"Xoảng"
Thiên Yết vô tình làm vỡ ly thuỷ tinh trong bếp, cả người cô giật mạnh như có luồng điện xuyên qua. Âm thanh rơi vỡ của thuỷ tinh có tác động rất mạnh đến tâm trí con người, dòng suy nghĩ miên man bất thình lình bị chặn đứng đột ngột. Tâm trạng cô trở nên lo lắng và hoang mang tột độ, tim đau nghẹt thở, trực giác đang mách bảo Thiên Yết rằng có cơn giông tố sắp kéo đến. Điềm báo xấu ư...
Cô chống gối ngồi xuống để dọn chiếc cốc đã vỡ, tự dặn bản thân phải bình tĩnh và cẩn trọng hơn sau này. Thiên Yết chậm rãi nhặt từng mảnh thuỷ tinh lên bỏ vào túi rác, lòng nơm nớp lo sợ về linh cảm xấu của mình. Mải suy nghĩ không để ý nên cô vô tình bị thuỷ tinh cứa đứt tay, máu rỉ ra và chảy dọc bàn tay cô.
"A..."
Cô khẽ kêu lên.
"Lại vụng về nữa rồi"
Xử Nữ bước tới mở tủ lạnh lấy nước uống, trùng hợp thay Thiên Yết đã ngồi lù lù ở đó từ bao giờ.
"Chị không sao chứ?"
Anh tu ừng ực bình nước, yết hầu chạy ngược chạy xuôi. Thoáng chốc lại lén liếc nhìn cô, dù rất muốn quan tâm nhưng lại không dám thể hiện ra. Đôi khi hành động vượt quá mức giới hạn của anh khiến phái nữ hiểu lầm, anh không muốn lâm vào tình huống khó xử như Na Young thêm lần nữa.
"Cậu không định giúp tôi à?"
Cô nhăn nhó ôm lấy ngón tay đáng thương của mình.
"Không! Chị tự lo đi"
Anh làm vẻ phũ phàng, cố tình buông lời sắt đá.
"Cậu thật vô tâm..."
Thiên Yết nhè nhè giọng nói như sắp khóc. Cô gục mặt xuống mếu máo với bộ dạng thảm hại hết cỡ.
"Tôi không có ý đó mà! Chị bị đau ở đâu???"
Anh cuống quýt quỳ gối xuống xem tình hình vết thương của cô.
"Hahahaha, bị lừa rồi!"
Cô đắc ý chỉ thẳng tay vào mặt anh cười lớn.
"Xử Nữ là tên nhu nhược"
Cô chọc chọc vào má anh trêu đùa. Không thể tin chàng trai có IQ cao như anh lại để một trò đùa ngớ ngẩn đánh lừa. Mặt Xử Nữ đỏ gay như đít khỉ, nửa vì phẫn nộ nửa vì xấu hổ. Chị ta đúng là người phụ nữ chiêu trò.
"Cứ thế lần sau chị mà có làm sao tôi cũng sẽ không giúp nữa!"
Anh đứng phắt dậy tỏ ra giận dữ.
"Tôi đùa thôi mà"
Cô cười ha hả đến đau cả bụng.
Mọi thứ từ A đến Z thuộc con người Xử Nữ đều khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu. Anh như liều thuốc an thần bổ ích xua tan đi bầu trời đen tối trong lòng cô. Mọi lo âu, sợ hãi biến mất trong phút chốc. Từ phản ứng hài hước ngộ nghĩnh cho tới tính cách dễ thương của Xử Nữ, mọi thứ đều là lý do khiến cô mỉm cười. Bằng cách nào đó cô lại tìm thấy hình bóng Sư Tử ở anh...
"Chị ngừng cười được rồi đấy"
Anh chau mày gượng gạo.
"Xin lỗi... sao mà phải gắt gỏng!"
Cô nhịn cười trước khi tên nóng tính này nổi điên.
"À mà... Na Young sao rồi?"
Xử Nữ nghiêm túc chuyển chủ đề.
