Sáng sớm hôm nay, mặt trời lên, thời tiết thật tốt, Đỗ Lượng Đồng cùng A Phúc tản bộ trên bãi cổ, sau đó ngồi lên chiếc xích đu dưới tán cây, nhìn sắc núi trên thảo nguyên xa xa, mặc cho thời gian lẳng lặng trôi qua.

Tâm trạng của cô đã lâu không bình yên như thế.

Có lẽ trong lòng đã có quyết định, cho nên mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

“Lý tiểu thư, ông  chủ muốn cô mặc áo vào” Thái Lỵ từ trong nhà đi ra, cầm trong tay một chiếc áo khoác lông mềm mại, đưa cho Đỗ Lượng Đồng.

Cô cũng không đính chính cách gọi của Thái Lỵ, ngẩng đầu lên, qua cửa sổ nhìn thấy Long Tề, anh đang vừa nghe báo cáo của thuộc hạ, vừa nhìn về phía cô, cô nở một nụ cười, vẫy vẫy tay với anh.

Long Tề cũng cười lại với cô, làm động tác bảo cô mặc áo vào, kéo khóa chặt một chút tránh bị cảm lạnh.

Cô giả vờ làm mặt quỷ, như muốn kháng nghị anh quá bảo bọc, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.

Thật sự kỳ lạ, anh luôn có thể sớm hơn một chút phát hiện cô cần ấm hơn, chẳng lẽ giữa bọn họ thực sự có tâm điện cảm ứng?

“Lý tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định rất thích ông chủ?” Thái Lỵ không nhịn được tò mò hỏi.

Đỗ Lượng Đồng nghe vậy quay đầu nhìn cô, ngừng lại một chút mới nói “Đúng, tôi thích anh ấy, hơn bất kỳ ai, đây là một chuyện tốt, có phải không?”

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi” Thái Lỵ ra sức gật đầu.

Với câu trả lời ngắn gọn dứt khoát của Thái Lỵ, cô cảm thấy buồn cười “Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, tôi không nên thích anh ấy, cũng như anh ấy không nên thích tôi, nếu quả thật có thể như thế, có lẽ hai chúng tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

“Mặc dù tôi không hiểu sao Lý tiểu thư lại nói vậy, nhưng cô đúng là thích ông chủ, không phải sao?”

“Đúng, anh ấy cũng như vậy, cho nên, cần có một cách dứt bỏ, mới mong thoát khỏi chuyện này”

“Như thế rốt cuộc là có ý gì…” Thái Lỵ chợt im miệng, bởi vì cô nhìn thấy Đỗ Lượng Đồng đã mất hồn nhìn ra xa, không còn ý định nói chuyện với cô nữa.

Đôi mắt trong vắt của Đỗ Lượng Đồng nhìn lên dãy núi, trong lòng chỉ nghĩ đến Long Tề, đôi tay cô ôm chặt lấy thân như anh đang ôm vậy.

Bên môi cô nở một nụ cười rực rỡ, kiếp này không thể nào quên được… cái ôm chặt chẽ ấm áp của anh, cả dấu vết lửa nóng trên người cô, đời này kiếp này cô sẽ không quên!

…………………….

Nếu như, một mối tình không muốn rời xa trở nên quá sâu, thế nào cũng nên có một người dứt bỏ, mới có thể thay đổi được kết cục đau khổ.

Đây chính là kết luận Đỗ Lượng Đồng có được.

Ngay từ đầu cô đã muốn chạy thoát, cho nên, cô mới tỏ ra không quen biết anh, cũng chính vì trong lòng cô sợ hãi.

Xuống xe buýt, cô đứng ở sân bay Munich, thật vất vả mới tới được đây, cô tự nói với mình không thể quay lại nữa.

Cô không thể trở lại bên cạnh Long Tề, khiến anh vì cô mà hỏng việc.

Cô xếp vào hàng cuối, muốn mua một vé máy bay, kể cả không thể đi thẳng về Đài Loan, ít nhất cô cũng sẽ rời khỏi nước Đức, không thể bị Long Tề tìm lại.

