Trương Tùng Bách kinh ngạc.

Anh ta làm trợ lý cho Thịnh Thế Hùng đã nhiều năm rồi, trong mắt anh ta, Thịnh Thế Hùng chẳng khác gì thần tiên hạ phàm cả.

Không dính bụi trần.

Đặt hết tâm tư vào công việc, mở rộng lãnh thổ là chuyện mà anh vẫn hay làm.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Nhưng cúi người làm những chuyện phàm tục như thế này, đi chợ mua thức ăn lại là chuyện khiến cho Trương Tùng Bách rớt mắt kính.

“Cút.”

Thịnh Thế Hùng chỉ dùng một chữ để đáp lại sự tò mò của Trương Tùng Bách.

Trương Tùng Bách lau mồ hôi lạnh, cũng không quan tâm đến hai tay trống không chưa mua thức ăn của mình nữa, anh ta ngoan ngoãn quay đầu bỏ đi.

Vừa đi vừa không khỏi quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Lý Triều Kha: “Tạm biệt bà chủ!”

Thịnh Thế Hùng nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh như dao.

Mặc dù tiếng bà chủ này nghe có vẻ rất êm tai, thế nhưng Trương Tùng Bách lại cười vui vẻ với Lý Triều Kha như thế, anh vẫn khó lòng chấp nhận nổi.

Người phụ nữ của anh chỉ có một mình anh được phép nhìn mà thôi.

Lý Triều Kha không ngờ đi chợ mà cũng có thể gặp được người quen của Thịnh Thế Hùng, trong lòng cô hiểu rõ, một người giống như anh mà lại bị người quen bắt gặp ở một nơi như thế này, ít nhiều gì cũng cảm thấy mất mặt, thế là cũng bỏ ý định trêu chọc anh đi, nhưng vừa duỗi tay ra lại bất thình lình chạm phải thứ gì đó…

Cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang đập.

Rõ ràng biết đập, không giống như tiền mặt.

Lý Triều Kha kinh ngạc.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ bất ngờ.

Người đàn ông ấy nhếch môi, nở nụ cười như yêu ma.

Còn hỏi cô: “Sờ đã không?”

Lý Triều Kha: “…”

Anh ta giở trò lưu manh, quả nhiên rất đáng sợ.

Cô vội vàng rút tay ra khỏi túi của anh.

Rồi sau đó, gần như cô đi mua thức ăn với gương mặt đỏ bừng.

Nhưng lại khiến cho những bác gái mua bán hàng hết sức hâm mộ: “Con của hai người đã lớn đến như vậy rồi mà chồng cô vẫn còn ham muốn cô, cô hạnh phúc quá.”

Lý Triều Kha đơn thuần ấy thề thốt, ban đầu cô còn không hiểu bác ấy có ý gì.

Cho đến lúc Thịnh Thế Hùng tiếp lời: “Cô ấy tương đối ham muốn tôi.”

Lý Triều Kha: “…”

Gương mặt Lý Triều Kha đỏ bừng.

Cậu Thịnh à, anh giữ thể diện chút đi có được hay không vậy?

Cậu bé cũng không hiểu, chỉ níu góc áo của Thịnh Thế Hùng rồi hỏi: “Ba ơi, mẹ thèm gì ở ba thế?”

“Mẹ đâu có ham tiền đâu.”

Cậu bé vội vàng rửa sạch hiềm nghi cho mẹ của mình.

Thịnh Thế Hùng cúi đầu hôn lên vầng trán của con trai mình, anh cười cười rồi nói: “Ba biết mẹ không ham tiền, mẹ con ham sắc.”

“Thịnh…” Lý Triều Kha kiềm chế cơn kích động muốn gọi cả họ tên anh ra, dù gì cũng chẳng biết có ai trong chợ biết họ tên của anh rồi gây ra hiểu lầm gì đó hay không.

Cô duỗi tay, nhéo Thịnh Thế Hùng.

Rồi trách móc anh: “Anh không được nói bừa! Trước mặt con nít kia kìa, anh có thể ăn nói đàng hoàng hay không!”

Khiến cho bác gái bán hàng bật cười ha hả: “Hâm mộ hai cô cậu thật, vợ chồng yêu thương lẫn nhau.”

Cậu bé vỗ tay: “Ba với mẹ của con thương nhau lắm đó.”

Đi chợ một vòng mua thức ăn, Lý Triều Kha bị nhiều người ở đây trêu chọc mãi.

Để trút giận, cô tập trung lựa thức ăn.

Bí đỏ bí xanh hai ba kí, cô mua một lúc hai ba trái, còn có đủ loại thịt, xương, tôm sống hải sản các loại cho anh xách.

Trước ngực Thịnh Thế Hùng còn địu một đứa trẻ khỏe khoắn, hai tay xách mấy bịch thức ăn.

Nhưng cho dù là thế, bước chân của anh vẫn rất vững vàng, bước đi vẫn nhẹ nhàng như gió.

Không vùi lấp nổi vẻ điển trai.

Đến nỗi lúc hai người đi qua cổng chợ, có một ông lão sau lưng khen ngợi: “Sức khỏe của thanh niên trai tráng hiện nay tốt quá! Sáng tối gì cũng làm được!”

Gương mặt Lý Triều Kha đỏ bừng.

