Sáng sớm tinh mơ, cô mơ màng thức dậy giữa đám người đang ngủ ngon lành sau những vất vả và khó khăn dồn dập xảy ra hôm qua. Cô chống khuỷu tay xuống tấm nệm trải sàn, lặng lẽ ngắm người mình yêu và nhẹ nhàng tiến gần hơn để hôn lên trán anh, thoáng chốc lại mỉm cười dịu dàng. Hành động ngọt ngào tràn đầy yêu thương.
Thiên Yết rời khỏi chiếc chăn bông ấm áp và lặng lẽ bước ra ngoài hít khí trời. Vóc dáng thanh mảnh, làn da trắng hồng, Thiên Yết đẹp lộng lẫy như đoá hoa hồng dưới ánh nắng bình minh.
Vài con xác sống lởn vởn bên ngoài lao tới khi thấy cô, nhưng ngay lập tức đã bị rào sắt xiên thủng não.
Những con quái thai dị hợm đó giờ đã không còn quá xa lạ hay đáng sợ đối với cô. Cô giương mắt thản nhiên nhìn như thể chúng chẳng là mối vướng bận gì quá to tát.
"Cháu là Thiên Yết sao?"
Giọng nói vang lên khiến Thiên Yết khẽ giật mình, bất chợt cảm thấy mất tự nhiên.
"Cô Hwang, cô dậy sớm vậy sao...?"
Thiên Yết ngạc nhiên.
Cô Hwang khoác trên mình chiếc áo dài mỏng từ bên trong bước ra. Sự xuất hiện của bà khiến Thiên Yết có hơi ngại ngùng và khó xử một chút.
"Cảm ơn cô rất nhiều vì chuyện hôm qua... Cháu không biết phải diễn tả lời cảm ơn này thế nào... Cháu..."
"Không có gì, đó là những gì vị bác sĩ như ta nên làm"
Cô Hwang mỉm cười dịu dàng.
Câu nói ấm áp ấy khiến Thiên Yết cảm thấy bớt khách sáo hơn rất nhiều.
"Dạ"
Cô cúi đầu lễ phép bày tỏ lòng biết ơn.
"Các cháu định tới Ulsan thật sao?..."
Cô Hwang hỏi vì có phần chưa dám tin. Dù đó đúng là nơi an toàn, nhưng liệu những đứa trẻ có thể bảo tồn được mạng sống trên quãng đường tới đó không? Seoul là địa ngục muôn vàn xác sống và mối nguy hiểm lớn khác. Làm thế nào mà chúng có thể vượt qua được chứ?
"Cháu biết là nghe hơi khó tin... Nhưng bọn cháu sẽ đến được đó!"
Thiên Yết khẳng định bằng thanh âm quyết tâm chắc nịch.
"Hãy đưa Bảo Bình theo"
Cô Hwang nói.
Thiên Yết khá bất ngờ trước lời đề nghị này. Ulsan là một nơi ai cũng muốn tới vào lúc này, Thiên Yết sẽ rất vui lòng nếu hai mẹ con họ có ý định tham gia cuộc hành trình, nhưng tại sao lại chỉ có mỗi Bảo Bình chứ...?
"Cô Hwang..."
Thiên Yết ngập ngừng.
"Cháu không nghĩ có đứa con nào lại muốn bỏ mẹ ở nơi này..."
Thiên Yết phản đối vì mong muốn đưa cả hai đi cùng. Dù sao có bác sỹ trong nhóm cũng tốt hơn.
"Để cô kể cháu nghe một câu chuyện..."
Cô Hwang nói. Thiên Yết liền chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ nào.
