Bông tuyết bay bay, sắc mặt Quân Vân và Phi Yên trở nên trắng như tờ giấy chỉ trong nháy mắt, đây là người mà bọn họ tin tưởng sao?

“Ngươi uy hiếp ta?” Mi gian băng lãnh, sắc mặt Lạc Vũ hơi đổi.

Đế Phạm Thiên lập tức cười: “Cái này sao có thể gọi là uy hiếp được.”

“Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này.” Chắp tay đứng trong gió tuyết, Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thanh âm sắc bén, cứng rắn như băng đá.

“Ác, ha hả, chúng ta đây…” Đế Phạm Thiên bật cười, bản lãnh của Lạc Vũ rất tốt, nhưng bây giờ bên người nàng còn có hai người không có võ công là cha mẹ nàng, nếu Đế Phạm Thiên hắn không bắt được bọn họ, không phải rất đáng bị cười chê hay sao.

Lời nói cuồng ngạo còn chưa hết, trên bầu trời đột nhiên thổi tới một trận cuồng phong, một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại quét ngang từ trên đỉnh đầu, uy mãnh cực kỳ.

Cái gì vậy? Đế Phạm Thiên và đám thuộc hạ kinh hãi, lực lượng này cơ hồ có thể ngang ngửa với lực lượng điên cuồng độc nhất vô nhị vừa rồi của Vân Thí Thiên, chẳng lẽ hắn ta đi rồi lại quay trở lại?

Không, làm sao có thể?

Vân Khung bị trọng thương không thể chậm trễ, nếu không sợ rằng ngay cả một chút cơ hội chữa trị cũng không có, trong tình thế này mà Vân Thí Thiên còn dám trì hoãn quay lại sao?

Đế Phạm Thiên nhíu chặt chân mày.

Đúng lúc này, trên bầu trời rồi đột nhiên trống rỗng xuất hiện một bóng đen, điên cuồng vọt về hướng bọn họ.

“Ngao…” Tiếng hí rống kinh thiên động địa, chấn nhiếp bát phương.

“Mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, hả, là mười ba cấp ma thú…”

“Ông trời của ta ơi, chạy mau…”

Bóng đen hiện ra, lao xuống mà đến, đó là mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.

Đất đen tung hoành, cuốn lên từng trận đất đá như một cơn lốc muốn cắn nuốt hết thảy, che kín khắp bầu trời, quét ngang hết thảy.

“Đi.” Sắc mặt Đế Phạm Thiên hơi trầm xuống, mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu này là từ đâu đến đây? Sao lại không hay ho đụng phải nó, vả lại hắn cũng không có bản lãnh đấu lại nó.

Một chữ hạ xuống, Đế Phạm Thiên vươn tay đi kéo Lạc Vũ.

Đôi mắt Lạc Vũ lãnh khốc, trong mắt hàm chứa tuyệt đối thống hận cùng phẫn nộ.

Đế Phạm Thiên hơi nhíu mi, bàn tay chỉ vừa mới vươn ra, trước mặt Lạc Vũ chợt lóe lên ánh sáng bạc, Tiểu Ngân đã từ trên người Thôn Vân Tỳ Hưu từ giữa không trung nhảy xuống.

Ôm tinh thể màu tím lấy ra từ trong lòng Lạc Vũ, tiểu móng vuốt của Tiểu Ngân chợt lóe lên ánh sáng bạc, một thanh trường thương màu tím đột nhiên xuất hiện trên móng vuốt của nó.

Trường thương quét ngang, Tiểu Ngân đâm tới hướng Đế Phạm Thiên.

Đế Phạm Thiên vốn có chút kiến thức, nhìn thấy vật này vừa gặp gió liền biến hình, lập tức biến sắc mặt.

Hắn quyết định lôi kéo Lạc Vũ, hất tay về phía sau bắt lấy.

Hắn nhanh, nhưng vũ khí của tộc Phiêu Miểu sao có thể làm cho hắn tránh được.

Tiểu Ngân kêu to một tiếng, tiểu móng vuốt thi triển trường thương, “vù” một tiếng đánh tới Đế Phạm Thiên.

Mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu còn bị tinh thể màu tím này đánh cho te tua tơi tả không thể nào chống trả, huống chi là Đế Phạm Thiên ngươi.

Ánh sáng tím nhanh chóng xẹt ngang như tia chớp, Đế Phạm Thiên chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi thân thể một chút, ánh sáng tím chợt lóe, trượt ngang ngực.

Một thương đi ngang qua bả vai Đế Phạm Thiên đâm vào.

“Bịch.” Máu tươi trào ra, màu đỏ bắn ra trên nền tuyết trắng, chói mắt vô cùng.

Đế Phạm Thiên bị trường thương tím mạnh mẽ đâm trúng, đứng thẳng không nổi, mạnh té trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ nền tuyết trắng trong nháy mắt.

“Các chủ…”

“Chủ nhân…”

Ngay lập tức, các thủ hạ của Phạm Thiên Các đang ở xung quanh ứng phó Thôn Vân Tỳ Hưu thấy cảnh này, cực kỳ hoảng sợ, kêu lên một tiếng sợ hãi.

Chỉ với một con ma thú cũng có thể đả thương các chủ của bọn hắn, này…

Trường thương tím quay đầu bay trở về từ trong không trung, Tiểu Ngân duỗi móng vuốt nắm chặt, quét ngang trước người Lạc Vũ.

Trên bầu trời mười ba cấp Tỳ Hưu chậm rãi hạ xuống, đứng ở bên người Lạc Vũ, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm đám người Đế Phạm Thiên.

