Nhưng một giây sau, lại sát lại nhếch môi cười cười, nói: "Đúng là chỉ nhìn thấy một người phụ nữ là cô."

Lý Triều Kha sửng sốt mấy giây.

Điều này có thể sao?

Tên nhóc kia nhỏ tuổi đã lém lỉnh, đã giúp mẹ mình hỏi: "Ba, ý của ba là, ba chỉ nhìn thấy một người phụ nữ là mẹ, chỉ ngủ với mẹ?"

Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

"Đúng." Thịnh Thế Hùng không chút chần chờ, khẳng định nói.

Lý Triều Kha vẫn không tin.

Điều kiện người đàn ông này tốt như vậy, không biết có bao nhiêu thiếu nữ chủ động, sao anh chỉ có thể ngủ với một mình cô được.

Dù sao, bọn họ cũng chỉ từng ngủ một lần năm năm trước, lại còn là trong lúc ngoài ý muốn.

Cô không tin người đàn ông này, trước đây và sau này, cũng không chạm vào người phụ nữ khác.

Tên nhóc kia cũng đã vui vẻ vỗ tay nói: "Đã như vậy, như vậy Ba, ba nhất định phải yêu mẹ thật nhiều đó."

Thịnh Thế Hùng híp mắt, thản nhiên nói: "Đương nhiên, Ba sẽ yêu mẹ."

Yêu?

Trong lòng Lý Triều Kha có một loại cảm giác kỳ diệu bay lên.

Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế Hùng.

Thần thái của người đàn ông lười biếng, môi mỏng gợi cảm hơi hé, ngày bình thường vô cùng lạnh lùng lúc này lại lộ ra mấy phần dịu dàng ở nhà.

Lý Triều Kha không nhịn được trộm nuốt nước miếng, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi.

Trên đời này sao lại có một người đàn ông yêu nghiệt thần bí làm người ta đoán không ra được như vậy?

Cô cảm thấy mình sắp không chống nổi nữa rồi, tinh thần sắp nứt ra.

"Nhanh ngủ đi."

Lý Triều Kha đi đầu vào phòng ngủ, trực tiếp ngã vào giường lớn mềm mại, nhắm mắt lại.

Rất nhanh, bên tai truyền đến tiếng cười hì hì của tên nhóc kia, còn có người đàn ông hormone dồi dào kia, hô hấp của anh vững vàng sạch sẽ, từng hơi từng hơi, rơi vào trong tai Lý Triều Kha.

Tên nhóc kia đạt được mục đích, cảm thấy mỹ mãn, nắm chặt tay hai người, khò khò ngủ.

Nhưng mà vẫn là vì thói quen, phần lớn cơ thể vẫn là dựa vào trong ngực Lý Triều Kha.

Thịnh Thế Hùng cũng ý thức được điểm này, con trai rất ỷ lại người phụ nữ này, nếu như mình tùy tiện cứng rắn tách bọn họ ra, chỉ sợ sẽ làm con trai chán ghét mình.

Trong lòng anh tính toán, làm thế nào mới vẹn toàn đôi bên.

Lý Triều Kha ngủ một giấc, đột nhiên có chút muốn đi vệ sinh, cô mở to mắt, cẩn cẩn thận thận hoạt động, xuống giường, tránh đánh thức con trai.

Nhưng người vừa ra khỏi cửa phòng, cổ tay đột nhiên bị người bắt lấy.

Có kinh nghiệm lúc trước, lần này cô chỉ hơi giật mình một chút, cũng không hét lên, vẻ mặt bình tĩnh tránh thoát khỏi tay đàn ông, tiếp tục đi về phía trước, đẩy cửa một căn phòng khác ra.

Thịnh Thế Hùng theo sát phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Anh đúng là nhớ không lâu." Lý Triều Kha cúi đầu nhìn tay mình, ám chỉ nói.

Ánh mắt Thịnh Thế Hùng lạnh lùng nhìn cô, giống như là có thể nhìn sâu vào trong lòng cô: "Cô thật sự yêu con trai vậy sao?"

Lý Triều Kha bị những lời này của anh hỏi đến sững sờ, sau đó mang theo tức giận khẳng định nói: "Tôi đương nhiên yêu con của tôi, trên đời này, không có ai có thể thương nó hơn tôi! Cho nên, tôi cảnh cáo anh, anh đừng mơ lợi dùng quyền thế của mình, cướp con trai rời khỏi tôi!"

Giọng điệu Thịnh Thế Hùng trầm thấp: "Hẳn là cô cũng nhìn thấy, con trai trưởng thành, có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình, nó rất khát vọng một gia đình đầy đủ."

"Tôi đề nghị, cho dù quyền nuôi dưỡng con trai thuộc về ai, chúng ta đều phải sắm vai một cặp vợ chồng ân ái trước mặt con trai. Vì để không có sở hở, tốt nhất cô nên dọn đến ở cùng tôi."

Lý Triều Kha sợ ngây người!

"Cái đó là không thể! Quyền nuôi dưỡng con trai chỉ có thể là của tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không chuyển vào ở chung với anh!" Lý Triều Kha trợn trừng mắt, lý lẽ chính đáng nói.