"Con bé đuổi tôi sang phòng khác ngủ vì bị sốt virus. Tôi phải ăn bám Da Hyun suốt hai ba hôm nay rồi"
Cô trả lời.
"Sốt virus?"
Anh hỏi lại vì thấy có gì đó rất khó hiểu ở đây.
"Da Hyun ngủ lúc nào cũng ngáy to, ôi tôi phát mệt"
Cô thở dài.
"Mấy hôm nay chị gặp Na Young lần nào chưa? Chị không mang đồ ăn tới cho cô ấy nữa à?"
Xử Nữ dồn dập hỏi.
"Tiến sĩ Ji Young Chul đã chăm sóc cô bé. Dù sao cũng là dịch cúm mà, Na Young cần phải cách ly mọi người"
Cô thản nhiên đáp.
"Tiến sĩ sao??"
Anh sửng sốt.
"Ừ? Mà sao cậu phải phản ứng thái quá vậy?"
Cô thắc mắc nhìn anh.
"Không... Không có gì đâu!!"
Anh vội vàng chạy tới phòng Na Young trong khi Thiên Yết vẫn chưa bắt sóng được cái mô tê gì.
Xử Nữ đứng trước cửa phòng cô, liên tiếp gõ cửa đòi vào.
"Na Young? Cậu ở trong đó à? Cậu mở cửa cho tôi đi! Bị lây cũng được không sao cả!"
"Mình mệt lắm. Mình cần đi ngủ"
Na Young lạnh lùng trả lời. Có gì đó lạ lắm! Không giống cô mọi ngày tẹo nào.
"Mở cửa ngay! Mau lên!"
Anh tiếp tục gõ cửa đến đỏ rát cả tay.
"Mình bị cảm rồi"
Cô dửng dưng đáp trước sự dồn dập vội vã của anh.
Nếu như suy đoán của Xử Nữ là đúng thì...
"Na Young, mình tới để trả lời chuyện hôm trước. Cậu mở cửa cho mình vào đi?"
Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng thực chất là đang tra khảo dò xét.
"Mình bị cảm rồi. Mình muốn đi ngủ"
Câu trả lời cuối cùng này là đáp án cho mọi thắc mắc của Xử Nữ. Ra là vậy...
"Khốn kiếp!"
Anh tức giận nói.
Năm lần bảy lượt vẫn là một câu trả lời. Rõ ràng có gì đó không ổn đang xảy ra với Na Young, tại sao cô ấy lại cố tình che giấu mọi người? Na Young không đơn giản là chỉ bị ốm, Xử Nữ chắc chắn điều ấy. Người có tính cách vui vẻ và năng động như cô ấy dù có ốm thật đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ cư xử như thế. Hơn nữa, Na Young luôn hy vọng và chờ đợi Xử Nữ thế nào, anh biết rõ hơn ai hết. Có chết cô cũng phải nhận câu trả lời cho lời tỏ tình của mình. Vậy mà lại phũ phàng từ chối anh. Có gì đó bất ổn lắm! Liệu có phải Na Young đang bị đe doạ? Tên Ji Young Chul cáo già ấy... Chính là hắn!
"Cạch"
Cửa tự động mở then chốt. Anh không suy nghĩ gì hết mà vội vội vàng vàng xông vào tìm cô.
Bên trong không có ai. Giường chiếu bừa bộn lung tung khắp nơi. Xử Nữ đảo mắt ngó nghiêng xung quanh khắp nơi tìm kiếm cô, thậm chí là kiểm tra cả gầm giường.
"Na Young?"
Anh cố gọi tên cô thêm lần nữa.
"'Mình mệt lắm. Mình muốn đi ngủ"
Giọng nói vang lên ở ngay rất gần. Anh theo phản xạ có điều kiện mà hướng về nơi giọng nói cô phát ra.
"Cái gì thế này?..."
Xử Nữ sốc không nói nên lời khi phát hiện ra chiếc máy nhỏ có thiết kế như điện thoại thông minh gắn trên tường. Chính nó đã đóng giả giọng nói của cô suốt bao lâu nay sao? Người phát minh ra thứ điên rồ này chỉ có hắn mà thôi!
