Rồng đen gào thét, bay lượn giữa không trung.

“Oanh…” Tiếng nổ kinh người vang vọng khắp Hà Quân Phong.

Chỉ thấy rồng đen gào thét mà đến, ầm một tiếng nay tức khắc chống lại tấm màn đen đang bao vây lấy Già Diệp Tháp Thất trưởng lão, phát ra tiếng đánh nhau kịch liệt, nhất thời chỉ thấy ánh lửa ngang trời.

Lực lượng kia bao vây lấy Già Diệp Tháp thất trưởng lão, giống như bị người ta dùng búa hung hăng đánh trúng, phịch một tiếng, hướng phía mặt đất mà rơi xuống.

Oanh một tiếng, Già Diệp Tháp thất trưởng lão bị đập mạnh xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt, ánh sáng phát tán khắp nơi.

Đứng xa xa đám người quần hùng thiên hạ đang lẳng lặng quan sát, thấy vậy không khỏi rút trừu khóe miệng.

Thật là lợi hại, một kích thật là cường đại.

Khói bụi mù mịt, tràn ngập cả một phương, nhất thời chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Vân Thí Thiên đứng giữa không trung, mà không thấy Già Diệp Tháp Thất trưởng lão.

Gió qua ngọn cây, uy lực kinh người.

“Tuyệt quá…”

Ngay lúc này, xa xa đám người Phong Vô Tâm và quần thần Vọng Thiên Nhai, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, tiếng kinh hô vang vọng bốn phía.

Bọn họ biết lần này đi ra ngoài lịch luyện*(rèn luyện lấy kinh nghiệm) Quân vương của bọn họ lại cường đại hơn.

Thế nhưng cũng hoàn toàn không ngờ là lại lợi hại tới như vậy.

Này quả thực, làm cho bọn họ không cách nào không kích động.

Sau này, xem ai còn có dũng khí dám khi dễ Vọng Thiên Nhai của bọn họ nữa.

Mà cùng khắc, bên này Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đang chống lại hai đệ tử của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão cũng vang lên hai tiếng nổ mạnh.

Ánh sáng Ngân hồng sắc bén mà dứt khoát.

Tiểu Hồng đứng sừng sững ở giữa không trung, một khắc trước còn đang ở ngoài mười thước, mà một khắc sau đã phi thân đến bên cạnh đệ tử của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão.

Ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt mang theo tuyệt đối hưng phấn, thẳng tắp chống lại đối thủ trước mặt.

Khoảng cách gần đến mức cơ hồ là mặt chạm mặt.

Già Diệp Tháp đệ tử trong mắt hiện lên vẻ sửng sốt, ma thú này hoàn toàn đột phá phạm vi vòng phòng hộ của hắn.

Mà ngay lúc hắn sửng sốt,

Tiểu Hồng vung trảo như tia chớp đánh tới, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt đối khinh bỉ.

Ngân hồng hiện ra, chỉ là thoáng qua, đã làm cho hắn cơ hồ còn không kịp phản ứng lại.

“Đừng…” Một tiếng kêu đau đớn.

Ngay lập tức, tên đệ tử của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đang đối diện với Tiểu Hồng cơ hồ không dám tin, trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Hồng.

Mà trên cổ hắn là một vệt màu đỏ, máu bắt đầu chảy ra.

“Ngươi… Ngươi…” Thanh âm khàn khàn mà tan rã, cuối cùng hắn cũng không thể nói được lời kế tiếp.

Thân hình hướng phía sau mà đổ, chậm rãi hướng mặt đất rớt xuống, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ cùng vặn vẹo, một màn này hoàn toàn khắc sâu vào mắt mọi người.

Muốn đấu với ta, hừ ta khinh.

Tiểu Hồng cao ngạo ngẩng đầu lên.

Nghĩ lại lúc nó còn ở Hải Thần tông, nhiều như vậy đệ tử Hải Thần tông cũng bị nó thu thập, dù là năm người đánh một người, hay là xa luân chiến.

Nó cũng có thể thắng cả tám trận, bây giờ chỉ là một tên đệ tử của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão, quả thực chính là không chịu nổi một kích, không chịu nổi một kích.

Cao ngạo ngẩng đầu, Tiểu Hồng một thân ngân hồng, bao phủ trong ánh mặt trời, xinh đẹp kinh người.

Cùng khắc, tại một phương hướng khác Tiểu Ngân, thấy Tiểu Hồng đã thu thập đối thủ trước mặt, nhất thời cái đuôi nhếch lên, nắm chặt tay.

