“Đây là mùi thơm gì vậy, linh khí thật nồng đậm.” một lão giả tóc bạc đứng đầu Tinh Túc Nhị Thập Bát Tôn Giả kinh ngạc ngẩng đầu.

“Nhanh cầm lại đây, mau.” Một tôn giả khác lên tiếng.

Cầm bình dược trong tay, Phong Vô Tâm hít sâu vào một hơi, đè xuống tâm tình ba động trong lòng, hấp tấp nói: “Tôn giả, các người nhìn xem thuốc này như thế nào?”

“Thiên Sinh Thủy, chẳng lẽ là Thiên Sinh Thủy?” Ba đại tôn giả rất nhanh xem xét, nhất tề khiếp sợ lên tiếng.

Thiên Sinh Thủy, là đan dược cao cấp nhất trong truyền thuyết.

Hôm nay lại… Mùi thơm này…

“Quân vương, mau, uống một chút, thuốc này có lẽ khống chế được thương thế của người.” Sau một lát khiếp sợ, lão giả đứng đầu Tinh Túc Nhị Thập Bát Tôn Giả, mừng như điên nói với Vân Thí Thiên.

“Ai đưa tới?”

Vẫn không mở mắt, lúc này Vân Thí Thiên đột nhiên chậm rãi mở mắt ra, không nhìn các lão giả, mà là hướng tới Phong Vô Tâm hỏi.

Phong Vô Tâm nhìn đôi mắt lạnh băng của Vân Thí Thiên, cắn răng một cái, có nên nói hay không?

“Phong…Vô… Tâm…” Vân Thí Thiên nhìn Phong Vô Tâm, thanh âm lạnh duệ dị thường.

Phong Vô Tâm biết Vân Thí Thiên là đang cảnh cáo hắn, mốt lát sau mới thở dài lên tiếng: “Không biết, cũng không thấy ai bên ngoài, chúng ta cũng không cảm giác ra được bất cứ khí tức nào khác.

Ta chỉ nhìn thấy… một tia ngân quang chợt lóe lên.”

Cuối cùng, hắn vẫn chọn lựa không giấu diếm.

Vân Thí Thiên nghe vậy, ánh sáng trong mắt chớp động.

Ngân quang chợt lóe, điều này đã nói lên nhiều lắm rồi.

Ngân quang, trừ ra Tiểu Ngân có thể tùy ý tiến vào vương cung của hắn mà không ai có thể phát hiện được, dõi mắt nhìn khắp nơi, còn ai có bản lĩnh này nữa?

Tiểu Ngân, Lạc Vũ, đây là thuốc Lạc Vũ đưa tới sao?

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn bình dược trong tay Phong Vô Tâm, gương mặt lãnh khốc hiện lên một tia ôn nhu.

Lạc Vũ của hắn, không uổng công hắn tin tưởng nàng, thật là không uổng công mà.

“Nàng không có tới?” Vân Thí Thiên chậm rãi vươn tay tiếp nhận bình dược, thanh âm lạnh trầm để lộ một tia hy vọng.

Phong Vô Tâm nghe vậy lắc đầu.

Bọn họ không cảm giác ra được khí tức của Tiểu Ngân, nếu Lạc Vũ có tới, bọn họ có nhiều cao thủ canh giữ như vậy chắc chắn sẽ có thể cảm giác ra được.

Mà bọn họ lại không nhận thấy được bất kỳ báo động nào, như vậy có thể nói rõ, Lạc Vũ không có tới.

Vân Thí Thiên cũng không có nói nữa, chỉ nắm chặt bình dược trong tay.

Không tới là đúng, nếu tới chỉ sợ nàng sẽ khó thoát đi được.

Chỉ là hắn muốn gặp nàng mà thôi, rất muốn gặp.

Lúc này người mà hắn muốn bồi giữ bên cạnh là nàng.

Không ngờ, vừa mở mắt ra đập vào mặt là cung vi lạnh lẽo, không có ngọn nguồn ấm áp.

Chỉ là… Chỉ là… Vân Thí Thiên đột nhiên nắm chặt bình dược trong tay.

Nếu Vân Khung không qua khỏi, hắn tuyệt đối không thể buông tha cha mẹ nàng, lúc đó tình cảm của bọn họ cho dù có keo sơn cỡ nào, sợ rằng cũng…

Vân Thí Thiên ngửa đầu, uống cạn bình dược, tóc bạc xinh đẹp pha lẫn lãnh khốc.

“Quân vương, người không thể tự tiện uống một hơi hết bình như vậy, thuốc này…” Tinh Túc Nhị Thập Bát Tôn Giả lập tức biến sắc, cấp bách ra tiếng ngăn cản.

Bọn họ chỉ muốn quân vương uống vào một chút mà thôi, xem có gì nguy hiểm không, có tác dụng gì không.

Sao lại không chút cảnh giác uống hết một hơi?

