Dần dần đến giờ Hợi, Vô Già pháp hội cũng sắp kết thúc, Tiết Hoài Nghĩa lại càng thêm lo lắng, khoanh tay đi qua đi lại trong trướng.

Dựa theo ước định, võ tăng đứng đầu Lân Chỉ tự phải cho người báo cáo với y tiến độ bên Lân Chỉ tự thế nào, nhưng đến tận bây giờ, bên Lân Chỉ tự vẫn chưa có tin tức gì, khiến trong lòng y sinh ra một loại cảm giác bất an lo lắng.

Y đã phái người đi hỏi thăm tin tức, nhưng người phái đi hỏi thăm tin tức cũng một đi không trở lại, khiến trong lòng y rất lo lắng.

Lúc này Tiết Hoài Nghĩa đã tỉnh táo lại sau khi bị sự phẫn hận che mờ con mắt, y lại quay đầu nhìn kĩ kế hoạch của mình, cũng bị sự điên cuồng trong đó doạ sợ.

Tiết Hoài Nghĩa không phải người ngu xuẩn, nhược điểm lớn nhất của y chính là dễ mất lý trí, làm việc cực đoan, nhưng khi y tỉnh táo lại, y cũng thường hay hối hận vì sự điên cuồng của mình.

Nếu như trước đây những việc làm cực đoan cũng chưa đến mức tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì thì hôm nay lại khác hoàn toàn rồi.

Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa cũng bắt đầu cảm thấy sợ rồi, cho dù kế hoạch của y thành công, y cũng khó lòng thoát chết, giờ phút này, cái chết cách y gần như thế, khiến cho y kinh hồn bạt vía.

- Còn bao lâu nữa thì đến giờ Hợi?

Tiết Hoài Nghĩa rốt cục không kìm được hỏi.

- Bẩm Đại tướng quân, sắp đến rồi.

Tiết Hoài Nghĩa rốt cục quyết định từ bỏ, lập tức gọi một thái giám tâm phúc đến, đưa một phong thư cho hắn, thấp giọng ra lệnh:

- Ra lệnh cho tất cả tăng nhân ở Minh Đường lập tức quay về, toàn bộ quay về, huỷ bỏ hành động hôm nay.

Tâm phúc của y nhận lệnh lập tức đi làm, Tiết Hoài Nghĩa vẫn không yên lòng về Lân Chỉ tự, lại lấy một tấm kim bài đưa cho một tăng nhân tâm phúc nói:

- Ngươi lập tức đến Lân Chỉ tự, lệnh cho toàn bộ võ tăng ở đó dừng hành động, lập tức rút khỏi địa cung.

Tăng nhân đáp trả một tiếng, tiếp nhận kim bài vội vã đi đến Lân Chỉ tự, Tiết Hoài Nghĩa thở dài, chỉ mong vẫn còn kịp.

Thái giám tâm phúc của Tiết Hoài Nghĩa tên là Mã Ứng Luân, là thái giám do Võ Tắc Thiên phái tới hầu hạ Tiết Hoài Nghĩa, đồng thời cũng chịu trách nhiện liên hệ giữa Tiết Hoài Nghĩa và trong cung.

Hắn đã đi theo Tiết Hoài Nghĩa năm năm, đã trở thành tâm phúc của Tiết Hoài Nghĩa, hắn mang theo thư của Tiết Hoài Nghĩa một đường chạy trốn đi đến trước của Ứng Thiên, hắn thường hay vào trong cung, binh lính thủ thành đều biết hắn.

- Phụng lệnh của Tiết đại tướng quân đến truyền tin cho bệ hạ.

Hắn giơ cao thư lên, binh lính cũng không làm khó hắn, để hắn đi vào cung, Mã Ứng Luân không vội vã đi cung Thái Sơ, mà đi vòng đến Minh Đường, hắn phải tìm được đám tăng nhân đang tụng kinh trong Minh Đường.

Minh Đường cách cửa Ứng Thiên khoảng hơn ba trăm bước, phải đi qua một cái hành lang rất dài, lúc này trên hành lang không có thị vệ, liếc nhìn phía trước là một mảnh tối đen như mực.

