Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 104-1: Đạo cô thăm viếng trong đêm (1)

- Lý công tử, đây chính là phòng của công tử sao?

Đạo cô Tạ Ảnh đưa mắt nhìn quanh thư phòng của Lý Trân, lại trông ra sân vườn ngoài cửa sổ, cười nói:

- Rất yên tĩnh, còn tốt hơn cả nơi thanh tu tại Thanh Cung của ta nữa.

- Thì ra Đạo Cô tu hành tại Thanh Cung, không biết phải xưng hô thế nào đây?

Lý Tuyền bưng hai tách trà tiến vào trong thư phòng Lý Trân, trên mặt nàng ta tuy nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ phòng hờ cảnh giác.

Lý Tuyền chưa từng nghe nói đệ đệ quen biết Đạo Cô, vị Đạo Cô này tuổi tác khá trẻ, dung mạo cũng xinh đẹp, đừng bảo là đang muốn âm mưu toan tính gì đệ đệ mình nhé!

Tạ Ảnh thi lễ cười nói:

- Bần đạo Tạ Ảnh, nàng hẳn là đại tỷ của Lý công tử đây! Ta từng nghe công tử nhắc đến nàng.

- Thì ra là Tạ đạo trưởng, đêm khuya như vậy còn tìm huynh đệ ta có việc gì sao?

Gương mặt Lý Trân có hơi nóng lên, đêm nào có khuya, chỉ là trời tối sớm, giờ còn là thời khắc hoàng hôn cơ mà, đại tỷ sao lại nói như thế chứ.

- Đại tỷ, Tạ đạo trưởng là bằng hữu của sư phụ A Yến, bà ấy tìm ta có việc.

- Ồ, thì ra là bằng hữu của Sư phụ Địch cô nương, Địch cô nương rất tốt, hai người cứ chuyện trò nhé! Ta đi pha ít trà ngon cho cả hai.

Lý Tuyền cười cười hai tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tạ Ảnh ngồi xuống, khẽ mỉm cười nói:

- Lý công tử, đại tỷ của công tử khá là yêu thương công tử đấy!

- Ôi dào! Từ bé đã thế này, thiếu điều buộc ta lên người tỷ ấy ấy, đi một bước là cứ bị soi mối miết thôi..

Lý Trân có chút bực tức nói.

- Lý công tử, có một đại tỷ như vậy, là diễm phúc của công tử đấy.

Lý Trân chẳng muốn bàn thêm về chuyện của đại tỷ, bèn chuyển chủ đề nói:

- Chuyện của tỷ phu ta và cả quán rượu của đại tỷ, đều có liên quan đến các người à!

Tạ Ảnh chỉ cười không đáp lời, lấy ra một cái hộp ngọc đặt lên trên bàn,

- Chuyện Trường An vừa rồi, đáng ra chúng tôi nên trực tiếp mời công tử qua đó, không nên dùng chút thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy, chủ nhân nhà ta có lời tạ lỗi với công tử, đây là chút tâm ý của nàng ấy, mong công tử nhận cho!

Tạ Ảnh mở hộp ngọc ra, bên trong không ngờ lại là một đôi ngọc bội hình bầu dục, một trắng một xanh lá, trắng tinh như mỡ, xanh như lông công, Tạ Ảnh đẩy hộp ngọc qua cho Lý Trân xem

- Đây là một cặp Hòa Điền ngọc tủy, là Thánh thượng ban tặng cho chủ nhân ta hai năm trước, chủ nhân ta xin tặng chúng cho công tử.

Lý Trân nhẹ nhàng cầm lên xem, chỉ thấy ngọc trắng điêu khắc hình rồng, ngọc xanh điêu khắc phụng hoàng, cả hai miếng ngọc bội đều trong suốt mịn nhẵn, không một chút tạp màu, đặt lên lòng bàn tay còn có cảm giác ấm áp khó tả, tuy rằng hắn không am hiểu về ngọc bội, nhưng hắn cũng nhìn ra đây là một cặp ngọc bội cao cấp vô cùng, khiến hắn yêu thích không muốn rời tay.

Tuy Thượng Quan Uyển Nhi quyền thế ngập trời, nhưng nàng ta lại có thể hạ mình lấy lòng bản thân như vậy, còn tạ lỗi cả việc ở Trường An đã lừa mình, điều này khiến Lý Trân cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Tạ Ảnh lại cười nói:

- Vốn dĩ đêm nay chủ nhân nhà ta muốn đích thân thăm hỏi công tử, nhưng vừa đúng lúc Thánh Thượng triệu người có việc, nàng ta đành ủy thác lại bảo ta ngỏ lời cám ơn công tử, cám ơn công tử đã giúp nàng ấy lấy được Ngọc Linh Lung trong Tử Vân địa cung.

Lý Trân vui vẻ nhận ngọc bội, lại cười hỏi:

- Ta vẫn luôn cảm thấy khúc mắc, tại sao Thượng quan Xá nhân lại muốn lấy một viên dạ minh châu, nàng ta nào phải người tham tiền hám lợi, viên dạ minh châu đó quan trọng đến thế sao?

