Trung Học Phổ Thông LTV quả là một trường lớn, khuôn viên rộng rãi thoáng đãng, lại có rất nhiều cây xanh. Nếu so với trường NTB mà Bảo Nam đang theo học, đúng là rộng rãi hơn hẳn. Đặc biệt là sân bóng đá ngoài trời, nằm ngay sau dãy phòng học, cỏ mọc xanh um được cắt tỉa rất cẩn thận. Bảo Nam lúc này đang rất háo hức, nhìn đám đông cổ vũ bao vây xung quanh thì có chút choáng ngợp. Duy Trường ở ngay bên cạnh, thấy vậy liền vỗ vai nó trấn an:

-Là lần đầu thi đấu, gắng mà thể hiện cho tốt vào đấy!

-Em biết rồi mà. Bảo Nam nhăn mặt quay sang Duy Trường. Lần này dù có King Kong đến tranh bóng em cũng phải liều mạng cản phá, nhất định không khiến đội ta phải mất mặt đâu!

Bảo Nam tự tin nói, rồi khẽ nở một nụ cười thật tươi. Duy Trường lúc này cũng chẳng biết làm gì nữa, đành đưa tay xoa đầu nó đầy khích lệ. Cậu là người lúc châm chọc người khác thì liến thoắng không ngừng, nhưng lúc cần an ủi, động viên lại chẳng nói được câu nào ra hồn. Nhưng có lẽ cũng vì vậy mà cậu được tất cả thành viên trong đội quý mến.

-Này, cái áo rộng thùng thình này có vẻ hợp với cậu đấy. Nhìn cứ như là móc áo di động vậy!

Đắc Thành từ đằng sau đột ngột lên tiếng, khiến Bảo Nam giật bắn. Nó quay sang đánh mạnh vào vai cậu, giọng bực bội:

-Cậu học được thói hay xóc xỉa người ta từ bao giờ vậy hả? Rõ ràng là lần đầu gặp cậu vốn rất hiền lành cơ mà!

-Gần mực thì đen thôi, có lẽ do tớ chơi với cậu nhiều rồi bị lây nhiễm thì phải!

-Nếu nói đến xấu xa thì phải chỉ ngay mặt Vũ Hoàng kìa. Tớ cũng là nạn nhân mà! Cái áo này chính là nhờ phúc của cậu ta mà có đấy!

Bảo Nam vừa nói vừa trỏ vào Vũ Hoàng, lúc này đang khởi động rất vô tội. Chợt nghe thấy tên mình bị réo đằng sau, cậu khẽ quay đầu lại lườm mắt nhìn nó. Bảo Nam chợt nghĩ đến thảm cảnh ngủ chung một giường mà Vũ Hoàng từng đe dọa, cảm thấy hơi rợn người. Nó vội vã đưa tay lên vẫy vẫy nhiệt tình, cố rặn ra một nụ cười cầu hòa. “Tên nhóc này, tai vừa thính, mắt vừa tinh, tính tình lại gian xảo như vậy. Thật khiến cho người ta ức chế mà!”

“Tuýt”, tiếng còi trọng tài vừa thổi, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Đội LTV chơi không tệ, nhưng nếu so với đội NTB – một trong những đối thủ nặng ký của giải thành phố, thì đúng là thực lực có phần hơi chênh lệch. Vào trận được tầm hai mươi phút, Vũ Luân vẫn thong thả đi qua đi lại quanh cầu môn, nét mặt có phần khá hụt hẫng. “Biết rằng các cậu phòng thủ tốt, nhưng cũng phải thỉnh thoảng để banh rơi vào vòng cấm địa cho tôi có chút cơ hội thể hiện chứ!”. Vũ Luân nhăn mặt lầm bầm, đương nhiên có đến bảy phần là đùa giỡn. Đội NTB chơi tốt như vậy, dù có đến ba tên nhóc lớp 10 ở vị trí tiền đạo, quả thực rất đáng mừng. Nếu không có gì trở ngại, có lẽ đội sẽ còn tiến rất xa ở mùa giải này.

Duy Trường là người xông xáo nhất, lúc này đã thấm mệt, nhưng vẫn còn bay nhảy khắp nơi. Đắc Thành cũng vậy, tuy là học sinh mới, nhưng thể hiện cũng không tồi. Cậu nhanh nhẹn dẫn banh qua hàng phòng ngự đầy người, tiến vào vùng cấm địa. Đang định dứt điểm thì hai cầu thủ đội bạn đã chạy đến chắn trước mặt, khiến cậu hơi lúng túng. “Chuyền đi!”, tiếng Duy Trường hét lên phía xa khiến Đắc Thành bừng tỉnh. Cậu thoáng nhìn thấy cái áo màu xanh lam sọc trắng của đồng đội, không chút chần chừ, liền đá vội bóng về phía đó. “Nguy hiểm!”, tiếng thủ môn đội bạn hét lên, ngay cả hai cầu thủ vừa đừng chắn trước mặt Đắc Thành cũng vội chạy về khung thành để cản phá. Nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa.