Nếu trong thuốc này có chứa chất độc, hoặc là… Như vậy quân vương của bọn họ sẽ…

Thanh âm lo lắng bồi hồi trong tẫm cung lạnh lẽo, ba lão tôn giả cảm giác được bàn tay Vân Thí Thiên vẫn lạnh thấu xương, thấm nhập trong lục phủ ngũ tạng của hắn.

Đột nhiên một cỗ nhiệt lực hùng hậu từ dưới bụng dâng lên, đi khắp tứ chi bách hài.

Trong nháy mắt đối lập với tầng tầng khí hàn băng trong cơ thể.

Thuốc này, thuốc này… Thuốc này không chỉ không có độc, quả thực chính là đan dược có thể khởi tử hồi sinh mà.

Ba lão giả hưng phấn điên cuồng, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Quân vương của bọn họ được cứu rồi, được cứu rồi.

Đứng bên giường, Phong Vô Tâm thấy vậy, thật sâu thở ra một hơi.

Lạc Vũ hiểu biết rất rõ nội thương của Vân Thí Thiên, mà y thuật của nàng lại rất cao siêu, thuốc đưa đến đây sao có thể không có tác dụng cho được.

Nhìn gương mặt tái nhợt trắng như tuyết của Vân Thí Thiên lập tức có chút huyết sắc.

Phong Vô Tâm thật sâu thở dài trong lòng, Lạc Vũ ơi Lạc Vũ, vì sao ông trời lại trêu cợt người ta như vậy, rõ ràng hai người yêu nhau như vậy.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại không thr63 gặp lại, không dám gặp lại, ôi…

Tiếp nhận cái chai từ trong tay Vân Thí Thiên, Phong Vô Tâm cúi đầu nói với người hầu gần nhất: “Pha với nước ấm, dùng dược nước còn lại đút cho Trưởng công chúa.”

“Vâng.” Người hầu nhanh chân bước ra ngoài.

Thuốc này chủ yếu được luyện chế vì Vân Thí Thiên, đối với thương thế của Vân Khung chưa chắc có tác dụng.

Nhưng là, ngựa chết làm ngựa sống y, bình dược này có linh khí nồng đậm như vậy, nói không chừng còn có thể giữ lại một hơi thở cho Vân Khung. (*thử liều một phen)

“Phong Vô Tâm.”

“Có.”

Sau khi ra lệnh cho nô phó xong, Vân Thí Thiên khoanh chân ngồi trên giường đột nhiên mở miệng.

“Nàng ở đâu?”

“Không biết, một chút tin tức cũng không có.” Phong Vô Tâm giương mi hồi bẩm.

Lạc Vũ này không biết trốn đi đâu rồi, ngay cả bọn Yến Phi ra bố cáo nhất tề đuổi giết khắp Phật Tiên Nhất Thủy, nhưng một chút hồi âm cũng không có.

Giống như chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lạc Vũ đã hoàn toàn biến mất tại Phật Tiên Nhất Thủy này vậy, căn bản tìm không thấy nàng, thật kỳ quái.

Vân Thí Thiên nghe vậy lông mi có chút rung động: “Ngươi, đem bệnh trạng của tỷ tỷ tiết lộ cho nàng biết, bắt nàng phải cứu sống tỷ ấy, ta sẽ tha cho cha mẹ nàng, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Thanh âm lãnh khốc vừa hạ xuống, trong tẩm cung Vân Thí Thiên là một mảnh lặng im.

Phong Vô Tâm co rút khóe miệng, xem như việc này chưa từng xảy ra, Quân vương bọn họ thật đúng là…

Thật đúng là đối tốt với Lạc Vũ đến loại trình độ này, cho dù thân hoàng tỷ bị trọng thương cũng không để ý, mặc dù thoạt nhìn bọn họ vốn bị mắc mưu không phải cố tình.

Bất quá, chuyện này cũng đã thật sự xảy ra a.

Với một thân y thuật lạ lùng của Lạc Vũ, quả thật rất hữu dụng, nói không chừng mạng của Trưởng công chúa thật đúng là cần nàng phải ra tay, có lẽ có thể…

Chỉ là, cái này cũng thật sự là làm khó hắn rồi.

Bây giờ hắn đi đâu tìm Lạc Vũ a?

Tiểu Ngân này chợt lóe một cái đã không thấy tăm hơi, hắn muốn theo dõi cũng hết cách.

Hơn nữa, không thể chiếu cáo thiên hạ cần nàng hỗ trợ, nếu không Vọng Thiên Nhai sẽ xảy ra bạo động a, Vọng Thiên Nhai bọn họ còn không có uất ức đến bộ phải đi cầu cạnh một nữ nhân có cừu hận với Vọng Thiên Nhai.

Sợ rằng Lạc Vũ nghe tin còn chưa tới được Vọng Thiên Nhai, đã bị những cao thủ Vọng Thiên Nhai giết chết rồi.

Phong Vô Tâm vuốt vuốt cái mũi, nhe răng nói: “Vâng.”