Nhưng Mã Ứng Luân chỉ đi khoảng mười bước, một bóng đen nhào tới từ cột gỗ, khiến Mã Ứng Luân té nhào trên đất, Mã Ứng Luân sợ tới mức la thất thanh.

Vài tên áo đen vây quanh, người cầm đầu đúng là Triệu Thu Nương, nàng kề một con dao găm lạnh băng vào cổ họng hắn, lạnh lùng hỏi:

- Tiết Hoài Nghĩa phái ngươi tới làm gì?

- Sai ta... Sai ta tới huỷ bỏ kế hoạch đêm nay.

Dao găm của Triệu Thu Nương khẽ cứa, Mã Ứng Luân lập tức mất mạng, bọn họ lấy thư trên người hắn đi, lại vứt thi thể của hắn vào trong ao nước bên cạnh, mọi người lập tức nghiêng mình đi mất.

Trong Minh Đường, các tăng nhân đã tụng kinh xong, đều đứng dậy đi ra ngoài Minh Đường, binh lính đang giám thị bọn họ ở phía xa đang đi tới, Giáo Uý cầm đầu lại phát hiện thiếu một tăng nhân.

Y lớn tiếng hỏi:

- Còn một tăng nhân đâu?

Các tăng nhân ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu, lập tức ra lệnh:

- Nhanh đi tìm, nhất định phải tìm được gã.

Binh lính phân chia nhau chạy đi tìm xung quanh Minh Đường, tiếng kêu la phát ra ở khắp các nơi, Giáo Uý lòng nóng như lửa đốt, lệnh cho một binh lính:

- Nhanh đi bẩm báo với Võ tướng quân, nói tăng nhân ở Minh Đường không biết vì sao lại thiếu mất một người.

Binh lính chạy như bay, Giáo úy rút đao ra chỉ vào đám tăng nhân còn lại quát:

- Lập tức giao ra người mất tích, nếu không các ngươi cũng không được sống.

Ở lầu ba Minh Đường, một tăng nhân rất gầy ngẩng đầu nhìn tượng Di Lặc vô cùng lớn, mặt tượng được đắp chính là mặt của Võ Tắc Thiên, mượt mà êm dịu, trang nghiêm an tường, đầu vai khoác vải mạn dài hơn mười trượng.

Tăng nhân gầy gò này đứng trước pho tượng khổng lồ, giống như một con bọ đứng dưới đại thụ, nếu như nhìn kĩ tăng nhân này, sẽ phát hiện ra lông mày nhô ra, ánh mắt lõm xuống, không giống người Trung Nguyên mà giống tăng nhân Thiên Trúc da ngăm đen.

Lúc này tăng nhân Thiên Trúc bỗng giơ hai tay lên, cười to hai tiếng, cánh tay vung lên, một ngọn lửa bay ra từ trong miệng gã, lập tức đốt cháy mảnh vải mạn trên mặt đất, bị lửa thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt, lửa liền bốc lên cao ba bốn trượng, trên đỉnh Minh Đường khói đặc cuồn cuộn.

Trong Minh Đường nghiêm cấm không được đốt lửa, không cho bất cứ kẻ nào mang mồi lửa vào, bao gồm cả thị vệ cũng không cho phép, hai mươi tăng nhân trước khi vào Minh Đường đều bị lục soát hai lần, trên người bọn họ quả thực không tìm thấy mồi lửa.

Nhưng bọn thị vệ không thể ngờ tới, trong hai mươi tăng nhân có một tên người Thiên Trúc nổi tiếng về hoả kỹ ở Lạc Dương và Trường An, không ai có thể lục soát ra mồi lửa trên người gã, nhưng gã lại có thể phun ra lửa trong bất kì tình huống nào.

Mười mấy binh sĩ đang tìm tăng nhân gần như đồng thời phát hiện ra hoả hoạn, bọn họ hoảng sợ kêu to:

- Minh Đường cháy rồi. Tượng phật cháy rồi.