-Vào, vào rồi!

Tiếng cổ động viên cùng cầu thủ hét lên ầm ĩ, khiến cả sân banh chấn động. Bảo Nam thấy cả người nóng bừng lên, tinh thần đột nhiên phấn chấn hẳn. Nó lao đến chỗ Vũ Hoàng – cầu thủ vừa ghi bàn lúc nãy, ôm chầm lấy cậu. Vũ Hoàng chưa kịp đẩy Bảo Nam ra, đã thấy đám đồng đội còn lại, ngoại trừ Vũ Luân đang phải giữ cầu môn ra thì tất cả đều lao vào xâu xé mình. Cảm giác chiến thắng đúng là rất mãnh liệt, khiến cậu cảm thấy hơi ngạt thở.

“Được rồi mọi người, trở về vị trí nhanh lên!” Duy Trường hét lớn, khiến đội hình lập tức giải tán. Nhưng không khí trên sân vẫn chưa hết nóng do đám đông cổ động viên vẫn không ngừng la hét. Bảo Nam có thể nghe rõ ràng tiếng Ngọc Anh gọi tên Vũ Hoàng, và loáng thoáng những tiếng than trách, la ó từ phía cổ động viên đội bạn. Nó bỗng thấy cơn mệt mỏi đột nhiên tan biến. Bảo Nam quay sang nhìn Đắc Thành, lúc này cũng đang phấn chấn không kém gì nó.

-Đường chuyền khi nãy rất đẹp đấy. Bàn thắng này, công lớn nhất là thuộc về cậu!

-Có thể ghi bàn vào lưới đội bạn là tốt rồi! Nếu cậu không cố lên, bàn thắng lần sau nhất định sẽ là của tớ đấy!

-Đừng hòng nhé!

Bảo Nam nói, rồi nhanh chóng vào vị trí. Nó quay sang nhìn Vũ Hoàng, và chợt cảm thấy cậu nhóc này tại sao hôm nay bỗng dưng nhiệt tình đến vậy. Bóng đá quả là có một ma lực rất kì lạ, có thể khiến cho đám con trai tính tình đối đầu chan chát, vậy mà khi ra trận lại chỉ nhìn về cùng một hướng. Vũ Hoàng thì ra cũng không ngoại lệ. Bảo Nam khẽ mỉm cười, đáp lại cái nhìn của cậu bằng một ánh mắt khích lệ. Rồi nó bị cuốn theo trận cầu vẫn đang nảy lửa, lao vào tranh bóng. Bảo Nam từ nhỏ đã không phải là một đứa con gái thùy mị rồi. Lớn lên một chút, thì ngoài học võ, nó thích nhất là đá banh. Hồi cấp một thì đá chung với bọn con trai trong bang, lên cấp hai thì đá cho đội tuyển nữ của trường. Nói về kĩ thuật, Bảo Nam phải nói là rất khá. Cái trở ngại lớn nhất đối với nó bây giờ chỉ là thể lực, thứ mà vốn nó khó lòng địch lại bọn con trai.

-Bảo Nam, ở đây!

Tiếng Đắc Thành ở cánh trái văng vẳng, khiến Bảo Nam nhanh chóng định thần rồi định chuyền bóng. Nó dẫn bóng tuy tốt, nhưng sau bàn thua vừa rồi hình như đội bạn đã tích cực phòng thủ, Bảo Nam loay hoay mãi vẫn không có cách nào thoát khỏi vòng vây được. Nó đánh bạo chuyền banh đi, cũng vừa lúc bị một cầu thủ đội bạn đá thật mạnh vào chân, khiến nó ngã ngoài vì đau đớn. Bảo Nam lúc này không còn biết gì nữa, cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt bắt đầu hoa lên. Nó nghe loáng thoáng tiếng còi của trọng tài, cả tiếng gắt to đầy lo lắng của Duy Trường. Nó cũng nghe giọng Đắc Thành ngay bên cạnh, xen lẫn những tiếng thở dốc:

-Để tớ đưa cậu vào phòng y tế!

-Cứ để tôi!

Vũ Hoàng chạy đến bên cạnh, rồi gạt phăng Đắc Thành ra, đỡ lấy Bảo Nam. Cậu quay sang nhìn Duy Trường, nói thật gấp gáp:

-Anh thay người khác vào nhé, em sẽ đưa Bảo Nam đến phòng y tế!

Không đợi Duy Trường trả lời, Vũ Hoàng bế thốc Bảo Nam lên, rồi vội vã đi theo hướng dẫn của một học sinh trường LTV, đến ngay phòng y tế. Nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi, lại tái mét đi vì đau của Bảo Nam, khiến cậu đột nhiên có thêm sức mạnh. Cậu không để Đắc Thành đưa Bảo Nam đi, vì lo sợ cậu ta biết chuyện nó là con gái. Cô nhóc này, từ bao giờ đã khiến cậu phải bận tâm và lo lắng đến dường này. Đúng là quá phiền phức...