Tầm mắt của một phòng người lại tập trung trên người Mạc Tử Hàm.

Cô âm thầm nhíu mày, xem ra cô hối hận cứu Mạc Quân Nghĩa không phải không có nguyên nhân.

Mẹ con Vương Diễm cũng kinh ngạc đứng tại chỗ, chuyện Mạc Quân Nghĩa nằm viện này còn có liên quan tới cả Mạc Tử Hàm ư?

Mạc Quân Nghĩa giãn lông mày lập tức tươi cười gật đầu nói, “Đây là cháu gái tôi, Mạc Tử Hàm. Tử Hàm, lại đây chào bác Hoàng đi.”

Mạc Tử Hàm đi ra phía trước gật đầu với Hoàng Bột Nam, “Đã chào hỏi rồi.”

Mạc Quân Nghĩa kinh ngạc một chút rồi lập tức cười to nói, “Tôi thiếu chút nữa quên mất, sau hôm đó bác Hoàng vẫn khen cháu đấy! Còn nói đứa bé này không đơn giản, tôi nói là con gái của em trai, chuyện hôm đó là đúng dịp thôi, anh còn không tin! Ha ha ha! Khụ khụ khụ…”

Thân thể còn chưa khôi phục, cười này làm ảnh hưởng tới miệng vết thương, còn ho khan nữa, Thẩm Đồng Vân vội vàng rót nước cho ông, một bên trách cứ, “Thân thể còn chưa khỏe đâu, tự mình không biết chú ý một chút sao.”

“Vâng vâng vâng, phu nhân nói phải.” Mạc Quân Nghĩa vuốt cằm cười nói.

Không ngờ vị bác này lại là một người bị vợ quản nghiêm, Mạc Tử Hàm mím môi cười.

Hoàng Bột Nam lại nhìn Mạc Tử Hàm từ trên xuống dưới, chậc chậc khen, “Đêm đó không thấy rõ, đứa nhỏ này mới mười ba bốn tuổi nhỉ? Vậy mà lại có thân thủ tốt như vậy! Tử Hàm, thầy dạy ở phương nào thế?”

Vương Diễm nghe xong lạnh lùng cười, đối phương thật đúng là coi trọng ranh con này, còn thầy dạy phương nào nữa chứ? Cũng không biết làm sao mà luyện được một thân bạo lực!

Nghĩ vậy, bà ta không quên cười hớ hớ nói, “Hoàng tiên sinh có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Tử Hàm nhà chúng tôi từ nhỏ là loại chậm hiểu đấy, là đứa chỉ biết nói gì nghe nấy, làm sao có thân thủ gì được! Tử Hàm à, cuộc thi thể dục cháu có đạt tiêu chuẩn không?”

Vương Phượng Anh nhíu mày, người ta xem trọng đứa nhỏ nhà mình một cái mà Vương Diễm này lại nói luyên thuyên hạ thấp nó, thật đáng giận!

Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, “Dạ thưa thím cả, thi thể dục, thật đúng là không đạt tiêu chuẩn.”

Vương Diễm nghe vậy cười rộ lên, “Đứa nhỏ này! Nói chuyện biết đáp lễ cơ đấy, trước kia sao không thấy nhỉ ~ ”

Hoàng Bột Nam sửng sốt một chút, lập tức cười to nói, “Tử Hàm thực hay nói đùa nha, nhưng mà thân thủ này không có liên quan gì tới thi thể dục cả!”

Mạc Quân Nghĩa ngắt lời cười nói, “Hoàng tiên sinh, không phải đã nói với ngài rồi sao, Tử Hàm đứa nhỏ này là theo tôi học đấm đá có mấy ngày thôi, ngài chẳng lẽ không tin tôi?”

Lời vừa nói ra, người toàn phòng trừ Hoàng Bột Nam ra thì đều sửng sốt, Hoàng Bột Nam âm thầm quan sát Mạc Tử Hàm và thần sắc những người trong phòng, rồi sau đó hiểu rõ cười nói, “Làm sao có thể, anh Mạc nói có thể không tin được sao? Ha ha!”

Mạc Quân Nghĩa mỉm cười, “Được rồi, Tử Hàm à, cháu cũng mệt mỏi rồi, về nhà với ba mẹ cháu trước đi.” Dứt lời quay đầu nhìn về phía bà cụ vẻ mặt dại ra, “Mẹ, mẹ đi đứng cũng không tiện, đừng giày vò làm gì.”

Cụ bà vẫn như là không nghe thấy, nhưng Mạc Tử Hàm tiếp đón một tiếng thì cụ bà đứng dậy đi ra bên ngoài.

Hoàng Bột Nam vốn chưa muốn để Mạc Tử Hàm rời đi như vậy, nhưng thấy cảnh như vậy cũng không tiện ngăn trở, đành phải ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, “Cháu gái Quân Nghĩa rất giỏi nha!”

Mạc Quân Nghĩa coi như nghe không hiểu cười ha ha, “Hoàng tiên sinh, con bé Tử Hàm này từ nhỏ nhút nhát, ngài đừng phiền lòng.”

“Nhút nhát, tối hôm đó, nhóc con này gan lớn lắm đấy!”

Đây là cuối cùng một câu Mạc Tử Hàm nghe được khi ra khỏi phòng, bằng trực giác, người đàn ông tên Hoàng Bột Nam này có quan hệ với Mạc Quân Nghĩa không tốt như bề mặt ngoài vậy.