Cô nên cảm ơn Long Tề lúc đầu giúp cô nhập cảnh thuận lợi đã lợi dụng đặc quyền làm cho cô một quyển hộ chiếu mới, đang lúc chọn hang hàng không, chuẩn bị mua vé, hai bóng dáng cao lớn đã chặn lối đi của cô, cô ngước mắt lên, là hai an hem họ Kiếm.

Cô cứ tưởng Long Tề đã yên tâm về cô, điều hai anh em họ đi rồi.

Với trình trạng trước mắt, xem ra, anh chưa làm như vậy.

“Đồng tiểu thư, ông chủ có lệnh, mời cô theo chúng tôi trở về” Đại ca Kiếm Lãng nhẹ nhàng nói.

“Tôi không muốn”

Cô quay đầu đi, lúc này lại có mấy người đàn ông nữa chặn đường đi của cô, bọn họ nghiêm chỉnh bước lên, từng đoàn bao vây lấy cô, khiến cô không còn chỗ nào để đi…

Khi cô bị đưa về dinh thự, ngay lập tức đối mặt với gương mặt xanh lét của Long Tề, anh ra lệnh cho tất cả mọi người lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại hai người họ, một lúc lâu, bọn họ đều im lặng, anh không nói gì mà cô cũng không biết nên nói cái gì.

“Anh đã quá khinh thường em” Anh chậm chạp mở miệng, một đôi mắt tinh nhuệ dò xét cô “Anh quên là em mấy năm làm việc, tìm được vật cần tìm trong nhà, có gì khó khăn đối với em?”

“Xin lỗi, em muốn lúc này nên ra đi, nợ anh, sau này sẽ trả cho anh” Cô cúi đầu không nhìn anh, nói cô chột dạ cũng được, cô thực sự không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia.

“Tại sao phải đi?” Anh đứng lên, níu lấy cổ tay cô với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhìn cô vì kinh ngạc mà đôi mắt đẹp trợn tròn “Không được đi đâu, anh không cho phép em lại rời khỏi anh lần nữa”

Đau quá. Cô cắn răng nhịn “Em nhất định phải đi, chỉ cần có em bên cạnh anh ngày nào, sớm muộn sẽ mang đến tai họa cho anh”

“Anh không sao cả, kể cả em có mang tới tai họa khiến anh phải chết, anh cũng cam lòng.”

“Đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy” Cô tực giận gào lên, anh lại dám đem mạng sống của mình ra mà đùa giỡn “Lần trước là do anh may mắn, nhưng lần sau có còn may mắn được nữa không… Em không biết, những chuyện như thế không ai nói chính xác được”

Cô vĩnh viễn không thể quen được…. không thể quên khi nghe tin anh chết trái tim như muốn vỡ nát, cô đau khổ, hối hận, nếu không phải cô mở miệng muốn anh ra mặt giải quyết vụ tranh cãi giữa Phong Thanh Hội và Thăng Long Hội, chú của cô cũng không có cơ hội cho nổ chiếc thuyền kia.

“Đừng nghĩ anh sẽ vì lý do buồn cười này mà buông tha em, anh không làm được” Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp gần như rên rỉ.

“Anh phải làm được, khi anh tiếp nhận vị trí chủ nhân Hắc Môn có nghĩa là anh không được phép bốc đồng”

Cô kiên định ngẩng đầu nhìn anh “Còn nữa, em không còn là một đứa trẻ ngây thơ, anh chắc chắn… vẫn còn thích em sao?”

“Anh thích”

“Đừng dụ dỗ. Em không tin”

Cô nói dối, trong lòng cô rõ hơn ai hết anh chưa từng giảm bớt tình yêu dành cho cô, lời nói dối này khiến cô chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của anh.

Long Tề không cho phép cô trốn tránh, đôi tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, đôi mắt đen tràn đầy trìu mến “Tại sao không tin anh? Anh chưa bao giờ quên em, chưa một ngày nào ngừng nhớ về em”

“Nói dối, ngày đó ở trên giường anh không nói như vậy” Cô nắm lấy lời anh đã nói để công kích, mặc dù biết rằng cô làm vậy là rất tàn nhẫn với anh.

