-Nè,anh...anh làm gì vậy bỏ tôi ra.Giọng cô ngại ngùng lên tiếng,với người khác có đến gần hay chỉ định chạm vào là cô đã phòng thủ ko để ng ta chạm vào,ấy vậy mà anh lại chạm được vào cô,còn thân thiết ôm eo cô,thật tức chết mà.

-Em là của tôi trong 6 tháng,tôi muốn em ngồi đây thì em phải ngồi.

-Nhưng...

-Em gây ra cái gì tự biết.

Cô cũng ngậm ngùi,trong lòng tức giận nhưng cô là quân tử nhá hứa rồi ko thể nuốt lời.

-Tôi còn việc muốn hỏi.

-Em nói đi.

-Tôi giúp việc cho anh thì phải ở nơi của mấy người như quản gia chứ?Sao lại có phòng riêng?

-Đó là sắp xếp của anh,từ từ rồi anh sẽ nói,mà em thay đổi cách xưng hô đi,xưng anh-em,ko được tôi...tôi nữa.

-Rồi..rồi..nghe anh tất,à tôi...ơ nhầm em đói rồi đi ăn nhé!,đang ăn phải giải quyết một mớ rắc rối.

Đúng thật,ngoài học cô rất thích ăn bánh mình tự làm,ăn vặt,xem phim,đọc truyện,đủ thể loại,còn ngủ nữa,suốt ngày ở trong nhà hôm nay ra ngoài gặp nhiều chuyện giờ đói là phải.

-Được thôi chúng ta đi ăn.

Anh đứng lên cùng cô vào bếp,chẳng hiểu tại sao mọi người đã nấu và bưng thức ăn ra,cô ngạc nhiên hỏi:

-Ơ,tôi ak em đang định nấu sao họ lại làm nhiều vậy.

Cô khá lạnh lùng cách gọi cũng phải dần dần mới nhớ.

-Em ko cần làm chỉ cần ăn.

-Nhưng....

-Nghe lời.

-Mời cậu chủ,tiểu thư dùng bữa,anh vào bàn ngồi còn cô thấy lạ rồi cũng đành đi đến

-Cảm ơn mọi người đã làm cho cháu,bác không cần gọi cháu là tiểu thư đâu ạ gọi cháu là Băng Linh được rồi.

Cô lễ phép nói với quản gia,lúc này ko còn lạnh lùng mà là khuôn mặt kính trọng với người lớn tuổi.

-Đây là việc của chúng tôi tiểu thư ko cần cảm ơn,còn việc gọi thì đó là quy tắc chúng tôi không thể thay đổi.

Cô thừa biết là do anh,nên quay mặt về phía anh:

-Mãn Phong,anh có thể để cho họ gọi...

-Ko được,đó là quy tắc.

-Quy tắc nhưng em cũng là ng đến giúp việc cho anh,bh ngang thân phận còn gì.Cô xưng em vẫn có chút ngại.

-Em ko phải làm việc nhà cho anh.

-Vậy làm gì?

-Anh nói sau,ngồi xuống ăn đi.

Cô phụng phịu đành ngồi xuống,chẳng biết bao giờ cô lại chưng bộ mặt đáng yêu đó ra thật lạ à nha......

-Em biết tên anh?

-Lúc ở bar,Từ Ngọc nói đó.

-Em nhớ tên anh đến vậy sao?

-Cũng bình thường,tại nó cứ hiện...,cô gắp thức ăn cho vào miệng mà quên mất mình đang nói cái quái gì.

Anh nghe vế đầu còn hơi tức nhưng vế 2 nó lại làm môi anh hiện lên 1 nụ cười chưa từng thấy,mọi người làm và quản gia đều bất ngờ,còn cô mất mấy giây nhìn anh vì lúc này nụ cười làm khuôn mặt anh càng thêm quyến rũ.