Thịt đây thịt đây: thịt nóng hổi vừa thổi vừa ăn!

Chú ý: có cảnh 18++++++++

- Chị hai, chị giúp em đi mà, nói giúp em vài câu với Thiên Thiên, em thấy cô ấy rõ ràng rất nghe lời chị!

Lăng Lãnh Nam ngồi vắt vẻo trên ghế, trong phòng tân hôn của Lãnh Hàn Quyên và  Lăng Lãnh Ngạo. Mặt mày cậu ta nhăn nhó buồn thiu, thậm chí trên hàng chân mày còn ẩn ẩn một chút cô đơn... mở miệng nài nỉ Lãnh Hàn Quyên.

Lãnh Hàn Quyên ngồi đối diện với cậu ta, trên người cô là một chiếc đầm ngủ màu xám, càng làm nổi bật làn da trắng hồng của cô dưới ánh sáng của đèn điện.

- Theo như chị được biết, thì cậu chẳng phải rất giỏi trong những chuyện như vậy sao? Sao lại nhờ chị chứ?

Lãnh Hàn Quyên nhếch môi, ngữ điệu có chút mỉa mai...

Đó cũng chính là hình ảnh mà Lăng Lãnh Ngạo nhìn thấy đầu tiên sau khi bước ra từ phòng tắm... Anh chỉ khoác trên người một cái áo choàng tắm, khiến làng da ngăm màu đồng mạnh mẽ ánh lên vẻ quyến rũ cực kì mê người sánh ngang với bất cứ người mẫu nam hàng đầu nào.

Lăng Lãnh Nam cũng chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, lại ỷ khuất mà nhìn Lãnh Hàn Quyên... Song, không nói tiếng nào, nằm dài ra ghế, dáng vẻ cực kì đáng thương.

- Này, chú sẽ không định ở lại đây cả đêm đấy chứ?

Dù gì đêm nay cũng là đêm tân hôn của anh... Thằng nhóc này sẽ không thật sự ăn vạ ở đây đó chứ? Nếu thật sự là như vậy...anh cũng không ngại mà gọi người ném nó ra ngoài đâu!

Lăng Lãnh Nam dường như chẳng có tâm tư để ngộ ra trong lời nói của Lăng Lãnh Ngạo có chứa tia nguy hiểm...

Chỉ thấy cậu ta ngóc đầu ngồi dậy, ánh mắt ủy khuất vô cùng:

- Chị hai à, cái đó đã là chuyện cũ rồi! Bây giờ em thật sự biết sai rồi... Em thật lòng với cô ấy mà, nhưng cô ấy lại không chịu cho em cơ hội! Chị hai...chị mở lòng từ bi giúp em đi!

Ngay cả cơ hội để nói chuyện, Thiên cũng không dành cho cậu... Vậy thì kêu cậu làm sao bây giờ? Nhưng nếu chị hai chịu nói giúp cậu vài câu, không trừng sẽ tốt lên... Bởi vì cậu biết... Thiên Thiên rất yên mến và nghe lời chị ấy a~

- Thiên Thiên không phải là cô gái không hiểu lí lẽ... Có chắc là cậu đã thay đổi...hay là cậu đã làm gì khiến cô ấy có ấn tượng xấu lại?

Có câu" giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", đàn ông chăn hoa bao nhiêu năm, cô không tin có thể nhanh chóng thay đổi!

Lăng Lãnh Ngạo vẫn là không kiên nhẫn khi Lăng Lãnh Nam không chú ý tới câu hỏi của anh... Trong khi bây giờ lại tìm bà xã của anh cầu giúp đỡ, có thể gọi là cầu ái đi!

- Chú thì thế nào, hôm qua tìm anh... Bây giờ lại đến đây làm phiền bà xã của anh sao?

Trong giọng nói của Lăng Lãnh Ngạo đã chứa hẳn một tia nguy hiểm. Giơ tay liền ôm chặt eo của Lãnh Hàn Quyên.

Lãnh Hàn Quyên kinh ngạc nhìn anh...cô không ngờ Lăng Lãnh Nam trước đó đã tới tìm Lăng Lãnh Ngạo giúp đỡ rồi... Nhưng nhìn cái bộ dáng bây giờ, chắc là chẳng có kết quả tốt rồi!

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cô, Lăng Lãnh Ngạo buồn cười ngắt ngắt mũi cô

...

- Cậu ấy đã tới tìm anh... nhưng đúng lúc Brian và Collins Khải Vương cũng tới. Sau cùng...chẳng những không được chút ích lợi nào, còn bị Collins Khải Vương hâm he "cướp" người.

Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo đã tràn ngập ý cười...là cười trên đau khổ của em trai.

Lãnh Hàn Quyên cũng không nhịn được mà cong môi...

- Collins Khải Vương à... Suy ra thì anh ta cũng tốt hơn cậu nhiều... Tuy cách cách có hơi quái dị, nhưng ít ra không có thoái lăng nhăn ông bướm!

- Hai người...hai người...

Hai người này la sao? Thấy cậu đau khổ không muốn giúp... Còn có ý định bỏ đá xuống giếng là sao?

- Như thế nào, anh thấy chị dâu chú nói cũng đúng mà!

Lăng Lãnh Ngạo tơi cười ôn nhu với Lãnh Hàn Quyên, sau khóe miệng cong lên như muốn cười...

- Anh hai...anh đã ôm được mĩ nhân về rồi! Anh cũng phải nghĩ cho em trai của anh chứ?

Lăng Lãnh Ngạo kích động thiếu chút nữa đứng dậy từ trên ghế. Quá đáng...quá quá đáng mà!

Lăng Lãnh Ngạo chẳng thay đổi thái độ, mặt không biến sắc:

- Thì anh cũng nghĩ cho chú đấy thôi!

Mắt thấy Lăng Lãnh Nam thật sự là thật lòng, Lãnh Hàn Quyên cũng không trêu chọc cậu ta nữa...

- Được rồi, chị sẽ giúp cậu... Nhưng cậu là đàn ông, cậu phải biết chủ động... Cậu phải dùng hành động để cô ấy thấy!

- Được được, chị hứa rồi đấy!

Lăng Lãnh Nam cuối cùng cũng nhận được lời hứa giúp đỡ của Lãnh Hàn Quyên, liền cười tươi đứng vậy rời khỏi ngay lập tức.

Tuy là anh trai cậu ta nói lời trêu đùa, nhưng rõ ràng cậu ta nhận được hơi thở nguy hiểm. Chỉ sợ ở lại thêm một lát anh ấy liền bắt cậu quăng xuống biển nuôi cá mập liền khổ a~~

- Xem như còn biết tốt xấu!

Nhìn cậu em trai biết điều rời đi, Lăng Lãnh Ngạo hừ hừ nói một câu.

Lãnh Hàn Quyên buồn cười, ngắt ngắt mặt anh, cảm thấy im tay liền ngắt thêm vài cái...

- Làm gì mà căng với cậu ấy vậy?

- Không có gì, chỉ là nhìn không vừa mắt, thật muốn nó phải đau khổ một phen cho chừa cái thói chăn hoa ông bướm! Nhưng nói thật thì anh cảm thấy Lãnh Nam với cô bé Thiên kia cũng rất xứng đôi.

Lăng Lãnh Ngạo ôm chầm lấy Lãnh Hàn Quyên, thuận thế cầm lấy bàn tay đang nghịch mặt anh mà cọ mặt lên trên.

- Ừ, nếu Lãnh Nam thật sự thật lòng, biểu hiện tốt một chút, chắn chắc sẽ có kết quả tốt!

- Ý em là sao?

- Thiên Thiên, cô bé chắc là cũng có cảm giác đặc biệt với Lăng Lãnh Nam...chỉ là trong lòng còn khúc mắc thôi! Nếu như cậu ấy có thể mở được cái núc thắc đó...thì xong thôi!

Biểu cảm khác thường khi Thiên Thiên nghe Diễm Trinh nhắc đến chuyện hôn nhân, và khi nhìn thấy Lăng Lãnh Nam... Với những đều đó, chắc chắn là không thể sai được!

Lăng Lãnh Ngạo gật gật đầu, ra chiều đã hiểu...

- Không cần lo đến bọn họ nữa...bây giờ là chuyện chính của hai chúng ta!

Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt lấy Lãnh Hàn Quyên, cắn cắn lên vành tai cô, lại phả hơi thở nóng bóng, cất tiếng đầy ái muội...

- A...

Lãnh Hàn Quyên bị động tác của Lăng Lãnh Ngạo làm bất ngờ, cơ thể run lên một cái...

Cũng không để cho cô có cơ hội phản ứng, Lăng Lãnh Ngạo đã chiếm lấy môi cô, đặt lên một nụ hôn cuồng nhiệt làm cô cũng tự chủ kêu lên một tiếng!

- Ngạo...

