Ngày đầu tiên đi học, Bảo Nam và Vũ Hoàng vừa bước vào lớp đã nghe tiếng xì xào bàn tán. Bảo Nam không khỏi lo âu, chẳng lẽ vừa mới đi học mà mình đã bị lộ rồi sao? Nhưng nó nhanh chóng đoán được nguyên nhân của sự ồn ào này. Là do Vũ Hoàng, tên nhóc đáng ghét có vẻ ngoài điển trai đang thu hút tụi con gái. Hắn thản nhiên kéo một cô bạn lại, hỏi:

-Muốn ngồi đâu cũng được phải không?

-À, phải. Cô bạn vừa nói mặt vừa đỏ ửng lên.

Bảo Nam nhìn thấy cảnh tượng đó thì không khỏi phì cười. Mặc kệ hắn, nó ngồi xuống một bàn gần đó, ung dung lấy sách vở ra. Nhưng không ngờ, Vũ Hoàng lại đi đến ngồi cùng. Bảo Nam ngước mắt nhìn cậu ta, lộ rõ vẻ khó chịu. Nó xách cặp đi qua chỗ khác, và Vũ Hoàng cũng ngay lập tức bám theo. Tiếng xì xầm lại vang lên, khiến nó bực dọc quay sang nhìn Vũ Hoàng, ánh mắt bắn ra tia lửa:

-Này! Ở phòng cậu ám tôi chưa đủ sao, giờ vô lớp cũng bám dính tôi là thế nào?

-Thì ở gần cậu để sai vặt cho tiện chứ sao?

-Cậu!

Bảo Nam nổi giận xung thiên, nhưng cũng đành bất lực quay lên. Nhìn thấy đám con gái vẫn nhìn về phía hắn, ôm miệng cười khúc khích khiến nó phát ốm lên. “Hừ, tên nhóc này ngoài gương mặt điển trai ra thì đích thị là một tên khốn đấy, các cậu đừng có mà bị mắc lừa”. Nó nhìn lại đám con gái, muốn hét vào mặt chúng như vậy mà không dám. “Cậu ấy đẹp trai thật đấy, nhưng mà cậu bạn ngồi bên cạnh, sao mặt mày lại hung dữ như vậy?” Bảo Nam nghe tiếng họ thì thầm, liền quay sang lườm một cái. Thiệt là tức quá, các cậu thử bị hắn hành hạ như tôi rồi xem có hiền lành được không?

Nhưng Vũ Hoàng chẳng thèm màng đến quả bom đang sắp phát nổ bên cạnh, thản nhiên vứt cuốn tập của cậu sang chỗ nó.

-Gì nữa đây? Bảo Nam quay sang nhìn cậu gắt.

-Chép bài cho tôi đi. Vũ Hoàng đáp gọn lỏn.

-Nè! Cậu đừng có được nước làm tới. Không phải cậu nói việc của cậu là học sao?

Học sinh đi học không cần phải chép bài à?

Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt:

-Được rồi, thế tôi và cậu chơi caro đi. Nếu cậu thua thì phải chép bài cho tôi, còn nếu thắng thì tôi sẽ chép bài cho cậu.

-Không thích. Bảo Nam gắt. Vở của cậu thì cậu tự mà chép. Tôi còn phải học.

-Không phải chú Hùng dặn cậu luôn phải giúp đỡ tôi sao? Có cần tôi gọi điện mật báo không?

Bảo Nam nhìn Vũ Hoàng bằng cặp mắt uất ức. Tên này không ngờ còn dám giở thủ đoạn này. Chơi thì chơi vậy, chưa chắc nó đã thua hắn.

Nhưng Bảo Nam đã lầm. Buổi học có năm tiết mà ba tiết đầu nó đã phải chép bài cho Vũ Hoàng. Cậu ta quả là chơi rất khá.

-Này!Tôi không chơi nữa. Bảo Nam quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói gọn lỏn.

-Sao lại thế. Vũ Hoàng nhìn nó. Được rồi, thấy cậu chơi kém vậy, tôi chấp cậu đi trước ba quân đấy.

-Thật sao? Bảo Nam nhìn cậu ta, nghi hoặc.

-Ừ.

