-Cơm của cậu này! Ăn đi!

Vũ Hoàng đặt dĩa cơm xuống trước mặt Bảo Nam, rồi cắm cúi ăn. Vừa phải dìu Bảo Nam xuống canteen, vừa xếp hàng chen lấn mua cơm, quả thực khiến cậu tiêu hao năng lượng không ít. Nỗi khổ này, chẳng lẽ phải kéo dài một tháng thật sao? Càng nghĩ càng thấy tương lai sặc mùi đen tối, Vũ Hoàng khốn khổ thở dài, tiếp tục ăn với tốc độ ánh sáng. Chợt cậu cảm thấy mùi nguy hiểm, bèn ngước lên nhìn Bảo Nam, lúc này đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.

-Lại có chuyện gì?

Bảo Nam vẫn không ngừng cười, đưa đôi mắt vô tội nhìn cậu, nói giọng nhỏ nhẹ:

-Thời gian này nếu không có cậu, quả thực tôi không biết làm sao cả. Cám ơn nhé!

-Cái này thì khỏi cần - Vũ Hoàng lạnh nhạt khoác tay - Cậu tốt nhất cứ ăn nhiều vào cho chân chóng khỏi, để tôi không còn phải khổ sở thế này là được rồi!

-Gì chứ, chẳng qua là mỗi ngày đưa tôi đến trường, rồi cõng tôi về phòng. Tiện thể mua hộ bữa sáng, bữa trưa…

Bảo Nam càng nói càng cảm thấy bất an, vội vã đưa tay bụm miệng lại. Nó dùng cặp mắt dò xét nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này vì bị chạm đến nỗi đau nên đang nhăn nhó trông rất đáng thương. Bảo Nam bèn nở một nụ cười cầu hòa, đưa tay vỗ vai cậu an ủi:

-Được rồi, bị như thế này tôi cũng chẳng muốn, là do xui rủi mà. Cậu cứ nghĩ đến khoảng thời gian tôi bị hành hạ ngày trước đi, cũng khổ chẳng kém cậu bây giờ đâu!

Vũ Hoàng lườm mắt nhìn nó, rồi tiếp tục ăn. Bảo Nam bị thương như vậy, rốt cuộc còn nói nhiều hơn, thật khiến cậu đau đầu hết sức. Nhưng Vũ Hoàng chẳng yên ổn được bao lâu, vừa múc được vài muỗng đã bị Bảo Nam nhìn chằm chặp, khiến cậu không nuốt nổi cơm, bực bội ngẩng lên hỏi:

-Rốt cuộc có chuyện gì, cậu mau nói phứt ra đi. Cứ rào trước đón sau mãi thế này khiến tôi phát bực rồi đấy!

-Đúng nhỉ - Bảo Nam hồ hởi nhìn Vũ Hoàng - Vậy tôi không khách sáo nữa. Nhờ cậu kèm tôi học toán nhé!

-Gì chứ!

Vũ Hoàng nuốt vội nắm cơm trong miệng, xem chừng đang bị nghẹn rất nặng. Cậu quay sang nhìn Bảo Nam lúc này vẫn đang mở mắt rất to nhìn cậu, gạt phăng cái ý tưởng điên rồ của nó.

-Tôi không rỗi! Cậu tốt nhất là tự học đi!

-Nếu tôi đã tự học được thì việc gì phải nhờ đến cậu. Đồ keo kiệt!

-Cậu nói tôi sao cũng được, nhưng đừng hòng bảo tôi kèm cậu học - Vũ Hoàng nhún vai nói.

-Giúp tôi đi mà! Bảo Nam khẩn khoản nài.

Vũ Hoàng im lặng, cố gắng ăn nốt dĩa cơm rồi quay sang nhìn Bảo Nam, nói lạnh nhạt:

-Cậu còn không mau ăn nhanh lên! Tôi muốn về phòng!

-Biết rồi!

Bảo Nam tiu nghỉu cắm cúi ăn, nét mặt cực kì bi thảm khiến Vũ Hoàng có chút dao động. Cậu nhìn nó chằm chằm, rồi tìm cách thoái thác:

-Mà cậu cần gì phải học, cứ chép bài của tôi là được rồi!

-Không thích, tôi muốn lấy điểm cao nhờ vào thực lực của mình cơ!

Vũ Hoàng nhìn Bảo Nam một cách ngờ vực, khiến có cảm thấy hơi ngượng, đành lúng túng gãi đầu, khai ra ý đồ đen tối:

-Thật ra thì… Cậu cũng biết rồi mà, thi cuối kì sẽ trộn lớp, lúc đó tôi đâu còn ngồi cạnh cậu nữa!

-Thì cứ bị điểm kém thôi. Hình như chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cậu mà!

-Đúng là tôi chỉ cần lên lớp đều đều là được rồi! Cơ mà lần này cô giáo lại muốn mời phụ huynh, nếu kinh động đến ba tôi thì những ngày tháng sau này tôi không được sống yên ổn đâu!

-Phiền quá! Đưa dĩa đây!

Vũ Hoàng nói, rồi đứng dậy đem đĩa đi dẹp. Xong xuôi, cậu quàng tay Bảo Nam lên vai mình, chán nản đi về phòng. Trên đường đi, Bảo Nam vẫn không chịu từ bỏ ý định, liên tục quay sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này chỉ cách nó có vài cm, thì thầm vào tai cậu:

-Giúp tôi đi mà, kèm tôi học toán đi!

Vũ Hoàng đang gánh theo một cái bị thịt lắm điều, cảm thấy phiền như sắp chết đến nơi, bèn bực bội quay sang nó, gắt:

-Được rồi! Nhưng cậu phải giữ im lặng, cấm có được lắm mồm trước mặt tôi!

-Tôi đã lắm mồm bao giờ đâu!

-Còn cãi nữa - Vũ Hoàng phát hỏa, cố gắng kìm chế bản thân trước khi cậu nảy sinh ra ý đồ vứt quách Bảo Nam lại dọc đường - Từ nay tôi không cho phép thì không được lên tiếng, biết chưa?

-Vậy tôi muốn giao tiếp với cậu thì phải làm thế nào? Bảo Nam bướng bỉnh hỏi lại.

-Nhắn tin đi!

Vũ Hoàng bực bội nói, rồi tiếp tục dìu nó về phòng. Mới chỉ có một tuần trôi qua mà cậu có cảm giác như đã già đi mấy tuổi vậy. Trần Bảo Nam này, đúng thật đã gây ra cho cậu quá nhiều phiền phức...