Hai ma thú ở bên cạnh và phía trước bảo vệ, khí thế phát ra hung mãnh mà bưu hãn so với khí thế thiên quân vạn mã của Phạm Thiên Các.

Gió tuyết phiêu linh, sát khí sắc bén.

Một thân áo Lạc Vũ bị nhiễm hồng bởi máu tươi, bay múa vù vù trong gió tuyết: “Đời này kiếp này Quân Lạc Vũ ta không giết được Đế Phạm Thiên ngươi, ta Quân Lạc Vũ thề không làm người.”

Thanh âm lãnh liệt dứt khoát quanh quẩn trên bầu trời, năm ngón tay Lạc Vũ nắm chặt.

Tiểu Ngân cùng Thôn Vân Tỳ Hưu bừng bừng phấn chấn, ánh sáng tím từ trường thương và cát bay đá chạy càng thêm cuồng bạo.

“Đi.” Đế Phạm Thiên thấy vậy trong mắt chợt lóe lên một tia chấn kinh.

Hai đại ma thú này cư nhiên là của Lạc Vũ? Sao hắn lại không nhận được chút tin tức nào về sự lợi hại của Tiểu Ngân và mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.

Một nước tính sai, cả bàn cờ đều thua.

Lúc này quát khẽ một tiếng, nào dám lại bắt cóc Lạc Vũ theo hắn, mang theo thương thế điên cuồng thối lui mà đi.

Lúc này không đi, nếu bị cây thương màu tím này đâm trúng nữa, hôm nay cái mạng già này của hắn kể như xong.

Ngay trong tích tắc, hắn cũng đã chạy xa rồi.

Phía sau, đám người Phạm Thiên Các thấy Đế Phạm Thiên cũng không ở lại chiến đấu, bọn họ lại càng không phải là đối thủ của mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu.

Lập tức, té lên té xuống chạy như điên theo phương hướng Đế Phạm Thiên vừa rời khỏi, chỉ hận cha mẹ bọn hắn không sinh thêm hai cái đùi để chạy nhanh thêm chút nữa.

Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngay lập tức đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Màu máu đỏ tươi tung bay, từng chút từng chút một nhiễm đỏ trên đất.

Trong nháy mắt, phương này đã trở nên tịch liêu.

Đế Phạm Thiên vừa đi, khí thể của Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu liền giảm xuống, nội thương của chúng nó còn chưa có dưỡng tốt, đây là hiệu quả vừa ăn vào vô số ma đan làm chúng có thêm lực lượng chống cự.

“Chi chi, chi chi.” Tiểu Ngân thu hồi tinh thể màu tím, bay vọt vào trong lòng Lạc Vũ, móng vuốt giơ loạn xạ kêu vài tiếng với Lạc Vũ.

Bộ dạng của nó như vậy tựa như đang oán trách Lạc Vũ không đem theo nó, một mình rời đi, còn phải bắt nó truy tìm đến đây, thiệt là tình à.

Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân, không nói được lời gì.

Tiểu Ngân cảm giác được tâm tình phập phồng kịch liệt của Lạc Vũ, liền thu hồi thanh âm líu ríu ồn ào, tiểu trảo nhi bắt lấy cổ áo Lạc Vũ, cực kỳ lo lắng nhìn nàng.

Mà bên cạnh Thôn Vân Tỳ Hưu cũng nghiêng đầu suy nghĩ nhìn Lạc Vũ.

“Vũ nhi, lúc này đuổi theo…”

“Trước hết chúng ta nên rời đi nơi này đi.” Tay đưa ra ngăn trở tiếng nói của cha nàng, Lạc Vũ đỡ lấy cha mẹ nàng, bọn họ bị Thôn Vân Tỳ Hưu làm rung động đến đôi chân đều trở nên mềm nhũn ra, giúp bọn họ trèo lên người Tỳ Hưu.

Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu đều là giả bộ diệu võ dương oai.

Lúc này Đế Phạm Thiên lại mang theo một nhóm thế lực, nếu hắn kiên trì chiến đấu, e rằng bọn nó cũng…

Tốt nhất là nên rời đi nơi này trước đã, hết thảy chờ rời đi nơi này tính tiếp.

Huyết sắc bay lên, Lạc Vũ ngồi trên người Thôn Vân Tỳ Hưu, quay đầu lại thật sâu nhìn thoáng qua phương hướng Vọng Thiên Nhai, cắn răng tàn nhẫn vỗ một chút Tỳ Hưu, một chuyến ba người hai thú hướng trái ngược Vọng Thiên Nhai độn thổ chạy đi.

Tỳ Hưu am hiểu thổ tính, tuy không phải như Loan Phượng Phi Bằng bay trên bầu trời một ngày là một ngàn dặm.

Tỳ Hưu chạy trên mặt đất, cho dù trong người nó bị thương, cũng giống nhau có thể hô phong hoán vũ.

Ngay lập tức thân ảnh nó đã đi xa.

Gió bất chợt nổi lên, bông tuyết tung bay, bầu trời lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy cô tịch.

Khi đến là một đôi, khi đi…hai phương chỉ có thể ngóng nhìn bóng lưng của nhau.

Mùa thu năm nay sao lại lạnh lẽo đến nhường này.

Ngồi trên Thôn Vân Tỳ Hưu mà đi, không biết mục đích, không biết phương hướng, chạy như điên trong ba ngày, đã không biết trời đất là ở đâu nữa rồi.

