Ông chủ Khang ngồi ở ghế dựa trong thư phòng, bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

Mọi người đứng trầm mặc, lát sau, Bạch Húc Nghiêu thật sự nhìn không được, cắn ngón tay hỏi, “Lần này ông định cùng chúng tôi làm gì? Ông tốt hơn hết nên nói rõ ràng để chúng tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Cũng không có gì. Chỉ là gần đây tôi có một sinh ý lớn, bán súng ống đạn dược cho một tổ chức tại Kim Tân Nguyệt, cho nên muốn mọi người bảo vệ”, biểu tình ông chủ Khang phi thường thành khẩn, “Thật sự, chỉ như vậy thôi.”

Mọi người nhất thời trừng mắt, “Không phải ông cũng có một đội lính đánh thuê sao? Giờ họ ở đâu? Chết hết rồi à?”

“Đưa các cậu theo đương nhiwwn vì tôi có nhiệm vụ”, ông chủ Khang chậm rãi nói, “Nếu có thể, tôi nghĩ lại thuận tiện trộm đi một vài thứ, gần đây bộ đội biên phòng kiểm tra chặt chẽ, chỉ sợ nếu bắt được thì nguy hiểm đến tính mạng.”

Mọi người cứng đờ, hàn khí quanh người chậm rãi bốc lên. Bạch Húc Nghiêu giãy dụa một lúc lâu, rung giọng hỏi, “Không chỉ có vậy đi. Nếu ông thật sự bị phát hiện, đến lúc đó nhất định phải giết người diệt khẩu. Còn vũ khí kia...”

Ông chủ Khang gật đầu tán thưởng, “Dù sao thì cũng chỉ còn cách ấy. Tôi đây mỗi lần nghĩ đến phải vứt mấy thùng vũ khí như lần trước là lại cảm thấy tiếc. A, mọi người yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ chuẩn bị đầy đủ xăng.”

“...”, mọi người nhìn hắn, ông chủ vô lương, ông thực con mẹ nó chỉ nghĩ đến mấy cái tiện nghi như vậy.

“Không cần tuyệt vọng như vậy”, ông chủ Khang kiên nhẫn an ủi, “Lần trước là thất bại nên mới phải chạy trốn như vậy, lần này vạn nhất thành công, mọi người cũng sẽ an toàn không việc gì.”

Mọi người không đáp. Tống Phong ôm cánh tay dựa vào giá sách, cười tủm tỉm hỏi, “Ông là người buôn bán súng ống đạn dược, việc trộm đồ này nọ không phải nhiện vụ của ông?”

“Ân, tôi có nhiệm vụ khác nhưng việc trộm đồ này đối với tôi có lợi”, ông chủ Khang mặt không đổi sắc, “Đến lúc mấy cậu đòi thêm lương còn có tiền mà trả.”

Mọi người, “...”Ông, đường đường là tay buôn bán vũ khí có tiếng, chỉ là mấy đồng tiền lương mà cũng kì kèo ăn thua là sao? Là sao?!

(Ame: Khỏi cần ngạc nhiên, cái tính vô sỉ mặt dày như thế phải tính từng đồng a.)

“Đừng nhìn tôi như vậy, ok? Tôi cũng có khó xử riêng a.”

Mọi người đối với nhân phẩm của hắn sớm đã không còn tý tin tưởng nào cả, mặc kệ hắn. Bạch Húc Nghiêu lại tiếp tục giãy dụa, “Ông chủ, lần trước ông náo loạn cả Kim Tân Nguyệt như vậy, vẫn còn người muốn làm ăn với ông sao?”

“Tôi là người buôn bán súng ống đạn dược, nơi nào có chiến tranh đều cần vũ khí, thế lực Kim Tân Nguyệt nhiều như vậy, vô cùng hỗn loạn, tất nhiên sẽ có người tìm đến bàn sinh ý”, ông chủ Khang giải thích đơn giản, “Hơn nữa lần trước là hai tổ chức tiêu diệt nhau, tôi chẳng dính dáng gì, nếu không phải vị thủ lĩnh kia giết bằng hữu người Ý của tôi thì tôi cũng sẽ không báo thù như vậy”, hắn dừng lại, vô liêm sỉ nói, “Mọi người đều cho là như thế.”

Mọi người, “...”

