- Lý thị vệ đánh rất khá nhỉ!
Phía sau truyền đến một tiếng tán thưởng, Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy Võ Lâm Quân lang tướng Võ Diên Tú hiện ra ở phía sau mình, gã tuy rằng trên mặt cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy lãnh ý.
Mặc dù Võ gia cũng không rõ Lý Trân ở Độc Kinh án là nhân vật giữ vai trò gì, nhưng Lý Trân và Xá Lợi Án có quan hệ trực tiếp, chính Lý Trân đem Xá Lợi giả cho Võ Thuận, làm cho Võ Thừa Tự hiến Xá Lợi giả mới chuốc phải tội danh, cho nên ở một mức độ nào đó, Võ Thừa Tự bị đoạt tước bãi quan giam giữ, đối với Lý Trân là có quan hệ.
Cũng chính là duyên cớ này, bất kể Võ Phù Dung hay là Võ Diên Tú đều tràn đầy thù hận với Lý Trân.
Chỉ có điều Lý Trân có Thượng Quan Uyển Nhi chống lưng, lại là thị vệ bên người Thánh Thượng, bọn họ mới nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Lý Trân với con cái của Võ Thừa Tự tự nhiên cũng sẽ không có tình cảm gì tốt đẹp, hắn ôm quyền thản nhiên nói:
- Đa tạ Võ Tướng quân khen ngợi!
Trong lòng Võ Diên Tú càng thêm căm tức, đầu tiên gã là Hoài Dương quận vương, tiếp theo mới là lang tướng Võ Lâm Quân, Lý Trân phải xưng hô với gã là điện hạ, mà không được gọi hắn là tướng quân, gọi gã cấp thấp hơn, hiển nhiên là không tôn trọng gã.
Trong lòng của gã mặc dù hận, trên mặt vẫn không có biểu lộ ra, vừa cười nói:
- Ta cũng tới đánh một cầu, mời Lý thị vệ chỉ giáo!
Lý Trân đương nhiên biết gã không bỗng dưng lại đến đây, lại thoáng nhìn Tiết Hoài Nghĩa đang đứng ở cách đó không xa, hắn cười lạnh trong lòng, cũng ra vẻ vui vẻ nói:
- Hoan nghênh Võ Tướng quân đến đây chỉ bảo.
Hắn quay đầu ngựa lại lui qua một bên, Lý Lâm Phủ trong mắt toát ra vẻ sầu lo, Võ Diên Tú rõ ràng là lai giả bất thiện.
Lý Lâm Phủ tiến lên nhìn Lý Trân thấp giọng nói:
- Võ Diên Tú là một trong ngũ đại cao thủ mã cầu Võ Lâm Quân, lại là xạ cầu thủ của Tiết Hoài Nghĩa, năm trước đội bọn họ đoạt được hạng thứ năm, thực lực mạnh vô cùng.
Lý Trân gật gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở!
Lúc này, binh lính Võ Lâm Quân luyện võ bắn tên trên sân mã cầu đều xúm lại mà đến, đứng ở đằng xa đều nghị luận, rất nhanh mọi người liền hiểu được, đây là Võ Diên Tú đang khiêu chiến với Lý Trân.
Võ Diên Tú là cao thủ mã cầu Võ Lâm Quân, mọi người đều biết, mà Lý Trân tuy là nhân tài mới xuất hiện, nhưng hắn cũng chỉ là lấy cưỡi ngựa bắn cung nổi danh, đến tột cùng trình độ môn mã cầu như thế nào, không có người thấy.
Tuy nhiên dựa theo lẽ thường, cưỡi ngựa bắn cung lợi hại, môn mã cầu cũng sẽ không yếu, mọi người đối với hắn tràn đầy chờ mong.
Võ Diên Tú đã ở khoảng cách bên ngoài cầu động năm mươi bước thả một cái mã cầu, cái này có nghĩa hắn phải ở ngoài năm mươi bước bắn ra xạ môn, điều này làm cho xung quanh tất cả mọi người kích động lên.
Võ Diên Tú lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Trân một cái, gã trở mình lên ngựa, phóng ngựa chạy gấp, khi chiến mã chạy quá mã cầu, gã nghiêng người vung cán bắn mạnh ra, đánh ra một đường bóng dài đẹp mắt, một bóng đen bay vút qua, mã cầu tinh chuẩn mà rơi vào cầu động.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Tiết Hoài Nghĩa cũng nhịn không được nữa nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười tán dương.
Nói chung, môn thủ mã cầu đạt năm mươi bước gần như rất hạn chế, tối đa cũng chỉ thêm một vài bước, Lý Trân có lẽ cũng chỉ ngang hàng Võ Diên Tú, nếu muốn vượt qua gã, chỉ có thể đập bóng thật nhanh, nhưng khả năng thất bại quá lớn.