Vì mục đích rời xa phạm vi thế lực Phạm Thiên Các, ba ngày không ngủ mà đi, như vậy cũng không có gì để nói, chỉ là nhìn vào một đôi mắt luôn hồng hồng, làm cho người ta hối hận ở trong lòng.

“Vũ nhi, dừng lại, nghỉ ngơi trong chốc lạt lại đi tiếp đi.” Phi Yên đỏ bừng đôi mắt đề nghị.

Lạc Vũ cũng không phản bác, nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu: “Khổ cực ngươi rồi, chúng ta trước…”

“Bịch.” Lời còn chưa nói hết, Thôn Vân Tỳ Hưu đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn không kịp dừng lại, đánh lên phía trước.

Mà phía trước nó chợt lóe lên ánh sáng bạc, một bức tường vô hình đột nhiên xuất hiện, một cỗ lực lượng thật lớn “ầm” một tiếng đem nhóm người Lạc Vũ và Thôn Vân Tỳ Hưu đang ở trong lòng đất, bắn ra.

Thân hình rung rung, chui từ dưới đất lên.

Trong nháy mắt, ba người hai thú bị đẩy lên trên mặt đất.

“Bang bang bịch.” Ba người hai thú bị té trên đất, thân hình đụng phải một căn nhà bằng gỗ, chỉ nghe một thanh âm va chạm thật lớn, nóc nhà bị đụng đến phá hủy căn phòng mà ra.

Lạc Vũ tại không trung nghiêng người quay đầu, tay vươn ra muốn bảo vệ cha mẹ nàng.

Nhưng chỉ vừa mới chuyển đầu, ánh mắt vừa lúc chống lại người ở nóc nhà phía dưới đang ngước lên nhìn.

Chống lại ánh mắt mấy người đó, trái tim Lạc Vũ đột nhiên toan sáp, không hề làm bất cứ tư thế công kích nào, từ không trung tự nhiên hạ xuống.

Phía dưới, Quân Phi, Hoàng Vũ, Vương Hầu đang ở trong phòng thương nghị, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Vũ đột nhiên từ dưới đất chui lên.

Này, này là chuyện gì xảy ra?

Gió thu bất chợt nổi lên, mười ba cấp Thôn Vân Tỳ Hưu ba ngày không nghỉ ngơi độn thổ chạy một đường xa xôi.

Đã đi ra khỏi Vọng Thiên Nhai, tiến nhập vùng đất Hỏa Ma, là vùng đất láng giềng của Vọng Thiên Nhai tại Phật Tiên Nhất Thủy.

Gió qua ngọn cây, bầu trời xanh lam.

Cây cỏ vô tâm, lá thu vô tình.

Ánh nắng rực rỡ, chiếu xuống lá cây màu xanh bắt đầu trở nên vàng óng ánh, từng mảnh từng mảnh ánh sáng từ trên ngọn cây chiếu xuống, mặt đất vàng óng ánh sáng lạn, tươi đẹp dương cao.

Trong một ngày gió tuyết bức người.

Bầu trời đầy tuyết giống như chưa từng xảy ra, theo thời gian dần dần tan chảy.

Hỏa Ma, tại bên bờ hắc thạch rừng rậm.

Gió thu nổi lên, Hoàng Vũ, Vương Hầu, Quân Vân, Phi Yên, đứng trên mặt đất trống trải đón gió.

“Còn đang bế quan.” Vương Hầu quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn gắt gao đóng chặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Từ khi Lạc Vũ đến nơi này đã là ngày thứ bảy rồi.

Mà lúc Lạc Vũ vừa đến thấy bọn họ, chỉ nhờ vả chăm sóc tốt cha mẹ của nàng rồi bế quan, sau đó cũng đã không thấy nàng trở ra.

“Tâm tình không tốt.” Quân Phi chậm rãi đi tới, mặt nhăn lại, làm cho vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.

“Là lỗi của chúng ta, chúng ta…”

“Bá phụ, bá mẫu, đừng nói như vậy.” Hoàng Vũ lắc đầu, nhè nhẹ vỗ vai Quân Vân, nghiêm mặt nói: “Lạc Vũ có cha mẹ là các ngài vốn là may mắn của nàng.

Về chuyện này không thể trách các ngài được, muốn trách chỉ có thể trách Đế Phạm Thiên quá xảo trá.”

Mấy ngày nay bọn họ cũng đã biết rõ mọi chuyện.

Đế Phạm Thiên quả thật từng tới gặp Quân Vân, nhưng khi đó Đế Phạm Thiên không có biểu lộ thân phận, Quân Vân bất quá chỉ lịch sự đối đãi hắn ta như những người khác mà thôi.

Do thấy hắn ta cũng có kiến thức uyên bác, Quân Vân thấy như gặp bạn than, nên mới vui vẻ đàm luận.

Mà sau đó, hắn ta lại cứu ra vợ chồng Quân Vân từ địa lao Phi Vũ quốc, sau đó hắn ta rêu rao với bên ngoài là nhốt vợ chồng Quân Vân tại Phạm Thiên Các, còn về đối nội với hai vợ chồng lại rất nồng nhiệt, đối đãi như khách quý.

Trong tình huống như vậy vợ chồng Quân Vân sao có thể nghĩ hắn ta là người xấu cho được.

Bởi vậy, trong lúc trò chuyện Đế Phạm Thiên có chút để lộ ra Lạc Vũ đã đến Phật Tiên Nhất Thủy, nhưng lại rơi vào trong tay ma đầu Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên lại ép buộc nàng phải gả cho hắn.