Tiếng cảnh báo của Minh Đường 'Đương! Đương! Đương!' kêu lên, mấy nghìn thị vệ từ khắp nơi chạy tới, nhưng ngọn lửa ở Minh Đường đã vượt qua dự liệu của mọi người.

Tượng lớn chỉ dùng vải sơn thoát thai làm thành, rất dễ cháy, hơn nữa nếu bốc cháy thì khói đen sẽ rất nhiều, đầy khí độc, lúc này mảnh vải mạn đã hoàn toàn bị thiêu cháy, tượng cũng cháy, Minh Đường khói đặc cuồn cuộn bốc lên, căn bản không thể làm gì, bọn thị vệ đều lui lại tránh xa Minh Đường.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, đỉnh Minh Đường đều bị lửa thiêu cháy, ngọn lửa cao hơn mười trượng, khói đặc ngút trời, đứng trước Minh Đường vô cùng to lớn, bọn thị vệ cũng thúc thủ vô sách chẳng còn cách nào khác.

Đến mấy nghìn thị vệ khó khăn tiếp cận Minh Đường cũng bị lửa và khói đặc bức đến mức không ngừng lùi lại phía sau, bọn thị vệ căn bản không đến gần được trong vòng trăm bước.

Nhưng càng khiến người ta sợ hãi chính là, Minh Đường và Thiên đường vừa mới sửa lại quá gần nhau, một khi Minh Đường cháy quá lớn, Thiên đường cũng khó có thể thoát khỏi.

Võ Tắc Thiên cũng bị cung nữ và thái giám đánh thức, bà nghe nói Minh Đường cháy, sợ tới mức vội vàng mặc quần áo chạy tới cửa Thái Sơ cung, cho dù bà đứng cách Minh Đường rất xa, nhưng bà vẫn có thể cảm thấy sự mãnh liệt của đám cháy, nhìn ngọn lửa hừng hực phía xa đã nuốt hết toàn bộ Minh Đường, bà giật mình trợn mắt há mồm.

- Là ai làm?

Võ Tắc Thiên tức giận rống to.

Võ Diên Tú vội vàng đi tới, y kinh hồn bạt vía quỳ xuống bẩm báo:

- Khởi bẩm bệ hạ, là Tiết Hoài Nghĩa cho tăng nhân vào trong Minh Đường tụng kinh, kết quả trong đó có một tăng nhân Thiên Trúc trà trộn vào, ty chức đã bắt được người này, gã đúng là người nổi danh về hoả kỹ người Thiên Trúc Xích Bảo, gã cũng thẳng thắn thú nhận việc đốt tượng Phật ở Minh Đường.

Võ Tắc Thiên một lúc lâu không nói nên lời, lại là Tiết Hoài Nghĩa, y lại dám mất lý trí thiêu huỷ Minh Đường?

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng đi tới, bẩm báo với Võ Tắc Thiên:

- Khởi bẩm bệ hạ, trong Lân Chỉ tự phát hiện mấy nghìn võ tăng của chùa Bạch Mã, bọn chúng định thông qua địa cung của chùa chiền đào một con đường đi vào quan thự Hữu vệ ở Hoàng thành, Lý Trân đã dẫn hơn trăm thị vệ đến bảo vệ quan thự Hữu vệ, nhưng có thể binh lực không đủ, mong bệ hạ phái thêm binh lực.

Võ Tắc Thiên giận tím mặt, ra lệnh cho Võ Diên Tú:

- Ngươi nhanh chóng mang hai nghìn Võ Lâm quân chạy tới quan thự Hữu vệ, một lưới bắt hết đám võ tăng kia.

Võ Diên Tú vốn là thủ lĩnh đội mã cầu của Tiết Hoài Nghĩa, trăm phương nghìn kế nịnh bợ Tiết Hoài Nghĩa, lúc này y cũng biết Tiết Hoài Nghĩa đã khó tránh khỏi tai vạ này rồi, lúc này y nhất định phải lập công chuộc tội.