“Dù sao trước kia ông đã từng đen ăn đen một lần, người ta nhất định sẽ đề phòng”, Bạch Húc Nghiêu khuyên nhủ, “Tôi cảm thấy tốt nhất là đem theo nhiều người.”

“Không, tôi mang càng nhiều người thì sẽ lại càng bị hoài nghi, không bằng chỉ mang mấy cậu đi. Cậu nhóc lính đánh thuê, sợ sao?”

Bachj Húc Nghiêu ngửa đầu, “Ai sợ?!”

“Vậy đi, tôi tin vào thực lực của các cậu, khẳng định dù lâm hiểm cảnh vẫn có thể thoát thân”, ông chủ Khang phất tay, “Cứ như vậy, đội trưởng ở lại, những người khác thì đi nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát.”

Bạch Húc Nghiêu, “...”

(Ame: Có phải cảm giác của ta không khi cứ thấy ông chủ Khang và Bạch Húc Nghiêu JQ tung tóe vại? *gãi mông*)

Mọi người yên lặng đi ra ngoài, thuận tay đem cửa đóng lại, chỉ còn hai người ở lại. Ông chủ Khang ngẩng đầu, “Tôi nhận được tin báo.”

Tiêu Minh Hiên ngẩn người nửa giây, lập tức hiểu rõ. Nếu Vương Nhất Trung phái nhiều người điều tra chuyện này thì người này (ông chủ Khang) thân là thủ hạ tín nhiệm của ông ta, hơn nữa lại có thế lực tại Trung Á, không lý nào lại không tham gia cùng.

“Bề ngoài thì Điện không có gì để điều tra cả có lẽ mấy cậu cũng từng điều tra qua rồi, tôi cùng hắn tiếp xúc vài lần, không moi ra được tin tức gì hữu dụng cả”, ông chủ Khang nhìn hắn, “Tôi bảo cậu ở lại là muốn nhắc nhở, nhiệm vụ này nên cẩn thận một chút, mấy cậu trong vòng có nửa năm mà liên tục nhận nhiệm vụ ở Châu Á, phỏng chừng danh tiếng Hình Thiên cũng đã lan ra xa.”

Tiêu Minh Hiên lẳng lặng nghe, điều ấy, hắn đương nhiên biết.

“Tổ chức mà mấy cậu chuẩn bị gặp có hai điểm phiền toái”, ông chủ Khang lấy ra một văn kiện, “Phiền toái tuy rằng không lớn nhưng đều yêu cầu lính đánh thuê ra mặt giải quyết. Gần đây mới phát sinh mấy chuyện, có lẽ là trùng hợp mà cũng có lẽ là có người muốn dẫn các cậu ra ngoài sáng. Vì thế ngay tiwf lúc bắt đầu nhiệm vụ, nhớ phải chú ý.”

Tiêu Minh Hiên khẽ nhíu mày, cầm lấy văn kiện đọc. Phiền toái quả thực không lớn, hoàn toàn có thể xem như trùng hơn nhưng lại phát sinh tại thời kì nhạy cảm như thế này không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Hắn trầm ngâm một lát, cùng ông chủ Khang bàn bạc vào câu sau đó xoay người đi, tìm Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nói rõ ra sự tình một lần.

Vệ Tiểu Nghiễn lo lằng nhìn Tống Phong nhưng hắn lại không có biểu tình gì cả, chỉ nhún vai, “Không sao cả, cứ để bọn họ tới đây, nếu lần trước tôi còn chưa giết sạch thì lần này vừa vặn có thể tiễn bọn họ một đoạn đường”, hắn dừng một chút, nhìn về phía Tiêu Minh Hiên, “Anh đi báo cho mọi người, nhắc nhở họ phải duy trì cảnh giác. Những người đó là vì tôi mà tới, tôi không muốn liên lụy mọi người.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu, vuốt vuốt tóc hắn.

Tống Phong ngoan ngoãn mặc hắn sờ, sau đó chỉ tủm tỉm cười đi tìm người khác nói chuyện phiếm. Tiêu Minh Hiên lẳng lặng nhìn theo, thấp giọng nói, “Phản ứng của em ấy không kịch liệt lắm.”

“Dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi”, Vệ Tiểu Nghiễn hơi ngưng trọng, “Chỉ mong lão Đại có thể vẫn vui vẻ như vậy.”