Tin tức như vậy, thử hỏi vợ chồng Quân Vân sao lại không khiếp sợ cho được.

Vân Thí Thiên là ai, là ma tôn nổi danh tại Phật Tiên Nhất Thủy, cho nên hắn tuyệt đối sẽ là người xấu trong mắt bọn họ.

Hơn nữa những người trong Phạm Thiên Các lại thêm mắm dặm muối, cho nên thanh danh Vân Thí Thiên lại càng bị hủy hoại thành cặn bã.

Lạc Vũ gả cho hắn, như vậy quả thật chính là sống trong địa ngục.

Vợ chồng Quân Vân nghe xong mấy lời này, kinh hãi không thôi, lại không nghĩ ra được cách nào có thể cứu ra Lạc Vũ.

Bởi vậy cuối cùng cũng chỉ có thể nhờ Đế Phạm Thiên hỗ trợ.

Hai bên thường xuyên qua lại, dẫn đến cục diện hiểu lầm hôm nay.

Hậu quả là làm cho người thân đau đớn, cừu nhân lại hạnh phúc.

Đến cuối cùng ai cũng không có sai, điểm xuất phát của người nào cũng đều là muốn tốt cho người kia, nhưng cuối cùng lại trở thành sai lầm không thể vãn hồi.

Cái này có thể trách ai đây?

Một tiếng thở dài, Quân Phi và Vương Hầu cũng lắc đầu.

“Các ngài cũng đừng đau long, trong lòng Lạc Vũ nhất định hiểu rõ rang nhất, nàng biết phân biệt nặng nhẹ, biết phân biệt tốt xấu.” Thanh âm Hoàng Vũ rất chậm rãi nói.

Sao có thể không đau long cho được, vợ chồng Quân Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, im lặng không nói.

Bọn họ là muốn tốt cho nữ nhi, bọn họ là muốn liều mạng đi cứu nữ nhi, ai có thể ngờ đến, cư nhiên lại…

“Vân Thí Thiên này cũng không tốt, dưới loại tình huống này hắn ta cư nhiên bỏ đi, hắn ta quả thực…”

“Không cho nói như vậy.” Vương Hầu căm giận nói còn chưa hết, Hoàng Vũ quát lên một tiếng.

“Nếu là ta, trong tình huống này ta cũng sẽ đi.” Quân Phi hai tay ôm ngực, lạnh lung nói xen vào một câu.

Hoàng Vũ gật đầu: “Thương thế của Vân Khung cũng chưa biết nặng nhẹ ra sao, sớm trở về sẽ có thể có cơ hội cứu được, nếu quay về chậm đã trở thành tử cục, ai cũng không thể phá giải được tình huống nan giải này.

Huống hồ dưới loại tình huống này.

Nếu mang theo Lạc Vũ, nàng đi vào Vọng Thiên Nhai sẽ trở thành địch nhân của bọn họ, nếu có thể cứu lại được Vân Khung, tất cả đều tốt không có gì để nói, bá phụ bá mẫu đến nhận lỗi là có thể hòa hoãn.

Nếu Vân Khung chết đi, Vân Thí Thiên lại không giết Lạc Vũ, không giết cả nhà nàng, như vậy chính là rất có lỗi với tỷ tỷ của hắn, có lỗi với mọi người Vọng Thiên Nhai.

Không giết, làm sao có thể phục chúng được.

Nếu giết, như vậy kết cục…

Bởi vậy để Lạc Vũ ở chỗ này, cho dù rơi vào trong tay Đế Phạm Thiên, nàng cũng sẽ không chết, ngược lại Đế Phạm Thiên sẽ vì Mờ Ảo Thần Thông mà gia tăng đãi ngộ.

Đợi cho Vân Thí Thiên hắn ổn định lại Vọng Thiên Nhai, sẽ đến đây đón Lạc Vũ, nếu là ta, ta cũng sẽ xử lý như vậy.”

Hoàng Vũ nói một phen, đem tình thế phân tích thấu triệt, giống như hắn tường tận suy nghĩ trong đầu Vân Thí Thiên vậy, nói lời nào lời nấy thiên y vô phùng. (*kín không kẽ hở, rất chặt chẽ)

Vương Hầu cũng là một người khôn khéo, chỉ là tâm tư không thấu đáo như Hoàng Vũ mà thôi, hắn nghe vậy gật đầu liên tục.

Mà bên cạnh, vợ chồng Quân Vân nghe vậy, đôi mắt lại càng đỏ lên.

Nếu Vân Thí Thiên giống như những gì Hoàng Vũ đã nói, lại đối với Lạc Vũ nhà bọn họ tốt như vậy, như vậy bọn họ đây là làm chuyện hay ho gì đây a.

“Ta còn tưởng rằng Vân Thí Thiên không tin Lạc Vũ chứ.” Vương Hầu vuốt đầu nói.

Nghe vậy, Hoàng Vũ cùng Quân Phi nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hai người cũng hiện lên một tia thâm trầm.

“Sợ rằng, đây đã không còn là vấn đề tin hay không rồi.” Tiếng nói của Hoàng Vũ như nặng ngàn cân.

Tin tưởng sao? Cái gì gọi là tin tưởng?

Tin Lạc Vũ không phải là gian tế, sẽ không hại hắn.

Nhưng là, kết quả này đã cho thấy không phải như vậy, cha mẹ Lạc Vũ muốn hại hắn, hại tỷ tỷ của hắn.

Đây đã không còn là vấn đề tin tưởng nữa, mà nó đã trở thành sự thật rành rành ngay trước mắt.