"Mình nghĩ mình bị ốm rồi"
Cái máy tiếp tục chạy dữ liệu trước sự sửng sốt của anh. Vậy Na Young bằng xương bằng thịt đang ở đâu? Tên khốn đó đã bắt cô ấy đi đâu rồi?
Nghĩ là làm anh quay đầu để đi kiếm tên tiến sĩ bệnh hoạn đó. Nhưng có một điều Xử Nữ không ngờ tới nhất, đó là Ji Young Chul đã đứng nấp ở sau cánh cửa từ bao giờ. Hắn nhanh tay giương súng thuốc mê lên và lén lút tấn công anh.
"Rẹt"
Chiếc kim tẩm thuốc mê xé gió lao thẳng đến đâm vào gáy anh. Xử Nữ đầu óc quay cuồng, tầm nhìn trước mắt lu mờ dần đi, cơ thể nóng bừng như lửa đốt, phía sau gáy tê tê nhức nhối. Anh cứ thế mất ý thức và ngất lịm hoàn toàn...
.
.
.
Lại là cái âm thanh ám ảnh quen thuộc này... Tiếng nước sôi sùng sục truyền qua truyền lại qua ống dẫn, tiếng leng keng của thuỷ tinh va chạm vào nhau. Đầu Xử Nữ đau như búa bổ, cảm giác buốt óc tê liệt điều khiển toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể anh. Anh mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng này... Không lẽ nào... Xử Nữ gồng mình để cử động, nhưng anh sớm nhận ra bản thân bị còng tay và chân trên giường giống như những cái xác khác.
"Tôi đánh giá cao sự liều lĩnh của cậu đấy. Nhưng vẫn còn non nớt lắm"
Tiến sĩ nhận ra anh đã tỉnh bởi tiếng "cọt kẹt" trên giường, liền mở miệng nói bóng gió.
"Na Young đâu?"
Anh quát lên.
"Đứa trẻ vô dụng đó ư..."
Ông bật cười sảng khoái. Nụ cười bệnh hoạn ghê tởm đến đáng sợ.
"Vô dụng? Ông giấu cô ấy ở đâu????!"
Anh vùng vẫy cố thoát khỏi sự trói buộc.
"Giấu sao? Cậu dùng từ hơi quá rồi đấy..."
Tiến sĩ thản nhiên trả lời.
"Ông đã giết chết bao nhiêu người vì cái trò bệnh hoạn của mình rồi?! Mục đích của ông là gì hả tên khốn!!!"
Anh gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát vì phẫn nộ.
"Ra là cậu. Tôi biết ngay mà"
Tiến sĩ nhếch mép cười.
Hắn ta không phủ nhận hành vi giết người của mình. Vậy những suy đoán của anh là đúng sao? Hàng chục cái xác chết trong phòng đều là do hắn đem tới và sử dụng họ như chuột bạch để thí nghiệm ư?
"Chàng trai, cậu biết gì không... Trên đời này tồn tại một loại vắc xin có thể ngăn ngừa dịch bệnh. Và ta sẽ là người đầu tiên phát minh ra nó. Ta sẽ là người vĩ đại nhất thế giới. Loài người sẽ phải sùng bái ta!"
Ông ngửa cổ cười sung sướng, tự ảo tưởng ra những thứ hão huyền không tồn tại.
Xử Nữ giận dữ nghiến răng kêu "ken két", đường gân xanh nổi đầy trên trán anh, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lườm nguýt như muốn đâm chém banh xác tên khốn trước mặt.
"Ta cần họ để tìm ra phương thuốc... Ta không làm gì có lỗi cả"
Ông nói.
"Thế nên ông đã giết họ để đem ra làm thí nghiệm sao... Ông đúng là con quái vật!"
Anh gằn giọng gào lên, nhấn mạnh hai chữ "quái vật".
