Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 92: Đột nhiên

Tiết Thanh ngồi thẳng người, thân thể căng cứng làm như nàng đang rất khẩn trương.

Trong phòng diễn viên hí khúc còn diễn, trống nhạc vẫn còn, bữa tiệc ăn uống linh đình, mặc kệ thật giả cười nói an nhàn, đột nhiên có tang sự báo, một người nam nhân quỳ gối trên đất xin tha mạng.

Rất nhiều người đều không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, có người đứng lên, có người thò người ra, có người hỏi thăm, trong nháy mắt trong phòng ồn ào.

Lý tri phủ đứng lên nói: "Ngô lão gia làm gì vậy?" Một mặt giải thích: "Ông ấy quá đau lòng rồi."

Tôi tớ trong phòng vội tới đỡ Ngô lão gia. Liễu đại lão gia cũng đứng lên gọi thái y. Ngô lão gia lại không chịu đứng dậy, dập đầu nói với Tông Chu: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, đây đều là chủ ý của lão nhân ta, không liên quan tới gia mẫu và bọn nhỏ..."

Lời này ra khỏi miệng, thần sắc người xung quanh khẽ biến.

Tông Chu lên tiếng, nói: "Ngô lão gia đang nói gì, sao ta nghe không hiểu?" Hắn mang theo vài phần đồng tình hơi nghiêng thân thể: "A, như vậy đi, nhất định ta phải tới thăm nhà các ngươi đầu tiên, đưa tiễn lão phu nhân."

Ngô lão gia quỳ về phía hắn, Lý tri phủ mở miệng ngăn cản, thần sắc nặng nề nói: "Người đâu, đưa Ngô lão gia xuống."

Liền có người không chút chần chừ đỡ Ngô lão gia đi ra ngoài, gã sai vặt cũng hoảng hốt khẩn trương đi theo, tiếng khóc của Ngô lão gia dần xa, biến cố này chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, trong phòng khôi phục yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không giống như lúc trước.

Lý tri phủ nhìn Tông Chu một chút, nói: "Tông đại nhân, thời gian không còn sớm, không bằng nghỉ sớm chút đi." Giọng nói có chút không khách khí.

Tông Chu vẫn vẻ mặt ấm áp như cũ, cười một tiếng, nói: "Được." Giơ ly rượu lên với đám người trong phòng: "Thật hân hạnh đón chư vị tới tham gia bữa tiệc của ta, ta vô cùng cảm tạ, ta mời mọi người một ly." Nói xong uống một hơi cạn sạch, úp ly rượu rồi cười với mọi người.

Người trong phòng vội giơ ly rượu lên. Đương nhiên trong đó cũng có người đa tạ đại nhân, đại nhân nói quá lời, là vinh hạnh cho chúng tôi... các loại, nhưng so với lúc trước luôn cảm thấy có chút lộn xộn đè nén.

Tông Chu lơ đễnh đứng dậy đi ra ngoài, áo bào tung bay. Liễu đại lão gia kịp phản ứng đi theo sau. Hắn là chủ nhà đương nhiên phải theo hầu hạ, nhưng sau đó lại có hai nam nhân đuổi theo.

"... Tông đại nhân… Không biết ngài có tiện đường không... Mời ngài tới nhà chúng ta trước... Trong nhà chuẩn bị ngắm tàng thư của Vương Yến Sơn đại sư... Mời đại nhân đến quan sát."

"... Tông đại nhân... Gia phụ ngưỡng mộ họa kỹ siêu quần của đại nhân đã lâu, một lòng muốn bái kiến đại nhân, tiếc rằng cao tuổi ốm yếu không thể tự mình tới, xin đại nhân nể mặt..."

Bọn họ một bên đuổi theo một bên nhỏ giọng nói. Có hai người này làm gương, lại có hai người đứng ra theo, phòng mặc dù lớn, cuối cùng Tông Chu cũng đi ra ngoài rất nhanh, không nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ nữa.

Đám người trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng giống như còn chưa lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời không biết đi hay ở.

Lý tri phủ nói: "Tất cả mọi người giải tán đi." Nói xong cũng cất bước, chúng quan viên phủ Trường An vội đuổi theo, đám quan chức trong sảnh đều đi, còn sót lại đám người kinh ngạc, tức thì về sau ồn ào.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sao thấy có gì đó sai sai?"

"Chẳng phải Ngô lão phu nhân qua đời sao?"

"Sao nhìn mọi người đều rất sợ hãi?"

Những tiếng ồn ào này cũng không có tiếp tục, mấy người đàn ông cắt ngang những nghị luận này, kêu gọi gia quyến của mình đi nhanh ra ngoài. Thần sắc bọn họ nặng nề, cước bộ hoảng sợ. Trong phòng đột nhiên biến thành hỗn loạn, người chen người đụng, ngươi đạp ta ta đạp ngươi, bên này hô bên kia gọi đông đảo xông ra ngoài. Tiết Thanh cảm thấy như nhìn thấy cảnh tượng ở trước cửa thành hôm đó, xe ngựa liên tiếp giống như chạy nạn.

Bóng đêm dần dần buông, người người không ngừng lên xe ngựa, đèn đuốc chập chờn tạo một hàng dài rồng rắn... Quách Tử An kéo sập màn cửa lại che đi tầm mắt.