Mọi người chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vừa ăn bữa sáng xong liền chuẩn bị trang bị bay tới Kim Tân Nguyệt, đến tận đêm mới tìm được nơi nghỉ ngơi. Tống Phong chậm rì rì xuống xe, thấy Tiêu Minh Hiên đang phan phó người gác đêm liền đi tới, “Để tôi gác đem.”

Tiêu Minh Hiên hơi ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng hiểu được tính toán của người này. Nếu những chuyện xảy ra gần đây không phải trùng hợp thì chỉ sợ hắn là muốn dẫn dụ những người đó đến. Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu, “Anh gác cùng với em.”

Vệ Tiểu Nghiễn vẫn luôn để ý đến lão Đại nhà mình, thấy thế cũng nói, “Em cũng gác.”

Đoạn Thanh đứng phía sau Vệ Tiểu Nghiễn, tuy rằng không nói gì cả nhưng ánh mắt viết rõ ba chữ “muốn lưu lại”. Tống Phong lười biếng phất tay, “Chỉ là gác đêm thôi, không cần nhiều người như vậy, hai người là được. Tôi lưu lại, mấy người tìm thêm một người nữa,a là hai người để nửa đêm còn thay ca.”

Tiêu Minh Hiên liền ra lệnh cho họ nghỉ ngời, còn mình thì cũng hắn ở lại. Vệ Tiểu Nghiễn bất đắc dĩ rời đi. Bạch Húc Nghiên vẻ mặt bát quái chạy đến, “Sư huynh, em thấy gần đây mọi người có vẻ kỳ quái nha.”

Vệ Tiểu Nghiễn chớp mắt một cái, hỏi, “Nói một chút, làm thế nào đoán ra?”

Bạch Húc Nghiêu thành thật đáp, “Đại khái là anh cùng huấn luyện viên tranh nhau anh trai, Đoạn Thanh và anh trai thì tranh nhau anh. Như vậy mọi người là quan hệ tứ giác? 4P?”

(Ame: Thỉnh trả lại Tiểu Bạch trong sáng đáng yêu. Trời ạ, Tiểu Bạch bây giờ nhìn cái gì cũng thấy JQ, tình tay ba, tay tư a.)

Vệ Tiểu Nghiễn, “...”

Bạch Húc Nghiêu chạy vài bước đuổi kịp, “Rốt cuộc là có phải hay khônga? Mọi người cứ bí bí mật mật, đoán không ra, không nên dấu giếm a.”

“Vấn đề này rất phức tạp”, Vệ Tiểu Nghiễn vỗ vỗ mặt hắn, “Lấy chỉ số thông minh của em hẳn không lý giải được, cho nên em vẫn nên đi ngủ đi thôi”. Dứt lời, Vệ Tiểu Nghiễn xoay người bước đi, lưu lại Bạch Húc Nghiêu vạn phần thắc mắc, “Cái gì gọi là không lý giải được? Chỉ số thông minh của em thấp lắm sao?”

Ông chủ Khang liếc hắn một cái, “Hỏi hắn cũng bằng thừa thôi.”

Bạch Húc Nghiên quay đầu lại, “Không hỏi anh ấy chẳng lẽ hỏi ông? Ông nói đúng sai thế nào còn không biết.”

“Không khéo a”, Ông chủ Khang vuốt vuốt tây trang, “Về chuyện này tôi không những biết mà còn rất rõ nữa.”

Bạch Húc Nghiêu hoài nghi nhìn hắn, “Thật sự?”

“Phải, dù sao đây cũng không phải cơ mật gì, nói cho cậu biết cũng không sao.”

Ánh mắt Bạch Húc Nghiêu phát sáng, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe hắn nói, “Ngồi máy bay cả một ngày, thắt lưng và vai đau quá a.”

“...”, Bạch Húc Nghiêu thuần khiết hỏi, “Nếu tôi bóp vai cho ông, ông sẽ cho tôi biết sao?”

Ông chủ Khang tán thưởng nhìn hắn, “Cậu nhóc lính đánh thuê, vẫn còn chưa đến nỗi ngu ngốc.”

(Ame: Có cảm giác sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ sập bẫy nà seo????)

Bạch Húc Nghiêu ngửa đầu, “Lão tử luôn thực thông minh.”