Xem ra, hắn phải chuyên tâm tìm kiếm tung tích Lạc Vũ rồi, đừng để hắn chưa tìm được người, Lạc Vũ đã bị người ta giết chết, hoặc là thương thế của Vân Khung không chờ nổi đến lúc đó, đã…

Như vậy, tội nghiệt này là hắn gây nên rồi.

Gió đêm mát mẻ, sắc thu dày đặc mà tiêu điều.

Người có tình cho dù xa tận thiên nhai cũng có tình, vô tình đứng ngay đối diện cũng là vô tình. (*tất cả đều là duyên phận, không có duyên đứng kế bên cũng không gặp)

Ánh nắng vàng sáng lạn, một ngày nữa lại bắt đầu.

Vọng Thiên Nhai tìm kiếm tung tích Lạc Vũ khắp Phật Tiên Nhất Thủy, mà lúc này Lạc Vũ lại đang ở trên đất Hỏa Ma.

Tiểu Ngân cùng Tỳ Hưu độn thổ mà đi, cho dù tốc độ có nhanh cũng đã mất hơn nửa tháng thời gian, bởi vì Vọng Thiên Nhai cách bọn họ xa hơn rất nhiều so với Phạm Thiên Các.

Mà trong nửa tháng này, nước tắm của Tiểu Hồng cũng đã được điều chế xong.

Hơn ba mươi môn đồ Trung Võ Môn, nhờ vào nước tắm của Tiểu Hồng và vô số linh dược, thực lực của bọn họ nhanh chóng bành trướng lên.

Cổ võ của Lạc Vũ khác biệt rất lớn so với đấu khí tại Vong Xuyên đại lục này, nếu không có chiêu thức chói mắt sẽ không thể phát huy toàn diện chiêu thức.

Mà chỉ cần trong cơ thể có được nội lực của vài thập niên, cho dù là một đứa bé cũng có thể học được chiêu thức đơn giản Hắc Hổ Thâu Tâm, cũng có thể đánh cho oanh oanh liệt liệt, phá núi nghiền non.

Có nước tắm của Tiểu Hồng, lại có nhiều ngân sâm ngàn năm như vậy.

Lạc Vũ lại hào sảng cho các đệ tử ăn vào mấy thứ này, nên các đệ tử Trung Võ Môn có thể nhanh chóng tăng lên nội lực đến độ cao thâm.

Quả thật chỉ trong một đêm mà thực lực đã tăng mạnh dị thường.

Tiểu Ngân trở về, biết Vân Thí Thiên đã uống thuốc, một lòng lo lắng của Lạc Vũ cũng đã buông xuống một nửa.

Trước mắt chỉ cần khống chế được thương thế của Vân Thí Thiên, nàng sẽ có thời gian đi tìm dược liệu có thể trị tận gốc cho Vân Thí Thiên, sẽ có thời gian phát triển tất cả, tạo ra thế lực hùng hậu làm chỗ dựa giúp nàng trả thù.

Cuối mùa thu lạnh rung, mà Hỏa Ma là một mảnh sôi trào, trong khí tức nóng bỏng vô cùng.

Hôm nay, Trung Võ Môn đã thay thế địa vị của Thiên Khôi Tông nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.

Không có huyết tẩy tất cả các thế lực khác, ngược lại toàn diện phá vỡ chuyện mua bán đan dược của Thiên Khôi Tông, Trung Võ Môn cũng khai trương tiệm bán đan dược.

Ánh mặt trời sáng lạn, tất cả mọi người trong trấn đều nhất tề chạy ra ngoài đầu đường.

“Có nghe nói gì không, hôm nay tiệm thuốc Trung Võ Môn khai trương.”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật, ba tiệm thuốc của bọn họ hôm nay đều khai trương, cư nhiên đều không có lấy tiền.”

“Như vậy không phải sẽ mất vốn mua bán sao, mấy cái đan dược đó là thật hay là giả đây? Mấy thứ cho không cũng không phải thứ tốt gì.”

“Đi, dù sao cũng không mất tiền, đi xem thử chẳng phải sẽ biết là thật hay giả sao.”

“Di, lời này nói cũng đúng, đi, dù sao cũng không có việc gì, đi góp vui một chút.”

Đầu đường cuối hẻm, vô số người từ bốn phương tám hướng bu lại đây, toàn bộ xúm nhau đến trước mấy cửa tiệm của Trung Võ Môn.

Mua bán đan dược không lấy tiền, đây chính là lần đầu tiên được nghe nói đến, người nào không đi đúng là người ngu.

Đan dược, là vật phẩm quý nhất ở Vong Xuyên đại lục.

Ánh mặt trời bao phủ mặt đất, ánh sáng rực rỡ chiếu xạ trên ngã tư đường hoa lệ, quả thật là một ngày nắng đẹp khó gặp.