“Ngày đó ở trên giường anh thật sự lừa gạt em, nếu anh không nói thế, làm sao có thể dò xét em? Em thật độc ác, rõ ràng ở trước mặt anh, lại giả vờ chúng ta không có chút quan hệ nào.”

“Tề, anh đừng như vậy được không? Anh không có em, sẽ còn nhiều cô gái khác tốt hơn, Đằng phu nhân sẽ chọn cho anh một cô gái tốt hơn em cả trăm lần, lựa chọn tốt nhất tuyệt đối không phải là em” Cô kích động nói những lời sắc bén, trong lòng cô căn bản không nghĩ sẽ tiếp nhận được những chuyện như vậy.

Cô chỉ mạnh miệng, trong lòng thì rõ ràng, mà Long Tề cũng hiểu.

“Em quên anh đã từng nói gì với em sao?”

Cô xoay tầm mắt không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của anh.

Anh không cho cô cơ hội trốn tránh, mở miệng tiếp tục nói “Anh nói rồi, em là bảo bối của anh, anh sẽ nuông chiều em cả đời, mọi nguyện vọng của em anh đều đáp ứng, hạnh phúc của em sẽ do anh mang đến, em quên sao?”

“Em…”

Trong nháy mắt, cổ họng cô nghẹn ngào, rất lâu không nói nên lời.

“Em quên thật sao?” Anh nở một nụ cười đắng chát, cảm giác mình buồn cười vô cùng “Đủ rồi, em trốn đi. Bất luận là chân trời góc biển nào, anh đã chịu đủ cảnh cứ hết lần này đến lần khác truy đuổi, còn em hết lần này đến lần khác bỏ trốn, Long Tề anh không phải là một đồ vật để em chuyển nhượng”

Nói xong, anh quay người bỏ đi, bóng lưng tuyệt tình tiết lộ cảm giác cô độc vì bị phản bội.

“Tề…”

Cô gọi nhẹ, cắn bờ môi mềm, trong khóe mắt đầy nước, dường như không thể thấy được bóng lưng của anh, cô làm tổn thương anh.

Rõ ràng cô không muốn thấy nhất là anh bị thương tổn, nhưng người làm tim anh tổn thương nhất lại chính là cô. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, tim cô đau đớn, vô cùng đau…

…………..Vì hai nhà Long – Đỗ đã có giao hảo từ mười mấy năm trước, nên từ nhỏ cô hay chạy đến nhà họ Long chơi, thậm chí trong nhà họ Long còn có phòng của cô, người hầu của nhà họ Long cũng gọi cô là Đồng tiểu thư, bởi vì cô là vợ chưa cưới của Long Tuấn, cũng vì Long Tuấn là người thừa kế chính thống nên cô cũng nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân tương lai.

Sau đó, người thừa kế lại xác định là Long Tề, nhưng cô không hiểu vì được Long Tề thương yêu hay sao mà ở nhà họ Long được hưởng địa vị rất cao.

Hôm nay là sinh nhật Đằng phu nhân, bữa tiệc không hẳn là phô trương, nhưng Đỗ Lượng Đồng rất đường Đằng phu nhân yêu thương nên cũng được là một trong những khách mời ít ỏi, theo thói quen, buổi tối cô sẽ ở lại Long gia không về.

Bởi vì Đằng phu nhân nói muốn nghỉ ngơi, cho nên bữa tiệc cũng giải tán sớm, mười hai giờ đêm, những người giúp việc đã dọn dẹp xong trở về nhà ngủ.

Cô một mình chạy ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy đến hành lang hơi sáng, lên tầng, tới trước cửa phòng Long Tề, lặng lẽ mở cửa, ngó đầu vào nhìn, đã thấy anh ở trong phòng đọc sách, nghe tiếng gọi cũng hướng về phía cô.