Lúc này, Tạ Ảnh từ trong túi lại lấy ra một chiếc hộp được bọc kỹ bằng vải lụa màu xanh lá, cẩn thận mở chiếc hộp ra, không ngờ bên trong lại có một hạt châu to như quả trứng gà, mang kiểu dáng hình giọt nước, dưới ánh đèn nó toát lên ánh sáng âm u lờ mờ.

Lý Trân chợt nhanh trí, hắn quay đầu “ phù” một cái thổi tắt đèn dầu, trong phòng tức thì tối đen như mực, chỉ thấy viên châu kia dần dần sáng lên, càng lúc càng sáng, ánh sáng trắng lan tỏa khắp nơi, thắp sáng cả căn phòng.

Trong lòng Lý Trân vô cùng kinh ngạc, đây chính là Dạ minh châu, một vật hiếm có trong truyền thuyết, một lúc lâu sau, hắn lại thắp sáng đèn dầu, viên Dạ minh châu lại trở nên lờ mờ dưới ánh đèn.

Tạ Ảnh thản nhiên nói:

- Viên Dạ Minh Châu này gọi là “Thủy Châu” giá trị hàng tỷ, viên châu tử này có liên quan đến việc nàng ấy mời công tử, công tử phải nghe cho rõ nhé?

Lý Trân gật đầu nói:

- Nếu Đạo Cô nguyện nói thì ta tình nguyên rửa tai lắng nghe.

Trong lòng Tạ Ảnh vui mừng, điều này cũng chứng tỏ Lý Trân đã đồng ý lời ủy thác của Thượng Quan Uyển Nhi.

Nàng ta sắp xếp lại tư tưởng một chút liền chậm rãi nói:

- Ta đã từng nói với công tử, trong cung Tàng Tỉ vốn dĩ có đặt một ngọc tỉ cá nhân của Cao tổ và Thái tông, nhưng Thái Cực Cung đã bị bỏ hoang, cho nên hai mươi năm trước, Hoàng đế Cao Tông bèn phái người đem ngọc tỉ ra khỏi địa cung, thỉnh về Lạc Dương.

Tuy nhiên dựa theo quy luật lấy một vật thì tất trả một vật, Hoàng đế Cao Tông bèn đặt vào trong địa cung hai bảo vật trân quý như ngọc linh lung, một là Du Tiên Ngọc Chẩm, nghe nói chỉ cần nằm lên nó là có thể ngao du tứ hải, còn cái còn lại là viên Dạ Minh Châu này, chủ nhân ta chính là muốn lấy viên Dạ Minh Châu này.

Chính vào lúc này, Lý Tuyền lại bưng hai tách trà thơm đến,

- Đây là trà Mông Đỉnh do Trà Trang Vọng Xuân mang đến, hai người thưởng thức xem!

Nàng ta đặt hai tách trà lên bàn, lại nhìn viên Dạ Minh Châu trên bàn, ngẩn người sửng sốt,

- Lý Trân, đây là cái gì đây?

Tạ Ảnh vội vàng nháy mắt với Lý Trân, bảo hắn đừng nói ra. Lý Trân hiểu ý, liền cười nói:

- A tỷ à, đây là viên Hải Châu.

- Thì ra là Hải Châu, khá to nhỉ, chợ Nam cũng có bán đấy.

Lý Trân lại lấy ngọc bội ra:

- Đây là mỹ ngọc đệ đã mua ở Trường An, Tạ Ảnh đạo cô cố tình mua từ Trường An đến đây tặng đệ đấy.

Lý Tuyền không mấy hứng thú với Hải Châu, ánh mắt nàng thoáng nhìn qua đôi ngọc bội trong tay Lý Trân, lập tức hai mắt sáng rỡ, đặt viên Hải Châu xuống, cầm ngọc bội lên, tỉ mỉ xem xét ngọc bội, kinh ngạc hô lên:

- Đây là Hòa Điền Ngọc đấy nhá! Ta còn chưa từng thấy ngọc bội nào đẹp như vậy, cái Đôn Hoàng bán trước đó cũng còn thua xa so với Hòa Điền Ngọc này.

Lý Trân cười nói:

- Đại tỷ nếu yêu thích, thì đệ tặng cho tỷ đấy.

- Cho ta thật ư?

Lý Tuyền vui mừng nói.

Lý Trân gật đầu cười nói:

- Ta tặng cho tỷ tỷ ta đấy.

Lý Tuyền ngẫm nghĩ một chút, lại đem ngọc trả lại cho Lý Trân,

- Nếu cho ta rồi, chắc chắn sẽ bị tỷ phu đệ nhìn thấy, ngọc tốt như thế này, đương nhiên phải để dành cho đệ đệ ta, đệ cứ giữ lấy, đợi khi đệ thành hôn thì dùng nó làm sính lễ, thế mới đáng mặt.

Lý Tuyền cũng yên tâm hẳn, xem ra vị đạo cô này không phải đến để dụ dỗ đệ đệ mình, nàng ta liền ra ngoài, không quấy nhiễu hai người nữa.