Trung Võ Môn gồm thâu ba cửa hàng Thiên Khôi Tông, bên ngoài đã sớm bù đầy người, xô đẩy lẫn nhau.

“Nghe, nghe, môn chủ nhà ta nói, đan dược hôm nay xem như lễ gặp mặt của môn chủ ta đối với người của trấn Ngân Hồng này.”

Đứng ngay cửa hàng, Tiểu Tam Tử cơ trí cao giọng hét lên.

“Tốt…” Phía dưới đám người chật chội lập tức tuôn ra hô một từ “tốt”.

Cho dù trong ánh mắt bọn họ có khinh bỉ cùng cười nhạo, có nhiều tiền tài như vậy cũng không biết bán kiếm tiền, lại đem đi cho, quả thật là ngu ngốc mà.

Bất quá đã có người cho, bọn họ lên tiếng kêu “tốt” cũng không mất mát cái gì.

Tiểu Tam Tử cười ha hả tiếp tục nói: “Đan dược có hạn, không thể không có hạn chế tặng hết cho mọi người, người nào đến trước sẽ được tặng trước, cho đến khi phát hết mới thôi.

Nếu các vị ăn vào cảm giác có hiệu quả, như vậy ngày mai xin mời sớm đến đây, Trung Võ Môn ta hoan nghênh các vị đại giá quang lâm.

Bây giờ, hãy xếp hàng vào cho ta, không kể người già kẻ yếu, vô luận là cao thủ hay thấp thủ, có chí cùng nhau, có thứ tự mà đến, nếu ai nghĩ muốn chen ngang hàng, như vậy đừng trách Trung Võ Môn ta không khách khí.”

Cao giọng hướng dẫn mọi người, sau đó Tiểu Tam Tử vung tay lên, lập tức cánh cửa phía sau mở rộng ra, vô số đan dược được bưng đi ra.

Mùi thơm kỳ dị tràn ngập trong không khí, làm cho nghe ta nghe thấy nhẹ nhàng khoan khoái đến tận xương.

“Tốt, tốt…”

Nghe xong mấy lời cuối cùng của Tiểu Tam Tử, vô số người vốn đến xem náo nhiệt và những người có công lực thấp hoặc bình thường, không ngờ đến mình cũng sẽ được ban phát đan dược, hai mắt nhất thời tỏa sáng.

Không cần dựa vào thực lực mạnh mẽ để cướp đoạt? Như vậy mấy người bình thường như bọn họ cũng sẽ có phần rồi?

Đối xử ngang bằng, cái quy định này quả thực lần đầu tiên nghe thấy.

Lập tức, vô số người lại vui mừng nhảy nhót lên.

Cao thủ, dù sao cũng là số ít, người bình thường và người có đấu khí thường thường đều chiếm số đông.

Trung Võ Môn không có tâm tình phân chia cao thấp, cảm giác này thật sự quái dị.

Nhưng lại thật sự làm cho đám người trở nên hưng phấn.

Ánh mặt trời lóng lánh, mọi người ở toàn bộ trấn Ngân Hồng cơ hồ đều tập trung lại đây.

Trước cửa Trung Võ Môn, là một mảnh chật chội, náo nhiệt.

“Thật đáng tiếc quá a, cứ như vậy cho không người ta.” Ngồi trên tửu lâu lớn nhất trấn Ngân Hồng, Vương Hầu nhìn về phía đối diện, một số lượng lớn đan dược của bọn họ cứ như vậy mà “ra đi”, rầu rĩ lên tiếng.

Lạc Vũ mặc một thân nam trang màu trắng, tóc tùy ý cột lên, thoạt nhìn tuấn tú dị thường.

Nàng cười cười vuốt ve Tiểu Hồng đang nằm trong lòng, chậm rãi lắc đầu nói: “Nếu muốn thu vào, trước tiên phải cho đi.”

“Có ý gì?” Vương Hầu kinh ngạc quay đầu lại.

Mà bên cạnh hắn, Hoàng Vũ và Quân Phi như là nghĩ tới được cái gì.

“Không giả làm trẻ con làm sao có thể dụ được sài lang.” Quân Phi theo Lạc Vũ lâu nhất, như nghĩ ra được gì đó, hắn đột nhiên nói ra một câu Lạc Vũ từng nói với hắn trước kia.

Lạc Vũ nhất thời bật cười: “Cũng có thể nói như vậy.” Ý nghĩa lời này cũng có chút tương tự.

“Đến lúc đó chúng ta sẽ biết, bây giờ cần gì hỏi tới.” Hoàng Vũ nhìn Vương Hầu, có chút giơ giơ lên mi.

Vương Hầu nghe vậy, càu nhàu vài tiếng cũng không nói nữa.

Gió thu nổi lên, Trung Võ Môn cho không đan dược là chuyện xảy ra lần đầu ở Hỏa Ma.

Đan dược không ít nhưng cũng không nhiều lắm, sao có thể cho hết tất cả mọi người ở trấn Ngân Hồng được.