Ông chủ Khang không đáp, trực tiếp lướt qua người hắn. Bạch Húc Nghiêu cắn cắn ngón tay nghĩ nghĩ, vội vàng đuổi theo.

Thời tiết đang giữa mùa hè, cực kì nóng bức, chỉ có buổi tối mới có vài cơn gió mát thổi qua. Tống Phong hút một điểu thôi, thở ra một hơi, nghiêng người dựa vào xe. Tiêu Minh Hiên đứng bên cạnh hắn, sờ sờ đầu hắn, im lặng đứng.

Tống Phong liếc hắn một cái, “Vạn nhất bọn họ phải nhiều người thì làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao nữa?”, Tiểu Minh Hiên thoải mái nói, “Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, nếu thực sự chạy không được nữa thì chúng ta cùng nhau chết, ân?”

Tống Phong không khỏi nở nụ cười, thảnh thơi phun ra một luồng khói, dừng một lát rồi tò mò hỏi, “Tiêu Minh Hiên, nếu tôi chết, anh sẽ làm sao?”

Tiêu Minh Hiên vỗ đầu hắn, “Không được nói điềm gở, nếu phải trương hợp không thể sống sót thì anh tình nguyện chết trước em.”

Tống Phong sờ sờ đầu, không nói gì cả. Một lúc lâu sau có người tới thay ca, hắn nhún vai, “Đi thôi, xem ra đêm nay họ sẽ không đến.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu. Hai người cũng chỉ nghỉ ngời một lát, vừa mới hừng đông đã rời giường xuất phát. Tống Phong duỗi thắt lưng, xuông lầu, chậm rì rì đi trên hành lang tới đại sảnh chuẩn bị ăn điểm tâm. Đột nhiên hắn thấy một đứa bé, trong tay cầm ảnh chụp của hắn, cơ thể cương lên.

Đứa bé nhìn ảnh chụp lại nhìn hắn, lập tức chạy về phía trước.

Đồng tử Tống Phong nháy mắt co rụt lại, mãnh liệt lui về phía sau, tay phải lưu loát rút súng sau lưng ra. Tiêu Minh Hiên đứng bên cạnh, đem hết hành động của hắn thu lại, nháy mắt biết là có vẫn đề. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thì chỉ thấy người này nhoáng một cái giơ súng lên, hiển nhiên là muốn bắn. Hắn chỉ kịp kéo tay cản, nghe thấy phụt một tiếng, viên đạn lướt sát đứa bé kia, bắn ra ngoài, thiếu chút nữa mất mạng.

Ánh mắt Tống Phong trầm xuống, lui về phía sau, vẫn muốn tiếp tục nổ súng. Tiêu Minh Hiên lập tức ôm hắn vào ngực, “Tống Phong, em làm gì vậy, đó chỉ là đứa trẻ.”

Tppngs Phong lạnh lùng nói, “Buống ra, đó là bom.”

Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, nâng mắt nhìn đứa trẻ bị dọa sững sờ có chút không muốn tin. Tiếng súng không lớn nhưng cũng hấp dẫn mọi người chạy đến. Thần sắc Vệ Tiểu Nghiễn đột biến, còn chưa kịp hô mọi người lui ra thì một nữ nhân lao ra, dùng tiếng địa phương kêu to một tiếng, vội vàng ôm lấy đứa trẻ, sắc mặt trắng bệch nhìn Tống Phong, hiển nhiên là mẹ đứa bé.

Đứa bẹ đang dại ra lúc này mới kịp phản ứng, “Oa” một tiếng khóc lớn, cả người run rẩy.

Tống Phong buông tay, súng rơi xuống đất, lồng ngực phập phồng, mồ hôi trượt xuống trên thái dương. Hắn đưa một tay ôm mặt không nói.

Nữ nhân kia cũng bị dọa mặt trắng bệch nhưng cô ta vẫn còn chút lý trí, nhìn thấy người này cầm súng, kinh hoảng. Ông chủ Khang đứng ngay trước mặt cô ta, kiên nhẫn giải thích một hai câu, lại thành khẩn xin lỗi mới lưu được cô ta lại.

“Phu nhân, con trai cô vì sao có ảnh của bằng hữu tôi?”

Nữ nhân kia nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn rõ con trai mình, nhẹ giọng nói, “Quần áo con sao lại mặc như vậy? Trên mặt sao lại đầy đât? Ai cho con thay quần áo? Còn có cái này là ai viết? Con đang làm cái gì vậy?”