Nó mới không cần bị Tiểu Hồng lập công trước.

Nếu không, sau này người vợ ác này khẳng định sẽ cùng hắn khoe mẽ.

Không chơi nữa, một đám ma thú biển cũng không phải đối thủ của nó, huống chi chỉ là một người, hừ.

Tiểu móng vuốt nắm chặt, thoáng cái đã đứng ở trước mặt đối thủ, không đợi tên đệ tử Già Diệp Tháp phản ứng lại, Tiểu Ngân giương tiểu móng vuốt, hướng phía cằm dưới của đối thủ, tiểu móng vuốt bên trái vung lên, trảo ra một quyền.

“Ầm.” Lập tức, tên đệ tử Già Diệp Tháp giống như diều đứt dây, hướng phía bầu trời bay đi.

Ngân quang chợt lóe, Tiểu Ngân rất nhanh đuổi theo.

Lắc mình một cái, xuất hiện trên đỉnh đầu Già Diệp Tháp đệ tử, chân sau bắt lấy tên đệ tử kia, hung hăng đạp một cước.

“Bịch.”

Trong nháy mắt, đệ tử của Già Diệp Tháp Thất trưởng lão giống như một hỏa tiễn, hướng phía dưới mặt đất mà đập xuống.

“Ôi chao, tránh mau…”

“Oa oa, chạy mau…”

Phía dưới, mọi người đang ngửa đầu xem Tiểu Ngân đối địch, thấy Tiểu Ngân cư nhiên chỉ một cước đem người nọ hướng bọn họ đá tới.

Không khỏi làm cho đám người hoảng sợ đều hướng hai bên nhanh chóng tránh ra.

Đùa sao, Tiểu Ngân một cước lực lượng cường đại đến ngay cả cái gì Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đệ tử cũng chịu không nổi, bọn họ cũng không cái năng lực để hứng một cước này.

Trong nháy mắt, phía dưới vốn còn đứng rậm rạp người tức khắc đã không còn thấy ai, tránh ra thành một cái vòng tròn lớn nhường chỗ cho tên đệ tử Già Diệp Tháp Thất trưởng lão đang giống như hỏa tiễn rớt xuống.

“Ầm.” Mạnh mẽ nện xuống đất .

Ngay lập tức, vòng tròn bị đập vỡ, hình thành một cái hố sâu.

Đám người thiên hạ quần hùng, nhất thời cúi đầu hướng cái hố sâu nhìn lại.

Dưới hố tối đen, nhìn không thấy đáy.

Như thế này, đừng nói là người trực tiếp nhận một kích đó, chính là đứng bên cạnh thôi cũng sợ rằng sẽ đi đời nhà ma, cái này khẳng định không có người sống sót rồi.

Nhìn một màn này, thiên hạ quần hùng nhất tề thối lui.

Lực lượng đến mức này cũng là quá biến thái đi.

Mà trên không trung, Tiểu Ngân đang nhìn kết quả chiến đấu của mình, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng.

Tiêu sái vung lên bộ lông màu bạc, như là cực kỳ đẹp trai hướng Tiểu Hồng dựng thẳng lên hai móng vuốt, ta đẹp trai không?

Tiểu Hồng thấy vậy nhìn Tiểu Ngân một chút, quay đầu nhìn nơi bị Tiểu Ngân phá hư.

Mắt to khinh thường hướng lên trời đảo một cái, hai chân trước ôm ngực, bá đạo xoay người, đưa mông hướng Tiểu Ngân.

Hừ, đẹp trai cái đầu ngươi.

Vui đùa, hừ.

Xuân phong phất qua, trên Vọng Thiên Nhai một bầu không khí hăng hái.

Khi khói bụi tản ra, nơi mặt đất bị lực lượng của Vân Thí Thiên đánh xuống giống như là sao chổi đụng phải mặt đất, tạo thành một cái hố to lại sâu.

Trong hố sâu, Già Diệp Tháp Thất trưởng lão tóc tai tán loạn, vạt áo rách nát, trên người đều là máu tươi.

“Khụ khụ, khụ… Hải Thần tông, Hải Thần tông…”

Già Diệp Tháp Thất trưởng lão trên mặt tràn ngập oán hận cùng sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hải Mặc Phong ở phía trên, cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống Hải Mặc Phong.

Cao cao tại thượng Hải Mặc Phong ngồi bất động, giống như cho dù hết thảy lực lượng xông tới cũng không hề làm cho hắn có chút nào lay động, thản nhiên nói: “Ta nói rồi ta là đến xem náo nhiệt.