Bởi vậy có nhiều người đến muộn, không nắm rõ quy định chạy ào lên mạnh tay cướp đoạt, bị người của Trung Võ Môn đàn áp, ném ra khỏi hàng ngũ được nhận đan dược.

Đối xử như nhau, chuyện này là hoàn toàn không thể được chấp nhận ở Hỏa Ma, cũng chưa từng có luật lệ như vậy, bắt đầu được truyền bá khắp trấn Ngân Hồng.

Cho không đan dược, bị các thế lực khác tại Ngân Hồng trấn cười cợt là uổng phí tâm cơ.

Người của Hỏa Ma nếu có thể bị một viên đan dược lung lạc, như vậy sẽ không phải người của Hỏa Ma rồi.

Song, đến ngày thứ hai, thứ ba, suy nghĩ này đã hoàn toàn bị lật đổ.

Những người đã được nếm qua đan dược cho không từ Trung Võ Môn, đều điên cuồng như nước chảy chạy đến tiệm thuốc Trung Võ Môn.

Nước tắm lần đầu tiên của Tiểu Hồng sinh ra lực lượng không phải bình thường.

Thành phần dùng để chế đan dược chỉ chứa một phần vạn lực lượng, nhưng dược hiệu như vậy, không phải bất kỳ đan dược nào cũng có thể sánh bằng.

Hoàn toàn có thể so sánh với nội đan của lục cấp ma thú.

Hơn nữa, bởi vì nội đan của ma thú có các thuộc tình khác nhau, cho nên những người tu luyện các loại đấu khí khác nhau là không dám ăn bậy.

Đồng thời, nội đan ma thú cũng ẩn chứa tính cuồng bạo trời sinh của ma thú, một khi ăn vào cũng không có biện pháp và đan dược hóa giải, cái loại tích lũy nguy hiểm lâu ngày dài tháng này rất không tốt.

Song, một viên đan dược của Trung Võ Môn không có những điều kiêng kị này.

Tất cả mọi người đều có thể ăn vào, không có tác dụng phụ, không phân chia bất cứ thuộc tính gì, khả năng nâng cao đấu khí có thể sánh bằng ma đan. (*nội đan ma thú)

Trong nháy mắt, những người đã hưởng qua chỗ tốt của đan dược đều cảm thấy điên cuồng, kích động.

Đây là một loại đan dược có thể thay thế nội đan ma thú tại Vong Xuyên đại lục này.

Mọi người chạy ào ào tới cửa tiệm Trung Võ Môn, đều trố mắt ngốc lăng đứng nhìn người của Trung Võ Môn tươi cười đầy mặt nói ra giá tiền của mỗi viên đan dược.

Tổng cộng chia làm hai loại cấp bậc đan dược, một loại có giá 40 vạn kim tệ, một loại là 50 vạn kim tệ một viên.

Mắc quá sao? Không đắt, so với Ngưng Thần Đan năm đó Lạc Vũ luyện chế ra cũng đã có giá 40 vạn kim tệ một viên rồi.

Mà nói không mắc sao? Đây là cái giá mà người bình thường chỉ sợ cả đời này cũng mua không nổi.

Hôm qua cho không, hôm nay cho ra cái giá cũng quá cao đi.

Khác biệt quá lớn này, cơ hồ làm cho mấy người chạy đến đây mua đan dược giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Song, những ai đã nếm thử qua linh khí từ nước tắm của Tiểu Hồng đều không thể nhịn được muốn mua.

Kết quả là, nước tắm của Tiểu Hồng giống như bạch phiến, làm cho tài lực và vật lực của các thế lực tại Ngân Hồng trấn này, chảy ào ào như thủy triều vào túi Trung Võ Môn.

Mặc dù là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mua được đan dược thì lại vui vẻ ra mặt.

Trong khoảnh khắc, Trung Võ Môn không chỉ lấy lại tiền vốn, mà cái bảo khố to đùng của Thiên Khôi Tông đều chất đống kim tệ.

Đồng thời, cái tên “Thiên Hồng Đan” này bắt đầu được truyền bá rộng rãi ra bên ngoài Ngân Hồng trấn.

Thiên Hồng Đan, là linh dược có thể thay thế được nội đan ma thú.

Hôm qua cho không, hôm nay đã nâng giá lên cao vút, nhưng Hỏa Ma vẫn là một cảnh hỗn tạp không chịu nổi, tiền trang không thường đổi bạc, bây giờ tất cả các trang sức giao dịch đều quy ra tiền.

Đến lúc này, Trung Võ Môn cơ hồ bị tiền tài chất đầy, cơ hồ sắp không có chỗ ngủ đến nơi rồi.

Nhất thời, Hoàng Vũ và người của Trung Võ Môn vừa vui lại vừa sầu.

Chỉ có Tiểu Hồng là hoàn toàn vui sướng.