Đứa bé kia vẫn đang kinh hoảng khóc, lời nói ngắt quãng, căn bản là không thể hiểu.

Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng đi đến chỗ Tống Phong. Người kia còn trầm mặc cúi đầu, biểu tình không rõ.

“Lão Đại...Anh khỏe không?”

“Giống nhau”, Thanh âm Tống Phong rất thấp, không một chút cảm xúc, “Đứa trẻ này cùng với trước kia...Ăn mặc rất giống nhau. Chữ trên người cũng giống nhau.”

Vệ Tiểu Nghiễn ngẩn ra, biểu tình dữ tợn. Tiêu Minh Hiên vẫn đang ôm Tống Phong, nhìn về phía hắn thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Vệ Tiểu Nghiễn nhìn lão Đại nhà mình, hai mắt nhắm lại, “Người kia dùng bom người để giết lão Đại, là một đứa bé năm, sáu tuổi. Lão Đại không biết nên...không nổ súng.”

Tiêu Minh Hiên cứng đờ. Cũng may hắn hằng ngày cũng vô cùng trấn định nhưng cũng không nhịn được mà tản ra sát khí. Trước kia Tống Phong sơ suất không nổ súng đã khiến người thầy của em ấy chết, giờ đối phương lại cho một đứa trẻ ăn mặc như vậy, nhưng lại không có bom. Nếu thật sự bị giết, lại thành ngộ sát người vô tội. Đối phương rõ ràng muốn hủy diệt tâm lý Tống Phong.

Người này thực sự chết tiệt, thiên đao vạn quả cũng không thể hả giận.

Con ngươi Tiêu Minh Hiên chìm xuống. Hắn sống đến hiện tại, chưa từng sinh ra quá nhiều sát ý đối với một người như vậy.

Đứa trẻ kia rốt cục đã nói được đầy đủ. Nguyên lại, sáng này nó ra ngoài chơi, gặp một người. Người đó cho nó một số tiền, muốn nó mặc như vậy, tìm Tống Phong đưa hắn một vài thứ đồ.

Ông chủ Khang nhíu mày, “Cái gì vậy?”

Đứa bé liền đem vòng cổ tháo xuống, Tống Phong ngẩng đầu, mặt không đôi sắc tiến lên. Nữ nhân kia lập tức lui về phía sau. Hắn dừng cước bộ thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”

Tiêu Minh Hiên chưa từng thấy qua biểu tình hắn như vậy, tiến lên nhận vòng cổ, dư quang đảo qua, chỉ thấy trên xương quai xanh đứa bé viết một dòng chữ tiếng Anh ----- I love you, Feng (Tôi yêu em, Phong.)

Vẻ mặt hắn cứng đờ, tự động không nhìn, đem vòng cổ đưa cho Tống Phong. Người sau nhận lấy, vẫn là bộ đầu lâu. Hắn lập tức đưa tay sờ sờ, cảm thấy được gì đí, đem vòng cổ lật lại, thấy một hàng chữ tiếng Trung xiêu vẹo ----- Phong, anh từ địa ngục đã trở lại.

Mọi người nháy mắt rùng mình. Một khắc kia, sát khỉ của Tống Phong bất chợt tỏa ra, nồng nặc khiến người ta khó thở, tựa như bị thần chết nhìn chằm chằm. Con người luôn luôn cười tủm tỉm như Tống Phong lúc tỏa ra sat khi cũng thật đáng sợ.

Tiểu Minh Hiên khẩn cấp bước đến, “Tống Phong.”

“Cút! Đều cút hết cho tôi!”, Tống Phong theo bản năng rít lên, thở hổn hển, miễn cưỡng thấp giọng nói, “Không có gì, để tôi yên tĩnh một chút”. Hắn nói xong, không để ý mọi người liền lên phòng. Vệ Tiểu Nghiễn vộ vàng đuôi theo lại bị ánh mắt sắc bén của Tống Phong cản lại.

Mọi người nhìn nhau không hiểu gì cả, chỉ hỏi đứa bé mấy câu sau đó rời đi. Tiêu Minh Hiên lo lắng lên phòng tìm hắn, kết quả căn phòng trống rỗng, chẳng còn ai.

Hắn nhắm mắt lại, người kia....đúng là đã đi thật rồi.