“Tề…”

“Sao không ở phòng mình ngủ đi lại chạy đến chỗ anh?” Long Tề không kinh ngạc với sự xuất hiện của cô, để quyển sách xuống, vẫy vẫy cô lại.

“Trong phòng em tối quá, em sợ” Cô đóng cửa phòng, chạy đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Chẳng phải anh bảo em nói với người làm để đèn ngủ sao?”

“Em không dám, em sợ bọn họ bảo em là tiểu quỷ nhát gan, lớn thế này còn sợ tối”

“Thế em không sợ bị anh biết à?”

“Không sợ” Cô như muốn nói anh là đặc biệt, anh có biết cũng không sao.

Anh thương yêu nhìn cô, vừa trìu mến vừa tự trách, cô trước đây không sợ gì cả, mặc dù bề ngoài dịu dàng ít nói, thật ra lên núi xuống biển cũng dám làm.

Nhưng bay giờ chỉ cần để cô trong phòng tối, cô đã cảm thấy không thở được, anh sai người đi điều tra, ngày đó cô bị nhốt trong cái hòm kín mít, cô quả thật gần như không thể thở được.

Nghĩ đến cảnh cô suýt thì mất mạng, tim anh không nhịn được co rút thật mạnh.

Lập tức loại bỏ cảm giác khó chịu đó, anh mở miệng giễu cợt: “Vậy sau này em định thế nào, nếu không có anh bên cạnh thì em sẽ ra sao?”

Cô lắc đầu: “Em không biết, nếu sau này em lấy anh Tuấn, em nhất định sẽ không dám nói với anh ấy là em mắc bệnh sợ bóng tối, em nghĩ, chắc mình sẽ phải chịu đựng khổ lắm.”

“Không phải anh đang nói cái này…” Nghe thấy cô muốn lấy người đàn ông khác, kể cả đó là anh trai của mình, tự dưng cũng khiến anh bực bội.

Cô không hiểu tại sao tự nhiên anh lại có vẻ tức giận như vậy, chẳng lẽ cô nói sai cái gì?

Long Tề dí trán lại sát cô, nhẹ nhàng xả một hơi tức giận.

“Anh thừa nhận, Đồng, anh thật sự thua rồi, không cho phép em lấy ai khác, cũng không cần phải chịu đựng như vậy, đợi anh mấy năm nữa, chờ anh củng cố thế lực của mình, đến khi đó, kể cả tất cả mọi người phản đối, kể cả anh hai chống đối, anh cũng sẽ lấy em, cả đời này, anh sẽ thực hiện những nguyện vọng của em, hạnh phúc của em, anh sẽ mang đến”

“Nếu em có rất nhiều nguyện vọng, muốn nhiều hạnh phúc thì anh làm sao?”

“Anh chấp nhận hết, ai bảo anh thích một cô gái tham lam cơ chứ?”

Nghe vậy, cô nở nụ cười rực rỡ, ngọt ngào và tuyệt đẹp…

……………..

Trong đêm tối, lòng cô vừa ngọt ngào lại vừa lo lắng, một ngày kia, những lời anh nói cứ vang vọng bên tai, từng câu từng chữ cô đều nhớ rõ ràng.

Bất chợt, cô nhận ra trong phòng mình toàn là bóng tối, không có ánh đèn, ngay cả một tia sáng le lói cũng không có, cô bắt đầu cảm thấy khó thở, cảm giác sợ hãi như có bóng ma trong bóng tối đang bóp nghẹt cổ mình.

“Tề…. Tề…”

Cô cuồng loạn kêu, vội vàng đạp chăn đệm muốn xuống khỏi giường, cả người ngã ra giường, cô đỡ cổ tay bị đau, khó khăn động đậy, chỉ muốn thoát khỏi bóng tối.

“Tề, anh đang ở đâu? Em sợ lắm… Anh đang ở đâu? Anh mau tới tìm em đi!”

Trong phút chốc, cô có cảm giác mình trở lại ngày trước, tất cả sự kiên cường đều biến mất, cô chỉ muốn tìm Long Tề, yên tâm dựa vào ngực anh.