Kỹ không bằng người thì không nên quái Hải Thần tông ta, Thất trưởng lão, ngươi biết ta luôn luôn không thích ăn mệt.”

Thanh âm lãnh đạm, lạnh tâm lạnh phế.

“Không cần nhiều lời nói nhảm.”

Thất trưởng lão oán hận nói còn chưa nói hết, trên khoảng không Vân Thí Thiên đạp bước mà đến, trên người toát ra hàn khí lãnh lẽo, ngón tay lóe ra hắc sắc quang điện.

Một kích cư nhiên không đánh chết, mạng thật đúng là lớn.

Lúc này Thất trưởng lão vừa thấy Vân Thí Thiên khí thế ngút trời đang vận sức chờ phát động, nhất thời trên mặt vốn dính đầy máu tươi lập tức tái nhợt.

Chỉ trong vòng một ngày lại làm cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Này Vân Thí Thiên con mẹ nó đã ở Hải Thần tông ăn cái gì thứ tốt, cư nhiên lại mạnh mẽ thành như vậy, lão tử hôm nay tánh mạng thật khó bảo toàn.

Nhưng lại đâu biết rằng vốn là Vân Thí Thiên cũng không yếu, lúc trước còn mang thương thế nghiêm trọng trong người, có mười phần lực lượng cũng chỉ dám dùng năm phần mà thôi.

Mà lúc này thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn, lại vừa đột phá, vậy đương nhiên…

Rồng đen bay lên, giống như vạn con hắc xà loạn vũ, Vân Thí Thiên lại di chuyển thân hình hướng về phía Già Diệp Tháp Thất trưởng lão mà lao đến.

Già Diệp Tháp thất trưởng lão đứng ở dưới hố, nhìn thấy Vân Thí Thiên thế tới rào rạt, trên mặt trắng bệch hiện lên một tia đập nồi chìm thuyền *quyết tiệt.

*Phá phủ trầm châu

Phá phủ trầm châu (Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền). Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và đục thủng thuyền.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”. Vào những năm cuối triền nhà Tần, nước Tần xuất binh tấn công nước Triệu. Nước Triệu bị thất bại bèn lui về cố thủ ở Cự Lộc (Tức phía tây nam Bình Hương tỉnh Hà Bắc ngày nay) thì bị quân Tân bao vây chặt. Bấy giờ, Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.

Nhưng khi Tống Nghĩa đưa quân đến An Dương thì dừng lại không đi nữa và nán lại ở đó những 46 ngày. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, ông nhiều lần yêu cầu Tống Nghĩa đưa quân bắc tiến cùng quân Triệu hợp sức, trong đánh ra, ngoài đánh vào thì quân Tần tất bị thất bại. Nhưng Tống Nghĩa lại muốn chờ cho tới khi hai bên Tần Triệu đánh nhau mệt rồi mới tiến đánh thì ngư ông được lợi, nên ra lệnh nghiêm cấm quân sĩ không ai được tùy ý hành động. Sau đó, Tống Nghĩa mở tiệc mời khách ăn uống no say, mặc cho đám quân lính chịu đói khát.

Hạng Vũ không thể nhịn được nữa, bèn bày mưu hạ sát Tống Nghĩa, các tướng sĩ liền bầu Hạng Vũ lên làm chủ tướng. Sau đó, Hạng Vũ lệnh cho hai vị tướng dẫn hai vạn quân vượt sông sang giải cứu Cự Lộc trước. Sau khi đánh thắng vài trận nhỏ, Hạng Vũ liền ra lệnh cho toàn quân vượt sông sang cứu viện nước Triệu.

Sau khi quân đội đã qua sông, Hạng Vũ đã áp dụng một loạt hành động quả quyết, đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày lương khô, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, ngoài ra không còn lối thoát nào khác. Cho nên toàn quân sau khi đến ngoại vi Cự Lộc, liền nhanh chóng vây chặt quân Tần, qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần.

Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về lòng quyết tâm chiến đếu đến cùng, anh dũng tiến lên, quyết một trận tử chiến. ( CRI )

“Bịch.” Trở tay một quyền đánh vào trước ngực mình.

Thất trưởng lão hé miệng, hai ngụm máu tươi tử trong miệng hắn phun ra bắn xuống dưới mặt đất.

Trong nháy mắt, chỉ thấy trên mặt đất kim quang chợt lóe, hai người cùng hắn giống nhau như đúc đột nhiên xuất hiện ở bên người Thất trường lão.

