Edit: V.O

"Mẹ..." Vừa thức dậy đã thấy mẹ mình, là một chuyện quá hạnh phúc, Dư Tồn Hi cong môi, nở nụ cười thật lòng.

Mặc dù bờ môi của cậu khô nứt, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại là nụ cười động lòng người nhất Dư Hướng Vãn từng thấy.

"Bảo bối uống nước được chứ?" Thấy con trai gật đầu, Dư Hướng Vãn cầm miếng bông dính nước đưa đến miệng con trai, nói là uống nước, thật ra chỉ là bôi nước lên môi mà thôi. Khoang miệng con trai đã bị phá hư đến khó coi, bây giờ ngay cả uống nước cũng rất khó khăn.

Tồn Hi đang ngày càng gầy gò bằng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được, cô biết, bảo bối của cô đang khô héo từng chút một.

Nước mắt lại bốc lên tròng mắt, Dư Hướng Vãn ra sức chớp chớp, muốn ép nó trở lại, nhưng một đôi tay nhỏ bé lại vươn tới trước cô, phủ lên khóe mắt cô.

"Mẹ..." Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, thậm chí ngay cả nói một câu cũng là thách thức đối với cậu: "Con, có từng nói...con...rất yêu mẹ chưa."

Từng chữ từng câu, Dư Tồn Hi nói rất dùng sức, càng để tâm, Dư Hướng Vãn nhẹ nhàng ôm cậu, dùng mặt ma sát bên cổ cậu.

Đây là cách biểu đạt tình cảm đặt biệt của bọn họ, từ lúc Tồn Hi vừa tới trên đời này, cậu đã chống đỡ thế giới của cô.

Mỗi ngày mỗi ngày cô ôm cậu, trêu chọc cậu, mỗi ngày mỗi ngày dán bên cổ cậu nói với cậu, bảo bối bảo bối, bảo bối thân yêu nhất của mẹ, ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn lớn lên, mẹ sẽ khiến con trở thành bảo bối hạnh phúc nhất trên thế giới.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng, cô lừa cậu, cô không cho cậu một gia đình hoàn thiện, thản nhiên tiếp nhận cậu giả bộ không cần thiết.

Cô càng không cho cậu một thân thể khỏe mạnh, khiến cho cậu bị ốm đau hành hạ.

Cô là người mẹ tệ nhất trên thế giới này, cô tệ hại...

Mẹ thật xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt...

"Bảo bối..." Khi cậu không nhìn thấy, dieedaanleequuydoon – V.O, nước mắt cô yên lặng rơi xuống, rơi lên gối đầu màu trắng: "Mẹ, cũng rất yêu con..."

Rất yêu rất yêu, yêu đến mức sợ là một ngày kia, khi cậu không còn, thì cô cũng xong.

"Con biết..." Dư Tồn Hi cười, thật ra thì cậu vẫn rất vui vì mình có một người mẹ kiên cường và dũng cảm. Mặc dù cô có lúc không phải thông minh mà còn rất lơ mơ, nhưng lại cố gắng hơn bất kỳ ai, cô là người mẹ nỗ lực, cậu thích mẹ nhất.

"Mẹ, nếu như con không có cách nào ở bên mẹ nữa, hãy đồng ý với con, thay con nhìn hết mỗi một góc xinh đẹp của thế giới này, chơi hết những trò chơi trên thế giới này, được không?"

Thật vất vả nói hết một câu nói dài như vậy, Dư Tồn Hi đã mệt đến giống như là không còn nửa cái mạng, mà trên thực tế, cậu vốn chỉ có nửa cái mạng.

Thật ra thì cậu rất sợ, rất sợ đau, rất sợ mỗi lần hóa trị, cậu rất sợ chết, rất sợ lần này nhắm mắt lại chính là vĩnh viễn.

Nhưng, cậu càng sợ mẹ khóc lóc đau lòng, cho nên cậu làm cho mình kiên cường, cậu tự nhủ, không sao, cắn răng một cái, không có gì không qua được, cho dù sợ muốn chết, cậu cũng không thể khiến mẹ quá đau lòng.

"Mẹ...con nghe nói, người sau khi chết sẽ có linh hồn...cho nên...mẹ và ba sẽ sinh con ra lần nữa có được không?"

Có em trai em gái sẽ có thể thay thế cậu, vậy mẹ sẽ phấn chấn lại thôi?

Ừ, sẽ, mẹ cậu kiên cường như vậy, mẹ nhất định sẽ phấn chấn thôi.

Còn có ba, ba đã hứa sẽ vẫn ở bên cạnh mẹ.

"Bảo bối, đừng nói...đừng nói nữa..."

"Mẹ...hứa với con..." Dư Tồn Hi bắt đầu há miệng thở dốc, nhưng không khí lạnh lẽo tiến vào khoang miệng, lại dẫn tới đau đớn như đốt cháy.

"Được được được, mẹ đồng ý, chuyện gì mẹ cũng đồng ý với con. Con đừng vội..."

Nghe thấy lời của cô, cuối cùng Dư Tồn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Đóng dấu, mẹ không thể lừa con."

Vươn tay, một lớn một nhỏ hai ngón út dây dưa thật chặt. Trò chơi ngây thơ như vậy, từ trước đến nay Dư Tồn Hi khinh thường, nhưng nếu như thế này có thể khiến cho mẹ nhớ lời hứa mẹ hứa với cậu, cậu không ngại khiến cho mình ngây thơ hơn chút nữa.