Lãnh Hàn Quyên muốn nghiêng đầu tránh né, lại bị anh bá đạo giữ lại. Tiếp theo là những nụ hôn liên tiếp đầy dịu dàng quyến luyến không ngừng phủ lên từng tắc da thịt cô, khơi lên cảm giác nóng rực quen thuộc lan tỏa khắp toàn thân. Lăng Lãnh Ngạo hiểu rõ điểm mẫn cảm trên cơ thể Lãnh Hàn Quyên, nhanh chóng làm cho cơ thể cô đều mềm nhũng toàn bộ...

Lăng Lãnh Ngạo nhìn ánh mắt mê ly của Lãnh Hàn Quyên, cực kì vừa lòng... Dịu dàng bế bỏng cô lên.

- Bà xã, ngủ thôi!

Âm thanh dịu dàng trầm thấp, nóng bỏng lại mang theo ý tứ ái muội phả lên vành tai Lãnh Hàn Quyên.

Trái trái tim cô không khỏi đập mạnh lên một nhịp. Bấy giờ cô mới nhớ lại, đêm nay là đêm tân hôn chính thức của hai người!

Lăng Lãnh Ngạo một mạch bế Lãnh Hàn Quyên đi vào trong phòng ngủ, rồi dịu dàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái...

Lăng Lãnh Ngạo không hề thu hồi ánh mắt mà nhìn cô một cách vô cùng nóng bỏng. Làn da trắng hồng mịn màng, đôi chân thon dài thẳng tấp. Mặc dù chiếc bụng của cô đã nhô lên không ít, nhưng nó chẳng làm vẻ đẹp của cô giảm đi chút nào... Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, chỉ thấy cô càng xinh đẹp động lòng người! Cúi xuống nhìn người phụ nữ xinh đẹp dưới thân, tự đấy lòng Lăng Lãnh Ngạo không tự giác dâng lên cảm giác mê đắm, cùng cảm giác thỏa mãn đến cực điểm!

Lăng Lãnh Ngạo nhịn không được liền cuối đầu xuống muốn hôn cô...

- Anh, đừng...em đang mang thai!

Động tác của Lăng Lãnh Ngạo phải dừng lại giữa chừng vì bị Lãnh Hàn Quyên dùng tay cản lại. Cô lắc đầu lên tiếng.

Lăng Lãnh Ngạo dịu dàng nắm lấy tay cô:

- Đã ba tháng rồi, đã có thể!

- Nhưng...

Lãnh Hàn Quyên vẫn dường như không muốn đồng ý...

- Không nhưng nhị gì hết...anh sẽ nhẹ nhàng!

Nói xong, anh liền trực tiếp dùng hành dộng thể hiện, mạnh mẽ chiếm lấy, xâm nhập môi cô.

Anh đã nhịn gần hai tháng rồi, nếu còn tiếp tục sẽ nghẹn mất!

Lúc trước, khi chưa gặp được cô, anh cảm thấy vấn đề sinh lý của mình chưa bao giờ gặp phải khó khăn. Nhưng... từ sau khi có cô bên cạnh, nếm qua hương vị tuyệt vời đó... Vậy mà phải trong một thời gian dài chỉ có thể nhìn, không thể ăn, rất rất khó chịu a!

Bây giờ đã có thể, anh làm sao có thể để bản thân chịu thiệt chứ?

Lãnh Hàn Quyên cũng biết rõ điều đó, cô không ngăn cản anh nữa...

Tác phong của Lăng Lãnh Ngạo vẫn như cũ, mới đầu là dịu dàng lưu luyến...sau đó từ từ sẽ chuyển sang mạnh bạo, bá đạo! Nụ hôn của anh càng lúc càng thêm nóng bỏng, đầu lưỡi ấm nóng không ngừng xâm chiếm khoang miệng của Lãnh Hàn Quyên, mang theo khiêu khích đến cực điểm.

Lãnh Hàn Quyên bị Lăng Lãnh Ngạo khiêu khích, một lần nữa cơ thể cô lại mềm nhũng, chỉ có thể vô thức phát ra những tiếng rơi rỉ nhè nhẹ nơi cổ họng... Hai bàn tay vô thức chóng đở trước ngực anh.

Rất nhanh chóng, Lăng Lãnh Ngạo đã đem hai tay của Lãnh Hàn Quyên vòng qua cổ anh... Môi lưỡi ấm nóng khiêu khích phía trên, còn hai tay anh cũng không rảnh rỗi mà thuần thục, nhanh chóng... Cởi hết quần áo trên người cô, từng món từng món rơi lả tả xuống sàn...

Lăng Lãnh Ngạo ngẩng đầu cuối nhìn thân thể tuyệt mĩ dưới thân, trừ phần bụng ra, tất cả đều hoàn hảo...