“Di.” Đang ngồi bất động trên cao Lạc Vũ thấy vậy, đứng lên thu hồi chân đang giẫm Đế Phạm Thiên.

Cái này, chẳng nhẽ Thất trưởng lão cũng biết vạn ảnh mê tung giống nàng?

“Giải thể thần công, lão đầu muốn đồng quy vu tận rồi.”

Cùng lúc bên người Lạc Vũ, Hải Mặc Phong khó có được cười nhạt, thong thả nói.

Già Diệp Tháp lấy thổ hệ lực lượng làm chủ.

Lấy máu của mình cùng hai phần ba lực lượng của bản thân, mượn thổ lực lượng hóa ra hư ảnh, đây là tuyệt chiêu hộ mệnh của Già Diệp Tháp.

Có thể nói là cao hơn vạn ảnh mê tung của Lạc Vũ, ngay cả hắn cũng nhận không ra ai là thật, ai là giả.

“Cuồng vọng tiểu bối, bổn tọa hôm nay liều mạng với ngươi.”

Hải Mặc Phong vừa dứt lời, đã thấy ba người Già Diệp Tháp Thất trưởng lão một tiếng rống lên, hướng phía Vân Thí Thiên vẫn đứng giữa không trung mà đánh tới.

Một đạo thân hình mãnh liệt bay lên, mặt khác lưỡng đạo thân hình nhưng lại hướng hai phía khác mà bay đi.

Thật thật giả giả, hư hư thực thực.

Phía dưới mọi người đang đứng quan sát thấy vậy nhất tề trợn mắt há hốc mồm nhìn biến cố vừa mới xảy ra, lực lượng biến hóa như vậy, đã hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của bọn hắn.

Mà đang ở giữa không trung Vân Thí Thiên thấy vậy, khẽ cau mày, lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi cho rằng như vậy là có thể đào tẩu, hừ.”

Thanh âm lạnh như băng vang vọng khắp không trung.

Ngay lập tức chỉ thấy Vân Thí Thiên trong tay hắc quang chợt lóe,

Vạn con rắn màu đen lập tức hợp lại thành một cỗ lực lượng.

Phi nhanh mà đi, tụ lại thành hình.

Một cái hư ảo hiện, ra giống như thần vật của Hải Thần tông, Hải Thần Liên *( dây xích của Hải Thần) hình thành trên không trung.

“Răng rắc, răng rắc…”

Hải Thần liên màu đen tại không trung mang theo thanh âm di chuyển, truy tung ba cái Thất trưởng lão.

Giống như rắn không xương, không ngừng truy tung, vô cùng vô tận.

“Ta có chút hối hận rồi.” Phía dưới mọi người trợn mắt há hốc mồm, Hải Mặc Phong lần đầu tiên có điểm bất đắc dĩ, tay nâng lên xoa xoa mi tâm.

“Tiểu tử này đem tuyệt học chấn tông của Hải Thần tông ta lĩnh hội hết thảy.”

Hải Thần phụ cốt liên, cho dù là chạy đến chân trời góc biển, nó cũng có thể đuổi được.

Người này, không ai dạy hắn, hắn cư nhiên ngay tại đáy biển, chỉ dựa vào Hải Thần liên phát ra lực lượng dẫn đạo, cũng liền giúp cho hắn lĩnh ngộ rồi.

Điều này làm cho hắn cực kỳ hối hận, thật sự rất hối hận.

Cư nhiên để cho hắn chiếm hết tiện nghi.

Hải Mặc Phong vuốt mi tâm, Lạc Vũ nghe vậy hưng phấn vạn phần cười đến sáng lạn giống như ánh sáng mặt trời.

Chậm, chậm rồi, Thí Thiên của nàng đã lĩnh hội rồi.

Gió thổi khắp nơi, màu đen hư ảnh Hải Thần liên hiện hữu khắp nơi, trải rộng một phương trời.

Đừng nói ba cái Già Diệp Tháp Thất trưởng lão, cho dù là ba mươi cái, cũng đừng mơ tưởng có thể chạy thoát.

“Không…” Bị Hải Thần liên khóa thân, ba cái Già Diệp Tháp Thất trưởng lão trong nháy mắt hai cái tan rã, chân thân của Già Diệp Tháp Thất trường lão đang trốn theo hướng đông, bị vây hãm thét lên tiếng.

“Vọng Thiên Nhai ta không phải dễ khi dễ như vậy, hôm nay bổn quân nhất định khiến cho ngươi chết một cách rõ ràng.”

