*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy danh xưng “mẹ Tư” này, Từ Yến Thanh trong nháy mắt liền cảm thấy hoảng hốt.

Tựa như vị Thôi tiểu thư này đã là thê tử của Thẩm Quan Lan, nhưng y, vẫn là trưởng bối của bọn họ.

Thôi Mạn Linh mặt đầy chân thành nhìn Từ Yến Thanh, ánh mắt sáng rực đó ép y không có nơi nào để ẩn giấu. Khóe miệng Từ Yến Thanh đành phải khẽ nhếch lên: “Điều này không hợp quy củ, biểu cô nương còn chưa được gả vào Thẩm gia. Nếu cô nương gọi tôi là mẹ Tư, chẳng phải là luận về bối phận đang để tôi được lợi hay sao.”

Thôi Mạn Linh không quan tâm lắm, xua tay nói: “Không sao cả đâu, hôn sự của tôi và Nhị biểu ca, trưởng bối trong nhà đã định cả rồi. Dì nói, đợi tôi cùng huynh ấy ở chung một thời gian rồi sẽ đính hôn.”

Cô ta cười thật thản nhiên, nhưng Từ Yến Thanh lại cảm thấy nụ cười này nóng bỏng hệt như mặt trời rực rỡ bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua thôi mà đôi mắt đã đau nhói.

Trong lòng y bài xích cách xưng hô này, nhưng ngại sự kiên trì của Thôi Mạn Linh chỉ có thể mỉm cười đồng ý.

Thôi Mạn Linh thoả mãn vỗ tay một cái, thúc giục y đi vào trong sân.

Từ Yến Thanh bình thường đều luyện giọng ở Lê viên, tối hôm trước cổ họng bị tổn thương, vì vậy buổi sáng chỉ có thể luyện tập động tác trong sân.

Trước mắt Từ Yến Thanh đã thay một thân trường sam màu xám, dưới đoạn tua rua cùng màu trên ngực cài một miếng ngọc trụy(*) bình an hình Song ngư, dưới ánh mặt trời như một khối băng ngọc màu xanh lục. Thôi Mạn Linh vừa nhìn đã không dời nổi tầm mắt, chỉ vào miếng ngọc trụy kia nói: “Mẹ Tư miếng ngọc này thật đặc biệt, trong veo như nước, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, là dượng tặng cho người sao?

(*)= Ngọc trụy 玉坠 là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ. Thể tích ngọc trụy hơi nhỏ, mài giũa tinh mỹ, xinh xắn khả ái. Thi nhân Nguyên Chẩn 元稹 đời Đường từng có thơ: “Kim mai vô thổ sắc, ngọc trụy vô ngõa thanh.” Hình dáng ngọc trụy đa phần lợi dụng các ngọc thạch thể tích nhỏ mà điêu khắc, hình thức ngắn gọn tập trung, trác công đơn giản, phong cách giản lược, hào phóng.

Từ Yến Thanh gật đầu, trong đôi mắt lại không nhìn ra tâm tình gì.

Đồ của y ngoại trừ vài thứ y tự mua trước đây ra, còn lại đều là được Thẩm Chính Hoành tặng.

Thẩm Chính Hoành biết y không thích tiền vàng, chỉ yêu tha thiết nhưng miếng ngọc trụy có sợi tua rua này, liền tặng cho y bốn hộp trang sức đầy châu báu ngọc thạch, còn có một ít trân châu của Đông Dương (**) cùng san hô lưu ly bảy màu. Từ Yến Thanh không giống mợ Hai mợ Ba thích khoe khoang đeo hết lên cổ và tay, nhiều nhất cũng chỉ gài một miếng ngọc làm trang sức bên ngoài quần áo, còn bị Thẩm Chính Hoành nói mấy lần vì quá mộc mạc.