Mặc kệ nguyên nhân là như thế nào, sự thật đã xảy ra.

Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.

Lúc này còn nói đến tin tưởng, thật sự là rất vô lực rồi.

Lúc này là phải giải quyết vấn đề.

Gió thu tịch liêu, một mảnh trầm mặc.

Mà ngay trong không khí trầm trọng này, cửa phòng vốn vẫn luôn đóng của Lạc Vũ đột nhiên mở ra, Lạc Vũ chậm rãi bước ra.

Bộ quần áo dính máu trên người đã được cởi ra, thay ra nam trang từ quần áo của Quân Phi, một than màu lam làm cho cả người nàng phấn chấn không ít, không còn thất hồn lạc phách như bảy ngày trước nữa, thần sắc tự nhiên, mi sắc lãnh đạm của một người đã trải qua mưa gió tìm thấy nơi an ổn.

Nàng chậm rãi đi tới, nhìn như thong thả, kì thực chỉ có hai bước đã đến trước mặt bọn hắn.

“Lạc Vũ, có nhớ chúng ta hay không?” Vương Hầu nhìn Lạc Vũ đứng bên cạnh, hắn muốn làm cho không khí tích cực lên nên mở miệng hỏi.

Nhưng lời còn chưa nói xong, tròng mắt đã trừng lớn ra rồi.

Trước mắt hắn, bên cạnh vợ chồng Quân Vân còn có thêm một Lạc Vũ nữa.

Này… Này là chuyện gì xảy ra?

Lần này, đừng nói Vương Hầu khiếp sợ, ngay cả người trầm ổn như Quân Phi và Hoàng Vũ cũng rất là kinh ngạc, vuốt hai tròng mắt của mình, này… Này…

“Vũ nhi làm cho cha mẹ lo lắng rồi.” Lạc Vũ bình tĩnh đứng trước mặt vợ chồng Quân Vân, sắc mặt lãnh đạm mềm nhẹ.

Mà vợ chồng Quân Vân bị hai người Lạc Vũ làm cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời không biết hồi đáp lại như thế nào.

“Chi chi.” Bên cạnh, Tiểu Ngân ngồi trên đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu thấy vậy, che miệng “chi chi” cười không ngừng.

Con ngươi trong đôi mắt nhỏ của nó như muốn nói: Thấy ngu chưa kìa, cư nhiên bị hù dọa, ha..ha, thiệt là ngốc quá đi.

“Này…” Khóe miệng Quân Phi có điểm rút gân.

Nhưng ngay lúc hắn vừa mở miệng, Lạc Vũ đứng bên cạnh Vương Hầu chậm rãi mờ dần, giống như một đạo hình ảnh, chậm rãi biến mất trong không khí.

“Này… Đây là… Phân thân pháp?” Vương Hầu cả kinh nhảy dựng lên.

“Không phải.” Lạc Vũ quay đầu chậm rãi nói: “Là tàn ảnh.”

Tàn ảnh? Bởi vì hành động quá nhanh mà lưu lại tàn ảnh? Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Mà ngay lúc lời nói Lạc Vũ vừa hạ xuống, Tiểu Ngân lại đột nhiên nhảy phốc lên, trên bâu trời xẹt qua xẹt lại, bởi vì tốc độ quá nhanh, tại không trung lưu lại ba cái tàn ảnh.

Bất quá, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Tiểu Ngân bất mãn cong lên khóe miệng, rơi vào trên đầu vai Lạc Vũ.

Lạc Vũ vươn tay vuốt ve Tiểu Ngân, ngày đó bong tuyết đầy trời khắc sâu vào trong đầu nàng, tại nơi mông mông lung lung bị một lực lượng xa lạ mạnh mẽ va chạm vào.

Bị thương đến mức tận cùng, tâm tình nghẹn đến mức tận cùng, muốn bùng nổ tâm tình nhưng không phải khóc nháo ra tiếng.

Mà là linh khí xông thẳng lên đỉnh đầu.

Chỉ trong bảy ngày, chạm đến cảnh giới cao nhất của cổ võ đó là, Vạn Ảnh Mê Tung.

Lấy tốc độ làm cơ sở chuẩn, lấy chuẩn xác các góc độ, vẽ ra vô số tàn ảnh mê hoặc đối thủ.

Đến khi thành công, bản thân có Thiên Ảnh, Thiên Ảnh cũng giống như bản thể có khả năng tấn công địch nhân, một ngàn Lạc Vũ đồng thời rat ay, từ đây về sau nàng còn có thể sợ ai.

Sau khi giải thích một chút, Vương Hầu, Hoàng Vũ, Quân Phi nhất thời khen hay.

Không bị nghịch cảnh tàn phá, mà nàng lại lớn mạnh từ trong nghịch cảnh.

“Vũ nhi, Vũ nhi của ta giỏi quá, cha mẹ…” Quân Vân cùng Phi Yên lôi kéo tay Lạc Vũ, nhất thời kích động nghẹn ngào không nói nên lời.

Nữ nhi của bọn họ vốn là có thể đạt đến vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ cùng với quân vương, lại bị bọn họ…

“Không nên nói, quá khứ đã qua đi, các ngài không nên để ở trong lòng, chuyện này con sẽ giải quyết.” Lạc Vũ nắm chặt tay cha mẹ nói.

Giải quyết? Giải quyết như thế nào đây?

“Ta hỏi thăm rồi, Vọng Thiên Nhai đã hủy bỏ hôn lễ, bất quá cũng không có đại tang.”