"Tại sao... Tại sao lại là cô ấy chứ...? Cô ấy là người luôn cư xử đúng mực, tốt bụng với bạn bè xung quanh... Ông không có cảm giác gì khi hành hạ một đứa trẻ sao?!"
Xử Nữ thốt ra lời đau lòng chua xót. Nhưng đối với tên máu lạnh điên rồ như Ji Young Chul thì điều đó hoàn toàn ngớ ngẩn và vô nghĩa.
"Trên đời này không có ai đáng thương hay đáng ghét. Chỉ có kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng"
Ông đơn giản hoá mọi chuyện, bình thản đưa ra câu trả lời vô tâm đến đau lòng.
"Vậy ông chọn Na Young vì cô ấy yếu nhất trong nhóm tôi sao?"
Xử Nữ không dám chấp nhận sự thật đau thương này; Con người luôn chọn kẻ yếu đuối nhất để uy hiếp. Nếu biết trước chuyện này xảy ra anh đã bảo vệ cô rồi... Tại sao...
"Quả nhiên cậu thông minh hơn tôi tưởng"
Ông nói.
"Vậy ông đã bắt cô ấy đi từ bao giờ?? Ông đúng là tên cáo già thâm độc khi đã qua mặt được chúng tôi dễ dàng như thế"
Anh giận dữ hỏi.
"Ngày cậu liều lĩnh đột nhập vào phòng thí nghiệm của tôi"
Ông nhớ lại.
"Cũng may cậu không phát hiện ra con bé ở trong đó, tôi thật ngu ngốc khi đã để cô ta sống đến tận lúc ấy"
Ji Young Chul nói.
Xử Nữ đứng tim vì sốc, tiếng động anh và Samuel nghe thấy ngày hôm ấy là của Na Young sao? Cô hẳn đã cố gắng kêu gọi sự giúp đỡ của họ trong vô vọng với tình trạng bị tiêm thuốc tê liệt cơ thể và còng tay chân. Anh đã kiểm tra rất nhiều cái xác, tại sao lại bỏ qua cô chứ?
"ĐỒ KHỐN!!!"
Anh gào lên, gồng cơ để thoát khỏi còng tay. Càng cố bao nhiêu thì càng đau đớn bấy nhiêu. Cổ tay cổ chân anh giờ đã lằn vết đỏ tới nỗi chảy máu, anh cắn răng chịu đựng cơn đau tột độ này. Vì quá phẫn nộ nên Xử Nữ đã vượt quá giới hạn của bản thân mà không biết mình đang đau đớn đến nhường nào.
"Đứa trẻ vô dụng đó không đóng góp gì được cho phương thuốc của ta. Mặc dù ta đã cố hút hết máu và chất dinh dưỡng trong cơ thể nó. Thất vọng quá..."
Ông lắc đầu buồn bã.
Tại sao tên khốn kiếp đó dám vờ như không biết cảm nhận của anh lúc này? Hắn muốn anh tức phọt máu ra thì mới chịu được sao? Xử Nữ không ngờ vị tiến sĩ mà cả đất nước Hàn Quốc luôn tôn thờ lại là tên yêu công việc đến mức bệnh hoạn thế này. Thái độ dửng dưng của hắn khi nhắc tới cái chết của Na Young thật ghê tởm và hãi hùng biết mấy. Người sống không có tình người như hắn thà chết cóc đi còn hơn! Sắc mặt anh thay đổi nghiêm trọng, dần đỏ gay lên vì máu nóng đã bốc lên tới đỉnh đầu. Mọi thứ đến đây là quá đủ rồi! Xử Nữ đập mạnh tay xuống giường, nhìn Ji Young Chul với ánh mắt đầy thù hận căm ghét.
Na Young...