Không biết tính tình của Tiểu Hồng sao lại thế này, nó cư nhiên thích mấy thứ có ánh vàng rực rỡ, bỏ luôn không nằm trong lòng Lạc Vũ nữa, mà mỗi ngày đều chui vào trong đống kim tệ nằm ngủ, bộ dạng thật là đắc ý a.

Cây to đón gió, tiền nhiều đỏ mắt, xưa nay đều là như thế.

Lạc Vũ nhất thời vung tay lên, xây cầu sửa đường, mở tiền trang, làm phúc lợi xã hội. (*~ ngân hàng => nơi đổi tiền)

Nếu muốn phú quý, trước tiên phải sửa đường, những lời này phóng khắp tứ hải đều đúng, kể cả ở Hỏa Ma này.

Mở tiền trang, tất cả ngân phiếu phát hành từ tiền trang của Trung Võ Môn đều có thể được đổi thành tiền mặt, đều nhã nhặn lịch sự với tất cả các loại khách hàng.

Làm phúc lợi xã hội, mở tiền trang, xây cầu sửa đường, mấy chuyện này đều cần số lượng lớn dân chúng bình dân và người có thế lực nhỏ yếu hoàn thành.

Chỉ cần làm thủ hạ của Trung Võ Môn ta, sẽ không bị áp bách, không mất tự do, muốn đi thì đi muốn ở thì ở, làm bao nhiêu sẽ trả công bấy nhiêu, làm tốt còn có thưởng thêm tiền.

Một loạt hành động được thi hành tại đây.

Làm cho dân chúng bình thường tại Ngân Hồng trấn bị một phen kinh ngạc, bọn họ muốn thử độ chân thật nên cũng xin đi làm việc cho Trung Võ Môn.

Sau những ngày làm việc, tất cả hoài nghi đều tan biến hết.

Mỗi tháng đều được lãnh tiền, ai làm giỏi sẽ được thưởng thêm tiền.

Chính thức ngang hàng đối đãi, cũng không có hành động cưỡng chế người lao động.

Từ đó đến giờ cư dân Ngân Hồng trấn đâu có hưởng qua đãi ngộ như vậy, lập tức mỹ danh của Trung Võ Môn hướng bốn phương tám hướng bay đi.

Tỷ, mau tới Ngân Hồng trấn ở đi, ở đây chúng ta không bị ức hiếp.

Huynh đệ, mau, mau, trở về làm việc, đừng đi ra ngoài, tiền công nơi này cao, lại không ức hiếp người.

Con dâu à, nhanh đi Trung Võ Môn làm công đi, chủ nhân rất là tốt, lại giúp chúng ta sửa đường, rượu ngon chúng ta làm có thể chở đi bán dễ dàng rồi, nhanh đi.

Cái tên ranh này, nhanh đi ghi tên xin vào Trung Võ Môn đi, nhìn võ công của bọn họ cũng không phải cần có đấu khí cao, rất thích hợp người không có đấu khí như ngươi, mau, mau, đi thử thời vận đi.

Trong phút chốc, hình tượng Trung Võ Môn nương theo một loạt các hành động tích cực đều đứng hạng nhất trong lòng dân chúng bình thường.

Mà cho tới bây giờ Hỏa Ma đều là kẻ mạnh khi nhục kẻ yếu, đều lấy người mạnh làm trung tâm.

Có bao giờ để ý đến cuộc sống của dân chúng bình thường đâu, muốn bóp chết bọn họ lại dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Mà hôm nay, bọn họ cũng có thể xoay người, cũng có thể có một cuộc sống tốt đẹp.

Bởi vậy, sau khi nếm được ích lợi, dân chúng bình thường tại Ngân Hồng trấn càng ngàng càng trung thành với Trung Võ Môn, có thể nói Trung Võ Môn nói đây là số một, bọn họ tuyệt đối không nói là số hai.

Muốn bọn họ đi hướng đông, bọn họ tuyệt đối không đi hướng tây.

Trung Võ Môn muốn xây kim khố, bọn họ làm ngày làm đêm để tạo thành. (*kho đựng tiền tài, châu báu)

Trung Võ Môn muốn đánh ai, bọn họ là người thứ nhất quay đầu mâu chĩa vào người đó.

Gió thu bay qua, thiên địa rõ ràng tiêu điều nhưng lại ấm áp.

“Nếu muốn nhận được, trước tiên phải cho đi, ta xem như đã hiểu rõ đạo lý này rồi.” Vương Hầu cùng Lạc Vũ đi trên đường cái, nhìn những nơi đi qua, những dân chúng bình thường cung kính hành lễ với bọn họ suốt cả đường.

Trên tay có thứ gì tốt, cũng đều đưa đến tay bọn họ, hắn cũng đã hiểu rõ rồi.

Những vẻ mặt này, lúc Thiên Khôi Tông xưng hùng tại Ngân Hồng trấn này cũng chưa từng gặp qua.