Tiết Thanh thu tầm mắt lại ngồi thẳng người. Bởi vì trời tối, Quách đại lão gia không cho huynh đệ Quách Tử An cưỡi ngựa, an bài cho ba người bọn họ một chiếc xe ngựa.Tr-uyện được cập --nhật nhanh nhất- tại iread.vnQuách Tử Khiêm nhìn Quách Tử An một chút lại nhìn sang Tiết Thanh. Hắn không dám đôi co cùng Quách Tử An nên để hắn đóng màn cửa sổ, nhưng càng không muốn đắc tội Tiết Thanh, liền tiến gần một chút, nói: "Thanh Tử ca có mệt hay không… Ta có lấy một chút đồ ăn nhẹ ở trong bữa tiệc, ngươi có ăn hay không?"

Tiết Thanh cười lắc đầu với hắn. Quách Tử An nghiêng đầu, trong xe yên tĩnh càng có thể nghe được xe ngựa chạy loạn bên ngoài, giống như gõ vào trong lòng.

Quách Tử Khiêm nói: "... Mấy người nói xem mọi chuyện có phải có gì không đúng hay không?"

Tiết Thanh và Quách Tử An đều không nói gì.

Quách Tử Khiêm cũng không thèm để ý, tiếp tục hạ giọng nói: "Lúc ta đi ra ngoài, nghe người ta nói Ngô lão gia sớm đưa các tiểu thư trong nhà ra biệt viện ở, nói là vì hầu hạ Ngô lão phu nhân bị bệnh, cho nên không kịp trở về tham gia bữa tiệc của Tông đại nhân, kỳ thật Ngô lão phu nhân không có bệnh... Đây chỉ là lấy cớ, Tông đại nhân tức giận, không phải hầu hạ bệnh tật sao? Vậy để các ngươi thật sự hầu hạ bệnh tật, cho nên liền khiến Ngô lão phu nhân..."

Hắn đưa tay làm động tác cắt cổ.

Quách Tử An nói: "Im miệng."

Tiết Thanh nói: "Lời này không thể nói ra ngoài."

Thấy mọi người phản ứng lại, Quách Tử Khiêm cao hứng nói: "Đương nhiên, ta không ngốc." Hắn tới gần Tiết Thanh lần nữa, hạ giọng nói: "Không biết có phải là thật hay không, không nhìn ra vị Tông đại nhân này thích chơi chữ, thích mặc đồ nữ nhân, vậy mà nói giết người liền giết người... Đây là Ngô lão gia, luận vai vế là thân thích của hoàng đế."

Tiết Thanh nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần."

Câu nói này sao có thể dùng ở chỗ này? Quách Tử An nói thầm.

Quách Tử Khiêm lại một vỗ tay nói: "Thanh Tử ca thật sâu sắc, Ngô lão gia này bây giờ  là họ hàng xa hoàng đế, mà Tông Chu là thân tín của đương kim Thái hậu, quả nhiên là bà con xa không bằng láng giềng gần... Nhưng mà đây là giết người đấy... Kiếm cớ không tới cũng không chỉ có một nhà Ngô lão gia, chẳng lẽ hắn lại dám giết hết hay sao? Đó cũng không phải là gia đình bình thường, đều có gia có nghiệp, có tên có tuổi..."

Quách Tử An nói lần nữa: "Im miệng, ngươi có chứng cớ gì, ở đây ăn nói lung tung, Ngô lão phu nhân chết như thế nào còn chưa rõ đâu."

Quách Tử Khiêm nói: "Cái này còn cần chứng cứ sao? Tông đại nhân này nói chuyện âm dương quái khí, lòng dạ Ngô lão gia biết rõ, trực tiếp quỳ rồi..."

Quách Tử An nhấc chân muốn đạp hắn, Quách Tử Khiêm ôm lấy cánh tay Tiết Thanh tránh ở sau lưng nàng, Quách Tử An dừng chân lại, cứ thế mà thu hồi.

Tiết Thanh nói: "Chờ xem người ta nói Ngô lão phu nhân chết như thế nào đã."

Xe ngựa dài tiến vào thành Trường An, quấy nhiễu bóng đêm trở nên hỗn loạn, Tiết Thanh nhìn màn cửa bị gió làm lay động, lờ mờ thấy cảnh đường phố, xem ra thành Trường An sẽ không an ổn mấy ngày này rồi.

…...

Bóng đêm nặng nề, nhưng vùng ngoại ô lại không hề yên tĩnh, móng ngựa giẫm loạn, đèn đuốc lay động, bóng người trải rộng trong sân.

Lý tri phủ mặc áo quan viên mang theo mũ trùm đầu, dưới bảo vệ của sai dịch đi tới, mấy người nam nhân thần sắc bi thương dập đầu quỳ gối nghẹn ngào.

Lý tri phủ không để ý đến bọn họ, vừa bước nhanh vào vừa nói: "Khám nghiệm tử thi đâu?"

Khám nghiệm tử thi nghe tiếng từ trong phòng ra thi lễ.

Lý tri phủ nói: "Như thế nào?"

Khám nghiệm tử thi đưa tay làm dấu mời Lý tri phủ, Lý tri phủ rảo bước tiến vào phòng, nhìn thấy trên giường trong phòng có một lão phụ đang nằm, ánh nến chiếu rọi xuống, lão phụ giống như ngủ, nhưng đến gần có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt hai mắt trừng lớn.

Khám nghiệm tử thi đưa tay kéo ống tay áo đặt ở trên người lão phụ, lộ tay ra, có thể thấy được gân xanh nổi lên trên đó, cho thấy trước khi chết giãy giụa thống khổ.

Khám nghiệm tử thi cúi đầu nói: "Chết ngạt."

Lý tri phủ hất tay áo lên, áo choàng làm ánh nến kích động nhảy loạn, hắn nói: "Đáng hận!"