Nhưng mà người đàn ông lại bước lên một bước, ép cơ thể nhỏ nhắn của cô đến góc tường.

Thịnh Thế Hùng híp lại mắt lạnh, giọng điệu lạnh lùng, từng câu từng chữ nói: "Nếu như cô thật sự yêu con trai, tôi tin rằng cô sẽ không từ chối đề nghị này của tôi. Dù sao nếu không phải vì con trai, tôi cũng tuyệt đối không cho cô vào cửa nhà tôi."

Nói xong câu đó, Thịnh Thế Hùng xoay người bước chân dài đi.

Để lại Lý Triều Kha tức giận khuôn mặt hồng trắng ra, anh đây là điên rồi sao?

Cô vì sao phải ở lại, phối hợp anh bồi dưỡng tình cảm với con trai, nhiều năm như vậy đều là cô mang theo con trai, nuôi nấng con trai cho tốt, cô và con trai cũng không cần anh!

Nhưng mà, đến lúc Lý Triều Kha thở phì phò đến trên giường, theo ánh đèn ngủ yếu ớt, phát hiện cả người con trai đều nằm trên người Thịnh Thế Hùng.

Bé có thể ngủ ngon trong lòng anh như vậy?

Đã nói là chỉ yêu mình mẹ đâu?

Lý Triều Kha trong lòng dâng lên một cảm giác đố kị, đồng thời, quyết tâm muốn mang con trai cưỡng chế rời đi, cũng dao động theo.

Hơn nữa trên giường nhiều thêm một người đàn ông, điều này làm Lý Triều Kha luôn có một cảm giác căng thẳng khó hiểu, khép mắt lại, cũng cảm thấy một hơi thở nguy hiểm đập vào mặt.

Nhưng vừa mở mắt ra...

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc tinh sảo lại khiến cô mặt đỏ tim đập, nhất là anh cách cô gần như vậy, gần đến mức Lý Triều Kha không cách nào tránh khỏi mà nhớ đến hình ảnh mình hôn môi anh.

Người đàn ông này, dáng vẻ lúc ngủ, ít đi mấy phần lạnh lùng và cao ngạo, hình dáng khuôn mặt, cùng với tên nhóc cô yêu thương bốn năm giống nhau như đúc, Lý Triều Kha nhanh chóng nhìn thuận mắt, hơn nữa từ trong lòng thưởng thức vẻ đẹp của anh.

Đúng là nhân gian tuyệt sắc mà!

Đột nhiên, Lý Triều Kha cảm thấy có một cái chân dài gác lên đùi mình.

Cô ngẩn người, tầm mắt nhìn xuống dưới, xác định không phải là thứ gì kỳ quái, chính xác là chân của người đàn ông.

Tầm mắt lại hướng lên, người đàn ông rõ ràng đang ôm con trai ngủ say sưa.

Người đàn ông này, cũng quá biết giở trò lưu manh rồi.

Cái chân kia dán trong đùi cô, da thịt và da thịt tiếp xúc, khuôn mặt Lý Triều Kha nóng lên, cô thử rút cái chân kia ra, nhưng người đàn ông này đè rất chặt, căn bản cô không rút ra được, làm ra động tác quá lớn, sẽ đánh thức tên nhóc kia.

Lý Triều Kha chỉ có thể trong lòng âm thầm mắng người đàn ông không biết xấu hổ đại sắc quỷ này, vừa nhắm mắt chờ cơ hội.

Mà người đàn ông làm bộ ngủ nào đó, lúc này trong lòng đã có một ngọn lửa không hiểu đang cháy.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng chiếm tiện nghi của người phụ nữ nào, chưa từng sinh ra ý nghĩ này với người phụ nữ nào, nhưng cố tình lại là người phụ nữ nằm trên giường này, lại làm anh luôn muốn bắt nạt.

Lúc này trên đùi truyền đến xúc cảm non mềm của da thịt, làm anh rất thoải mái.

Dần dần, anh giả bộ ngủ với con trai, trở thành ngủ thật.

Lý Triều Kha cũng vậy, vốn vẫn luôn đợi cơ hột rút chân mình ra đi đến phòng bên cạnh ngủ, chờ chờ, cũng ngủ mất.

Nhưng Lý Triều Kha có tâm sự đêm nay ngủ không quá ngon, trong giấc mơ, một lúc lại là con trai khóc vô cùng thương tâm gọi muốn ba, một lúc lại là con trai bị bạn học chặn ở góc tường mắng là con hoang, một lúc lại là Thịnh Thế Hùng đè lên người cô chất vấn cô trộm giống của anh, một lúc nữa lại là đủ loại tư thế XX thay đổi của hai người....

Lý Triều Kha ở trong mơ lao lực quá độ, cả người đều sắp điên rồi.

Cuối cùng trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa chớp chiếu vào, nhảy múa trên mi mắt của cô, Lý Triều Kha lúc này mới trì độn tỉnh lại, đưa tay lên, lau đi nước mắt.

Giường lớn hai thước bây giờ đã trống rỗng, chỉ còn một mình cô.

Trong lòng Lý Triều Kha lập tức hoảng hốt: "Tuấn Kiệt!"