Nhưng ba quân vẫn không đủ để Bảo Nam thắng Vũ Hoàng. Trong lúc nó đang tuyệt vọng thì Vũ Hoàng đột ngột la lên:

-Ấy, đi nhầm rồi!

-Không được đi lại.

Bảo Nam nắm chặt cơ hội thừa thế xông lên, rốt cuộc cũng thắng được. Nó nở một nụ cười đắc thắng nhìn Vũ Hoàng, rồi vứt cuốn tập sang.

-Này, chép đi.

Vũ Hoàng nhìn cuốn tập của nó, im im không nói gì. Cả tiết học đó, nó thủng thẳng ngồi nghe giảng, lâu lâu nhìn qua thấy Vũ Hoàng vẫn đang chép bài thì thoáng yên tâm. “Cũng phải có ngày này chứ” Bảo Nam mỉm cười nghĩ.

-Nè, cậu làm vậy là sao? Bảo Nam nhìn trang vở Vũ Hoàng vừa chép, tức giận hét lên.

-Sao trăng gì chứ, tôi đã chép rất đầy đủ rồi đấy!

-Hừ, đầy đủ hay không làm sao tôi biết được. Tôi có biết đọc tiếng Thái đâu.

Bảo Nam tức giận nhìn trang vở viết cực ngoáy của Vũ Hoàng, nó quên mất là cậu ta còn có chiêu này. Biết thế lúc đầu nó đã chẳng chép bài tử tế cho cậu ta rồi. Bảo Nam ôm đầu đau khổ, cảm thấy hận vì bản thân quá lương thiện.

-Còn môn cuối, đưa tập đây. Bảo Nam chẳng thèm quay sang nhìn Vũ Hoàng, nói.

-Không cần chơi caro nữa sao? Vũ Hoàng nhếch miệng cười đắc thắng.

-Thôi khỏi. Tôi thà tự chép còn hơn.

Bảo Nam đã hiểu ra, Vũ Hoàng là tên nhóc ngang ngược, lại có ba nó và chủ tịch hậu thuẫn, đấu đá với hắn chỉ thiệt thân thôi. Nó đang cật lực chép bài, chợt “Reng!!”, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, khiến Bảo Nam tỉnh hẳn, lùa hết sách vở vào cặp, rồi biến đi trong tích tắc trước sự bàng hoàng của mọi người.

Đương nhiên không phải Bảo Nam bỏ trốn, mà đích đến của nó là căn tin trường. Hôm qua chen lấn đến hai lần, Bảo Nam vẫn còn chưa hết kinh hãi. Nó tươi tắn bay đến chỗ bán cơm, mua ngay một đĩa rồi tự tin bước đến bàn ngồi. Chợt, Bảo Nam vội đưa tay lên che mặt, nhanh chóng đổi hướng, chỉ là, đã không còn kịp nữa. Vũ Hoàng đứng đó đã trông thấy nó, nói giọng lạnh tanh:

-Cậu định trốn đi đâu?

-Sao tôi phải trốn chứ. Bảo Nam gân cổ lên cãi, rồi đưa luôn đĩa cơm cho cậu ta.Này, của cậu đây.

-Hôm nay tôi muốn ăn gà. Vũ Hoàng nhìn nó, nói gọn lỏn.

-Gì chứ? Đã lười mà còn lắm điều sao? Bảo Nam khó chịu nói.

-Chẳng lẽ tôi không được quyền chọn lựa thứ mình ăn sao? Cậu còn không mau đi mua, nếu không mua được thì phải ra ngoài tìm đấy.

Bảo Nam giơ nắm đấm lên trước mặt cậu ta, máu nóng lúc này đã dồn lên não. Nhưng hình ảnh ba yêu và chủ tịch kịp xuất hiện, khiến nó cố gắng nuốt cục giận này xuống. Nó uể oải quay lại cái hàng không ra hàng của bọn nam sinh, rồi tiếp tục công cuộc chen lấn. Cơn giận chưa tan cho Bảo Nam sức mạnh, khiến nó nhanh chóng vào đến nơi, rồi tơi tả đem cơm ra cho Vũ Hoàng. Nhìn hắn ăn uống ngon lành, nó chỉ mong sao ông trời có mắt, khiến hắn mắt nghẹn mà chết luôn đi.