Thanh âm lạnh như băng vang lên, Vân Thí Thiên quơ tay vừa thu lại Hải thần liên, hư ảnh Hải thần liên lập tức động.

“Aaaa…”

Tiếng kêu thê lương ở trên không trung vọng ra.

Hải thần phụ cốt liên, tuyệt học chấn tông của Hải Thần tông, ngay cả linh hồn nó cũng có thể tiêu diệt được.

Máu tươi bắn ra khắp nơi, kẻ đến khi dễ người khác cuối cùng tất tự chịu nhục vào thân.

Gió qua ngọn cây, trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.

Huyết sắc rơi xuống, Già Diệp Tháp thất trưởng lão, không còn gì cả ngoài huyết sắc.

“Diệt thật là tuyệt, coi bọn họ còn dám kiêu ngạo.” Lạc Vũ vỗ tay, nét mặt tươi cười như hoa.

Ngay lúc Lạc Vũ đang cười, Hải Mặc Phong lại lạnh lùng nói.

“Có cái gì mà đắc ý, hắn bất quá vốn là dựa vào quan hệ huynh đệ mới làm chức này trưởng lão, cũng chỉ là người có võ công thấp nhất trong các trưởng lão của Già Diệp Tháp.”

Lạc Vũ nghe tiếng xé gió quay đầu đi: “Ngươi cũng không thể…”

Mà ngay lúc Lạc Vũ vừa mở miệng trong nháy mắt, một đạo ánh sáng so với tia chớp còn nhanh hơn từ bên người nàng phóng ra, bắn về phía bầu trời.

Lạc Vũ theo bản năng vung tay lên, nhưng lại lại chậm một bước, không có chặn lại được.

Lạc Vũ nhất thời cau mày, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời một đạo ánh sáng vô sắc ngay lập tức bay đi xa, như vậy tốc độ cùng lực lượng, xẹt qua trong chớp mắt, dung hợp tại trên bầu trời.

Đây là vật gì vậy?

“Phản hồn quyết, là di chúc của Già Diệp Tháp đệ tử trước khi chết muốn truyền đạt về tông môn.”

Hải Mặc Phong ngẩng đầu nhìn trời nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, chậm rãi nói: “Hàm chứa cực đại oán hận như vậy, cái này phiền toái rồi.”

Lạc Vũ nghe vậy chau mày, cúi đầu nhìn Đế Phạm Thiên đang bị đạp dưới chân.

Trên ngực Đế Phạm Thiên, vết máu không ngừng thấm ra, nhưng sức lực cũng đã sắp không còn.

Lúc này trên khuôn mặt ôn hòa hiện lên một nụ cười dữ tợn, mỗi một câu chữ đều mang theo sự ác độc tới cực điểm nói: “Quân Lạc Vũ, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Trận này, ta không tính đến Hải Thần tông sẽ nhúng tay giúp các ngươi, cho là ngươi thắng, bất quá cũng không quan hệ, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc, bây giờ bất quá mới đi được một nửa mà thôi.

Các ngươi chờ, ta sẽ trả lại mối nhục ngày hôm nay, ha ha, Vân Thí Thiên, thứ ta không chiếm được ngươi cũng đừng mơ tưởng chiếm được, cho dù ta chết cũng tuyệt không cho ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Ta sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, khục khục, ngày sau gặp lại, nghĩ muốn cùng một chỗ với nhau, kiếp này đừng mơ tưởng.”

Lời nói mang đầy sự oán nộ cùng ác độc vang vọng trong không trung, Đế Phạm Thiên cười ác độc nhìn Lạc Vũ đột nhiên biến sắc, trên ngực vô sắc ánh sáng chợt lóe.

Trong nháy mắt máu tươi tuôn ra từ khóe miệng Đế Phạm Thiên, trên mặt vẫn mang nụ cười ác độc.

Đột phá giam cầm, tự phế gân mạch, đã chết.

Nhìn khuôn mặt ác độc tràn đầy ý cười mỉa mai cùng những lời nói đầy hận thù quanh quẩn bên tai, Lạc Vũ chau mày cảm thấy được sự oán hận đến đỉnh điểm của Đế Phạm Thiên.

Làm cho người ta nghe xong tâm lý thật không thoải mái.

“Chỉ bằng ngươi.” Lúc Lạc Vũ còn đang chau mày, thanh âm Vân Thí Thiên đột nhiên vang lên bên tai.

