Ngày hôm sau, như lời đã nói, Lãnh Hàn Quyên cho người đi đoán bà Dương. Vì là bà Dương đang ở bệnh viện nên cũng không ai trong nhà họ Dương biết bà được đón đi...

Đến nơi, bà Dương được tài xế cung kính mở cửa xe. Nhìn cổng lớn của căn biệt thự trước mắt, bà không khỏi bất ngờ... Vì bà đã qua lại nơi này rất nhiều lần nhưng lại không hề hay biết Lãnh Hàn Quyên đang ở đây!

Đi vào trong, nhìn thấy khắp các ngõ ngách đều có người canh gác bà nhịn không được nhíu mày...

Theo như bà biết thì cháu bà là doanh nhân, là nữ hoàng thương giới... Nhà có vệ sĩ canh gác cũng là bình thường... Nhưng với số lượng này thì không còn bình thường chút nào!

Hơn nữa nhìn những người này giống người trong hắc đạo hơn là vệ sĩ...

Lãnh Hàn Quyên vừa thực hiện xong một cuộc hợp đường xa qua mạng với lãnh đạo cấp cao của Lãnh thị. Đang xem xét lại một số dự án mới của tập đoàn thì được người báo bà ngoại cô đến.

Lãnh Hàn Quyên thu dọn một chút giấy tờ rồi đi xuống dưới nhà...

Bà Dương ngồi trong phòng khách quan sát xung quanh... Khi nhìn thấy Lãnh Hàn Quyên đang từ trên lầu đi xuống thì tâm mắt bà liền dừng lại trên người cô.

Đứa cháu ngoại này quả thật là vô cùng giống mẹ của nó, nhưng lại đẹp hơn, sắc sảo hơn rất nhiều...

Có đứa cháu như thế này nà cảm thấy tự hào và hãnh diện vô cùng! Đâu phải lúc nào phụ nữ cũng phải đứng sau đàn ông, lúc nào cũng kém xa chứ?

Nhìn xem cháu bà đi!

- Bà ngoại!

Lãnh Hàn Quyên cười nhẹ chào bà của mình, tuy nét mặt cũng không dịu dàng, mềm mại như khi ở một mình với Lăng Lãnh Ngạo... Nhưng so với nét mặt lạnh băng vô cảm mọi khi vẫn khá hơn rất nhiều.

Điều này khiến những người làm xung bớt đi một phần lớn áp lực... Nói thật chứ trong nhà có hai tảng băng lúc nào cũng tỏa ra hàn khí dày đặc, mặc dù chẳng ai đúng chạm họ thì rất là đáng sợ...

Nhưng chẳng ai muốn chết mà dám nói ra những lời như vậy bao giờ!

Lãnh Hàn Quyên ngồi xuống bên cạnh bà. Hai người nói vài câu hỏi thăm đơn giản rồi bà Dương hỏi Lãnh Hàn Quyên:

- Con sống ở đây một mình à?

Dù chỉ nhìn sơ qua bên ngoài biệt thự một vòng, không có bên trong nhưng bà vẫn biết một điều rằng nơi này rất rộng lớn, không hề thua kém nhà chính Dương gia bao nhiêu. Nhưng cái bà quan tâm không phải là lo cô ở một mình không cần nơi lớn như vậy, mà cái bà lo là sợ cháu bà sống một mình cô đơn, lạng lẽo...

- Không phải, con ở đây cùng vài người quen.

Vừa trả lời, Lãnh Hàn Quyên vừa cầm ly rượu vang người giúp việc vừa để xuống bàn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu rồi uống một ngụm.

Nhìn thấy hình ảnh này, bà Dương nhíu mày không vui.

- Sao lại uống rượu?

Là một người phụ nữ, một người con gái thì theo bà nghĩ nên uống những lại nước uống ngọt ngào như nước ép, sinh tố...cùng lắm là cà phê... Mà với một người có địa vị như cô sẽ thường xuyên xã giao, tuyệt tùng thì uống rượu là đều không thể tránh khỏi...

Nhưng sao vào lúc này cô lại uống rượu chứ?

Đối với câu hỏi của bà ngoại cô, Lãnh Hàn Quyên không trả lời mà chỉ lắc đầu cười trừ.

Cuộc đời cô từ nhỏ đã chẳng mấy ngọt ngào, hầu như chỉ toàn cay đắng. Chắc cũng vì vậy mà cô thích rượu, hương vị cay đắng của nó rất hợp với cô, với lại có nó cô cũng thanh tỉnh hơn nhiều... Lâu dần cũng trở thành thói quen!