Lạc Vũ nở nụ cười, vừa gật đầu đáp lễ với người đi đường, vừa chậm rãi nói: “Có thể xây nên một tòa thành vững chắc đều là lấy từ những hạt cát nhỏ bé, chứ không phải bằng một viên đá to.” (*dân chúng tuy nhỏ bé như hạt cát nhưng có thể xây nên nghiệp lớn)

Trên thế giới này có rất nhiều người bình thường, bên cạnh một số ít cao thủ tung hoành bằng đấu khí.

Đi một ngàn dặm hành trình, vạn thế cơ nghiệp mới chỉ xây được nền móng.

“Quân Phi, chúng ta không mua bán tin tức nữa, ngươi hãy thiết lập một tổ chức lính đánh thuê, Trung Võ Môn cần một tổ chức sát thủ làm hậu thuẫn.”

Cùng Vương Hầu vừa nói xong, Lạc Vũ quay đầu qua Quân Phi đang đi cùng bên cạnh nói.

Tiền tài vào túi Trung Võ Môn quá nhanh, dược liệu lại có nhiều, hiệu quả Thiên Hồng Đan lại rất tuyệt diệu.

Cho nên, sau lưng cần một thế lực cường đại chống đỡ, bảo vệ.

Tổ chức sát thủ, trên thế giới này đương nhiên có.

Nhưng là, nàng muốn một tổ chức thuộc về bọn họ, thuộc về nàng, có thể hoàn toàn nắm trong tay quyền sinh sát, như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi võ, tổ chức này sẽ không quay đầu chỉa kiếm công kích lại nàng.

Quân Phi nghe vậy, trong mắt lóe ra ánh sáng chớp động, leng keng hữu lực nói: “Được.”

Tổ chức sát thủ, là vũ khí tuyệt sát trong thế giới hắc ám, rất tốt.

“Vương Hầu, xây đài quan sát tại bốn góc Ngân Hồng trấn, đảm bảo an toàn cho cư dân trong trấn.”

Ngân Hồng trấn rất gần Hắc Thạch rừng rậm, trong rừng rậm có rất nhiều ma thú tung hoành là cái thứ nhất cần chú ý, cái thứ hai là bên kia Hắc Thạch rừng rậm là thế lực của Đế Phạm Thiên.

Hôm nay nàng sẽ cắt đứt biên giới với nước láng giềng.

Sẽ có một ngày, nếu Đế Phạm Thiên dám tiến vào Hỏa Ma, cũng đừng trách hắn có mắt mà không tròng nhìn sai nơi đến.

“Tốt.” Vương Hầu sắc bén nói.

“Hoàng Vũ, ngươi đi…”

Một chuyến bốn người cùng nhau đi trong dòng người cuồn cuộn mà nói chuyện.

Mục tiêu mới từng bước được đình thành.

Thế kỷ 21, lịch sử tiến hóa của thế giới đã từng diễn ra, có cái gì mà Lạc Vũ không biết.

Một chế độ mới, một chủ nghĩa mới, một đế quốc mới, chính là bắt đầu manh nha hình thành từ một vùng đất, dần dần nổi bật lên phát triển.

Ngày mùa thu vàng óng ánh, vốn là tiêu điều, nhưng cũng là thời kỳ thu hoạch.

Đêm đã khuya, thanh lương như nước, đạm bạc như băng.

Ở trấn nhỏ nội thành, trong một thế lực tông môn đề phòng sâm nghiêm, ngọn đèn dầu lóe ra, cửa phòng đóng chặt.

Trong đại điện thô thiển, lúc này ngồi đầy những dân tai to mặt lớn của các thế lực tại trấn Ngân Hồng.

Tất cả mọi người không nói gì, trong lúc nhất thời không khí có chút áp lực.

“Khụ, hôm nay ta mời mọi người đến đây để bàn một chuyện, ắt hẳn mọi người đều hiểu rõ ràng trong lòng.” Trong không khí áp lực này, một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, là Tông chủ Cao Lý Tông trầm giọng nói.

Sáu đại nhân vật đang ngồi ở đây nghe vậy, trong mắt nổi lên ba động, một lúc sau cũng chậm rãi gật đầu.

“Hôm nay, chúng ta xóa bỏ hết tất cả các thành kiến, xung đột trước đây, tất cả ân oán cũng không nhắc đến nữa, chờ đến khi chúng ta giải quyết xong Trung Võ Môn, đến lúc đó mới giải quyết ân oán giữa các thế lực chúng ta.” Cao Lý tông chủ tiếp tục mở miệng nói.

Các vị vua trong lúc đó sẽ không bao giờ hòa bình sống chung, cho nên mấy đại thế lực ở trấn Ngân Hồng này cũng vậy, các đại thế lực dưới cơ Thiên Khôi Tông không ai phục ai cả.

Giống như hôm nay tề tụ cùng nhau trong một sảnh đường là chuyện trước nay chưa từng có.

“Tốt, cứ vậy mà làm.” Liệt Hổ Môn là người đầu tiên lên tiếng đáp ứng.

