- Sao vậy, lại suy nghĩ chuyện gì?

Giải quyết xong kẻ thù nhiều năm, Lăng Lãnh Ngạo nghĩ rằng Lãnh Hàn Quyên có thể không biểu hiện tâm trạng vui vẻ hay gì đó ra ngoài, thì cũng tốt lên mới phải?! Vậy thì tại sao cô còn trầm tư như vậy?

Lãnh Hàn Quyên có vẻ hơi suy tư, cô nhìn cánh cổng Trần gia to lớn sau lưng, trong lòng ẩn ẩn có một nỗi bất an khó nói... Cô nghiên đầu lại nhìn Lăng Lãnh Ngạo:

- Em nhớ là Trần Minh Hải có một đứa con trai-tên là Trần Minh Hạo... Hình như từ lúc tới đây tới bây giờ không có thấy hắn?

Lăng Lãnh Ngạo nghe vậy thì ánh mắt liền híp lại, nhưng rất nhanh, không để ai kịp nắm bắt được đã giản ra... Mở cửa xe cho Lãnh Hàn Quyên ngồi vào, khóe miệng cong lên mang ý cười nhìn cô.

- Chắc có lẽ hắn ta may mắn rời đi nên đúng lúc thoát một kiếp! Nhưng em không cần lo, hắn ta thoát chết nhưng cũng chẳng gây nên được chuyện gì đâu!

Giọng nói trầm ổn ấm áp, làm nỗi bất an không tên trong lòng Lãnh Hàn Quyên vơi đi một ít. Cô gật đầu:

- Ừ!

Lãnh Ngạo Ngạo đưa tay vuốt tóc cô một cái, đóng cửa xe lại... Nhưng cũng đúng lúc Lăng Lãnh Ngạo quay mặt, đi vòng qua bên kia xe cũng lúc anh thay đổi thái độ, sắc mặt trầm hẳn xuống...

Trần Minh Hạo... Hàn Quyên có thể không rõ lắm về hắn ta! Nhưng anh thông qua Trần Minh Luân cũng biết được không ít... Hắn ta cũng thuộc dạng mưu mô, xảo quyệt...cùng tham vọng là không thể thiếu! Chắc rằng biết tin gia tộc bị hủy hắn sẽ không dễ dàng để yên!

Xem ra lần này anh sơ xuất rồi...lại nhất thời quên mất còn một người như vậy thuộc họ Trần!

...

Vì Lãnh Hàn Quyên đang mang thai, không thể liên tiếp ngồi máy bay, bay tới bay lui như trước đây được! Hơn nữa, mới diệt xong Trần gia, cũng cần mán lại giải quyết một số vấn đề... Nên Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo đã cùng nhau ở lại Trung Quốc vài ngày, chỗ ở tất nhiên chính là căn biệt thự ven biển của Lãnh Hàn Quyên mà họ đã ở lần trước!

...

Sau khi đưa Lãnh Hàn Quyên về biệt thự, Lăng Lãnh Ngạo để để một số thuộc hạ, sau lại tiếp tục ra ngoài xử lí công việc! Vốn là Lãnh Hàn Quyên cũng muốn đi theo cùng anh, nhưng lại bị Lăng Lãnh Ngạo cưỡng chế đủ điều...cuối cùng cô cũng chịu ngoan ngoãn ở lại biệt thự nghỉ ngơi!

- Thế Phong, có tin tức gì về Trần Minh Hạo chưa?

Việc cần xử lí cũng nhiều, không thể trong ngày một, ngày hai có thể làm xong! Vì thế, Lăng Lãnh Ngạo cũng không tham công tiếc việc, đến tối anh cũng trở về biệt thự... Khi vừa bước xuống xe, và đi vào trong, Lăng Lãnh Ngạo lại bất ngờ quay lại hỏi Thế Phong.