(**)= Nhật Bản

Đôi mắt của Thôi Mạn Linh chẳng hề chớp đến một lần nhìn chăm chú vào miếng ngọc của y, Từ Yến Thanh dứt khoát gỡ xuống, đưa đến trước mặt cô ta nói: “Nếu biểu cô nương đã thích như vậy thì hãy nhận lấy đi, tôi cũng không có đồ gì tốt để tặng cho cô nương, cái này xem như là quà ra mắt mong cô nương đừng chê cười.”

Thôi Mạn Linh từ nhỏ đã thích ngọc. Miếng ngọc Song ngư này của Từ Yến Thanh chạm trổ tinh tế, đến mắt cá trông cũng rất sống động. Cả miếng ngọc vừa xanh lại trong, nói là ngọc nhưng càng giống một khối băng long lanh trong suốt hơn. Thứ như vậy cô ta chưa từng nhìn thấy ở nhà mình, vì vậy vừa nhìn thấy Từ Yến Thanh nói tặng là tặng, không khỏi giật mình: “Cái này không được đâu, làm sao có thể lấy đi thứ mẹ Tư yêu thích được.”

Từ Yến Thanh mỉm cười nói: “Chẳng qua là vật ngoài thân, không có gì đâu, cô nương cứ cầm lấy.”

Thấy y kiên trì, Thôi Mạn Linh cũng không tiện nói gì nữa, vui mừng nhận lấy. Cài vào trên cổ áo của mình, còn hỏi Từ Yến Thanh có đẹp không?

Từ Yến Thanh vẫn mỉm cười như trước, đáp: “Đẹp lắm.”

Tú Oánh vẫn đi theo bên cạnh hầu hạ, trông thấy vị biểu tiểu thư này vừa mới đến đã lấy đi hai thứ liền thầm nghĩ quả nhiên không phải người lương thiện. Cũng tại Từ Yến Thanh tâm tính tốt, không tính toán những thứ như thế này.

Thôi Mạn Linh nhận được đồ tốt của Từ Yến Thanh, liền ân cần kéo y ngồi xuống ghế đá, quan tâm nói: “Tôi nghe giọng mẹ Tứ có hơi khàn, có phải cổ họng khó chịu không?”

Từ Yến Thanh vẫn đang uống thuốc Thẩm Tế Nhật đưa cho, cổ họng cũng khá hơn rất nhiều. Y cảm ơn Thôi Mạn Linh đã quan tâm, muốn đi vào vấn đề chính, nhưng mới nói phần mở đầu, Thôi Mạn Linh đã chen ngang.

“Mẹ Tư, tôi cũng không có nhiều thời gian để học từ kiến thức cơ bản như vậy. Hơn nữa tôi chỉ là muốn dỗ Nhị biểu ca vui vẻ, mẹ Tư có thể dạy tôi mấy động tác vẫy tay áo và cách xoay vòng không? Và còn cách trang điểm của kinh kịch nữa.” Thôi Mạn Linh nói xong, như là nhớ đến điều gì lại bổ sung: “Tôi cũng muốn đặt làm vài bộ trang phục diễn, mợ Ba nói mẹ Tư có một phòng đầy đủ các loại trang phục đó, mẹ Tư có thể đưa tôi đi xem không?”

Từ Yến Thanh lại một lần á khẩu không trả lời được, thấy cô ta xác thực vô tâm khi nghe những lời nói kia, đành phải đưa Thôi Mạn Linh đến phòng để đồ.

Từ Yến Thanh mới vừa mở cửa, Thôi Mạn Linh liền ngây ngẩn cả người.

Căn phòng này còn lớn hơn so với phòng ngủ của chủ nhân, các loại trang phục diễn đủ mọi màu sắc được treo lên trên một cái giá dài có bốn chân, dường như chiếm đến hơn một nửa căn phòng. Chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê bên cửa sổ, xếp một loạt những chiếc hộp cổ đựng đầy trang sức, có một vài món đắt giá không xếp vào được liền tùy tiện bày trên bàn. Bên cạnh là tấm gương cao bằng thân người của Tây Dương, lớp viền bên ngoài được làm bằng vàng ròng, hoa mẫu đơn trang trí được khắc sống động, xung quanh còn nạm một vòng hồng ngọc. Chỉ nhìn cái gương này thôi là cũng đủ hoa mắt rồi, chứ đứng nói gì đến tấm rèm sợi bằng thạch anh trắng ngăn cách giữa gian trong và gian ngoài.