Khuôn mặt ửng hồng tuyệt mĩ, ánh mắt ngày thường sắc bén lạnh lùng, giây phút này đã bởi vì anh mà chỉ còn lại một mãnh xuân sắc...

Cánh môi hồng nhuận, tươi tắn lâu lâu lâu lại hé ra tiếng nỉ non động lòng người!

Lăng Lãnh Ngạo cuối đầu, hé môi liền ngậm lấy một nụ hồng sớm đã thẳng đứng trên bầu ngực tròn trịa của Lãnh Hàn Quyên, tùy ý chơi đùa... Rồi lại dời xuống, chu du trên khắp cơ thể cô, mỗi một chỗ đi qua đều để lại dấu ấn đỏ thẳm...

Theo động tác ngày càng cuồng dã của Lăng Lãnh Ngạo, hai tay của Lãnh Hàn Quyên đã phối hợp dời xuống ôm lấy bờ vai rộng lớn... Cô mềm mại vô lực chỉ có thể ngửa đầu thở gấp, móng tay cồ hồ như muốn khảm vào trong da thịt anh...Đầu óc cô thì trở nên trống rỗng, chẳng có thể suy nghĩ được gì...

Bàn tay hư hỏng của Lăng Lãnh Ngạo không ngừng vuốt ve da thịt trắng mịn, lướt qua từng đường cong duyên dáng... Rồi lại dời xuống, trêu trọc phần đùi non mịn của cô...khơi lên cho cô vô vàng cảm xúc trí mạng!

Sau một hồi điên cuồng kích tình, ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo đã đục ngục bởi dục vọng... Cái gì lạnh lùng, cái gì nguy hiểm...đều biến mất không còn dấu vết!

- Bà xã...em đẹp quá!

Lăng Lãnh Ngạo không hề kịm lời, thật lòng tán thưởng.

Lãnh Hàn Quyên đã sớm bị anh làm cho ý loạn tình mê, nở nụ cười mê người...

- Ông xã...

Trái tim Lăng Lãnh Ngạo thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô gọi anh bằng hai từ đó... Âm thanh này, từ ngữ này...đối với anh, đó chính là âm thanh hay nhất tuyệt vời nhất!

Cũng không kìp chế dục vọng dâng trào nữa... Lăng Lãnh Ngạo dịu dàng năng eo của Lãnh Hàn Quyên lên, rồi mạnh mẽ ép thắt lưng xuống...

Lãnh Hàn Quyên nhất thời bị đau, mày nhất thời nhíu lại...

Lăng Lãnh Ngạo không phải như thế liền động, mà anh lại giữ nguyên tư thế, dịu dàng, ôn nhu đến cực điểm hôn lên người cô, nhằm giúp cô được thả lỏng...

Như lời đã hứa, Lăng Lãnh Ngạo thật sự vô cùng dịu dàng, động tác hết sức yêu thương mà rong đuổi trên ngườo Lãnh Hàn Quyên... Nhưng cũng không để bản thân chịu thiệt mà luận động có quy luật, nhằm có thể mang đến khoái cảm lớn nhất cho cả hai...

- A...Ngạo...

Lãnh Hàn Quyên hoàn toàn chìm đắm trong động tác của anh,thân thể thụ động mà cũng hết sức phối hợp với anh...

Thân thể gắn kết...trái tim hòa quyện... Dưới ánh sáng mờ ảo ấm áp của ánh trăng, hai thân thể nam nữ không ngừng thể hiện tình cảm dành cho đối phương bằng động tác chân thực nhất, nguyên thủy nhất...

- Ông xã...anh thật xấu...!

Cuối cùng cũng được anh buông tha, Lãnh Hàn Quyên cả cơ thể đã vô lực đến không còn sức... Chỉ có thể mơ màng nói một câu, sau đó liền vùi vào lòng Lăng Lãnh Ngạo mà ngủ say!

Lăng Lãnh Ngạo cực kì thỏa mãng, càng siết chặt vòng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai trong lòng. Khẽ hôn lên tóc cô, hít mùi hương quen thuộc của cô. Lăng Lãnh Ngạo đặt cầm lên đỉnh đầu cô, cùng chìm vào giấc ngủ...

----------------

Bận quá, không có thời gian,giờ này mới có thể viết xong.

Ad cũng xin nói trước để các này khỏi đợi chương... Mấy ngày tới này ad rất rất bận, nên sẽ không có thời gian ra chương mới.

Có lẽ tới tuần sau ad mới ra chương mới được!