Tránh để Lãnh Hàn Quyên phải suy nghĩ mà ảnh hưởng đến cô, nên anh đã không nói hết sự thật về Trần Minh Hạo cho cô biết... Như vậy cũng không phải là anh bỏ qua...lệnh truy bắt Trần Minh Hạo cũng đã ra ngay sau đó!

Thế Phong nghe lão đại hỏi liền nhanh chóng trả lời:

- Dạ, theo như thông tin tức vừa nhận được thì sau khi rời khỏi Trần gia... Hắn ta đã ngay lập tức rời Bắc Kinh...thuộc hạ đã cho tìm kiếm mở rộng hơn, chắc không lâu sẽ có tin của hắn!

- Được rồi, nhớ là tìm được càng nhanh càng tốt!

Thật không ngờ Trần Minh Hạo đã đến Trần gia sáng nay...lại được Trần Minh Luân ngu ngốc thả đi!

Cũng không biết hắn ta có nhận được tin gì, hay có âm mưu gì khác... Mà sau khi rời Trần gia liền lập tức đi khỏi Bắc Kinh...

Trần gia đã bị hủy Trần Minh Hạo cũng chỉ còn lại vài thuộc hạ, sự thật thì không đáng để anh lo ngại... Nhưng "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất "...biết đâu chừng Trần Minh Hạo bị ép đến đường cùng, điên cuồng tìm tới trả thù thì chẳng hay ho chút nào! Hàn Quyên lại đang có thai, anh không thể để có thêm bất cứ sai sốt nào nữa.

Diệt cỏ, phải diệt tận gốc!

Nếu để gió xuân tới, nó lại nảy mầm nữa thì rất phiền toái.

...

Nói là ở biệt thự nghỉ ngơi...nhưng với một người phụ nữ đã cuồng công việc, đến thấm vào tận xương tủy như Lãnh Hàn Quyên thì làm gì chịu để bản thân gảnh rỗi? Thế là cô lại lấy laptop ra xử lí một số việc của tập đoàn.

Vì một ngày không xử lí công việc, lại thêm việc tập đoàn đang tiếp nhận chuyển giao một số lĩnh vực kinh tế do Trần thị sụp đổ... Lãnh Hàn Quyên phải làm việc xuyên suốt vài tiếng đồng hồ cũng chưa xong...

Những việc như thế, đáng ra  không cần đích thân cô phải xử lí, các nhân viên tập đoàn cũng có thể làm được! Chỉ là thời gian chênh lệch rất nhiều... Trong khi đó, con người của Lãnh Hàn Quyên làm việc rất có quy tắc và trách nhiệm, lại cũng không phải dạng người vì bản thân có thể hi sinh, liên lụy vô số người vô tội!

Hơn bất cứ ai hết...cô là người hiểu rõ nhất hậu quả khi một trong những tập đoàn nắm giữ trọng điểm của nền kinh... Hậu quả của nó...các tập đoàn lớn khác tất nhiên chẳng có bị chút ảnh hưởng xấu nào, ngược lại...lợi ích họ nhận được là rất lớn!

Tuy nhiên, đâu phải tất cả đều như thế? Những hậu quả đáng sợ của việc đó, người gánh chịu thật sự chính là những người dân bình thường ngoài kia... Sự thật, sau khi Trần thị bắt đầu xuống dốc đã ảnh hưởng không nhỏ đến nền kinh tế thế giới... Mà khi Trần thị bị tuyên bố phá sản, kinh tế thế giới thật sự chịu một đả kích không hề nhẹ!

Nếu như chậm trễ khắc phục, không chừng khủng hoảng kinh tế cũng có thể xảy ra!

...

- Anh về rồi đây!

Lăng Lãnh Ngạo khuôn mặt mang ý cười ôn nhu mở cửa bước vào phòng. Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt anh lại trầm xuống, ra vẻ không vui...

Đóng cửa phòng lại, anh cũng không quên khóa cửa...động tác tùy ý cởi áo vest ra...

- Em lại không nghe lời, hửm?!