Thôi gia là họ hàng bên ngoại của mợ Cả ở dưới quê, gia cảnh cũng xem như giàu có thế nhưng không thể so sánh được với Thẩm gia. Thôi Mạn Linh thân là trưởng nữ được nâng niu nuông chiều, nhưng sau khi đến Thẩm phủ liền cảm thấy chênh lệch quá lớn. Đặc biệt là Tây sương này, đến thảm trải phía dưới chân cô ta cũng là loại thảm nhung bằng lông thiên nga cao cấp nhất đương thời. Khi nghĩ đến tất cả sự phô trương này đều chỉ thuộc về một nam thiếp, cô ta liền cảm thấy không công bằng.

Thôi Mạn Linh chạm vào miếng ngọc bội trước ngực, chẳng trách đồ tốt như vậy mà Từ Yến Thanh cũng có thể tiện tay tặng. Hóa ra cũng không có bao nhiêu thành ý, chẳng qua là y căn bản thường thấy được đồ tốt rồi cho nên mới xem miếng ngọc này chẳng có gì to tát.

Nhớ đến bộ dáng ngu xuẩn ban nãy của mình khi nhìn thấy miếng ngọc kia, cô ta nhất thời quẫn bách đến đỏ rần cả mặt.

Thôi Mạn Linh quay lưng lại với Từ Yến Thanh vì vậy y không thể thấy được vẻ mặt của cô ta, còn ân cần chọn mấy bộ trang phục diễn treo riêng ra cho cô ta xem: “Biểu cô nương muốn học vẫy tay áo, có thể dựa theo hình thức của mấy mẫu này để đặt làm theo yêu cầu. Nhưng động tác đó không thể học trong thời gian ngắn là có thể thành được, nếu biểu cô nương muốn học vẫn là nên dùng nhiều hơn thời gian và tinh lực, nghiêm túc luyện kiến thức từ cơ bản mới được.”

Từ Yến Thanh giải thích cẩn thận, nhưng lại không biết lời này vào trong tai Thôi Mạn Linh lại thành một ý tứ khác. Cô ta vừa nãy chỉ cảm thấy mất thể diện, hiện tại nghe y nói như vậy còn cảm thấy bản thân không bằng y.

Tuy cảm giác bản thân bị hạ thấp này không biết từ đâu mà đến, nhưng cô ta từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp phải cảnh lúng túng như thế này bao giờ. Vừa nghĩ đến thân phận của Từ Yến Thanh chẳng qua chỉ là một con hát, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Thôi Mạn Linh quay người lại liếc nhìn mấy bộ trang phục kia, đều làm bằng gấm tối màu mạ vàng, hoa văn được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc luồn với trân châu phỉ thúy. Mỗi một bộ chỉ nhìn phí thủ công thôi cũng chóng mặt, chứ đừng nói đến mức độ tinh xảo.

Khuôn mặt cô ta trầm xuống, cũng không nhìn kỹ nữa liền nói: “Những màu sắc này không hợp với tôi, mẹ Tư cũng không cần bận bịu nữa, tôi còn có việc phải đi trước đây.”

Nói xong liền vượt ra cửa, Văn Nguyệt không biết cô ta bị làm sao, đành phải hành lễ với Từ Yến Thanh xong rồi chạy theo. Tú Oánh băn khoăn liếc nhìn mũi chân mình, đợi hai người kia đi xa rồi mới đóng cửa lại, thầm nói: “Biểu tiểu thư này cũng thật không lịch sự, sao bỗng nhiên lại bỏ đi như thế.”

Từ Yến Thanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, y liếc nhìn những bộ trang phục kia, nhớ đến những điều Thôi Mạn Linh vừa nói, liền cảm thấy có phải mấy thứ này thật sự không hợp với tâm ý của vị đại tiểu thư này hay không.