"Tối hôm đại dịch bùng nổ, ta và Bảo Bình cùng rất nhiều bác sỹ, y tá khác trong bệnh viện đã may mắn thoát nạn. Có một đám người mang danh 'quân đội' đã xông vào bệnh viện. Ban đầu ai cũng vui mừng vì tưởng họ đến để giúp, nhưng không, họ đã giết sạch tất cả những người sống còn lại trong bệnh viện"
Từng câu từng chữ tuôn ra từ miệng cô Hwang khiến Thiên Yết sửng sốt và ngạc nhiên vô cùng. Tại sao chính phủ lại để đám quân đội đó đối xử với con người như thể họ là cỏ rác vậy? Cô đưa tay lên che miệng vì sốc, mắt chớp chớp liên hồi như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Câu chuyện này giống y chang như những gì họ đã từng chứng kiến trên đường tới tiệm gà rán. Không phải đám người mang danh quân đội đó cũng đã nhẫn tâm ra tay giết chết người vô tội sao? Chính mắt cô đã chứng kiến tên cầm đầu bắn chết đồng đội của hắn với vẻ mặt máu lạnh đáng sợ...
Thiên Yết thầm thắc mắc lý do cô Hwang kể chuyện này cho mình, liệu có phải vì muốn ngăn cản ý định tới Ulsan không?
"Nhưng ở đây không an toàn, sớm muộn gì thì..."
Thiên Yết ấp úng.
"Đúng vậy, ta muốn cháu tới Ulsan để tố cáo tội ác của chúng. Cô tin chính phủ sẽ có cách để khắc phục việc này"
Cô Hwang nói.
"Cháu hiểu rồi!"
Thiên Yết gật đầu với tinh thần nghiêm túc và quyết tâm.
.
.
.
Samuel thức tới tận sáng để trông nom Song Tử. Cậu chu đáo, cẩn thận, ân cần, tới nỗi không dám chớp mắt dù chỉ là một giây vì lo sợ con bé sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.
"Đi mà trêu người khác, tôi ghét cậu"
Câu nói ấy bất chợt bay qua tâm trí cậu một cách ngẫu hứng. Samuel khẽ bật cười, bà chị đó đúng thật là giải trí chết đi được!
"Sao mình lại nghĩ về chị ta chứ?"
Samuel nhếch mép lấy tay day day trán, gạt bỏ hình ảnh của cô gái nóng nảy đó ra khỏi đầu.
Bỗng dưng cậu cảm nhận được vật gì đó mềm mại đang chạm vào tay mình. Ngón tay búp măng của Song Tử khẽ động đậy, bờ môi cô bé mấp máy như đang cố lên tiếng.
Samuel hơi ngẩn ra một lúc, ngay sau đó liền nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Cô Hwang, chị Bảo Bình! Mọi người!"
Cậu chạy ra ngoài mừng rỡ gọi ầm ĩ hết cả nhà lên.
"Mới sáng sớm mà đã ồn ào thế"
Xử Nữ ngáp ngủ bước từ phòng khách ra, đó là nơi đêm qua anh ngủ.
"Song Tử tỉnh rồi!!"
Samuel thét lên.
Xử Nữ liền chuyển hẳn thái độ. Anh nở nụ cười sung sướng, mãn nguyện, tội lỗi trong lòng như vơi bớt đi.
Mọi người sau khi nghe tin liền vội vàng chạy vào phòng, ai nấy đều rất vui vẻ. Cô Hwang và Bảo Bình nhanh chóng kiểm tra tổng quát cho Song Tử, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng từ tốn, đầy chuyên nghiệp.
"Con bé thật kiên cường! Một vài ngày dưỡng sức nữa thôi là sẽ khoẻ lại ngay"
Bảo Bình thông báo.
"Cảm ơn cô"
Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Chẳng mấy khi anh hạnh phúc thế này, cho dù Song Tử là đứa trẻ lạ lẫm không thân thiết gì đi chăng nữa. Có lẽ hoàn cảnh đã mang họ xích lại gần nhau hơn.
Song Tử vừa mới hồi phục thể trạng nên còn rất yếu và chưa tỉnh táo hoàn toàn. Mắt cô bé lờ đờ mệt mỏi, chân tay thì cứng đơ như tượng.
