Yêu, không phải là lý do khiến người khác không chút kiêng kỵ.

Những lời này, đột nhiên khắc sâu trong lòng Nguyệt Trì Lạc, khiến trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác phức tạp.

Cô nhớ đến Đông Phương Tuyết, nhớ lại lúc cô và Đông Phương Tuyết bị kẹp giữa một bên là tình cảm chân thành tha thiết, một bên là hoài nghi rồi lại mang theo tín nhiệm, giữ vững niềm tin cùng cố chấp và kiêu ngạo, một thứ tình cảm phức tạp.

Trong nháy mắt, trong lòng bách chuyển thiên hồi.

Cô mở mắt nhưng không nhìn vào cặp mắt đen trầm buồn của hắn, cụp mi mắt che giấu vẻ phức tạp trong mắt: "Yêu không phải là lý do khiến người ta không chút kiêng kỵ, nhưng mà Tái Tái, có vài người, bởi vì yêu thật sự, bởi vì yêu mà thay đổi.”

Nhất là, chẳng hạn như cô.

Trước kia cô không biết yêu, không hiểu thế nào là tình.

Nhưng bây giờ cô đã hiểu thế nào là yêu, bởi vì yêu mà uất ức, bởi vì yêu mà hiểu thế nào là đau, thế nào là hận, thế nào là si, là oán.

Cho dù tình yêu làm cho người ta khổ sở, sinh ra rất nhiều cảm xúc chua xót chưa từng có trong quá khứ, nhưng Nguyệt Trì Lạc một chút cũng không hối hận.

Bởi vì có loại tâm tình này, cô thay đổi thật sự!

Tuyệt vọng lớn nhất là chết lặng.

Nguyệt Trì Lạc rất may mắn, cả đời này, cô còn có thể nhận thức được cảm giác yêu, hận, giận, si của một người bình thường.

Chợt ngẩng đầu, Nguyệt Trì Lạc nhìn thẳng vào cặp mắt như đá quý của Lệnh Hồ Ly, âm thanh nhàn nhạt tràn đầy quyết tâm: "Lệnh Hồ Ly, em không hối hận!"

Lệnh Hồ Ly nhướng mày, đôi mắt hoa đào chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, giống như dao tuột khỏi vỏ, có thể vô hình giết người trong phút chốc.

Hắn lạnh nhạt nhìn về phía Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc bị ánh lạnh trong mắt hắn làm cho sững sờ, còn chưa hiểu rõ sao hắn lại nổi điên, lại nghe hắn lạnh lùng chất vấn: "Cho dù yêu có thể khiến em trở nên hèn mọn, biến thành thô tục, thay đổi chính mình, không còn giá trị bản thân, như vậy.... Em có hối hận không?”

Âm thanh của Lệnh Hồ Ly lành lạnh vang vọng trong căn phòng trống rỗng, âm cuối thậm chí còn âm vang vọng lại.

Những câu chữ vang vọng kia vẫn quanh quẩn ở trong tai Nguyệt Trì Lạc.

Cô nghĩ, cô thật sự rất yêu Đông Phương Tuyết, biết rõ mình vì hắn mà thay đổi rất nhiều, thậm chí có chút không còn là mình nữa.

Nhưng bản thân cô thật sự không hề hối hận.

Bỏ qua những suy nghĩ dư thừa, cô nhếch khóe miệng cười nhạt: "Em không chắc vĩnh viễn sẽ không hối hận, nhưng vào giờ phút này em có thể chắc chắn.”