Mà ngay cả đệ nhất cao thủ Đậu Tiên Vân cũng không dám cam đoan mỗi lần đánh bóng đều trúng, chính hắn từng nói, ngoài năm mươi bước đập bóng tốc độ cao, có thể mười bóng bắn trúng sáu bóng đã xem như xuất sắc lắm rồi.
Đối với Lý Trân mà nói, vượt qua Võ Diên Tú không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là vấn đề chính trị, Võ Diên Tú ra mặt khiêu khích, Tiết Hoài Nghĩa thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn nên đánh hay là khiêm tốn một chút đây, mà đánh ngang hàng với Võ Diên Tú giữ lại cho đối phương một chút mặt mũi, tạm thời không cần gây chiến với cường địch.
Lý Trân quả thực không chắc chắn với chủ ý của mình, đúng lúc này, ánh mắt của hắn thoáng nhìn, phát hiện cách đó không xa đứng hơn mười người cung nữ, vây quanh ở giữa một người nữ tử trẻ tuổi mặc váy màu tím dài, đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên này.
Trong lòng Lý Trân nhiệt huyết dâng lên, sân đấu như chiến trường, hắn cần phải giữ gìn tôn nghiêm của đội bóng và mình, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tửu Chí và Tiểu Tế, hai người đều hiểu ý gật đầu.
Tửu Chí có thể truyền dài, mà Tiểu Tế chuyền bóng cực kỳ tinh xảo, quan trọng hơn là, bọn họ và Lý Trân phối hợp nhiều năm, tất cả mọi người đã hết sức ăn ý.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Trân nhất định phải cho Tiểu Tế tham gia đội bóng, không cần mỗi cuộc tranh tài lên một lượt, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt y truyền ra cho mình một đường bóng tốt.
Lý Trân giục ngựa lên sân bóng, Tửu Chí và Tiểu Tế thuận theo sau, bốn phía đã có người vỗ tay, ba người lên sân khấu tất nhiên là đánh thực chiến rồi.
Ba người rất nhanh đứng thành vị trí tam giác lớn, Tửu Chí đứng cách cầu môn ước chừng năm trăm bước, Tiểu Tế đứng ở bên giữa, Lý Trân thì đứng cách cầu môn chừng tám mươi bước.
Lúc này, Lý Trân giơ cao cây gậy lên, ra hiệu phát bóng, phát mã cầu hướng Tửu Chí ném tới, Tửu Chí hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy tới đón bóng.
Đợi bóng tới trước mặt, y vung cán đánh mạnh ra, một gậy này đánh mạnh đến mười phận sức lực, mã cầu bay lên trời, hướng tới Tiểu Tế cách chừng ba trăm bước.
Đối với tay phòng ngự như Tửu Chí mà nói, y không cần tinh chuẩn cỡ nào, mà nhất định phải dùng hết khả năng mà đánh bóng tới trước trận, cho nên bình thường đều là phải những người cao lớn béo mập đảm nhiệm phòng ngự thủ.
Mã cầu được đánh ra vẽ nên một đường cao vút, Tiểu Tế cũng không tiếp cán vội, trong lòng của y yên lặng tính toán đường bóng nhanh chóng và hiệu quả, lập tức quay đầu ngựa lại chạy đi, mã cầu rơi xuống đất lại bắn lên cao cao, tốc độ cực nhanh.
Khi mã cầu rơi xuống đất lần thứ hai, vừa mới ngay bên cạnh Tiểu Tế, chỉ thấy y dùng gậy nhẹ nhàng đẩy một cái, mã cầu chuyển biến phương hướng, bay ngang về phía Lý Trân.
Lý Trân sớm đã chuẩn bị sắp xếp, hắn phóng ngựa lao nhanh, hướng điểm sút gôn năm mươi bước chạy gấp, lúc này tốc độ mã cầu không nhanh không chậm, vị trí không cao không thấp, cũng không xoay tròn, đây là điểm chuyền bóng tốt nhất.
Ngay khi sắc mặt Võ Diên Tú cũng thay đổi, cái tên tiểu tử diện mạo nhỏ gầy không có gì đặc biệt kia, nhưng đánh bóng rất nhanh và lực nắm trong tay rất tinh diệu.
Lý Trân hét lớn một tiếng, năm mươi lăm bước một kình xạ, 'Phốc!’ một tiếng giòn vang, mã cầu thẳng tắp, tinh chuẩn không lầm mà bắn vào động cầu.
Bốn phía lập tức vang lên một trận tiếng hoan hô, vỗ tay như sấm, vô số người lớn tiếng hô lớn:
- Đánh hay lắm!
Một cú sút gôn không chỉ có tuyệt luân, ngay cả chuyền bóng cũng là khéo léo cực kỳ, lập tức đánh bay quả cầu ổn định của Võ Diên Tú xuống, Lý Trân giục ngựa tiến lên chỗ Võ Diên Tú chắp tay cười nói:
- Võ Tướng quân, đa tạ rồi!