Duỗi một tay ôm thắt lưng Lạc Vũ, Vân Thí Thiên một cước đá thi thể Đế Phạm Thiên ra xa, rơi xuống phía dưới chỗ quần thần Vọng Thiên Nhai.

” Di ngôn của hắn có vấn đề.” Hải Mặc Phong thản nhiên nói.

Lời oán hận sâu sắc đến cực điểm, nếu như truyền lại…

Già Diệp Tháp rất che chở cho đệ tử của mình.

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, cần gì nhiều lời.”

Vân Thí Thiên ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ, cúi đầu nhìn Lạc Vũ, ánh mắt lãnh khốc nhưng chứa đầy thâm tình.

Chỉ cần hai người bọn họ nắm tay nhau, chỉ cần hai người bọn họ cùng một chỗ.

Thiên hạ này có gì có thể làm khó được bọn họ? Thiên hạ này có chỗ nào mà bọn họ không thể đi? Có lực lượng nào có thể phá hủy bọn họ.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, trong mắt tràn đầy kiên định và kiên quyết.

Những khó chịu bởi lời nói của Đế Phạm Thiên giờ cũng tan thành mây khói.

“Đúng, không cần sợ.” Cầm lấy tay Vân Thí Thiên, khóe miệng Lạc Vũ buông ra một câu, trên mặt toát ra tươi cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời.

Chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, thiên hạ này, không có gì có thể làm cho bọn họ sợ hãi.

Bên cạnh hai người Hải Mặc Phong thấy vậy hơi hơi nhướn mi, duỗi tay bắt lấy Tiểu Ngân, nhân tiện dùng sức vuốt vuốt.

Mà Tiểu Ngân đang theo Tiểu Hồng đùa giỡn, thấy vậy nhất thời giận dữ.

Nhìn đỉnh đầu của nó lông mao loạn thành một đoàn, Tiểu Ngân duỗi trảo phẫn nộ chỉ vào Hải Mặc Phong.

Ta muốn hưu phu.

Một lời vừa nói ra, những người có thể hiểu được lời của nó (Tiểu Hồng, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên) nhất tề xoay người nhìn về phía Tiểu Ngân.

Nó muốn hưu phu? Ha ha…

Hải Mặc Phong vẫn lạnh nhạt như trước, ôm lấy Tiểu Ngân, chống lại Tiểu Ngân đang giận giữ, thản nhiên địa nói: “Uhm ý này không sai.

Bất quá, chỉ có ta có thể hưu thê, ngươi còn không có tư cách hưu phu.”

Tiểu ngân nhất thời xù lông lên tức giận hỏi, tại sao? Tại sao?

“Bằng lão cha ngươi thấy ta còn phải kêu ta một tiếng Hải thiếu chủ, ta thay mặt hắn quản giáo con hắn, thiên kinh địa nghĩa.”

Tiểu ngân trong nháy mắt giống như bong bóng xì hơi.

“Bất quá, chờ ta ngày nào đó tâm tình tốt, ta sẽ hưu ngươi.” Hải Mặc Phong dẫn theo Tiểu Ngân, chậm rãi đứng lên, thong dong bước đi.

Tiểu Ngân từ trong bộ lông nhìn lên Hải Mặc Phong, ấp úng một hồi, cuối cùng không nói ra được lời nào.

Vậy ngươi, vậy ngươi, hưu ta đi.

“phốc xuy..” Lạc Vũ xem đến đó cũng không nhịn được cười.

Mà Tiểu Hồng ở một bên xem náo nhiệt sớm đã cười đến ngã trái ngã phải.

Thân thể nhỏ nhắn rơi trên mặt đất, bốn chân hướng lên trời, nhưng vẫn cười không dứt.

“Ha ha…”

Ôm Lạc Vũ, nhìn Tiểu Hồng cùng Tiểu Ngân, băng sơn ngàn năm như Vân Thí Thiên, chưa từng thấy qua chuyện gì khiến cho hắn thấy thú vị mà lúc này trên mặt hắn cũng xuất hiện ý cười, giống như ngàn năm băng tuyết được hòa tan, mặt đất cũng đang hồi xuân.

Như vậy điên đảo chúng sinh, nhẹ nhàng mà tràn đầy niềm vui.

Xa xa, chính mắt nhìn thấy kịch chiến kết thúc, Phong Vô Tâm, quần thần Vọng Thiên Nhai cùng toàn bộ quần hùng thấy vậy nhất thời trừng mắt sững sờ, sững sờ qua đi, nhất thời cực kì vui sướng.

