Lâm Bối Bối nhìn Ngọc Cảnh Anh thậm thà thậm thụt nhìn về phía học bá.

Trong đầu cậu tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Này cậu làm gì thế?”

“Suỵt.

Cậu không hiểu đâu.

Tên học bá mới tới này không phải là kẻ tầm thường.

Hắn nắm trong tay một bí mật của tớ.”

“Hả..!?”

Lâm Bối Bối nhìn thằng bạn ngốc của mình.

Có đôi khi đầu óc hỗn loạn của y cũng không thể nào ngấm được mấy hành động khó hiểu của Ngọc Cảnh Anh.

Danh Hoài tất nhiên biết được Ngọc Cảnh Anh đã lén lút quan sát mình.

Dù sao cậu cũng lén lút một cách lộ thiên thế mà.

Bất quá hắn cũng không quan tâm nhiều lắm, dù sao thì hắn cũng không phải là kẻ thích tọc mạch chuyện người ta.

Chỉ là nhớ tới hình ảnh đại ca trùm trường có khuôn mặt trắng bóc vừa phồng má hút trà sữa vừa nhai trân châu rộp rộp, khuôn mặt đỏ bừng “cảnh cáo” hắn không được nói chuyện này ra lại khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Vương Hoàn bước vào khiến cả lớp nhốn nháo im lặng hắn đi, vừa mới đâu giờ học, ông đã không nể tình mà quăng một trái boom.

“Hôm nay thầy sẽ cho kiểm tra đột xuất một tiết ba môn Toán Văn Anh.

Các em lấy giấy ra kiểm tra.”

“Hả… thầy ơi….”

Ở dưới lập tức một mảng oán than dậy trời.

Đùa không chứ, mới vào năm học mà.

Nhưng Vương Hoàn không chi bọn chúng thời gian oán trời thán đất, tiếp tục dội thêm một quả boom.

“Kết quả kiểm tra lần này sẽ được gửi về cho phụ huynh.

Các em đang ở cuối cấp, chính là thời điểm quan trọng nhất, thầy mong các em chuyên tâm cho học hành.”

“Aaa….”

“Chết tao… chết tao rồi… tao có học cái gì đâu.”

“Mày không học chắc tao học chắc.”

Ngọc Cảnh Anh mặt ngệch dài ra.

Trong đầu anh bây giờ không có một chữ nào, đúng vậy chính xác là không có một chữ nào, kiểm tra như thế nào bây giờ.

Hu hu hu, anh hai sẽ giết cậu mất.

“Lâm Bối Bối, cứu tớ.”

Nhưng thằng bạn thân của anh mặt mũi cũng méo xệch nhìn thầy giáo đang quan sát chằm chằm vào bọn họ.

“E… hèm… tôi nhắc lại không được quay cóp nhắc bài.”

Ngọc Cảnh Anh nằm dài trên bàn nhìn tờ đề thi.

Chữ thì cậu hiểu hết ấy chỉ là không biết làm bài nào mà thôi.

Hít, trong phim trùm trường thường nộp giấy trắng lắm nhưng cậu không dám a.

Cậu là trùm trường đáng thương nhất thế giới này.

Trong khi Ngọc Cảnh Anh vò đầu bức tóc với bài thi thì Danh Hoài rất dễ dàng hoàn thành nó.

Cậu đã tự ôn tập xong chương trình 12 rồi nên đề thi này đối với cậu dễ như ăn cháo.

Đặt bút hoàn thành câu cuối cùng, Danh Hoài liếc nhìn lên Ngọc Cảnh Anh đang rên rỉ phía trên.

Cái má bánh bao phồng ra, cái miệng nhỏ hồng hồng cũng dẩu ra, tay cầm bút thì vẽ loạn lên giấy nháp như vẽ bùa.

Có vẻ như, mấy lời đồn kia thì không đúng chứ lời đồn Ngọc Cảnh Anh học dở như thần có vẻ chính xác rồi.

Renggggggg

“Hu hu hu.

Chết tao rồi.

Anh hai tao sẽ cạo đầu tao mất.”

Ngọc Cảnh Anh gục mặt xuống bàn, nghĩ đến viễn cảnh anh trai mình biết kết quả thi sẽ như thế nào.

“Bối bảo bảo, mày cho tao ở ké vài hôm được không?”

Lâm Bối Bối nhìn thằng bạn thân ngu ngốc của mình liền lắc đầu.

“Mày có nhớ lần trước anh mày sắp đào cả móng nhà của tao để tìm ra mày hay không?”

“Hu hu hu….”

Có là đại ca thì vẫn sợ anh trai như thường thôi.

Lúc này Triệu Anh Đào từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cô có chút hốt hoảng ái ngại nhìn Danh Hoài.

“Có chuyện gì sao, lớp trưởng?”

Triệu Anh Đào nói nhỏ gì đó vào tai cậu.

Danh Hoài mặt liền tái mét đi, bàn tay siết chặt vội xông ra ngoài.

“Aaaayyy… dừng lại Danh Hoài.

Đừng có đánh nhau.”

“Có chuyện gì thế a?”

“Có chuyện gì vậy…?”

Cả lớp nhốn nháo cả lên.

Ngay cả Ngọc Cảnh Anh cũng thoát khỏi nỗi buồn thi không được của mình mà đi tới hóng hớt.

Triệu Anh Đào giọng điệu đầy bực dọc kể lại.