Quân Phi nhìn Lạc Vũ, đem hai tin tức mấu chốt hắn tra được trong hai ngày này báo cho nàng biết.

Vọng Thiên quân vương hủy bỏ đại hôn, tin tức này trở thành trò cười tại Phật Tiên Nhất Thủy, ngay cả nước láng giềng Hỏa Ma nhìn cũng có chút hả hê.

Bất quá này điều này cũng không quan trọng, quan trọng là Vọng Thiên Nhai không có đại tang lễ.

Như vậy có thể thấy được Vân Khung vẫn chưa chết và đang trong tình trạng cứu chữa.

Bản thân Vân Khung không có đấu khí, tác dụng lớn nhất của Giao Mộc Long chủy thủ không được phát huy, nếu chỉ bị trúng độc và bị thương, Vọng Thiên Nhai lại có nhiều kỳ nhân dị sỹ như vậy, nói không chừng….

Lạc Vũ nghe vậy hai tròng mắt phát sáng, gắt gao nắm chặt tay lại.

Thoạt nhìn biểu hiện cũng không phải là rất hưng phấn, nhưng bàn tay nắm chặt đã nói rõ, đây tin tức khiến cho nàng kích động nhất.

“Vân Thí Thiên hẳn là đang dùng toàn lực để cứu chữa.” Hoàng Vũ nhìn Lạc Vũ: “Mặc kệ là xuất phát từ điểm lo lắng nào, hắn đều sẽ đem hết toàn lực.”

“Ta biết.” Lạc Vũ ngẩng đầu hít sâu một hơi.

“Ta cảm giác ra được Vân Thí Thiên người này chỉ cần để ý người nào, chính là một đời cũng sẽ không buông tay, hắn một mình đi, hẳn là muốn…”

Lạc Vũ giơ tay ngăn cản những lời Quân Phi thay Vân Thí Thiên giải thích.

“Nếu ta không hiểu hắn, trên đời này còn có ai hiểu đâu? Hắn nếu không hiểu ta, sao lại có thể đối đãi với ta như thế, không cần phải nhiều lời hơn nữa, trong lòng ta tự hiểu rõ.” Lạc Vũ chậm rãi lên tiếng.

Hai ngày nay nàng đã suy nghĩ cặn kẽ tất cả mọi chuyện.

Chuyện tình cảm của nàng không phải người khác muốn phá hủy là có thể phá hủy được.

Những gì nàng muốn sẽ đem toàn lực đi đoạt lấy, đi bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có chuyện nửa đường buông tay, cho dù cách trở ở trung gian là một dãy ngân hà, nàng cũng sẽ vượt qua.

Chỉ là thương tổn đã tạo thành, nàng phải đền bù lại.

“Vậy ngươi định làm như thế nào?” Hoàng Vũ nhìn Lạc Vũ hỏi.

Lạc Vũ kéo tay vợ chồng Quân Vân, nghe hỏi vậy trong mắt lóe lên một tia cơ trí.

“Hôm nay ta có kết cục như thế, là do ta quá yếu, yếu đến trở thành nhược điểm của hắn, yếu đến hắn bị người ta đánh lén hãm hại, cũng yếu đến tạo thành cục diện bế tắc như thế này đây.”

Ở xã hội hiện đại, nàng tinh thong cổ võ, một cái chớp mắt đã đi ngàn dặm, tòa nhà cao mười mấy tầng cũng có thể bay vọt lên, hái hoa cũng có thể đả thương người, đạp tuyết vô ngân, nàng lại có một cỗ thế lực cường đại là sư môn làm hậu thuẫn.

Những người khác có thể so sánh được với nàng quả thật không nhiều lắm.

Nhưng mà ở Vong Xuyên đại lục này lại không phải như vậy.

Ở đây đều là cao thủ nhất lưu, tất cả đều có thế lực của riêng mình, bọn họ muốn bóp chết nàng quả thật dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Mà vẫn còn đang trong quá trình biến đổi để trở nên mạnh mẽ, lại bị sự xuất hiện đột ngột của Vân Thí Thiên làm nhiễu loạn, nàng lại không có thời gian nâng cao thực lực đã theo Vân Thí Thiên chạy đi.

Mà bây giờ, ngay cả cảm tình của nàng cũng trở thành mưu kế do người khác xếp đặt lợi dụng.

Đến lại bị người ta thiết kế.

Tất cả công lao đều bị phủi trôi hết, ngược lại trở thành tội nhân.

Sai lầm của cha mẹ nàng, nàng nhận, có câu: nợ cha con trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng cũng không có gì phải nói.

Nhưng là, hôm đó Vân Khung phẫn nộ như thế, ánh mắt đám người Yến Phi, Yến Trần căm hận nhìn nàng như thế, làm cho trái tim nàng trở nên băng giá.

Nàng là loại người nào, Vân Khung tiếp xúc với nàng chưa lâu nên không biết, nhưng đám người Yến Phi, Yến Trần không lẽ còn tiếp xúc với nàng chưa đủ lâu hay sao? Một cạm bẫy nho nhỏ như thế cũng có thể làm cho bọn họ nhìn nàng với ánh mắt như thế, nàng thật sự không còn gì để nói.

Dù là, bọn họ ít ra cũng phải có chút không tin, có chút do dự, trái tim nàng cũng không trở nên lạnh giá như thế này, đáng tiếc…

Lạc Vũ hít sâu vào một hơi, khóc lóc than thở, oán trời trách đất là vô ích, bắt đầu từ bây giờ nàng phải sống tốt, vì chính mình mà sống, vì chính mình lấy lại danh dự, vì sum hợp với Vân Thí Thiên, nhưng lại quyết không để người khác đạp lên chính mình một lần nữa.