Anh cố kiềm chế giọt nước mắt thương xót nuối tiếc lại. Với tư cách là một võ sĩ đạo chân chính, khóc trước mặt kẻ địch là điều tối kỵ nhất. Lâu lắm rồi Xử Nữ mới trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng bất lực này. Anh có khả năng để bảo vệ cô, nhưng lại không thể tận dụng nó để giữ mạng sống cho cô... Tại sao... Từ bao giờ mà anh trở nên yếu đuối thế này... Giống như chúa sơn lâm bị giam trong lồng, mọi sức mạnh bị kìm hãm hoàn toàn. Anh phải làm gì đây... Na Young... Cậu đã ra đi thật rồi sao? Cậu không còn trên cõi đời này nữa sao?...
"Nhìn những người bạn thân yêu của cậu kìa"
Ông nhấn nút điều khiển từ xa phát màn hình lên trước mặt cậu. Trong đoạn video trực tiếp là hình ảnh mọi người ngồi ở phòng khách. Đầy đủ sáu người...
"Ta sẽ tiến hành thải thuốc mê ra ngay bây giờ"
"Dừng... DỪNG LẠI"
Xử Nữ hoảng sợ gào thét lên. Đồng đội khiến anh trở nên yếu lòng và mất kiểm soát, mọi hành động hiện tại đều dựa theo cảm xúc. Bình thường có mạnh mồm đến mấy tới lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này anh lại luôn đặt sự an toàn của người khác lên trên bản thân mình.
"Ta đùa thôi mà. Đừng căng thẳng quá"
Tiến sĩ bật cười khoái chí.
"Ông muốn gì?"
Anh hỏi.
"Nếu thuyền của con không tới, hãy bơi đi tìm nó"
"Muốn gì á? Câu hỏi thú vị đấy. Hãy ngoan ngoãn nằm im và tận hưởng giây phút cuối cùng của cuộc đời mình đi. Mỗi giây đều quý giá hết"
"Con nhận được cuộc sống này vì con đủ mạnh mẽ để đương đầu với nó"
"Xử Nữ, con sẽ không bao giờ bỏ cuộc mà đúng không?"
"Anh biết hack vào hệ thống lớn nhưng lại không biết phá khoá, đùa tôi à?"
Giọng nói văng vẳng trong đầu Xử Nữ như thước phim ngắn thoáng qua, khiến đầu anh đã đau nay càng đau hơn. Thứ sức mạnh bùng cháy dữ dội ấy muốn bùng nổ lắm rồi. Vậy kìm hãm nó lại để làm gì?
"Tôi sẽ không làm theo ý ông đâu!"
Anh nói với ngữ điệu trầm lắng bình tĩnh.
Còng tay bất ngờ bung ra trong chớp mắt. Ji Young Chul hoảng hốt đứng hụt lại một bước về phía sau. Ông bàng hoàng nhìn anh dễ dàng tháo còng sắt ra mà sợ hãi run rẩy. Nhất là vẻ mặt lạnh lẽo âm u kia, sát khí bao trùm toàn bộ căn phòng rộng lớn. Thái độ tiến sĩ thay đổi ba trăm sáu mươi độ, từ kiêu ngạo vênh váo sang co ro trốn tránh như con chuột nhắt. Thứ gì đã khiến Xử Nữ trở nên mạnh mẽ như vậy? Đồng đội? Quá khứ? Bản lĩnh? Tất cả đều sai. Chính là sự giận dữ trước hoàn cảnh. Anh giận vì cùng là người với nhau, cũng biết buồn, biết đau, tại sao lại vô tâm thờ ơ mà đối xử tàn nhẫn với nhau như thế?
Xử Nữ nhảy xuống giường, nhanh tay tung cú đấm chí mạng vào mặt Ji Young Chul. Thiếu thanh kiếm thật ngứa ngáy và khó chịu, nhưng biết sao giờ, phải chấp nhận thích nghi với hoàn cảnh thôi.
Tiến sĩ ngã xuống đất, máu tươi từ miệng chảy ra.
"Khá lắm!"
Ông cười khẩy, sớm gạt bỏ vẻ sợ hãi yếu đuối của mình đi mà thách thức anh.