Lãnh Hàn Quyên mặc váy ngủ, dựa người vào đầu giường...thấy Lăng Lãnh Ngạo trở về chỉ liếc nhìn anh một cái cũng không để ý lắm, tiếp tục tập chung vào laptop làm việc.

- Việc của em thì em làm, việc gì phải nghe lời anh bỏ bê nó chứ?

Nói thì nói, nhưng ánh mắt cô cũng không rời màn hình laptop, tay vẫn gõ bàn phím liên tục.

Thói quen làm việc trước khi ngủ của cô đã có từ lâu, chỉ là dạo gần đây bị Lăng Lãnh Ngạo ức chế nên mới bỏ quên thôi.

Lăng Lãnh Ngạo thoáng sững sốt... Hôm nay cô sao thế? Không phải mấy tháng nay điều rất nghe lời anh về khoản này sao?

Thôi bỏ đi, phụ nữ mang thai tính tình thất thường mà!

Lăng Lãnh Ngạo nghĩ thế...nhưng anh nào biết, lần này cô như thế nguyên nhân là do anh mà ra!

- Anh chỉ không muốn em làm việc nhiều vất vả thôi mà, chứ có nói là không cho em làm luôn đâu! Anh đây là đang lo cho em mà?

Cởi luôn chiếc cà vạt trên cổ xuống, Lăng Lãnh Ngạo ngồi xuống bên cạnh Lãnh Hàn Quyên.  Ngữ điệu ôn nhu, cưng chìu vô bờ bến...

Lãnh Hàn Quyên ngẩng đầu nhìn anh, trong giọng nói có một chút khinh bỉ:

- Lo, anh lúc nào cũng lo...từ khi nào mà Lăng lão đại không sợ trời không sợ đất trở nên lúc nào cũng lo sợ thế?

Lăng Lãnh Ngạo im lặng, anh đây là chỉ lo lắng cho cô mà thôi... Chứ có phải lúc nào cũng thế?

Khoan đã, cái giọng điệu này có khi nào là giận không đây?

Có một sự thật rằng...thường thường, những người có IQ cao, EQ sẽ hơi bị thấp! Chẳng hạn như Lăng Lãnh Ngạo vậy.

- Em đang giận anh?

Lăng Lãnh Ngạo cố nén cái xúc động ném cái laptop trên người cô qua một bên...bộ nó có cái gì hấp dẫn hơn anh sao? Nhưng anh không thể, nhỡ cô giận thật thì rất không tốt!

Lãnh Hàn Quyên xem thường, hừ lạnh:

- Ai mà thèm giận người dưng!

Trên đầu Lăng Lãnh Ngạo xuất hiện một đám mây đen, sấm chớp đùng đùng...

Cô vừa mới nói cái gì thế... "Người dưng" à? Anh nhớ là bản thân không hề chọc giận cô được chưa.

Trong lòng cực kì khó chịu với lời nói và thái độ của Lãnh Hàn Quyên, nhưng Lăng Lãnh Ngạo cũng không dám biểu lộ ra... Nhỡ thật sự cùng cô biến thành "người dưng", anh sẽ chết mất!

- Được rồi, anh chịu thua! Anh đã làm gì chọc giận em thì em nói thẳng ra để anh sửa sai, được không?

Lăng Lãnh Ngạo vừa nói, vừa giơ hai tay lên... Trưng ra vẻ mặt biết nhận sai.

Lãnh Hàn Quyên nhìn biểu tình hiếm thấy từ con người bá đạo, độc đoán kia thì không nhịn được bật cười... Sao mà đáng yêu thế?

Cô vốn cũng không giận gì anh cho lắm, chỉ hơi bất mãn. Nói thì nói vậy, chứ cô chẳng thể cùng anh trở thành người dưng được! Nơi trái tim cô, tâm hồn cô điều đã bị hình ảnh của anh lấp đầy từ khi nào cũng chẳng nhận ra... Cô chỉ biết, dù người đàn ông này có làm thêm điều gì bá đạo, áp chế tự do của cô...cô cũng không thể từ bỏ anh được!