“Tên Lữ A Vĩ không biết ăn trúng cái gì mà như phát điên lên.

Hắn in hình mẹ của Danh Hoài ở làm việc ở quán cơm rồi đi rêu rao bôi nhọ khắp trường.

Chuyện này giờ lan rộng ra rồi.”

“Cái thằng chó đó…”

“Tao biết nè, người yêu nó cũng nhắm vào học bổng nhưng sức học không tốt bằng Danh Hoài nên thằng đó mới phát điên chứ gì.”

“Mẹ kiếp, sao lấy mẹ người ta ra bôi nhọ chứ…”

Bên lớp 12B, Danh Hoài và Lữ A Vĩ đang kèn cựa lẫn nhau.

Danh Hoài nắm chặt cổ áo của tên đối diện, chỉ muốn đấm một phát vào khuôn mặt tên này mà thôi.

“Sao? Mày chỉ là con trai một ả bán cơm nghèo hèn mà cũng dám tới đây thách thức tao sao? Ông nói cho mày biết, bố ông có quan hệ tốt với thị trưởng lắm đấy.

Mày đấm thử xem, xem mẹ mày có bán cơm được nữa không?”

Danh Hoài cắn chặt răng.

Cậu thừa nhận mình không dám đánh.

Dù trong lòng cậu cơn tức giận muốn sôi trào ra ngoài nhưng cậu hiểu những gì tên này nói là sự thật.

Mẹ con cậu không đấu lại người có quyền có thế.

Bốp….

Một chai nước bay thẳng chọi vào mặt Lữ A Vĩ khiến hắn hét lên.

“Thằng nào?aaaa….”

“Tao.”

Ngọc Cảnh Anh tự bao giờ đã ở phía sau ra tay.

Trần đời anh ghét nhất kẻ ỷ thế ỷ quyền ăn hiếp người khác.

Thứ sâu mọt như thế này đúng là cần một trùm trường như anh ra tay rồi.

“Ngọc Cảnh Anh, mày thích xen vào chuyện người khác nhỉ? Đừng có ỷ mình có Ngọc gia chống lưng thì muốn làm gì làm.

Tao nói cho mày biết…”

Lữ A Vĩ vừa che con mắt sưng của mình vừa mắng chửi bằng những lời khó nghe nhất.

Thậm chí còn nói cái gì mà để ba hắn liên hệ với Thị trưởng vân vân mây mây.

Nhìn chung là muốn cho mọi người ở đây hiểu nhà hắn quyền thế ngập trời như thế nào.

Danh Hoài không thể nhịn được nữa, đang định xông lên thì bị người bên cạnh giữ chặt cánh tay.

Ngón tay ngắn ngắn hơi mập giữ lấy cổ tay hắn.

Ngọc Cảnh Anh nhìn hắn ta như tên hề nhảy nhót trước mặt.

Đợi bao nhiêu từ ngữ ô uế phun ra từ cái miệng của Lữ A Vĩ nói xong thì anh mới chậm rãi đáp lại.

“Chửi xong chưa?”

“Ha.

Sao rồi, ông nói cho mày biết, bây giờ mày với tên nghèo này xin lỗi ông thì ông còn tha cho nếu không….”

“Bác Lữ, bác nghe rõ chứ…?”

Lữ A Vĩ á khẩu.

Chỉ thấy Ngọc Cảnh Anh nhấc chiếc điện thoại trong túi áo giơ về phía hắn.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đang được kết nối với Lữ Hạ đã được 15p.

Mặt Lữ A Vĩ tái xanh.

Cha hắn đã nhiều lần dặn hắn không được nói có quan hệ với thị trưởng, bây giờ hắn bô bô khắp nơi như vậy.

“Ta… tao… …”

“Tao đã ghi âm cuộc nói chuyện này rồi.

Tao sẽ gửi cho hội đồng trường và anh hai tao nghe.

Chúc may mắn Lữ A Vĩ.”

“Không … mày….”

Lữ A Vĩ đã sợ tới mức không nói thành lời.

Hắn biết chuyện này nếu rộ lên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện làm ăn trong nhà.

Lúc này hắn chỉ muốn đập đầu vào bàn để xuyên không về 30p trước thôi.

Ngọc Cảnh Anh dắt Danh Hoài đi ra khỏi lớp 12B.

Đến chỗ vắng người anh mới vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng an ủi.

“Cậu đừng lo, tên đó xong đời rồi.

Tôi mà ra tay là dẹp yên hết chuyện này.”

Danh Hoài híp mắt nhìn anh trai lùn trắng trẻo trước mắt.

Vẻ mặt có hơi hếch lên, chứng tở đang vui lắm.

“Cảm ơn anh.”

“Không có chi.

Nhưng mà….”

Ngọc Cảnh Anh chớp mắt liên tục nhìn Danh Hoài.

Ngụ ý chính là cậu hiểu chứ.

Danh Hoài nén nụ cười.

“Tôi sẽ không nói gì cả.”

“Tốt.”

Ngọc Cảnh Anh lúc này mới hài lòng quay đi.

“Đại ca, anh có muốn uống trà sữa không? Tôi đãi.”

Bước chân người phía trước dừng lại, rõ ràng là muốn bước đi lắm nhưng không nỡ.

Cậu tiếp tục bồi thêm.

“Mua một tặng một nên không tính đâu.”

“Ừ.

Không tính.

Tôi chỉ không muốn lãng phí thôi.

Đi.”.