“Vạn tuế…”

“Ha ha, chúng ta thắng…”

“Chúng ta thắng… , “

Thanh âm bay lượn trên không trung, giống như sóng ở ngoài biển khơi, lớp lớp nối tiếp nhau, lớp sau cao hơn lớp trước.

Trên mặt ai cũng hiện lên vẻ vui sướng, cao hứng, mang theo sự phấn chấn như hoa xuân nở rộ.

Giống như băng tuyết đồng loạt tan ra, mùa xuân lan tràn khắp nơi.

Đó là một loại hưng phấn của sự hồi sinh.

Đó cũng là một bước ngoặt mới, một điểm khởi đầu mới.

Vị trí của Vọng Thiên Nhai tại Vong Xuyên đại lục lại tăng thêm một bậc.

Trên Vọng Thiên Nhai không khí tràn ngập sự vui sướng, tất cả đều đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt.

Lúc này Vọng Thiên Nhai không khí đang cực nóng.

Đó ba phần là cái nóng của mùa xuân, còn bảy phần là của lòng người.

Tuyệt vời, một hồi kịch chiến kết thúc thắng lợi, gọn gàng mà xinh đẹp, chẳng những tẩy đi toàn bộ chướng khí của Vọng Thiên Nhai, còn làm cho quần hùng nhìn Vọng Thiên Nhai bằng con mắt khác xưa, kiến thức đến Vọng Thiên quân vương cường đại.

Đó là phải cường đại đến mức độ nào?

Ngay cả cái gì Lánh đời tông tộc cũng có thể giết được dễ dàng như thế, hoàn toàn đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ.

Nhất thời, thiên hạ quần hùng nhìn Vân Thí Thiên, trong thâm tâm đã thay đổi hoàn toàn về thái độ cùng ánh mắt, mang theo sự sùng bái cùng kính sợ khác hẳn với trước.

Đây là loại thần phục phát ra từ sâu trong nội tâm

Mà ngày đó ngay sau khi đại hội kết thúc.

Tin tức đã được lan truyền hướng về mọi phương trời của Vong Xuyên đại lục với tốc độ chóng mặt.

Gió qua ngàn dặm, trời đất rơi vào một mảnh lặng im.

Ngày hôm đó, trong hầm băng tại thâm cung của Vọng Thiên Nhai.

Vân Thí Thiên mang theo Lạc Vũ đứng trước giường của Vân Khung.

Vân Thí Thiên không chịu được đám người quần hùng giở trò nịnh hót, giả vờ thuần phục hoặc là có ý nghĩ không an phận, tất cả mọi việc đều ném cho Phong Vô Tâm xử lý hết thảy.

Hắn, còn có chuyện quan trọng khác cần phải làm.

Trong hầm băng ở sâu dưới lòng đất đất, hàn khí bốc lên, mông lung mờ ảo làm cho người ta cảm giác như đang ở trong cõi thần tiên.

Lạc Vũ đứng ở bên giường Vân Khung.

Nhìn bọn họ dùng khí lạnh của băng để duy trì một tia hơi thở cho Vân Khung, duy trì trạng thái thân thể ở mức thấp nhất.

Khẽ cắn môi, Lạc Vũ nhẹ nhàng quỳ gối trước giường của Vân Khung nói: “Xin lỗi.”

Cúi đầu xuống mang theo thanh âm bao hàm vô số áy náy cùng xin lỗi.

Đây là thay mặt cha mẹ nàng nói ra lời xin lỗi.

Mặc dù không phải cố ý, mặc dù là bị tính kế, cuối cũng cũng là do cha mẹ nàng thiếu chút nữa đã giết Vân Khung, nàng sao có thể không xấu hổ.

“Không cần nói như vậy.” Vân Thí Thiên thấy vậy tiến đến, ôm lấy thắt lưng Lạc Vũ đem nàng nâng lên: “Tỷ tỷ là người hiểu lý lẽ, tỷ tỷ sẽ không trách nàng.”

Dứt lời, Vân Thí Thiên nhẹ nhàng nâng tay sửa lại mái tóc cho Vân Khung.

Hắn hiểu rất rõ tỷ tỷ của mình, nàng không phải người có lòng dạ hẹp hòi.

Sau khi nàng biết rõ mọi chuyện, nàng sẽ không hận Lạc Vũ, bởi vì Lạc Vũ là người hắn rất yêu.