Dù bây giờ ngọt ngào đã đến với cuộc đời cô nhưng đã là thói quen thì đâu thể một sớm một chiều có thể bỏ được!

Bà Dương thở dài, trong âm thanh có một phần xót xa không thể che dấu.

- Haizzz... Làm sao thì làm, là phụ nữ cũng nên mềm mại một chút, nếu không chẳng có ai dám yêu thương...

- Bà ngoại yên tâm, sẽ chẳng có ai dám yêu thương Hàn Quyên!  Bởi... bên cạnh cô ấy đã có con!

Bà Dương vừa dứt lời, đã có một âm thanh nam tính bá đạo mười phần vang.

Là Lăng Lãnh Ngạo, hôm nay sáng sớm anh đã có việc phải ra ngoài, đúng lúc vừa về tới nghe được lời của bà Dương liền bá đạo nói.

Bảo bối của anh sao mà không có người yêu thương chứ? Anh biết ngoài kia có hàng tá đàn ông thầm thương trộm nhớ cô... Nhưng đáng tiếc họ không đủ tiêu chuẩn có được cô!

Còn một điều quan trọng là, bây giờ cô là của anh thử xem tên nào dám thương nhớ?

Bà Dương kinh ngạc với sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Lãnh Ngạo cùng với lời nói và hành động của anh.

Chỉ thấy khi cháu gái bà vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì nét mặt thoáng qua nét dịu dàng, hạnh phúc... Tuy là thoáng quá rất nhanh nhưng vì vẫn luôn nhìn cô nên bà Dương vẫn nhận ra.

Trong nháy mắt thấy cảnh đó, trong đầu bà Dương hin lên một câu nói: " Chào bà, chị dâu nhà tôi muốn gặp bà!"

Chị dâu?

Làm sao mà bà lại quên mất chứ? Ngày hôm qua lúc mà người đàn ông kia mời đã nói như vậy...

Lúc đó bà còn suy nghĩ không biết người được gọi là chị dâu kia là ai? Nhưng khi gặp Lãnh Hàn Quyên bà quá kích động nên đã quên mất điều này...

Bà Dương âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt... Dáng người cao lớn mạnh mẽ, ngũ quan như điêu khắc. Âu phục đen trên người càng làm nổi bật dáng vẻ của anh. Khí chất cao quý, ngạo nghễ... Vừa nhìn liền biết thân phận không hề bình thường!

- Cậu là ai?

Nghe câu hỏi, Lăng Lãnh Ngạo không trả lời liền mà đến bên cạnh Lãnh Hàn Quyên. Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng, bỏ qua ánh mắt nhiều người mà hôn chụt lên trán cô...

- Con là người đàn ông của Hàn Quyên, Lăng Lãnh Ngạo!

Lăng Lãnh Ngạo nhìn bà Dương khẳng khái nói. Ưm, dù sao cũng là bà ngoại vợ tương lai nên lễ phép một chút!

Bà Dương không dám tin, nhìn qua cháu gái bà đang rất tự nhiên ngồi trong lòng người đàn ông kia, không có một chút gì phản khán đối với hành động và lời nói của cậu ta.

- Là thật?

Bà Dương muốn xác nhận từ lời của cháu bà. Nhưng nhận được là một cái mỉm cười và gật đầu đầy khẳng định của cô.

- Vậy...hai đứa kết hôn chưa?

Nhìn vào quả thật hai người này rất xứng đôi vừa lứa.

Khá bất ngờ với câu hỏi của bà, Lăng Lãnh Ngạo lắc đầu nói:

- Dạ chưa...nhưng sẽ nhanh thôi!

Nếu cô đồng ý, có lẽ hai người đã kết hôn lâu rồi. Nhưng không sao, chinh phục là bản tính của đàn ông mà!

Thấy Lăng Lãnh Ngạo lễ phép, bà Dương hơi vừa lòng vô cùng. Nhưng cái bà thấy vừa lòng nhất chính là ánh mắt đầy sủng nịnh và ôn nhu khi mà Lăng Lãnh Ngạo nhìn vào cháu bà!

Không cần hỏi nữa bà cũng đã biết bất ngờ mà Lãnh Hàn Quyên nói là gì rồi...

Người cháu rể tương lai này, bà nhận!