Nói đúng hơn là, chỉ ở trong lòng ngực anh cô mới có thể tìm thấy sự yên tâm.

Long Tề vừa đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy bộ dạng sợ hãi co rúm của cô, phía sau anh là mấy thuộc hạ và người làm không hiểu có chuyện gì.

Anh cúi người ôm cô lên, đặt lên giường, nhìn thấy bộ dạng khóc khóc đẫm lệ của cô, trong lòng đau nhói, không nhịn được phẫn nộ quát: “Chết tiệt? Kẻ nào dám tắt đèn thế?”

“Đừng dọa người làm, họ không biết” Cô kéo tay anh, giọng êm ái như muốn trấn an một con sư tử tức giận.

Chỉ cần chuyện có liên quan đến cô, anh sẽ mất lý trí.

Cô thật lo lắng, nếu cô xảy ra chuyện, anh sẽ mất khống chế, có lẽ còn đưa mình vào vòng nguy hiểm, đó là chuyện cô không mong muốn xảy ra nhất.

Long Tề không muốn cơn giận của mình khiến tình huống trước mắt trở nên nghiêm trọng, anh hừ lạnh một tiếng, ra lệnh tất cả mọi người rời đi, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh bật đèn bàn đầu giường, đưa tay lau nước mắt trên má cô, cử chỉ dành cho cô luôn dịu dàng, như thể chưa hề xảy ra vụ cãi vã chiều nay.

“Tề, em xin lỗi, em không cố ý nói như vậy, em nhớ tất cả những lời anh đã nói với em, tất cả đều ghi tạc trong đầu, chưa ngày nào quên”

“Anh biết ngay là em phô trương” Anh nở nụ cười khổ, đưa tay ôm lấy cô “Cô bé ngốc này trong đầu có quá nhiều thứ, có lúc anh không biết phải làm sao với em cho phải”

“Em không trốn nữa! Tề, em muốn ở bên cạnh anh, luôn luôn đợi bên cạnh anh, có được không?” Cô chần chừ hỏi, trong lòng rất sợ niềm hạnh phúc đó sẽ không thuộc về mình.

“Em đương nhiên có thể, cô gái bé bỏng của anh, anh cầu còn không được” Thật vất vả mới tìm được cô, anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, một giây cũng không muốn buông ra.

Long Tề nhớ lại những lời cô nói đêm đó, nếu cô có nhiều nguyện vọng, muốn nhiều hạnh phúc, anh sẽ làm thế nào?

Điều làm anh thật sự lo lắng, không phải cô muốn quá nhiều, mà là quá ít, ít đến nỗi anh không biết nên làm cái gì, anh rõ ràng là người nắm giữ thế lực xã hội đen khổng lồ, nhưng ngay cả một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cũng không thể cho cô.

Nghĩ đến đây, anh không nhịn được ôm cô chặt hơn, sự trìu mến dành cho cô chạy lên đầu, dường như sắp tràn cả ra ngoài…

Bọn họ ở Đức chừng một tháng, mỗi ngày đều như hình với bóng, không hề chia lìa.

Sau đó Long Tề đồng ý mấy lời mời gặp, nhưng anh cũng mang Đỗ Lượng Đồng đi theo.

Anh đưa cô đi Paris, đi Milan, không để ý sự phản đối của cô, mua cho cô thật nhiều thời trang hàng hiệu, trong đó có nhiều bộ váy đắt tiền, anh còn sửa vài kiểu dáng, cửa hàng bảo đảm sẽ làm trong thời gian ngắn nhất gửi về Hongkong.

Đỗ Lượng Đồng biết anh cũng chẳng muốn gặp những người đó, thực ra anh chỉ muốn đưa cô đi giải sầu, đối với họ mà nói, sở thích nhàn tàn như bây giờ cũng không còn được bao lâu nữa.

Thân phận chí cao vô thượng của anh cũng đồng thời mang đến cho anh rất nhiều trách nhiệm, sớm muộn anh cũng phải về Hongkong, xử lý việc chính sự.

