Đột nhiên hứng thú nổi lên, Hãn Lôi Lôi mỉm cười nhìn ba người nói:

“Ta hát một bài cho các ngươi nghe có được hay không? Hôm nay tâm tình bản cô nương đặc biệt tốt.”

“Hảo, hát đi.” Diệp Hạo Vũ gật đầu một cái, hứng thú nhìn nàng.

Hãn Lôi Lôi tìm mười đồ sứ, đổ đầy nước vào bên trong, dùng hai chiếc đũa làm bộ như đang thử âm, dí dỏm cười một tiếng nói:

“Bản cô nương diễn tấu ca khúc gọi là ‘ bồi ở bên cạnh chàng ’, là bản cô nương tự mình sửa đổi đó! ~ Cho nên, thật sẽ nghĩ vẫn bồi ở bên cạnh ngươi...”

Diệp Hạo Vũ cảm nhận được Hãn Lôi Lôi đang  thương tâm, nhưng vẫn không nói thêm gì.

Hãn Lôi Lôi lại không cho là đúng, khẽ mỉm cười, toét môi anh đào ra hát rằng:

“Trọn kiếp ở bên cạnh chàng

Lẳng lặng cùng chàng chờ đợi bình minh xuất hiện

Trăng trong như nước

Trăng trong như nước

Sẽ để cho suy nghĩ cũng theo gió bay xa

Hạnh phúc ngắn ngủn như thế

Từ ngón tay chàng truyền tới mặt của ta

Mơ ước ngay trong nháy mắt này

Cũng vì ta mà thực hiện

Muốn bồi ở bên cạnh chàng

Hướng Lưu Tinh cho phép tâm nguyện

Mỗi một phút mỗi một giây

Đều là vĩnh viễn

Nhắm mắt lại tựa vào trước ngực chàng

Gần thêm một chút nữa “*

(*) Chả biết bài gì nữa. pà con thong cảm cho ta nhe!

“...... Lôi Lôi.” Diệp Hạo Vũ không muốn thấy nàng khổ sở như vậy.

“Hắc hắc, rất êm tai chứ?” Lôi Lôi cười đùa hỏi.

“...... Ừ.”

Mị Nguyệt uyển

Ánh trăng sáng tỏ, sao lốm đốm đầy trời, tối nay, không thật thư sướng như vậy.

“Ô ô ô ô......” Lôi Lôi ríu rít khóc sụt sùi, nàng đột nhiên rất không muốn rời đi, nhưng nàng  đã nghe được bọn Hạo Vũ đối thoại rồi. Nàng nghe thấy lời nói kiên định của Xảo Nhi, cho nên nàng quyết định, muốn rời khỏi nam nhân lừa dối của nàng, tự mình đi tìm kiếm Xảo Nhi.

Hãn Lôi Lôi không dọn dẹp bất kỳ vật gì, chỉ để lại một tờ giấy, lúc tới tay không, lúc đi cũng sẽ không mang đi bất kỳ vật gì, lại không biết, lại ngây ngốc muốn đem thứ gì đó cất vào  trong tay áo, ngây ngốc tưởng niệm nơi này......

Bầu trời hết sức sáng sủa, mặt trời chói mắt, trong không khí tràn ngập  hơi thở nóng bức  .

Hãn Lôi Lôi nhất thời thở hồng hộc, nàng không thể đợi dưới ánh mặt trời chói chang quá lâu, nếu không chắc chắn Tử Thần quang lâm tính mạng của nàng lần nữa.

Tìm một gốc cây tỏa bóng nơi góc tường ngồi xuống, Hãn Lôi Lôi chuẩn bị dưỡng tốt tinh thần sẽ tiếp tục đi. Mà vừa đi nàng cũng phát giác được một chuyện, hoàng cung này thật không nhỏ, nàng đã đi suốt đêm, nhưng nếu nhảy lên nóc nhà sẽ bị phát hiện ngay. Nhưng tẩm cung của hoàng đế  rốt cuộc ở đâu? Hắn là người lớn nhất trong hoàng cung, nhất định biết Xảo Nhi ở đâu. Nếu nàng còn không tìm được hắn, chắc chắn sẽ bị Hạo Vũ phát hiện.

“Hãn Lôi Lôi?” Viêm Bân có chút ngạc nhiên nhìn Hãn Lôi Lôi dưới tàng cây vạn phần nóng nảy, tại sao chỉ có một mình nàng chạy ra ngoài này? Chẳng lẽ Diệp Hạo Vũ không biết nữ nhân trong cung rất dễ dàng ghen tỵ sao? Hôm qua hắn còn quan tâm nàng như vậy, sao hôm nay đã không thèm để ý đến an nguy của nàng rồi?

“Viêm Bân? Viêm Bân, ngươi giúp ta một chuyện có được hay không?” Giống như thấy Thiên Sứ cứu mạng, Hãn Lôi Lôi nắm chặt  ống tay áo của Viêm Bân  .

“Chuyện gì?” Viêm Bân không hiểu, có chuyện gì nàng có thể trực tiếp đi tìm Diệp Hạo Vũ mà? Tại sao lại kéo mình cầu cứu?

Tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ của Viêm Bân, Hãn Lôi Lôi đành phải đem chuyện đêm qua nói ra, cuối cùng còn thêm một câu ‘ Ngươi cũng đừng mách cho Hạo Vũ nha”.

Viêm Bân có chút kinh ngạc nhìn Hãn Lôi Lôi. Hắn không nghĩ tới nàng lại lợi hại như thế. Võ công của hắn cùng Diệp Hạo Vũ có thể nói là chênh lệch không lớn, chỉ là thiên phú của Diệp Hạo Vũ thật sự tốt hơn so với hắn. Nhưng hôm qua khi hắn nghe được tiếng bước chân Hãn Lôi Lôi cũng cách đại sảnh một đoạn, mà Diệp Hạo Vũ cũng nghe thấy vậy mà không nói thêm. Vậy mà Hãn Lôi Lôi lại nói cái gì nàng  cũng nghe thấy, đây chẳng phải thâm tàng bất lộ thì là gì? Mà tướng mạo của nàng đáng yêu dí dỏm như thế  , tính tình lại rất nghịch ngợm,có ai sẽ hoài nghi nàng biết võ công chứ? Gương mặt này cùng tính tính này cách thật đúng là phương pháp ngụy trang tốt.