Mặt Xử Nữ lạnh tanh không tí cảm xúc, anh nhìn Ji Young Chul bằng đôi mắt khinh bỉ, coi thường. Ông ta còn thấp kém và hèn hạ hơn cả bãi rác nữa.
"Đừng lại gần, nếu không tôi sẽ bắn"
Tiến sĩ giương khẩu súng gây mê lên đe doạ Xử Nữ. Mặc kệ ông có cầu xin hay răn đe thế nào, anh vẫn hiên ngang bước tới gần hơn. Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, ông quyết định bóp cò súng.
"Tệ quá"
Xử Nữ nghiêng đầu né viên đạn tẩm thuốc mê ấy. Hành động chậm rãi bình tĩnh như chẳng hề sợ bất cứ thứ gì. Xử Nữ của một phút trước hoàn toàn khác xa với Xử Nữ này, giống như bản chất quỷ thần trong con người anh sống dậy trong tích tắc.
Ji Young Chul run rẩy ngồi lùi dần dần về phía sau. Bàn tay mò mẫm thứ gì đó trên bức tường. Ngay khi tìm thấy công tắc, ông liền bấm nút khởi động.
Tiếng động từ tủ lạnh phát ra, cửa kính đang kéo xuống ngay sau khi Ji Young Chul vừa bấm nút. Bốn cái xác trong tủ lạnh trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Chúng lao tới với tốc độ ánh sáng.
"Ông bị điên à? Ông muốn chết cả hai hay sao??"
Anh hoảng loạn chạy tới mở cửa chạy thoát. Nhưng không may cửa đã bị khoá.
"Ta sẽ không chết cho tới chừng nào hoàn thiện xong 'nó'"
Ông cười hả hê.
"Nhưng hành động vừa rồi chứng tỏ là ông muốn chết lắm rồi đấy!"
Anh quát lên, đập cửa ruỳnh ruỳnh kêu cứu.
Bốn con xác sống to vật vã kia khiến Xử Nữ mất bình tĩnh vô cùng. Tốc độ và thể lực tỉ lệ thuận với nhau, ca này Xử Nữ không đấu lại được rồi! Ba con vồ vào tiến sĩ vừa cào vừa cắn lấy thịt nội tạng ăn, con còn lại phi tới chỗ anh. Giọng nói gào thét kêu cứu của hắn ta vang lên thảm thương đau đớn. Đúng là tự nhổ nước bọt lên trời để nó rơi vào mặt mình. Trên đời anh chưa gặp ai dốt nát và đần độn như hắn.
"Ông ta cho chúng uống thuốc tăng trưởng hay sao mà khỏe vậy?"
Anh khổ sở vật nhau với con xác sống.
Không có kiếm là trở ngại lớn duy nhất. Chúng vừa nhanh vừa khoẻ, sớm muộn gì cả bốn con cũng sẽ nhanh chóng xử lý anh. Và còn sáu người bạn ngoài kia nữa, nguy hiểm quá! Một mình anh ở đây lại không thể làm được gì.
"GRAOO"
Ba con xác sống còn lại sau khi chén hết bữa ăn liền lao tới nơi anh. Chúng chắc hẳn đã rất đói bụng. Thật kỳ lạ! Tại sao chỉ có bốn con này mới được giữ cẩn thận trong tủ lạnh với nhiệt độ thấp? Khỉ thật, tên khốn đó đã chết rồi nên anh không kịp tra khảo.
Xác sống cầm gan tiến sĩ gặm như bánh mì ăn liền, chứng kiến cảnh đó khiến anh suýt nôn, mặt xanh như lá chuối phát bệnh.
Anh nhảy lên từng cái giường để tới bàn làm việc của Ji Young Chul. Tiếng rầm rầm phát ra như sắp gãy giường đến nơi. Xử Nữ nhanh tay với lấy lọ ghi "Axit sunfuric(H2SO4)" và ném ra chỗ xác sống. Tiếng xèo xèo vang lên, hai mắt của nó đã bị huỷ hoại hoàn toàn bởi dung dịch axit. Nó khuỵu gối xuống đau đớn và không có biểu hiện đuổi theo anh nữa.