Diệt trừ hết thảy những người hãm hại nàng, tiêu trừ tất cả địch nhân.

Những gì nàng đáng phải gánh chịu, đáng phải áy náy, nàng nhận hết, và sẽ hoàn trả lại những gì nàng thiếu người ta.

Những gì nàng không nên gánh chịu, người ta lại quăng đến trên đầu nàng, nàng sẽ khiến cho người đó, gấp bội hoàn trả.

“Đúng rồi, như thế là được rồi, ngươi rốt cuộc hiểu rõ rang rồi.” Hoàng Vũ, Quân Phi, Vương Hầu liếc nhau, mắt sáng như sao.

Có ân báo ân, nợ máu trả bằng máu.

“Để cho các ngươi phải lo lắng rồi.” Lạc Vũ nhẹ nhàng buông tay xuống nói.

“Tốt rồi, Lạc Vũ, trước mắt chúng ta không thể xen vào chuyện tình của Vọng Thiên Nhai, lúc này chúng ta nên chú ý chuyện của chúng ta bên này, ngươi xem…”

Lập tức, Hoàng Vũ, Quân Phi, Vương Hầu liền nhiệt liệt hẳn lên.

Bọn họ cũng vừa mới đến Hỏa Ma, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, Lạc Vũ đã tới rồi.

Như vậy bọn họ sẽ như một sợi dây liên kết lại, cùng nhau tiến về phía trước.

Ngửa đầu lên nhìn trời cao xanh thẳm.

Thí Thiên, xin lỗi, lúc này đây là ta thương tổn đến lòng ngươi, lòng của ngươi có bao nhiêu đau đớn, trái tim của ta cũng có bấy nhiêu đau đớn.

Về chuyện của hoàng tỷ, trước mắt Lạc Vũ không có khả năng làm gì cả, nhưng những chuyện khác Lạc Vũ sẽ giải quyết, nhất định sẽ.

Những ai nợ chúng ta, hại chúng ta, ta đều phải cho hắn hoàn trả tận gốc cả vốn lẫn lời.

Đợi tất cả đều được giải quyết, ta sẽ đích thân đến Vọng Thiên Nhai, tạ lỗi cùng ngươi, muốn chém muốn giết tuyệt không nhíu mày.

Ngày mùa thu sang rỡ, mặt đất là một mảnh vàng óng.

Thời kỳ tượng trưng cho mùa thu, cũng chính là ly biệt.

Bầu trời màu lam cao cao, mây trắng phiêu phiêu.

Một đôi người, hai ngã rẻ.

Mà lúc này ở Vọng Thiên Nhai, là một mảnh ám triều mãnh liệt, hào khí áp lực cơ hồ như trờ đông giá rét, như trăng lạnh cô tịch trên cao, lạnh đến xâm nhập cả cốt tủy con người.

Quốc quân các nước đã sớm rời đi, các nô phó, người hâu bận rộn đều vội vàng, bận rộn không ngừng nghỉ, cả vương cung nghiêm túc cơ hồ làm cho ruột gan người ta phát lạnh.

Tẩm cung Vân Thí Thiên.

“Tỷ tỷ sao rồi?” Vẻ mặt Vân Thí Thiên trắng bệch, mới vừa mở mắt ra đã xoay người muốn ngồi dậy, bị Phong Vô Tâm đè lại bả vai.

Vẻ mặt Phong Vô Tâm nghiêm túc cùng lo lắng, nghe vậy lắc đầu cắn răng nói: “Không biết, Tinh Túc Nhị Thập Bát tôn giả cũng ở nơi đó chữa trị cho nàng, có thể giữ lại một hơi, chỉ là không biết…”

Nói còn chưa dứt lời, lấy công lực của Tinh Túc Nhị Thập Bát tôn giả cũng chỉ có thể giữ lại cho nàng một hơi thở, hậu quả người nào dám cam đoan.

Vân Thí Thiên vừa nghe liền quay đầu muốn xuống giường ra ngoài, thân hình run lên, phun ra một tia máu tươi.

“Quân vương, trưởng công chúa điện hạ đã gặp chuyện không may rồi, người không thể lại xảy ra chuyện, ta van cầu người, không nên lộn xộn nữa, không nên lại di động thân mình.”

Phong Vô Tâm thấy vậy gấp đến độ miệng cũng sắp trào bọt ra rồi, những người khác trong điện lại cấp bách quỳ xuống.

Một đường trở về, quân vương của bọn họ thúc dục Loan Phượng Phi Bằng bay gấp trở về, đáng lý phải mất nửa ngày thời gian đã bị hắn rút xuống chỉ còn có hai canh giờ đã đến Vọng Thiên Nhai.

Một khi dùng toàn lực đấu khí thúc dục, vết thương cũ sẽ mạnh mẽ tái phát, nếu không phải có Tinh Túc Nhị Thập Bát tôn giả lập tức xông về phía trước liên thủ giúp hắn ngăn chặn, mạng của hắn đã…

Nói không chừng so với Vân Khung hắn sẽ đi trước một bước…

Trải qua mấy ngày hôn mê đến hôm nay mới tỉnh dậy.

Vân Thí Thiên nghe vậy hít sâu vào một hơi, cường chế áp lo lắng và phẫn nộ trong lòng.