Lời nói vừa hạ xuống, năm đại đương gia của các thế lực khác cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, gương mặt âm trầm đáp ứng.

Bây giờ, Trung Võ Môn mới là kẻ thù chung của tất cả bọn họ.

Trước tiên tiêu diệt Trung Võ Môn cái đã, chuyện khác mai mốt tính sau.

“Con mẹ nó, Trung Võ Môn quả thực khinh người quá đáng, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, mẹ kiếp, cho dù là Thiên Khôi Tông, lúc trước cũng không dám lờ chúng ta.”

“Đúng vậy, lúc này đây chúng ta không tiêu diệt Trung Võ Môn, cái đám đó không chừng nghĩ chúng ta đều là giấy mỏng lắm à.”

“Lão tử đã sớm muốn diệt bọn hắn rồi, lúc này đây sẽ trảm thảo trừ căn, một người cũng không chừa.”

“Đúng vậy, một người cũng không buông tha, ai cho bọn họ có lá gan kiêu ngạo trên địa bàn của chúng ta.”

Sau đó, mấy đại đương gia đều bộc phát hết lửa giận trong người ra.

“Bất quá, ta muốn bàn tính trước, phương thuốc Hồng Thiên Đan sẽ được chia như thế nào đây?”

Phong Thủy môn chủ đột nhiên mở miệng hỏi. Lời nói vừa rơi xuống, vài đại đương gia nhất tề an tĩnh lại.

“Có gì đâu, bảy đại tông môn chúng ta cùng nhau liên thủ, đương nhiên phương thuốc này phải chia đều cho chúng ta rồi, tất cả những gì của Trung Võ Môn đều chia hết cho chúng ta, nếu ai dám có tâm tư chiếm làm của riêng, sẽ bị bầm thây vạn đoạn, vĩnh viễn không siêu sinh.” Cao Lý tông chủ là người thứ nhất lên tiếng, giơ tay lên trời thề thốt.

“Đúng vậy, cứ như vậy đi.”

Lập tức, sáu người khác cũng đều hưởng ứng lên.

Trung Võ Môn quật khởi lên rất là làm cho người ta ghen tị đến đỏ cả mắt rồi.

Cái làm cho người ta thèm nhỏ dãi chính là Thiên Hồng Đan.

Nhìn xem Trung Võ Môn, từ ngày có Thiên Hồng Đan, chỉ trong một đêm đã trở thành bá chủ Ngân Hồng trấn không nói, tài phú châu báo thu vào cơ hồ có thể dùng từ “bạo phát” để hình dung.

Hơn nữa mọi người trong trấn bắt đầu nghe lời bọn hắn nói.

Thiên Hồng Đan, quả thực làm cho người ta muốn đoạt đến tay.

“Nếu đã thương nghị thỏa đáng, chúng ta nên sớm có hành động không nên chần chừ, đêm mai chúng ta sẽ động thủ, cho hắn biết ở Ngân Hồng trấn này, không phải chỉ có Thiên Khôi Tông, người nào mới là chúa tể chính thức ở nơi này.”

Cao Lý tông chủ vỗ bàn đứng lên, còn lại sáu đại đương gia cũng liếc nhau, nhất tề khục khục cười lên.

“Thủ hạ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, có thể động thủ bất cứ lúc nào.”

“Ta muốn cho hắn…”

“Không cần đêm mai, bây giờ cũng có thể.” Lời nói dữ tợn của Phong Thủy môn chủ còn chưa xong, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang vọt ngoài cửa lớn đang đóng chặt của Cao Lý Tông.

Ngay sau đó, đại môn đang đóng chặt ầm ầm bị mở ra.

Lạc Vũ mặc một thân trường bào màu đen, Tiểu Ngân đứng trên đầu vai, chậm rãi bước vào.

Phía sau, ánh trăng nhè nhẹ bao phủ thiên địa, bên ngoài tông môn loáng thoáng nghe thấy thanh âm di chuyển, tuy không thấy người nhưng sát khí lại nổi lên từ tứ phía.

“Ta vốn muốn tha cho các ngươi một con đường sống, không ngờ rằng bản tính ác độc của các ngươi cũng không thu liễm lại, không biết trời cao đất rộng là gì, cư nhiên có dũng khí tính toán ám toán Trung Võ Môn ta.”

Lạc Vũ lạnh lùng tiến vào đại điện, đôi mắt băng lãnh lướt qua nhìn, bảy vị đương gia đang ngồi ở đây thấy lạnh cả người đều rùng mình một cái.

“Hôm nay, bản thân ta muốn xem xem các ngươi rốt cuộc có thể dùng cách gì đối phó ta.” Thanh âm sắc bén lạnh băng, mang theo kiêu ngạo từ trong khung.

“Tông chủ, tông chủ, chúng ta bị bao vây rồi…”

Bóng đêm nồng nặc, thanh âm kinh hoảng thất thố xé rách màn đêm yên tĩnh.