Võ Diên Tú lập tức khom người thi lễ:

- Ty chức tuân chỉ.

Y đứng dậy đi hai bước, lại dừng lại quay đầu lại hỏi:

- Khởi bẩm bệ hạ, ty chức có cần phải cho người bắt Tiết Hoài Nghĩa đến để Thánh Thượng xử lý không?

Võ Tắc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiết Hoài Nghĩa tuyệt đối sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói, truyền ý chỉ của trẫm, người bắt được Tiết Hoài Nghĩa, thưởng ngàn lượng hoàng kim, quan thăng một cấp.

Tết Nguyên Tiêu năm nay nhất định là đêm khiến người ta khó quên nhất, canh một, toàn bộ thành Lạc Dương nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hoành tráng, trên cung thành lửa bốc ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, Minh Đường bị ngọn lửa nuốt hết.

Không chỉ có Minh Đường, đến Thiên đường ở gần đó cũng bị ngọn lửa lan sang, hai toà nhà vô cùng to lớn bị ngọn lửa bảo trùm, bất kì ngọn hoa đăng nào trong thành Lạc Dương cũng khó có thể so sánh với cảnh tượng xảy ra trong cung thành.

Có lẽ do bị ngọn lửa ở Minh Đường doạ sợ, tất cả hoa đăng trong thành Lạc Dương đều lần lượt tắt hết, đám người xem đèn bắt đầu lục tục quay về nhà mình, đêm Thượng Nguyên đầu tiên vốn vô cùng tưng bừng náo nhiệt lại ngoài ý muốn dừng lại như vậy.

Lúc Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấy khói đặc xuất hiện ở Minh Đường, cuối cùng nhận được tin tức của Lân Chỉ tự, trong Lân Chỉ tự xuất hiện một đội quân không rõ lai lịch, mấy nghìn võ tăng của y bị nhốt bên trong chùa, sống chết không rõ.

Mà Minh Đường khói đặc cuồn cuộn khiến cho Tiết Hoài Nghĩa như rơi xuống vực sâu, y hận Mã Ứng Luân, không ngờ lại không truyền lại mệnh lệnh của y cho tăng nhân trong Minh Đường, khiến cho Minh Đường vẫn bị cháy.

Tiết Hoài Nghĩa chưa từng có lần nào hối hận như ngày hôm nay, y biết rằng chính mình rước hoạ lớn vào thân rồi, bây giờ y ngoài cách trốn đi thì không còn cách nào khác nữa rồi.

Tiết Hoài Nghĩa lập tức mang theo hơn mười võ tăng cưỡi ngựa chạy trốn về phía cửa Hậu Tái, lúc này cửa thành đã đóng, y không thể ra khỏi thành bằng cách đi cửa chính, chỉ có thể đi cửa nam, cũng chính là cửa Hậu Tái, dựa vào thân phận và địa vị của y, tin tưởng binh lính thủ thành không dám ngăn y.

Tiết Hoài Nghĩa dẫn theo mười mấy người chạy như điên trên đường cái, mặc dù bọn họ đi đường nhỏ, nhưng trên đường dòng người như thoi đưa, bọn họ lớn tiếng quát:

- Phía trước mau chóng tránh ra.

Hơn mười con chiến mã vó ngựa đạp đất, phát ra tiếng vang như sấm, dân chúng vốn đang nhàn nhã bước chầm chậm trên đường sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn sang hai bên, trong tiếng la khóc và chửi bậy, hơn mười con chiến mã như cuồng phong vọt tới.

Không bao lâu sau, Tiết Hoài Nghĩa và hơn mười võ tăng chạy tới cửa Hậu Tái, trên thành có binh lính đi qua đi lại, Tiết Hoài Nghĩa chạy đến dưới thành quát to:

- Người trên đầu thành nhanh chóng mở cửa thành.

- Người dưới thành là ai?

Có binh lính cao giọng hỏi.

- Ta là Lương quốc công, Đại tổng quản Lũng Hữu Tiết Hoài Nghĩa, mau mở cửa thành cho ta.