Ba người quay trở về nhà, cậu bé được Lý Triều Kha dẫn đi tắm rửa.

Cô hứng nửa bồn nước cho cậu bé, chuẩn bị nước tắm cho con trai mình ngâm, sau khi ngâm xong thì quấn khăn tắm ra ngoài, cô sẽ thay quần áo cho con.

Nhưng cô vừa bước ra, Thịnh Thế Hùng đã đi vào trong nhà tắm.

Lý Triều Kha xắt thức ăn, cô không khỏi liếc mắt nhìn vào trong, nhưng lúc mở cửa ra thì cô mới phát hiện không ngờ Thịnh Thế Hùng đã cởi đồ, trèo vào trong bồn ngâm chung với con trai mình.

“Á!”

Lý Triều Kha vội vàng giơ tay che mắt lại.

Người đàn ông ấy quay lưng nhìn cô, lồng ngực trắng muốt lộ ra giữa không trung, nụ cười trên gương mặt rất thản nhiên: “Có phải em chưa từng thấy bao giờ đâu.”

“Mẹ ơi, vóc dáng của ba đẹp quá, làn da cũng mịn màng, mẹ sang đây sờ thử xem.” Cậu bé sờ lồng ngực của Thịnh Thế Hùng, vừa sờ vừa kêu gọi Lý Triều Kha.

Lý Triều Kha vẫn che kín mắt lại, trong lòng cô vừa thấy mắc cỡ vừa sợ hãi trước phản ứng sinh lý của mình.

Cô ráng hít thở thật bình tĩnh rồi nói khe hẽ: “Tuấn Kiệt đã bốn tuổi rồi, phải học cách tự tắm một mình, lần sau anh đừng làm thế nữa, sẽ chiều hư con đấy.”

“Đúng vậy, con đã bốn tuổi rồi, thế nhưng tôi là ba của nó, nhưng đến bây giờ mới được ở bên cạnh nó.”

Lời nói của Thịnh Thế Hùng chất chứa tâm trạng sa sút nặng nề, anh vừa dịu dàng chà lưng cho con trai vừa nói khẽ: “Tôi muốn bù đắp khoảng thời gian đã qua cho con trai mình, cũng để bù đắp cho mình.”

Lý Triều Kha rung động, hơi mềm lòng, vừa định lên tiếng an ủi để đáp lại anh thì đã nghe thấy câu nói tiếp theo của anh.

Người đàn ông ấy nhướn mày, gương mặt có vẻ hết sức đắc ý: “Em yên tâm đi, con của chúng ta là giọt máu của tôi, không chiều hư được đâu, chỉ khiến cho nó càng cảm thấy an toàn mà thôi.”

“Khéo ăn khéo nói.”

Lý Triều Kha lười tính toán với anh ta, cô nghe thấy tiếng cười ha hả của câu bé, biết rằng thằng nhóc này cũng rất hưởng thụ tình thương mà ba dành cho mình, cô ngầm cho phép, nhấc chân ra nhà bếp.

Bữa cơm tối, Lý Triều Kha làm sườn chua ngọt, đầu cá hấp, tôm rang muối ớt, cua sốt tiêu đen, canh táo cà rốt, thịt bò xào cần, bí đỏ ninh.

Cậu bé nhìn bàn cơm phong phú: “Mẹ ơi, mẹ tuyệt vời quá!”

Rồi lại nhìn ba như thể đang đòi công: “Ba ơi, con hâm mộ ba vì tìm được một người phụ nữ như mẹ ghê, ba tuyệt quá! Ba, có phải con biết đầu thai lắm không?”

“Đúng đúng đúng, con trai của ba rất biết cách đầu thai.” Thịnh Thế Hùng gật đầu khẳng định.

Lý Triều Kha cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, gần như ánh mắt ấy muốn xuyên thấu mình luôn vậy.

Cảm giác này hơi khó chịu, bàn tay đang múc canh cho cậu bé của Lý Triều Kha run run, một giọt canh bắn vào tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì mu bàn tay của mình đã bị môi người đàn ông ấy ngậm lấy.

Mềm mại và nóng bỏng.

Anh bảo: “Lẽ nào sự đẹp trai của tôi khiến cho tinh thần của em bất an?”

“Tinh thần ai bất an hả!” Lý Triều Kha lập tức phản bác lại ngay.

Cậu bé cũng chạy đến kéo tay mẹ mình, thổi thổi cho cô: “Mẹ ơi, mẹ có đau không?”

“Không đau, không có gì, mẹ bị nước canh bắn trúng ấy mà, không đau đâu.” Lý Triều Kha vội vàng an ủi cậu bé, ôm cậu bé lên ghế lại rồi nói với giọng ôn hòa: “Con ăn cơm đi nhé.”

“Cơm mẹ nấu ngon lắm, con muốn ăn nhiều thật nhiều cơ.”

Cậu bé rất biết cách nịnh nọt, nụ cười tươi roi rói.

Lý Triều Kha thấy con trai mình vui vẻ như vậy, cô cũng cảm thấy hết sức vui lòng.

Còn về việc Thịnh Thế Hùng rót cho cô ly rượu, cô cũng không nghĩ nhiều mà nhận lấy, uống một ngụm.

Nhưng rồi cảm giác sợ hãi dần nảy sinh trong lòng cô.