Lãnh Hàn Quyên cũng không cười nhiều, chỉ vài tiếng... Cô liền nghiêm mặt lại nhìn anh, hỏi:

- Anh đã giấu em chuyện gì?

Người khác tất nhiên không thể nhìn ra, nhưng cô là ai chứ? Lúc vừa ra khỏi Trần gia cô có nhắc tới Trần Minh Hạo, lập tức anh liền biến sắc trong nháy mắt... Dù trong nháy mắt thì sao, sao nhìn thấy rất rõ!

Vốn đã định hỏi anh cho ra lẽ trong lúc đó...nhưng cô lại muốn tự anh nói ra hơn! Vậy đó, khi cô muốn cùng đi với anh cũng không cho, đã thế, về tới còn muốn giận giữ với cô sao?

Lăng Lãnh Ngạo thấy cô cười thì nghĩ không có chuyệng gì...

Song...

Thấy mặt cô nghiêm lại ngay sau đó, cùng câu hỏi của cô, lòng anh lộp bộp một cái.

Đúng là chẳng có gì qua mắt được cô!

- Đúng là anh có dấu em, nhưng chỉ là chuyện nhỏ... em không cần quan tâm! Khi nào giải quyết xong anh sẽ nói cho em biết, được không?

Lăng Lãnh Ngạo biết nguyên nhân khiến cô như vậy, cũng bạo gan hơn... Tự ý gấp cái laptop lại để lên đầu giường, lại ôm cô vào lòng, đặt cầm lên vai cô, mặt không đổi sắc, nói.

Dù gì anh cũng thật sự không muốn để cô biết chuyện, lại nghĩ nhiều. Với lại, anh tin rằng sẽ nhanh chóng dứt điểm được Trần Minh Hạo!

- Được rồi, anh đi tắm đi!

Lãnh Hàn Quyên đẩy anh ra, giọng điệu cũng không còn lạnh nhạt như khi nãy.

Cô biết, khi anh đã không muốn nói thì có hỏi nữa cũng vô ích. Hơn hết, nếu anh không nói, cũng không có nghĩa là cô ngồi yên đợi anh nói... Cùng lắm là cô cho người tìm hiểu vậy!

- Em có còn giận anh không?

- Không có, em không có giận anh!

Lãnh Hàn Quyên thành thật nói, từ đầu tới cuối, cô không hề giận anh.

- Thật không?

Lăng Lãnh Ngạo sáng mắt, trong lòng lại nảy sinh tâm tư.

Lãnh Hàn Quyên có cảm giác gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.

- Thật!

Cô gật đầu. Lại thấy Lăng Lãnh Ngạo mím môi, biểu cảm... Ách...phải tả làm sao?

- Sao còn không mau đi tắm đi!

- Anh thấy em không có thành ý, rõ ràng là chưa hết giận!

Lăng Lãnh Ngạo không có nhìn thấy anh làm vậy có gì không đúng... Tiếp tục được nước lấn tới.

- Vậy phải làm sao?

- Phải bằng hành động...phải, đúng là như thế!

Lăng Lãnh Ngạo càng lúc càng ép sát Lãnh Hàn Quyên, đến khi cô ngã luôn xuống giường mới dừng lại. Tay chỉ vào môi mình, giọng điệu muốn đánh đòn.

Lãnh Hàn Quyên giật giật khóe miệng...cô đã biết có cái gì không đúng ở đây rồi! Rõ ràng anh mới là người dỗ dành cô mới đúng... Nhưng sao bây giờ lại là cô...giống như cô phải là người dỗ dành anh vậy?

Lãnh Hàn Quyên chợt thở dài, thật là bó tay!

Cô đưa hai tay ôm cổ anh, rồi hôn lên môi anh...