Y để Tú Oánh thu dọn, còn mình đi đến bên cạnh chiếc bàn rót nước uống, cùng vị đại tiểu thư kia nói chuyện thực sự tổn hao quá nhiều tinh lực, cổ họng của y lại bắt đầu đau rồi.

Nhưng khi nghĩ đến mục đích của Thôi Mạn Linh, Từ Yến Thanh liền đặt chén nước xuống. Nhìn vào cái bóng của mình trong làn nước kia, trong cổ họng dần dâng lên một mùi đắng chát.

Thẩm Quan Lan nói Thẩm Tế Nhật đã đồng ý rồi, sẽ giúp hắn từ chối hôn sự này, bảo Từ Yến Thanh yên tâm. Nhưng vị đại tiểu thư này vừa mới nhìn đã biết là rất hài lòng với Thẩm Quan Lan, sau lưng còn có mợ Cả là chỗ dựa, làm gì có chuyện chỉ cần nói từ chối là có thể thuận lợi từ chối được đây?

Từ Yến Thanh bấm vào góc bàn màu sơn đỏ, nghĩ đến dáng dấp cô ta vừa nãy bừng bừng hứng thú gọi mình là “mẹ Tư”, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối đến hoảng sợ.

“Tiểu thư! Sao bỗng nhiên cô lại đi như vậy.” Văn Nguyệt đuổi kịp Thôi Mạn Linh, cô ta bước ra khỏi cửa lớn Tây sương mới dừng lại, lườm nha hoàn của mình, nói: “Ngươi còn hỏi sao! Đều tại ngươi cùng mợ Ba hùa vào khuyên ta đến đây, hại ta mất mặt!”

Nói xong lại nhìn thấy bao vải trên tay Văn Nguyệt, mới nhớ ra đây hẳn là gói mứt bí đao ngọt mà Tú Oánh đã gói cẩn thận, Thôi Mạn Linh liền đoạt lấy vứt xuống đất, giẫm đạp mấy cái xong việc mới sửa sang lại tóc tai. Kết quả lại nhìn thấy ngọc trụy trên ngực, bèn giật xuống đang muốn đập vỡ thì bị Văn Nguyệt ngăn cản: “Tiểu thư không thể đập cái này được đâu! Cô làm sao thế? Sao bỗng nhiên đang yên lành lại nổi giận?”

Văn Nguyệt đã đi theo Thôi Mạn Linh nhiều năm, rất hiếm khi thấy cô ta tức giận đến mức đập đồ đạc như thế này, không khỏi hoài nghi.

Thôi Mạn Linh cũng tự giật mình, cô ta cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy. Thật ra vị mợ Tư kia cũng không làm gì trước mặt nàng cả, nhưng cô ta sao lại cứ cảm thấy người ta đang khoe khoang.

Thôi Mạn Linh nói ra bất mãn trong lòng, Văn Nguyệt nghe xong trái lại còn cười rộ lên.

Đôi mắt của Thôi Mạn Linh lại tiếp tục lườm, Văn Nguyệt thấy cô ta sắp nổi giận lên liền nhanh chóng giải thích: “Tiểu thư của tôi ơi, đầu óc cô đang nghĩ đi đâu vậy. Mợ Tư là người của Thẩm lão gia, cũng đâu phải là của Nhị thiếu gia, cô so sánh gì với người ta chứ? Những thứ đó của mợ Tư đều là do Thẩm lão gia đưa cho, muốn tức giận cũng phải là mấy mợ kia mới đúng chứ. Đợi sau nay khi cô được gả vào người ta cũng thật sự trở thành mẹ Tư của cô rồi, người đó lại được lão gia chiều chuộng như thế, cô phải biết giữ đúng mực, cùng người đó tạo mối quan hệ mới phải.”

Văn Nguyệt nói mấy câu đều đánh vào trọng điểm, Thôi Mạn Linh đang nổi giận cũng dần bình tĩnh lại.