Dường như Mạc Quân Nghĩa có kiệng kị người này, có giấu diếm, không muốn đối phương chú ý quá nhiều tới mình.

Vào lúc ban đêm, bầu trời nổi lên mưa nhỏ tí tách tí tách, cụ bà bị viêm khớp, Mạc Tử Hàm ở trong phòng mát xa giãn gân cốt cho bà.

Mới đầu bà cụ đau mồ hôi ướt đẫm, qua 20 phút sau, đau đớn kia dần dần tan đi, chân tê tê dại dại, thư thái không ít.

“Về sau cháu thường xuyên xoa bóp cho bà, sẽ đỡ rất nhiều.” Mạc Tử Hàm mở miệng nói.

Bà cụ nhìn cô muốn nói lại thôi.

Mạc Tử Hàm làm xong nhếch môi cười, “Chính cháu cũng không biết cháu là ai, khi tỉnh lại chẳng nhớ rõ cái gì, nằm ở trong phòng nhỏ này, có ba mẹ, có thân thích này, nói không chừng vẫn là cháu gái Mạc Tử Hàm của bà đấy.”

Bà cụ nghe vậy không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi tí tách, Vương Phượng Anh đang vội vàng đặt chậu hứng nước bên ngoài hành lang, dù sao cũng là nhà trệt một tầng đã lâu năm chưa tu sửa, mỗi khi trời mưa luôn phải dùng chậu hứng nước như vậy. Đây là tác dụng lớn nhất của mấy chiếc chậu trong sân.

Mạc Quân Bảo còn đang dùng cây quạt quạt muỗi, không ngừng mắng, la hét ầm ĩ bảo Vương Phượng Anh đi đốt hương muỗi, mặc dù cách hành lang và đóng cửa nhưng thanh âm vẫn rơi vào trong phòng Mạc Tử Hàm.

Mà trong phòng Mạc Tử Hàm đã sớm đốt nhang muỗi, hôm nay tan học nhìn ra buổi tối sẽ có mưa, nhang muỗi là trên đường về nhà mua.

Trong ngoài sân tối như mực, thỉnh thoảng truyền đến tiếng mèo kêu đêm, bởi vì quanh đây sớm chuyển trống hết rồi cho nên màn mưa có vẻ phá lệ dọa người.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Vương Phượng Anh lại sợ là đám người hủy nhà đến quấy rối, sợ tới mức đứng ở hành lang hẹp không dám nhúc nhích.

Mạc Quân Bảo cũng mở cửa đi ra hành lang nhỏ, hùng hùng hổ hổ nói, “Còn chưa thôi hả! Vốn đã đáp ứng bọn họ chuyển đi, mẹ nó lại còn gõ, ông đây không chuyển!”

Vương Phượng Anh vội vàng đẩy ông một phen, “Nói nhỏ chút, làm bộ trong nhà không có người! Tử Hàm à, tắt đèn trong phòng con đi, trời mưa to thế này, đừng để người ta nổi lòng xấu xa!”

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nữ quen thuộc, “Quân Bảo, Phượng Anh! Mở cửa, là tôi đây!”

“Ơ? Chị ba?” Mạc Quân Bảo nghe được trước vội vàng cầm ô ra cửa, đi đến ngoài cửa phật ô lên bước nhanh ra ngoài.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cổng mở ra, Thẩm Đồng Vân chống ô bước nhanh đi vào sân.

Mạc Quân Bảo vừa đóng cửa vừa cười nói, “Chị ba làm sao vậy? Tối thế này rồi có việc gấp ư?”

Thẩm Đồng Vân vừa định nói chuyện, còn chưa kịp khóa cổng lại bị người đá văng ra!

Thẩm Đồng Vân cả kinh, xoay người lùi lại mấy bước, ngoài cổng phần phật vọt vào mấy người mặc áo đen, người nào cũng che cái ô đen kịt trên đầu.

Mạc Quân Bảo chưa kịp né tránh đã bị người chĩa súng vào đầu. Tên cầm đầu đối phương đi trước trầm giọng nói, “Thẩm phu nhân, đi theo chúng tôi một chuyến.”

Thẩm Đồng Vân đứng thẳng bất động tại chỗ, tuy rằng ngón tay cầm trên chiếc ô đã dần chuyển sang trắng bệch, nhưng giọng vẫn bình tĩnh như trước, “Các người là người của ai?”

“Đi một chuyến bà tự nhiên sẽ biết.” Đối phương tựa hồ cười lạnh một tiếng, họng súng đẩy Mạc Quân Bảo, “Bà cho rằng chúng tôi thật sự không dám ra tay à?”

Vương Phượng Anh sắc mặt trắng bệch chạy lên, “Quân Bảo!”

Đối phương lại hung hăng đạp bà một cái, khiến thân thể Vương Phượng Anh xiêu vẹo ngã về phía trước, trước mắt đen lại, bất tỉnh nhân sự!

Mạc Quân Bảo ra sức giãy dụa, nhưng cũng bị người ta đập một cán dao con vào gáy ngất đi.

Thẩm Đồng Vân thần sắc cứng ngắc lui về phía sau mấy bước, mà ngay sau đó, một trận gió lạnh bỗng nhiên xẹt qua bên tai, một luồng ánh sáng mắt thường có thể thấy được đột nhiên bắn ra từ phía sau bà, lập tức bắn về phía cổ tay người áo đen kia!

Hết