Ngồi trên máy may tư nhân về Hongkong, Đỗ Lượng Đồng nhìn bầu trời qua cửa sổ, từ nãy đến giờ, máy bay của bọn họ vẫn ở trong tầng mây, một màu trắng xóa như lạc vào sương mù.

Long Tề ngồi bên cạnh, ôm lấy cô từ phía sau, sống mũi cao cọ sát vành tai cô “Nói với anh, em đang nghĩ gì vậy?”

Cô cười, quay đầu nghiêm túc nhìn anh “Anh nói, nguyện vọng của em sẽ do anh thực hiện, có phải không?”

“Đúng, kể cả em muốn có cả một quốc gia, anh cũng nghĩ cách lấy về cho em”

“Em biết là anh có thể làm được” Cô nhẹ nhàng cười, đưa tay nắm bàn tay rất dầy của anh “Nhưng điều em muốn không phải là một quốc gia vô dụng, mà muốn anh đồng ý với em một việc rất đơn giản. Nếu như, chúng ta cùng gặp nguy hiểm, em hi vọng anh sẽ buông em ra trước, anh phải sống, điều này anh nhất định phải đồng ý với em.”

“Không, anh không làm được” Anh quả quyết cự tuyệt, nghiễm nhiên không định thương lượng.

“Không được, anh nhất định phải làm được” Cô hòa tan tầm mắt của anh, không để cho anh trốn tránh, đối với cô đây là một việc rất quan trọng, so với tính mạng còn quan trọng hơn.

Ánh mắt anh xem ra có phần mất hứng “Đồng, em nói điều này là làm khó cho anh, anh không thể trơ mắt nhìn em gặp nguy hiểm mà không rat ay.”

“Em không phải muốn anh thấy em gặp nạn không ra tay, mà nếu chúng ta cùng gặp nạn, trước hết anh phải lo cho sự an nguy của mình để quay lại chăm sóc em, nếu quả thật không làm được như thế, vậy thì mời anh một mình đi trước, em không thể để cho anh vì em mà mạo hiểm với tính mạng của mình”

“Không, em nói gì anh cũng đồng ý, trừ chuyện này ra”

“Long Tề, cái tên đại ngốc nghếch bốc đồng này, anh rốt cuộc có hiểu em đang nói gì không? Anh là môn chủ Hắc Môn, trách nhiệm trọng đại, anh dám đưa mình vào vòng nguy hiểm, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Anh nghe thấy không? Em tuyệt đối sẽ không tha thứ, đời này anh đừng mơ tưởng sẽ hôn em, ôm em nữa.” Cô gào lên bên tai anh, khiến cho thuộc hạ chú ý.

Long Tề vẫy tay bảo bọn họ lui, quay đầu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, cười khổ “Em còn dám nói anh là người đứng đầu môn phái sao, trước mặt thuộc hạ bảo anh ngu ngốc, không sợ làm mất uy nghiêm của anh?”

“So với anh vứt bỏ mạng sống của mình còn tệ hơn”. Giọng cô buồn bực.

“Anh không sợ mất mạng, chỉ sợ mất em”

Anh nói thật, vừa nói xong đã thấy cô trợn tròn đôi mắt đẹp, bộ dạng muốn nổi giận, không biết phải làm sao chỉ biết thở dài cười: “Được, anh đồng ý với em, sẽ giữ thật tốt cái mạng nhỏ của mình, chỉ có điều, em cũng phải đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh, được không?”

Cô chần chừ hai giây, rốt cuộc gật đầu “Được, em biết rồi”

Có được lời khẳng định của cô, Long Tề cười ôm cô vào lòng, anh cũng không phải không để ý đến sự chần chừ của cô, nhưng anh không quan tâm, bởi vì anh hiểu rõ mình sẽ trông chừng cô thật kỹ.

Anh sẽ không buông tay, bất luận anh đồng ý với cô cái gì, mãi cho đến thiên trường địa cửu, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô ra.