Lăng Lãnh Ngạo dễ gì bỏ qua cơ hội ăn đậu hủ của cô? Ngay khi cảm nhận được môi cô muốn rời khỏi liền đưa tay đặt lên gáy cô, ép cô không thể rời khỏi mà làm nụ hôn sâu hơn...

Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, cuối cùng hai đôi môi cũng rời ra...cố tình còn có một sợ chỉ bạc ái muội nữa chứ!

Lăng Lãnh Ngạo đạt thành ý nguyện cũng không tiếp tục quá chớn. Không khéo lại chọc giận cô thì không tốt! Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đắc thắng, vui vẻ đi tắm.

Lãnh Hàn Quyên nhìn theo bóng lưng anh, cười cười lắc đầu...

Cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhấn sau đó gửi đi... Rồi lại tiếp tục mở laptop ra...

- Em không mệt sao, làm gì mà làm hoài thế?

Lăng Lãnh Ngạo tỏ vẻ không vừa lòng ngồi xuống giường bên cạnh Lãnh Hàn Quyên...

Sau khi tắm xong, anh đi ra lại thấy cô cấm đầu cặm cụi làm việc... Anh liền cảm thấy không được vui. Nhưng có kinh nghiệm nhiều lần, anh cũng không trực tiếp cấm chế cô nữa vì sợ cô sẽ giận...

Lãnh Hàn Quyên không trả lời anh liền, mà gõ nốt vài cái, gấp laptop lại. Nghiêm túc nói:

- Tình hình kinh tế thế giới đang rất rối do Trần thị nhanh chóng sụp đổ, nên em phải nhanh chóng ổn định, thu xếp lại những vấn đề đó! Nếu không sẽ gây ra khủng hoảng kinh tế mất.

Nếu cô có thể đích thân ra mặt, trực tiếp giải quyết thì sẽ nhanh chóng và hiểu quả hơn... Nhưng tuyệt đối người nào đó sẽ không cho phép... Cho nên, cô chỉ có thể lập kế hoạch, trình tự này nọ rồi để cho nhân viên xửa lí! Dù biết hiểu quả không bằng...cũng chẳng còn cách nào khác?!

- Khủng hoảng thì khủng hoảng, cũng đau ảnh hưởng đến chúng ta bao nhiêu, em cần gì phải nhọc công như thế?

Lăng Lãnh Ngạo không cho là đúng... Cũng thuận tay ôm cô vào lòng.

Lãnh Hàn Quyên lập tức lên tiếng phản bác.

- Không ảnh hưởng tới chúng ta, nhưng chuyện nay một phần nguyên nhân là do chúng ta... Em không thể bàn quan bỏ mặt sống chết của bao nhiêu người ngoài kia được!

Lăng Lãnh Ngạo nghe cô nói thế thì trầm mặt, ánh mắt trở nên sâu thẳm không thấy đáy... Qua một lúc, anh mới mở miệng:

- Hàn Quyên, em thay đổi!

Một câu khẳng định vô cùng chắc chắn.

Lúc này Lãnh Hàn Quyên cũng trở nên ngờ ngệch, cô thì thay đổi vì chứ?

Cũng không cần Lãnh Hàn Quyên hỏi tới, Lăng Lãnh Ngạo đã chủ động giải thích:

- Trước đây em không có như vậy... Còn bây giờ lại biết quan tâm, lo lắng đến người khác như vậy, không thay đổi còn gì?

Câu nói của Lăng Lãnh Ngạo như khai thông cho Lãnh Hàn Quyên... Cô bắt đầu suy nghĩ lại thì thấy anh nói đúng!

Cô đúng thật là người có trách nhiệm, không thích để liên lụy người khác. Nhưng đó chỉ là đối với những người thân thuộc gần gũi với cô... Còn người xa lạ...cô vẫn luôn mặc kệ tất cả, sống chết không liên quan tới cô.

Vậy tại sao bây giờ cô lại nghĩ đến nhiều người như vậy...còn vì vậy mà bất chấp làm việc không ngừng nghỉ?