Trong nháy mắt, tẩm cung Vân Thí Thiên chỉ còn lại tiếng ho khan kịch liệt.

“Các nơi đã an bài thỏa đáng?” Một lúc lâu sau, thanh âm Vân Thí Thiên mới khôi phục lại tỉnh táo.

“Không có vấn đề, thách Đế Phạm Thiên hắn cũng không dám đến đây, bất quá…” Phong Vô Tâm chần chờ một chút, nhìn ánh mắt Vân Thí Thiên, ngập ngừng một lúc lâu mới quyết định không giấu diếm.

“Đế Phạm Thiên bị thương, nghe nói là bị Tiểu Ngân đâm một thương, Quân Lạc Vũ biến mất vô tung.”

Vân Thí Thiên nghe vậy ánh mắt thật sâu đen xuống, trong mắt cuồng phong bạo vũ cơ hồ cuồng liệt đến nỗi muốn hủy diệt cả thiên địa.

Một mảnh tĩnh mịch, một lát sau Vân Thí Thiên đột nhiên nâng tay lên, chúng người hầu trong điệm rất nhanh lui xuống, chỉ chừa lại có một người là Phong Vô Tâm.

“Phong Vô Tâm, ngươi có tin nàng hay không?” Trong không khí tĩnh lặng, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm giọng nói.

Phong Vô Tâm sửng sốt ngay sau đó cắn răng nói: “Nàng làm hại người và trưởng công chúa thành như vậy, ta còn…”

“Ta chỉ hỏi ngươi tin hay không tin?” Vân Thí Thiên cất cao giọng ngăn lại hỏi.

Phong Vô Tâm nghe vậy, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tính cách của nàng là sẽ không làm loại chuyện này, nếu ta còn có thể nhìn lầm, hai mắt này đã không còn cần phải tồn tại rồi, việc này có khả nghi.”

Ngày đó hắn bị chọc tức giận công tâm không có suy nghĩ nhiều, hơn mười ngày trôi qua sau đó, sau khi bớt giận hắn cẩn thận nghĩ lại, nhưng cũng thấy ra có chút không đúng.

Vân Thí Thiên nhìn thoáng qua Phong Vô Tâm, một lát sau chậm rãi gật đầu.

Không hổ là người cùng hắn lớn lên, hắn không nhìn lầm Phong Vô Tâm.

“Âm thầm bảo vệ nàng, khụ khụ…” Khóe miệng Vân Thí Thiên máu chảy không ngừng, nội thương của hắn…

“Quân vương, người…”

“Khụ khụ…” Vân Thí Thiên mạnh ho lên, nhưng lại trừng mắt nhìn chằm chằm Phong Vô Tâm không rời.

Phong Vô Tâm thấy vậy nắm chặt nắm đấm.

Âm thầm bảo vệ nàng, nguyên lai không phải quân vương nhà hắn cùng Lạc Vũ trở mặt thành cừu, mà là tự tạo cho nàng một con đường sống.

Lúc này nếu Lạc Vũ tới Vọng Thiên Nhai cũng chỉ có con đường chết, bởi vì quân vương nhà hắn bi trọng thương hôn mê sẽ không bảo vệ được nàng, mà ở Vọng Thiên Nhai người muốn lấy mạng Lạc Vũ rất nhiều.

“Trưởng công chúa nàng…”

Phong Vô Tâm nhìn ánh mắt Vân Thí Thiên, nói cũng không nói hết.

Hắn rõ ràng rồi, Vân Thí Thiên vốn tin tưởng Lạc Vũ, nhưng là hắn không tin cha mẹ Lạc Vũ.

Hắn để bọn họ rời đi là cì sợ mình sẽ giết cha mẹ Lạc Vũ trong cơn phẫn nộ, cho nên…Cho nên…

Hắn là sợ Lạc Vũ thương tâm.

Phong Vô Tâm hiểu ra tất cả, năm ngón tay nắm chặt cũng bắt đầu run rẩy.

Quân vương nhà bọn họ không động tình thì thôi, vừa động tình quả thực…

Khó trách Đế Phạm Thiên dám xếp đặt như thế, dám ra tay như thế, đây là chắc chắn rằng Lạc Vũ là nhược điểm của quân vương bọn họ.

Phần tình yêu này đã thâm sâu đến độ này rồi.

Hắn, có cần hay không hắn thay quân vương chặt đứt chuyện này…

“Phong… Vô… Tâm…” Phong Vô Tâm suy nghĩ đến đây, Vân Thí Thiên đột nhiên mở miệng, mỗi chữ mỗi câu ẩn chứa vô tận hàm nghĩa nguy hiểm.

Phong Vô Tâm nhìn Vân Thí Thiên, Vân Thí Thiên vừa hộc máu vừa trừng mắt nhìn Phong Vô Tâm.

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu, một lát sau Phong Vô Tâm thở dài một tiếng, hạ xuống quyết tâm nói: “Vâng.”

Vọng Thiên Nhai, Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, tất cả đều là các đại tướng tọa trấn một phương, bọn họ muốn giết một người, cho dù người đó có chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ có người báo tin cho bọn hắn.

Nếu hắn không âm thầm ra mặt giúp đỡ, Lạc Vũ cho dù đi tới chân trời, cũng sẽ không có một ngày sống yên.

Quân Lạc Vũ, Vân Khung, cha mẹ Lạc Vũ, quân vương nhà bọn họ, chữ tình chữ hiếu bên trong, thật là nghiệt duyên, nghiệt duyên a, phải làm như thế nào mới tốt đây.