đau đớn trong chốc lát.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, Phòng Châu có tin tức khẩn cấp đưa tới.

- Cho vào!

Võ Tam Tư không mặc quần áo. Thị nữ liền tranh thủ kéo mành lên. Một lúc sau, thị vệ tiến vào gian phòng, quì một gối, đem tin bồ câu trình lên. Thị nữ tiếp nhận tin đưa cho Võ Tam Tư. Võ Tam Tư mở ra xem trong chốc lát, lập tức ngồi dậy ra lệnh :

-Nhanh đi mời Minh tiên sinh lại đây!

Thị vệ vội vàng lui ra. Võ Tam Tư cũng không còn tâm trí mát xa. Gã đứng dậy mặc xong quần áo, ra lệnh cho hai ả thị nữ:

- Lui xuống trước đi!

Bọn thị nữ thu dọn đồ đạc lui xuống. Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Minh tiên sinh:

- Điện hạ tìm tôi?

- Mời tiên sinh vào!

Cửa mở, Minh tiên sinh dáng người nhỏ gầy đi vào phòng. Hắn hướng về Võ Tam Tư thi lễ:

- Tham kiến điện hạ.

- Mời tiên sinh ngồi!

Võ Tam Tư cực kỳ nể trọng Minh tiên sinh. Đối với đề nghị của y, gần như là nói gì nghe nấy. Mấy năm trước, chính Minh tiên sinh phái người đi ẩn núp tại Phòng Châu. Bây giờ nhìn lại, đề nghị của y hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, điều khiến Võ Tam Tư thất vọng chính là Lai Tuấn Thần không phối hợp với phương án của gã mà từ bỏ võ sĩ Vi Thị chiêu mộ.

Võ Tam Tư tuy rằng vô cùng căm tức Lai Tuấn Thần tự tiện thay đổi kế hoạch. Tuy nhiên Lai Tuấn Thần có thể phá hủy Hưng Đường Hội, Võ Tam Tư sẽ càng vui sướng. So với võ sĩ Vi Thị chiêu mộ, Hưng Đường Hội đương nhiên là một con cá lớn. Cũng chính là do duyên cớ này, gã bắt đầu chuyển biến kế hoạch, toàn lực phối hợp Lai Tuấn Thần điều tra Hưng Đường Hội.

Minh tiên sinh ngồi xuống liền cười hỏi:

- Là điện hạ điều tra ra ai khuyên Thánh Thượng triệu hồi Lư Lăng Vương sao?

Võ Tam Tư lắc đầu nói:

- Cho đến nay ta còn chưa thể điều tra ra, nhưng ta có được một chút tin tức, chỉ sợ việc triệu hồi Lý Hiển lần này có liên quan đến Hưng Đường Hội.

Dừng một chút, Võ Tam Tư lại nói:

- Ta suy nghĩ, có phải là Thượng Quan Uyển Nhi hay không?

Minh tiên sinh mỉm cười:

- Điện hạ, không phải là Thượng Quan Uyển Nhi, nàng ta tuyệt sẽ không đem Lý Hiển liên hệ với Hưng Đường Hội. Lại nói, tình hình trước mắt, Lý Hiển đã rời khỏi Lư Châu cũng không phải là hành động sáng suốt, Cho dù Lý Hiển muốn về kinh tham gia tranh đấu, cũng phải đợi tình hình sáng tỏ sau này hãy nói, lúc này trở về quá nguy hiểm.

Võ Tam Tư trầm tư không nói, thế cục trước mắt quả thật có điểm hỗn loạn. Trong lòng gã có một ý niệm, có thể lợi dụng cục diện hỗn loạn này làm điều gì đó hay không?

Gã chần chừ một chút nói:

- Ta nghĩ... Lý Hiển lần này hồi kinh, có lẽ là cơ hội.

Minh tiên sinh hiểu được ý tứ của Võ Tam Tư, y cũng cho rằng đây đúng là cơ hội. Tuy nhiên, mạo hiểm cũng rất lớn. Y suy nghĩ một chút nói:

- Nếu điện hạ nhất định phải động thủ, cũng không phải là không thể được. Tuy nhiên, việc này không thể do điện hạ làm, nhất định phải mượn tay người khác. Điện hạ không thể có nửa điểm hiềm nghi.

Võ Tam Tư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gã vuốt râu cười gian nói:

- Tiên sinh thật đã nhắc nhở ta. Ta nghĩ có người sẽ rất nguyện ý thay ta làm chuyện này.