"Vẫn còn ba con..."
Xử Nữ vớ bừa các loại dung dịch trên bàn thí nghiệm và ném hết những gì có thể lên người chúng. Anh đạp ngã một con đang giang tay vồ lấy mình sau đó tăng tốc chạy về phía cửa để kêu cứu thêm lần nữa.
"Cứu với! Samuel! Thiên Yết! Da Hyun! Cứu!!!..."
Anh gào lên trong vô vọng. Sức anh không chọi lại được chúng. Nếu không có ai cứu thì sớm muộn gì...
"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng"
Bốn con xác sống bị bắn hạ trong chớp mắt. Bảo Bình xuất hiện như một vị thần từ trên trần nhà nhảy xuống.
"Bảo Bình?..."
Xử Nữ ngạc nhiên tới nỗi cứng cổ họng.
"Tôi sẽ giải thích sau. Chúng ta phải rời khỏi đây trước đã"
Cô gấp gáp đề nghị, miệng lẩm bẩm như đang tính toán gì đó
"Còn ba phút mười bốn giây để chạy trước khi khí độc thải ra. Nhanh lên nếu cậu không muốn chúng ta chết vì suy tim. Mau đưa mọi người rời khỏi đây! Mau lên!"
Cô bắn khoá cửa.
"Còn chị thì sao?"
Xử Nữ dù chưa hiểu gì nhưng vẫn quyết định làm theo yêu cầu của cô. Họ như đang chạy đua với thời gian.
"Tôi còn một thứ phải lấy. Cậu mau đi đi!"
Cô quát lên.
"Đừng chết nhé"
Anh nói lời từ biệt tạm thời sau đó liền vội vã chạy ra ngoài sơ tán mọi người.
Bảo Bình đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Hàng loạt xác chết nằm la liệt khắp nơi, máu me be bét ám mùi tanh lòm hôi thối khiến cô phải quay mặt đi nôn khan. Hơi thở dần trở nên khó khăn và tắc nghẽn, cô ôm ngực chạy tới bàn làm việc bừa bộn của tiến sĩ và lục tung mọi thứ lên. Nhất định phải tìm được nó. Có chết cũng phải tìm được nó!
"Xìiii"
Quả bom độc đếm ngược về con số 0. Bốn góc tường từ từ phun ra làn khói trắng dạng như đám sương mù giăng lối. Bảo Bình ý thức mình không còn thời gian, bèn đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm.
"Đây rồi!"
Cuối cùng cũng thấy. Ống dung dịch màu đỏ đun kích cỡ bằng ngón trỏ. Đó chính là công sức của Ji Young Chul, cũng là sự hy sinh của vô số con người suốt bao thời gian qua. Phương thuốc dang dở-niềm hy vọng của thế giới. Bao nhiêu người đã chết chỉ để thu lại thứ dung dịch ít ỏi này, cô sẽ phát triển nó thành thứ vĩ đại nhất trong tương lai.
Đám khói bao vây khắp căn phòng và giăng mọi lối đi. Bảo Bình nhận ra bản thân đang lâm vào tình thế nguy hiểm. Cô lấy tay bịt kín mũi, liều mình chạy tới xác của tiến sĩ và lục lọi tìm kiếm điện thoại trong túi áo ông.
Cô nhăn mặt vì khó thở, cố giữ bản thân đủ tỉnh táo để tìm kiếm tên "ai đó" trong danh bạ của tiến sĩ.
"Dylan!"
Khi thấy tên người cần tìm, cô liền nhấn nút gọi. Tiếng tút tút vang lên một hồi, sau đó là giọng nói đàn ông:
"Dylan Kim xin nghe"
"Tôi là Bảo Bình, học trò của tiến sĩ Ji Young Chul. Ở đây có bảy người, mau đến giúp chúng tôi. Làm ơn... Địa chỉ là..."
Ngay sau khi kết thúc lời nói. Bảo Bình liền ngất đi, nhịp tim cũng trở nên yếu ớt dần...