Đợi mọi người ra hết, Samuel và Thiên Bình mới hỏi chuyện quan tâm cô bé. Song Tử dù ốm yếu nhưng miệng lại khoẻ khoắn tới nỗi hoạt động không ngừng nghỉ, liên hồi nói nhảm không biết mệt là gì. Câu chuyện đi làm nhiệm vụ cùng Xử Nữ được cô bé nâng lên tầm cao mới, kịch tính hơn, gay cấn hơn, và cũng 'khó tin' hơn.
"Thôi em nghỉ đi, tí anh sẽ mang đồ ăn trưa vào cho em"
Thiên Bình đổ mồ hôi lạnh vì phải tiếp chuyện Song Tử. Anh nhanh chóng kiếm cớ để rời khỏi phòng cùng Samuel.
Xử Nữ đã đứng đợi ở ngoài cửa từ bao giờ, hai tay anh đút túi quần với vẻ lo âu.
"Xử Nữ?"
Thiên Bình ngạc nhiên.
"À, tôi muốn nói chuyện với Song Tử một lát"
Xử Nữ gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng xa lạ.
"Không cần khách sáo đâu, con bé đang chờ cậu đấy"
Thiên Bình mỉm cười gật đầu.
Song Tử khó khăn nghiêng đầu, khẽ nheo mắt nhìn người con trai đang tiến về phía mình.
"Anh nhớ tôi à?"
Cô bé cao giọng hỏi, vẫn là cái điệu bộ kiêu ngạo đáng ghét ấy.
"Không, tôi muốn tới để xin lỗi em"
Anh kéo ghế ngồi xuống.
"Xin lỗi? Anh có lỗi gì với tôi sao?"
Xem ra con bé chẳng thèm để ý tới chuyện đó thì phải, còn Xử Nữ thì hoàn toàn ngược lại, anh cảm thấy rất có lỗi vì đã không bảo vệ được đứa trẻ này. Xử Nữ luôn dồn nén nhiều trọng trách vào người tới mức tự hành hạ bản thân.
"À nhớ rồi! Anh đã không đồng ý làm bạn trai tôi..."
Cô bé bật cười khoái chí.
"Thôi, nói nhiều sẽ khiến em bệnh thêm đấy. Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài đây"
Xử Nữ mỉm cười dịu dàng, khẽ xoa đầu cô bé rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Đồ điên!"
Song Tử tức giận nói, mặt có hơi ửng đỏ vì hành động thân mật vừa rồi của anh. Đúng là muốn người ta phải xiêu lòng mà...
.
.
.
"Con sẽ không đi đâu hết nếu như không có mẹ!"
Bảo Bình kịch liệt phản đối về việc tham gia cuộc hành trình tới Ulsan.
"Con biết nơi này không an toàn mà, và hàng rào sắt ngoài kia cũng chẳng thể trụ mãi được..."
Cô Hwang ôn tồn khuyên nhủ bằng những dẫn chứng hết sức thuyết phục, nhưng xem ra vẫn không làm lay động suy nghĩ của người con gái bảo thủ cố chấp này.
"Không là không"
Cô lắc đầu lia lịa.
"Đây là nơi ta sinh ra và lớn lên, nếu có chết ta cũng sẽ chết ở đây, vậy nên con hãy hiểu cho ta"
"Nhưng tới đó để làm gì chứ? Con không cần sự bảo vệ của chính phủ!"
Cô cãi lại.
"Con đã quên việc họ làm với người quen của chúng ta sao?"
Cô Hwang vẫn rất nhẫn nhịn, từ tốn thuyết phục.
Bảo Bình hơi suy nghĩ lại khi nghĩ tới cái chết của bạn bè và người thân mình, nhưng...
"Còn mẹ? Con không muốn bỏ lại mẹ đâu"
"Tới Ulsan là cơ hội tốt để con tìm ra vắc-xin cứu cái thế giới này mà?..."
Nghe tới đây, hai mắt cô sáng lên như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Đó là thứ cô đã nỗ lực nghiên cứu suốt bấy lâu nay, nhưng điều kiện hoàn cảnh lại không cho phép. Bảo Bình bị tắc trong nhà với đống thí nghiệm cũ rích, Ulsan có thể mở ra cơ hội lớn hơn cho cô...