Cô ta mân mê viên ngọc hình Song ngư trong tay: “Ngươi nói đúng! Cho dù người kia có nhiều thứ tốt hơn nữa cũng đều là của Thẩm gia. Chờ đến sau này ta được gả vào rồi, cũng không sợ Nhị biểu ca không đưa những thứ tốt nhất cho ta. Đến lúc đó ấy à, ta sẽ xây hai phòng lớn để trang phục diễn, những cái người kia có ta đều muốn, còn muốn nhiều hơn! Đúng rồi cả đống trang sức cũng thế, phải càng quý hơn càng tốt hơn!”

Thấy Thôi Mạn Linh rốt cuộc cũng suy nghĩ rõ ràng, Văn Nguyệt liền nhặt bao vải ở trên đất lên, vỗ sạch lớp bụi đi: “Vậy cái bao này phải làm sao bây giờ? Còn cần không ạ?”

Thôi Mạn Linh nhìn những dấu chân ngổn ngang in trên bao vải, may mà miệng bao được đóng chặt đồ trong đó cũng không bị rơi ra. Cô ta nói: “Giữ lại đi, vứt cái bao quê chết ấy đi, chỗ mứt đấy thì bỏ vào hũ thủy tinh. Đợi Nhị biểu ca trở về, ta sẽ pha cho huynh ấy uống.”

====================

Thẩm Quan Lan cũng không biết gì về chuyện phát sinh trong nhà.

Hắn đã ở bệnh viện đợi một ngày. Tình huống của Thẩm Chính Hoành so với dự đoán còn nghiêm trọng hơn, ngoại trừ Thẩm Tế Nhật thực sự bận rộn đến mức không thể phân thân ra được thì hắn và Thẩm Kim Linh đều ở lại đến tối.

Đêm qua mợ Cả không nghỉ ngơi được mấy, ban ngày đã ngủ một lúc, mặt trời vừa xuống núi liền bảo hai huynh muội họ trở về vì sợ lão phu nhân sẽ phát hiện ra.

Thẩm Quan Lan ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi chưa hề nói chuyện, Thẩm Kim Linh nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không biết đang nghĩ gì. Đợi đến khi xe sắp lăn bánh đến cửa lớn Thẩm phủ, Thẩm Kim Linh mới phá vỡ trầm mặc nói: “Nhị ca, cha còn sống được lâu nữa không?”

Đây là câu hỏi quanh quẩn trong lòng tất cả mọi người, nhưng hôm nay không ai dám nhắc đến một chữ. Thẩm Kim Linh không muốn hỏi, nhưng cô ấy cũng không muốn mình chẳng hay biết gì.

Thẩm Quan Lan nhìn em gái mình một lúc, rồi đưa tay lên xoa đầu cô, nói: “Đừng lo, Y học bây giờ tiến bộ hơn trước rất nhiều, tình huống của cha không nghiêm trọng như vậy đâu.”

“Nhị ca, mỗi lần huynh nói dối sẽ lại bấm khớp ngón tay, tật xấu này đến nay vẫn không thay đổi.” Thẩm Kim Linh chỉ vào tay trái của Thẩm Quan Lan, vạch trần hắn không chút lưu tình.

Thẩm Quan Lan cúi đầu nhìn lại, phát hiện thấy ngón tay cái của hắn thật sự đang bị đè ép giữa ngón tay trỏ và ngón tay giữa. Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, tiểu muội này vẫn nhạy cảm giống hệt trước đây.

Hắn than thở: “Kim Linh, có một số việc trong lòng mình biết là được rồi, không cần thiết nói ra khiến tất cả mọi người đều lo lắng.”

Thẩm Kim Linh nhìn hắn, lại chọn một câu còn gai góc hơn hỏi, “Vậy hôm nay trong bệnh viện, mẹ ở trước mặt cha đòi huynh lập tức đính hôn với Thôi Mạn Linh, huynh định làm thế nào?”