Lạc Vũ nghe vậy hít sâu một hơi, cầm bàn tay không có sinh khí của Vân Khung: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho tỷ, nhất định như vậy.”

Ở phía sau, Vân Thí Thiên cái gì cũng chưa nói, đầu ghé lên vai của Lạc Vũ, nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng.

Lạc Vũ quay lại ôm lấy Vân Thí Thiên, dựa sát vào nhau.

Sao mà may mắn, sự tình không đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng.

Sao mà may mắn, mọi việc vẫn còn có thể xoay chuyển được.

Sao mà may mắn như vậy…

Tâm ý tương thông, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào nhưng lại làm cho không khí trong Băng Cung trở nên ấm áp hơn.

Đó là tình yêu say đắm phát ra từ tận đáy lòng của mỗi người.

Đứng ở phía sau Vân Thí Thiên là Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, ba người nhìn một màn này liếc nhau, nhất tề tiến lên một bước, không nói tiếng nào đồng loạt quỳ gối trước người Lạc Vũ.

Lạc Vũ nghe thấy tiếng động quay lại, thấy vậy, mi nhíu lại.

“Vương phi, là lỗi của chúng ta, là chúng ta lòng dạ hẹp hòi đố kị với Vương phi có thể có được sự yêu mến của Quân vương, sợ rằng một ngày nào đó người sẽ áp đảo chúng ta.

Vì vậy cho nên ngoài mặt làm như không có gì nhưng trong lòng lại có suy tính khác.

Cũng bởi vậy nên khi sự việc xảy ra, chúng ta đã không suy xét đến tính tình của người, không xem đến cách hành sự hàng ngày của người, cứ thế mà cho rằng người là gian tế của địch.

Vì thế chúng ta không những đã bất kính với người, còn hạ xuống sát lệnh.”

Một lời nói ra Yến Trần quỳ xuống, cúi đầu hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Chúng ta tự biết tội nghiệt sâu nặng, không cầu Vương phi tha thứ, chỉ mong người xử phạt chúng ta.”

“Đúng vậy, cầu Vương phi xử trí, chúng ta không một câu oán hận.” Yến Trần đang quỳ nói, Yến Phi cùng Yến Lâm đồng loạt mở miệng.

Bọn họ sai lầm rồi, bọn họ không còn mặt mũi nào nhìn Lạc Vũ.

Hôm nay, bọn họ không dám cầu Vương phi tha thứ, chỉ cầu xử phạt bọn họ để nàng có thể bớt tức giận là được.

Bọn họ, thật sự mang tội rất lớn.

Hơi nhíu mi, Lạc Vũ nhìn ba người đang cung kính quỳ trước mặt, mi sắc hiện lên một tia lạnh nhạt: “Quên đi, các ngươi vốn trung thành với Thí Thiên…”

“Bịch, bịch, bịch…” Lạc Vũ một lời nói còn chưa nói hết, ba người đồng loạt hướng Lạc Vũ dập đầu.

Tiếng dập đầu vang lên, cả ba người đều không có sử dụng tới đấu khí bảo vệ, cứ thế dập đầu liên tục.

Lạc Vũ thấy vậy ngạc nhiên, đây là ý gì?

“Nếu nàng không trách tội, tức là trong lòng vẫn còn đang oán hận bọn họ, sau này sẽ không còn coi bọn họ là tâm phúc nữa, vì thế bọn họ đây là đang cầu xin nàng trách tội bọn họ.” Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ, thần sắc thản nhiên nói.

Lạc Vũ nghe vậy nhíu mi suy nghĩ, lời này nói quả thật không sai, nàng không hề oán bọn họ, dù sao bọn họ là vì quan tâm tới Thí Thiên, chỉ là sau này muốn trong lòng họ không có đa tâm, cũng là không thể.

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ nhíu mi, giống như còn đang thật sự suy nghĩ.

Lập tức chậm rãi lên tiếng nói: “Đi hắc ngục rèn luyện một chút đi.”

Lời này vừa nói ra, Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm đều chấn động, nhưng đầu cũng không dám ngẩng lên nói: “Rõ.”

Lạc Vũ cả kinh, hắc ngục là nơi nguy hiểm nhất Vọng Thiên Nhai, Lạc Lê đang luyện tập ở đó.

Ba người này nếu có thể đi đến đó rèn luyện, Vân Thí Thiên nhất định đã sớm để cho bọn họ đi.

Ba người bọn họ đi có thể còn mạng để trở về hay sao?

“Thí Thiên, này có phải hay không quá mạnh tay, bọn họ dù sao cũng là…”