Bảo Bình có rất nhiều lý do và mục đích để tới Ulsan. Chỉ là người mẹ thân yêu cô không muốn bỏ lại...
"Cảm ơn mẹ"
Bảo Bình ôm chầm lấy cô Hwang khóc nức nở.
"Con nhất định sẽ quay lại tìm mẹ! Mẹ phải sống tốt nhé"
.
.
.
"Xử Nữ, cậu có thể giúp tôi một việc được chứ?"
Cô Hwang bước tới với tờ note màu vàng trên tay. Trên tờ note là hàng loạt tên và số lượng các loại thuốc. Anh liền lập tức hiểu ra việc người đàn bà này muốn nhờ mình ngay sau khi nhận lấy nó.
"Trên đường tới bệnh viện có rất nhiều xác sống, tôi nghĩ cậu là người có khả năng xử lý chúng..."
Cô Hwang nói.
Song Tử không thể bình phục mà không có thuốc, vậy nên Xử Nữ liền gật đầu đồng ý. Thế nhưng trong đầu anh vẫn có chút hơi lo sợ về việc mình sẽ không trở về nữa...
"Anh có cần người đi cùng không?"
Samuel bước tới hỏi, cậu đã nghe hết cuộc hội thoại giữa hai người.
"Không, nhưng nếu muốn đi thì tôi cũng không ngại đâu"
Xử Nữ nhếch mép cười.
Mặc dù cần sự giúp đỡ nhưng vẫn sĩ diện chỉ có Xử Nữ mà thôi.
Ngay sau đó, họ liền bắt tay chuẩn bị vũ khí để lên đường. Bệnh viện không xa lắm, thế nhưng trên đường tới đó đông xác sống là điều chắc chắc. Samuel vẫn cứ nhởn nhơ, bất cần đời như ngày nào. Còn Xử Nữ thì rất dũng cảm đặt niềm tin vào bản thân mình, thi thoảng suy nghĩ bản thân phải bỏ mạng lại hiện lên trong tâm trí anh.
"Xử Nữ...nếu cậu có thể..."
Na Young bước tới hỏi trong khi Xử Nữ đang bận lắp súng.
"Cậu lại định nhờ vả tôi gì sao?"
Anh hơi chau mày nhìn cô.
"À thì... cái thứ con gái ấy... cậu giúp tôi được không?"
Cô đỏ mặt nói, nhờ người mình thích đi lấy thứ đó cho, có ai là không xấu hổ.
Xử Nữ liền hiểu ý Na Young. Anh chỉ lạnh lùng gật đầu, phản ứng chẳng có gì là quá hứng thú hay quan tâm.
Samuel chuẩn bị găng tay xong xuôi, song liền lên đạn đầy đủ cho khẩu súng.
Anh bước xuống tầng và gặp Da Hyun đang đùa giỡn với chú mèo. Cậu thầm nghĩ bụng người con gái kỳ lạ ghê, chơi với mèo suốt mà không biết chán sao?
Da Hyun đung đưa cái lắc tay, chú mèo theo bản năng mà đứng bằng hai chân để bắt được cái lắc tay ấy. Khi Salmon sắp với tới, cô lại chuyển hướng của cái lắc tay để gây khó dễ cho chú mèo.
Cô vừa chơi vừa cười trước sự dễ thương của Salmon. Nhìn thấy nụ cười tươi như nắng nở trên môi cô, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Bỗng chốc cảm thấy Da Hyun là người con gái xinh đẹp nhất so với những người con gái mà cậu đã từng gặp trước kia.
"Samuel, nhanh chân lên"
Tiếng Xử Nữ gọi đã đánh thức cậu trở về thực tại. Samuel hơi giật mình mà trả lời vội vàng qua loa:
"Tới ngay đây"
Sau khi Samuel rời đi, Da Hyun mới dám nhìn ra chỗ cậu ấy vừa đứng. Không hiểu sao cô lại cảm thấy bất an và lo lắng thế này...